Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 810: Cô đến cười trên nỗi đau của người khác ư




Cô nhỏ Đỗ chấn động.
“Đang yên đang lành, sao cháu lại đau bụng chứ?”
“Đau quá, có phải cháu động thai không?” Đỗ Di Nhiên đau đớn kêu lên.
Cô nhỏ Đỗ bị dọa sợ, vội vàng cầm điện thoại gọi xe cấp cứu.
Lúc này Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi dẫn theo bọn nhỏ vào nhà ăn.
Cô nhỏ Đỗ đỡ Đỗ Di Nhiên nằm trên ghế sofa, vừa nhìn thấy Lục Kiến Nghi, cô ta đã vươn tay ra.
“Kiến Nghi, em đau quá, cầu xin anh đến đây với em, em rất sợ.”
Lục Kiến Nghi lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô ta, lạnh lùng đi tới phòng, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô ta.
Hoa Hiền Phương bảo Lục Sênh Hạ dẫn theo bọn nhóc đi vào trong trước, chính mình ở lại.
“Vừa rồi vẫn còn rất tốt, sao tự nhiên lại đau bụng, có phải cô ăn đồ gì không tốt?”
“Con bé chưa ăn gì hết, chỉ uống một bát canh gà, hơn nữa còn nôn.” Cô nhỏ Đỗ đáp.
Đỗ Di Nhiên cắn chặt hàm răng.
“Hoa Hiền Phương, cô đến cười trên nỗi đau của người khác à, tôi biết, cô ước gì con của tôi có việc, tôi sẽ không để cô được như ý đâu.”
Hoa Hiền Phương nhún vai.
“Cô sai rồi, tôi vô cùng hy vọng cô có thể sinh đứa nhỏ này ra, đến lúc đó nhìn dáng dấp đứa nhỏ, nói không chừng sẽ biết gã đàn ông kia là ai.”
“Con của tôi chính là của Lục Kiến Nghi, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện bêu xấu thằng bé.” Đỗ Di Nhiên gần như gầm lên.
Hoa Hiền Phương lấy thuốc giữ thai từ trong túi ra, đây là do bà cụ Lục điều chế riêng cho cô, mỗi ngày uống một viên.
“Đây là thuốc giữ thai do bà cụ nhà chúng tôi điều chế ra, cô tranh thủ uống một viên, tránh cho sinh non.”
Đỗ Di Nhiên lạnh lùng nhìn cô.
“Hoa Hiền Phương, cô dự định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay ư, trong này tuyệt đối không phải thuốc giữ thai mà chính là thuốc sảy thai.”
Hoa Hiền Phương mở túi ra uống một viên.
“Dù sao cũng để ở chỗ này, có uống hay không là tùy cô.” Nói xong, cô quay người rời đi.
Cô nhỏ Đỗ cầm thuốc đưa cho Đỗ Di Nhiên.
“Cháu nhanh uống đi, cô ta cũng uống rồi, chắc chắn không vấn đề gì.”
Đỗ Di Nhiên hất thuốc đi.
“Cháu không cần, người phụ nữ này nhất định không có ý tốt gì.”
Ánh mắt cô ta dừng ở trên canh gà.
“Cô nhỏ, canh gà này không vấn đề gì chứ, vì sao sau khi cháu ăn xong lại đau bụng?”
Trong đáy mắt cô nhỏ Đỗ lóe lên lạnh lẽo.
“Mang canh gà này đến bệnh viện luôn, để bác sĩ kiểm tra qua.”
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, đưa Đỗ Di Nhiên đến bệnh viện.
Cô ta có dấu hiệu sinh non, bác sĩ kiểm tra qua canh gà mà bọn họ mang đến, phát hiện bên trong có thành phần hoa hồng.
Đỗ Di Nhiên giật nảy cả mình, đây rõ ràng là có người cố ý muốn hại cô ta, muốn hại cô ta sinh non.
“Cô nhỏ, là hoa hồng đấy, nhất định là cô ta, là cô ta muốn hại chết đứa nhỏ của cháu.”
Cô nhỏ Đỗ cau mày.
“Người phụ nữ này quả nhiên âm hiểm, lại dám thả hoa hồng vào trong canh gà của cháu, cũng may cháu uống vào lại nôn ra hết, nếu không bây giờ đã sảy thai.”
“Cháu đã nói với cô rồi, cô ta không phải hạng người tốt lành gì đâu, tâm kế rất sâu, nếu không sao có thể ép bố chồng của mình xuống đài? Cháu muốn đi tìm Lục Kiến Nghi, vạch trần bộ mặt thật của con ả Hoa Hiền Phương kia, để anh ấy biết rốt cuộc đã cưới một người phụ nữ đáng sợ như thế nào.” Trong lòng Đỗ Di Nhiên tràn đầy cừu hận, thật sự muốn vạn tiễn xuyên tim Hoa Hiền Phương, để cho cô chết không có chỗ chôn.
Cô nhỏ Đỗ sờ cằm nói.
“Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ, chỉ sợ Lục Kiến Nghi sẽ không tin đâu.”
“Nơi này ngoại trừ Hoa Hiền Phương thì còn có ai muốn hại con cháu nữa chứ.” Đỗ Di Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
“Cháu đoán, cô ta nhất định đã mua chuộc nhà bếp, chút chuyện nhỏ này đối với cô ta mà nói cũng không phải việc khó khăn gì.”
Cô nhỏ Đỗ cũng cho là như thế.
“Trước mắt cháu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi chiều cô sẽ tìm Hoa Hiền Phương tính sổ.”

Trong làng du lịch, Kiều An đi vào trong nhà ăn.
“Tổng giám đốc Lục, bà Lục, tôi có thể ăn cơm với mọi người không?”
“Đương nhiên là được.” Hoa Hiền Phương để nhân viên phục vụ thêm một chỗ ngồi.
Lục Sênh Hạ sâu xa nhìn qua cô ta, nghe được cách gọi này của cô ta với anh trai, cô nhóc khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ. Đây là không định tiếp tục dây dưa với anh trai cô bé nữa à?
“Chị Kiều An, chị có biết Đỗ Di Nhiên cũng đến đây không?”
“Không thể nào, cô ta cũng đến đây ư?” Kiều An hơi chấn động một chút, giống như căn bản không biết Đỗ Di Nhiên cũng đến làng du lịch.
“Spa của nơi này rất thoải mái, tôi vẫn luôn ở trong spa, không ra ngoài, hơn nữa tôi và cô ta cũng chỉ mới gặp mặt một lần, cho dù có gặp được cũng chưa chắc đã nhận ra.”
“Vừa rồi cô ta bị đau bụng đưa đến bệnh viện, không phải là sinh non đấy chứ?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi, có mấy phần cười trên nỗi đau của kẻ khác, nếu như người phụ nữ này sinh non thì tốt biết mấy, như thế cô ta sẽ không cách nào dây dưa với anh cả nữa.
Hoa Hiền Phương thở dài.
“Tuy không rõ bố đẻ của con cô ta là ai, nhưng nói cho cùng cũng là vô tội.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi nói.
“Chị dâu, chị chính là quá tốt bụng, một đứa con hoang mà thôi, tránh cho cô ta suốt ngày quấn lấy anh cả như keo 502.”
Kiều An lén nhìn qua Lục Kiến Nghi, vẻ mặt Lục Kiến Nghi rất lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói chuyện, tự mình ăn cơm.
Nghiệt chủng trong bụng Đỗ Di Nhiên sống hay chết không liên quan gì đến anh.
Buổi chiều cô nhỏ Đỗ trở về, việc đầu tiên mà cô ả làm chính là tìm ông chủ của làng du lịch, để ông ta tra rõ đầu bếp trong nhà ăn.
Cô ả cố gắng không đi tìm Lục Kiến Nghi, mà chính là làm lớn chuyện này, lúc đó Lục Kiến Nghi đương nhiên sẽ biết.
Lúc này Hoa Hiền Phương mới dỗ bọn nhỏ ngủ thiếp đi.
Bọn nhỏ cần ngủ trưa mới có thể phát triển tốt.
Nghe nói đến chuyện canh gà, cô và Lục Sênh Hạ bèn đi đến nhà ăn.
Cô nhỏ Đỗ đang chất vấn đầu bếp, nhưng đầu bếp này hoàn toàn không biết trong canh có hoa hồng.
“Bà chủ, tôi hầm canh gà này, ngay cả thuốc bắc cũng không cho, sao lại có hoa hồng chứ, liệu có sai lầm gì không?”
“Bác sĩ đã kiểm tra ra thành phần hoa hồng trong đó, chẳng lẽ còn nhầm được sao? Trong canh có bỏ bột phấn hoa hồng, nếu như không xét nghiệm chuyên nghiệp, hoàn toàn không tra được, tốt nhất cậu nên thành thật khai báo, rốt cuộc là ai sai bảo cậu làm như thế? Nếu không sẽ giao cậu cho cảnh sát.” Cô nhỏ Đỗ sắc bén quát.
“Tôi thật sự không bỏ gì hết, cho dù cô có báo cảnh sát, tôi vẫn sẽ nói như vậy thôi.” Đầu bếp ấm ức đáp.
Lục Sênh Hạ đi lên trước hỏi một câu.
“Cô Đỗ, chị Di Nhiên sao rồi?”
Cô nhỏ Đỗ tức giận nhìn thoáng qua Hoa Hiền Phương.
“Chỉ sợ người nào đó phải thất vọng rồi, con bé không sao, đứa nhỏ cũng không có việc gì.”
Lục Sênh Hạ cau mày.
“Cô có ý gì, chẳng lẽ cô nghi ngờ chúng tôi bỏ hoa hồng?”
Cô nhỏ Đỗ hừ một tiếng.
“Nơi này ai là người hi vọng Di Nhiên sinh non nhất, không cần tôi nói đúng không?”
“Thôi đi, cô ta có sinh non hay không thì liên quan beep gì với chúng tôi, đó cũng đâu phải con của anh trai tôi.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần ấm ức nói.
Hoa Hiền Phương rất bình tĩnh, vỗ vai cô nhóc để cho cô nhóc an tâm đừng vội.
“Cô Đỗ, hoa hồng là thuốc khiến cho người ta sinh non, tôi là phụ nữ có thai, không thể luôn mang theo bên người thứ này, nếu như tôi muốn cho Di Nhiên uống, tôi nhất đi phải đoán trước được Đỗ Di Nhiên sẽ đến, mới chuẩn bị sẵn hoa hồng, thế nhưng chúng tôi hoàn toàn không biết cô ta sẽ đến, cô rảnh rỗi ở đây nói năng lung tung, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ ai biết hành tung của các người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.