*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trong khoảng thời gian này, có người tới tìm Đỗ Di Nhiên không?” Hứa Nhã Thanh hỏi.
“Em cũng không rõ lắm, mấy ngày nay em hơi bận, đều không liên lạc với cô ấy, hơn nữa cô ấy có tự do của mình, muốn làm gì muốn gặp người nào, đều là chuyện của cô ấy, em không thể xen vào.” Vẻ mặt Lâm Tư Nhã ấm ức, giống như mình là người coi tiền như rác, tốt bụng làm chuyện xấu.
Ở trước mặt Hứa Nhã Thanh, tất nhiên là cô ta phải biểu hiện ra hiền lương thục đức, dịu dàng vô hại.
Hoa Hiền Phương cảm thấy cô ta là lạ chỗ nào, nhưng không thể nói rõ ra được. Nhưng mà dựa theo lẽ thông thường mà nói, Lâm Tư Nhã rất không có khả năng bắt cóc Đỗ Di Nhiên, cô ta không có động cơ, chuyện này không có lợi gì đối với cô ta.
“Nếu Di Nhiên gọi điện thoại cho cô, hoặc là cô nhớ ra chuyện gì, mong cô lập tức liên lạc với chúng tôi.”
“Được, thực sự hi vọng Di Nhiên không sao, tôi cũng lo lắng cho cô ấy.” Lâm Tư Nhã giả bộ lo lắng nói.
Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương cùng rời đi.
Trên đường trở về, Hoa Hiền Phương nhìn ra bên ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ: “Cuối cùng em vẫn cảm thấy, Lâm Tư Nhã này không nói lời thật, có chuyện gì gạt chúng ta. Nhưng mà không nghĩ ra được động cơ cô ta hại nhà họ Đỗ là gì, nhà họ Lâm không gặp nguy cơ kinh doanh đúng không?”
“Không có.” Hứa Nhã Thanh lắc đầu: “Tìm người âm thầm theo dõi cô ta, nếu cô ta thực sự có chuyện gì giấu diếm, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”
“Ừm.” Hoa Hiền Phương hơi gật đầu.
Giữa trưa đón Kiến Quân tan học, cùng ăn cơm trưa xong, Hoa Hiền Phương một mình trở về.
Lục Kiến Nghi cũng vừa mới ăn cơm xong.
“Hỏi như thế nào?”
Cô nhún vai: “Biệt thự đúng là của cô ta, nhưng không có tin tức có tác dụng nào.”
“Hai ngày chúng ta đi tới thành phố Tinh Không, Lâm Tư Nhã cũng ở đó, cô ta cùng qua đó với chúng ta.” Lục Kiến Nghi nói với giọng rất trầm thấp.
Nếu Đỗ Di Nhiên thấy rõ mặt đối phương, không cẩn thận đợi cô ta sinh con xong, cũng sẽ bị giết người diệt khẩu.”
Lục Kiến Nghi nhún vai, sự sống chết của Đỗ Di Nhiên không có một chút liên quan nào với anh, anh không quan tâm.
Nhưng mà tai họa sống ngàn năm, tạm thời người phụ nữ này không chết được.
“Đỗ Di Nhiên có tác dụng nhất định đối với anh ta, anh ta sẽ nghĩ biện pháp khiến Đỗ Di Nhiên không dám nói ra chân tướng, thậm chí ngoan ngoãn hợp tác với anh ta.”
“Không phải là người kia muốn giành gia sản của nhà họ Đỗ đấy chứ?” Hoa Hiền Phương nhíu mày.
“Nếu là một trong hai người trợ lý kia, là hoàn toàn có khả năng.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
“Cũng phải, hai tiểu thịt tươi trẻ tuổi lại làm trai bao cho bà cụ, chắc chắn không vì tình yêu, mà vì tiền tài và danh lợi.”
Sau khi cô nói xong lại đổi giọng: “Hai người kia luôn như nước với lửa, nhìn thấy đối phương là khó chịu, vẫn luôn nghĩ trăm phương nghìn kế tìm được cán chuôi của đối phương, khiến đối phương bị thất sủng. Em cảm thấy nên gọi hai người kia lại cùng một chỗ, nhìn xem có để lại dấu vết hay không, dù sao bây giờ bọn họ đang ở trong nước.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô nói: “Ý nghĩ này không tệ, chuyện này giao cho cô em, nhất định có thể làm được.”
Hoa Hiền Phương cầm lấy di động gọi điện cho cô một cuộc điện thoại, cô nhanh chóng liên lạc với Mike và Eric, hẹn bọn họ chủ nhật cùng ăn cơm.
Hôm thứ bảy, Mike và Eric đều đã tới.
Lục Kiến Nghi cao một mét tám mươi chín, Mike cao một mét tám mươi lăm, Eric thì cao một mét tám mươi sáu. Cho dù kém nhau mấy centimet, nhưng ở riêng nhìn qua mà nói, sẽ không nhận ra được.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, Mike mỉm cười: “Không nghĩ tới bà chủ Lục cũng tới.”
“Hiền Phương là cháu gái của tôi, lúc ở thành phố Tinh Không hai người cũng từng gặp. Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, tụ tập.” Hoa Vô Song chậm rãi nói.
Eric và cô nhỏ Đỗ ngồi cùng một chỗ, hai người vô cùng quen thuộc, cũng chẳng kiêng dè gì.
Hoa Hiền Phương biết trước đây Eric là trợ lý của cô nhỏ Đỗ, quan hệ giữa hai người không cần đoán cũng biết, vô cùng ái muội.
Uống một ngụm rượu vang xong, Mike dùng giọng điệu không thèm để ý nói: “Tôi nghe nói Di Nhiên mất tích, tìm được chưa?”
“Nếu như tìm được, hôm nay đã tới cùng chúng tôi rồi.” Hoa Vô Song nói: “Không biết đứa nhỏ này chạy đi đâu, bây giờ trị an không được tốt, động một tí là có cô gái mất tích.”
“Không phải là bị người ta bắt cóc đấy chứ?” Mike nói.
“Nếu như bị bắt cóc đã có điện thoại gọi tới, có lẽ là con bé không muốn trở về thành phố Tinh Không, tự mình rời đi.” Hoa Vô Song chậm rãi nói.
“Trái lại tôi hi vọng là như vậy.” Cô nhỏ Đỗ nói tiếp lời bà ấy, theo ý cô ả, Hoa Vô Song không hi vọng Đỗ Di Nhiên được tìm thấy. Đỗ Di Nhiên đứng bên phía cô ả, cùng một chiến tuyến với cô ả nữa, đứng ở phía đối diện với Hoa Vô Song. Đỗ Di Nhiên mất tích, đối với bà ấy trăm lợi mà không có hại.
“Chị dâu, nếu Di Nhiên thực sự xảy ra chuyện, nhà họ Đỗ chỉ còn mình Chấn Diệp là người thừa kế.”
“Nếu đối phương muốn tiền, đã sớm gọi điện thoại tới vơ vét tài sản tiền bạc. Nếu là cướp sắc, con bé đang là phụ nữ có thai tám tháng, cho nên nếu thực sự bị người ta bắt cóc, rốt cuộc đối phương có ý đồ gì?” Hoa Vô Song không chút hoang mang nói.
“Nhỡ đâu là muốn giết con bé thì sao.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Hoa Vô Song nhún vai: “Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, giết người nhà họ Đỗ, người này muốn cửu tộc không được bình an à? Trong thành phố có thiên la địa võng, sớm muộn gì cảnh sát cũng điều tra ra, đến lúc đó bà cụ chắc chắn biến tên đó thành người lợn, bỏ vào trong bình ngâm.”
Lúc bà ấy nói chuyện, Hoa Hiền Phương vẫn luôn lén quan sát biểu cảm của hai người đàn ông.
Hai người đều đang phẩm rượu nho, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.
Loại người lăn lộn vào trong danh lợi như vậy, đều rất giỏi che giấu nỗi lòng của mình.
“Tôi cảm thấy lời cô nói rất có đạo lý, có lẽ cô Đỗ chỉ là tự mình rời nhà trốn đi. Nhưng mà cho dù như vậy, chúng ta cũng phải bắt được cô ta, tránh để thực sự gặp phải người xấu nào đó, xảy ra chuyện.”
“Cháu nói rất đúng, dù sao con bé sắp sinh, phụ nữ sinh con đều như một chân bước vào Quỷ Môn Quan, cần người ở bên cạnh chăm sóc mới được.” Hoa Vô Song gật đầu.
Mike cắt một miếng gan ngỗng, cho vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm ăn xong, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể hỏi một chuyện được không? Đứa bé trong bụng cô ta có phải là con của tổng giám đốc Lục hay không?”
“Không phải, tối hôm đó ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, có người giả mạo chồng tôi, xảy ra quan hệ với Đỗ Di Nhiên.” Hoa Hiền Phương nói: “Các anh biết rồi đấy, bây giờ khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, thuật dịch dung như trong tiểu thuyết võ hiệp cũng có khả năng thực hiện được, chỉ cần làm một mặt nạ mô phỏng là được.”