Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 820: Kéo thấp gien ưu tú của anh




Bởi vì cô biết rất rõ Lục Kiến Nghi chính là bố ruột của Kiến Quân, nhưng lại chưa nói cho anh biết.
“Ma vương tu la, nhất định anh đã xây nơi này từ rất lâu rồi nhỉ?”
Lục Kiến Nghi nhún vai.
“Món quà mà anh tặng nhất định phải là đặc biệt nhất.”
“Anh thương thằng bé như thế, sau này nhất định thằng bé sẽ hiếu thuận với anh.” Hoa Hiền Phương cười nói.
“Con hiếu thuận với bố, đó không phải chuyện hiển nhiên à?” Lục Kiến Nghi nhướng mày nói.
“Đúng nên như thế, thằng bé là con của anh, đương nhiên là phải hiếu thuận với anh rồi.” Hoa Hiền Phương cười, giọng nói rất nhỏ, giống như đang lẩm bẩm.
Lục Kiến Nghi không bỏ lỡ mỗi chữ cô nói, có lẽ cô ngốc này đang ám chỉ gì đó.
Anh cũng không nóng nảy tìm hiểu, chờ cô từ từ cởi bỏ khúc mắc.
Chờ cô chủ động nói cho anh nghe chân tướng sẽ tốt hơn việc anh chủ động đi tìm hiểu.
Ngoài khoang thuyền, bọn nhỏ đang dựng trại ở hỏa tinh.
Lục Kiến Diệp điều khiển người máy trên đất.
“Báo cáo thuyền trưởng, nhà thám hiểm số một đã kiểm tra qua tình hình, không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào.”
“Rất tốt, nhưng chúng ta nhất định phải nhanh chóng dựng xong lều, dù sao ở sao hỏa cũng thường xuyên xuất hiện gió lốc đáng sợ.” Hứa Kiến Quân chững chạc nói, dáng vẻ giống như một thuyền trưởng.
Cậu bé vừa nói thì thấy trên bầu trời xa xăm xuất hiện mây đen.
Một cơn gió lớn thổi đến, lều vải còn chưa dựng xong đã bị hất tung.
Hoa Hiền Phương ở trong khoang thuyền bị cơn gió này làm cho giật mình kêu lên.
“Trời đất, sức mô phỏng này cũng quá chân thật, sức gió lớn như thế?”
“Bọn nhỏ đều rất thông minh, không chân thực như thế sẽ không vui.” Lục Kiến Nghi cười tinh quái.
Ngoài cửa sổ của phi thuyền, sương lên, nói một cách chính xác là bão cát, bốn phía mông lung.
“Chúng ta tranh thủ quay về khoang thuyền, chờ gió qua chúng ta lại đi ra.”
Lục Sênh Hạ đưa ra ý kiến.
Gió lớn khiến cho việc đi lại của bọn họ trở nên khó khăn, Hứa Kiến Quân dắt tay em trai em gái.
“Mọi người cẩn thận một chút, đừng tách nhau ra.”
Tuy chỉ có vài mét, thế nhưng bọn họ phải đi rất lâu mới đến khoang thuyền.
“Thật đúng là kích thích, nếu như chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài, có phải sẽ bị gió cuốn đi mất không?” Tư Mã Ngọc Thanh tháo mũ xuống, cười nói.
Lúc này bên ngoài đã tối đen, đưa tay không thấy rõ năm đầu ngón tay, bầu trời sấm sét vang dội, gió lớn gào thét, phi thuyền vũ trụ cũng lay động trong gió.
“Mọi người tranh thủ thời gian quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn.” Hứa Kiến Quân ra lệnh.
Bọn nhỏ nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Hoa Hiền Phương nhìn con trai cười nói.
“Mẹ đi lấy nước trái cây cho mấy đứa uống.”
“Mẹ, bây giờ chúng ta đang ở trên sao hỏa, không phải ở trái đất đâu, gió trên sao hỏa đáng sợ hơn ở trái đất gấp trăm lần, mẹ đừng đi lung tung, sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Hứa Kiến Quân chững chạc nói, hoàn toàn nhập vai nhân vật.
Hoa Hiền Phương ôm trán.
“Mẹ cảm thấy chúng ta vẫn nên cất cánh rời đi thăm dò những hành tinh khác, qua diêm vương tinh, hoặc hải vương tinh?”
Cô lật ra tuyến đường đi.
“Wow, chúng ta có thể đi ra hệ ngân hà, đi đến những hành tinh khác.”
“Thật ạ?” Bọn nhỏ tranh thủ thời gian nhìn màn hình máy tính trước mắt.
“Trung tâm của hệ ngân hà có một lỗ đen, nếu như chúng ta lái vào trong hố đen sẽ như thế nào nhỉ?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.
“Chị cảm thấy có hai khả năng.” Lục Sênh Hạ khoanh tay trước ngực, nói năng rất rõ ràng.
“Thứ nhất thuyền và người đều đi đời, thứ hai chúng ta sẽ vượt qua, đi đến một hành tinh khác trong vũ trụ, chị cảm trong lỗ đen này có hố sâu nào đó bên trong.”
Bọn nhỏ mỗi người một ý, bắt đầu thảo luận tri thức thiên văn.
Trong lúc vô thức, bên ngoài gió lốc đã dừng.
Lục Kiến Nghi xoa đầu Hứa Kiến Quân.
“Nhóc con, có thích quà mà ba tặng cho con không?”
“Thích ạ, vô cùng thích, đây chính là món quà tuyệt nhất mà con được nhận, cảm ơn ba ma vương.” Hứa Kiến Quân vui vẻ ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.
“Con thích là được rồi, hôm nào có thời gian thì dẫn bạn học của con đến đây.” Lục Kiến Nghi cười nói.
“Ba ma vương, ngoại trừ ba con, ba chính là người mà con sùng bái nhất.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.
“Anh cả chính là người rất giỏi về kỹ thuật.” Đối với anh trai, Lục Sênh Hạ luôn luôn vô cùng sùng bái, trong mắt cô bé thì anh còn giỏi hơn cả bố.
“Ba là người lợi hại nhất trên thế giới này.” Lục Kiến Dao cũng nghiêng đầu, giọng nói non nớt vang lên.
“Sau này con cũng phải giỏi như ba.” Lục Kiến Diệp ưỡn ngực như ông cụ non.
Lục Kiến Nghi xoa trán cậu nhóc.
“Hậu sinh khả úy, sau này con lớn lên sẽ giỏi hơn ba mới đúng.”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi.
“Anh cả, khởi điểm của anh quá cao, nói như thế sẽ khiến mấy đứa cháu của em gặp áp lực lớn.”
“Nói cũng đúng, anh chính là chiến thần đánh đâu thắng đó trong giới kinh doanh, bọn nhỏ có thể thừa kế danh tiếng của anh cũng là rất tốt, muốn vượt qua anh sẽ rất vất vả.” Hoa Hiền Phương trêu chọc.
Lục Kiến Nghi búng trán cô.
“Bọn nhóc kế thừa gien ưu tú của hai chúng ta, hai so một, đương nhiên là giỏi hơn anh.”
Tuy ngày thường người phụ nữ này hơi ngốc, ngốc nghếch đáng yêu, nhưng lúc làm kinh doanh lại vô cùng nghiêm túc, trên phương diện tiếp cận thị trường là một thiên tài, có thể mang đến chiến thắng bất ngờ.
Hoa Hiền Phương ôm trán, lén lè lưỡi.
“Chỉ cần anh không cảm thấy em kéo thấp gien ưu tú của anh là được.”
Lục Kiến Nghi cười, trên phương diện giả heo ăn thịt hổ, người phụ nữ ngốc này vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa, anh bị cô ăn đến sít sao.
Lục Sênh Hạ che miệng cười, ở trên phương diện quản lý gia đình, cô bé nên theo chị dâu học tập cho giỏi, sau này mới có thể tọa trấn nhà họ Đỗ, giúp anh Chấn Diệp làm vợ hiền.
Hoa Hiền Phương đi vào khoang thuyền phía sau, lấy bánh sinh nhật trong tủ lạnh ra.
“Đến lúc ăn bánh kem rồi, chúng ta cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật cho Kiến Quân.”
“Dạ.” Bọn nhỏ gật đầu, vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật.
“Happy birthday to you, Happy birthday to you…”
Lục Kiến Nghi đột nến, Hứa Kiến Quân chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Cậu bé hy vọng người một nhà có thể sống vui vẻ như vậy, hi vọng không có người phụ nữ xấu xa nào đến phá hoại quan hệ của ba ma vương và mẹ.
“Phù.” Hứa Kiến Quân thổi tắt nến.
“Anh trai, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Lục Kiến Diệp và Lục Kiến Dao nhón chân hôn lên mặt cậu bé.
Lục Kiến Nghi nắm tay nhỏ của cậu bé, cắt bánh sinh nhật thành từng miếng, chia cho mọi người.
Tư Mã Ngọc Thanh ăn hai miếng bánh sinh nhật, vô cùng thỏa mãn,
“Hôm nay thật đúng là vui, hy vọng có thể chuyển đến nơi này ở, mỗi ngày đều có thể lái phi thuyền.”
“Chỉ cần mấy đứa cố gắng học tập, sau này mỗi cuối tuần có thể đến đây chơi.” Hoa Hiền Phương nói.
“Thật tốt, chúng ta có rất nhiều hành tinh cần khám phá.” Tư Mã Ngọc Thanh vỗ tay hoan hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.