“Em nói rồi chỉ có một lần, nhưng mà lần đó không phải ở nước An Kỳ, mà ở khách sạn Hilton. Nhưng sau này sự thực chứng minh, người đó không phải là anh ấy, mà là anh.” Từng chữ từng câu của Hoa Hiền Phương đều rất có lực.
Trong lòng Lục Kiến Nghi giống như dời núi lấp biển, giống như trong lòng có hàng chục nghìn con ngựa phi nước đại.
“Anh thấy tên kia coi như có quy củ, không đi so đo với anh ta nữa.”
“Anh ấy đã cứu em, cứu Kiến Quân, cho bọn em sinh mệnh và cuộc sống mới, anh ấy là ân nhân của bọn em. Thực ra em đã nói chuyện Kiến Quân cho anh ấy, anh ấy cũng biết Kiến Quân không phải con trai ruột của anh ấy, nhưng mà anh ấy vẫn coi Kiến Quân như con ruột mà đối đãi. Anh có thể không nói ra chân tướng được không? Đừng phá hủy mối quan hệ giữa bố con bọn họ. Em nghe Kiến Quân nói, anh ấy sẽ nhanh chóng có con của mình, có lẽ anh ấy đã tìm được cô gái mà anh ấy thích, đợi anh ấy sinh con xong rồi nói, có được không?”
“Nói sớm hay muộn có khác gì nhau? Ngày mai anh sẽ để Kiến Quân nhận tổ quy tông, một giây cũng không muốn đợi nữa.” Thái độ của Lục Kiến Nghi vô cùng kiên quyết, trong chuyện này, không có đường sống thương lượng.
“Thằng bé vốn ở cùng với anh, cũng coi anh như bố ruột mà đối đãi. Ở trong chuyện này, anh cũng nợ Hứa Nhã Thanh, anh ấy cứu vợ con anh, anh nên trả nợ cho anh ấy. Nếu anh không đồng ý, vậy thì từ nay về sau em sẽ không để ý tới anh nữa.” Hoa Hiền Phương dùng lực thô bạo, đẩy mạnh anh.
Lục Kiến Nghi quả thực gặp trở ngại: “Hoa Hiền Phương, có phải ở trong lòng em, Hứa Nhã Thanh quan trọng hơn anh hay không?”
“Có phải hay không đều không quan trọng, em nợ anh ấy đời này đều khó mà trả hết, em chỉ muốn cố gắng bù lại cho anh ấy, khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút.” Cô nói rất nhỏ.
Lục Kiến Nghi im lặng, đi tới trước quầy bar, uống một ly cocktail không độ.
Sau khi uống xong, anh bất đắc dĩ mà vô lực nói: “Chỉ có thể đợi con của anh ta sinh ra, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của anh.”
“Được.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
Lục Kiến Nghi đi ra khỏi phòng, Hứa Kiến Quân đang ở phòng trẻ sơ sinh chơi với em trai em gái.
Lục Kiến Nghi vươn tay bế cậu bé lên, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái: “Nhóc con, nghỉ hè thì ở nhà, đừng chạy linh tinh khắp nơi.”
Vẻ mặt Hứa Kiến Quân hoang mang nhìn anh, cảm thấy hôm nay anh là lạ.
“Bố ma vương, mấy ngày nay con không ở nhà, bố rất nhớ con sao?”
“Ừm, vô cùng nhớ, con có nhớ bố không?” Lục Kiến Nghi cười nói.
“Có một chút.” Hứa Kiến Quân chớp to mắt nhìn anh: “Trong nhà có em trai em gái, con có ở đây hay không, đối với bố mà nói không có quan hệ gì đúng không?”
“Ai nói? Con là một phần tử trong nhà, quan trọng giống như em trai em gái. Con không ở trong nhà, đều không có người đánh bóng chày với bố.” Lục Kiến Nghi vô cùng cưng chiều xoa đầu cậu bé.
Hứa Kiến Quân nở nụ cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Vậy thì buổi sáng mỗi ngày bố đều có thể đánh bóng chày với con được không? Giống như ba vậy.”
“Đương nhiên có thể.” Lục Kiến Nghi hôn lên mặt cậu bé một cái. Anh càng nhìn đứa bé càng thấy lớn lên giống anh. Anh rất vui vì không mất đi cậu bé.
Hứa Kiến Quân ôm lấy cổ anh, dùng gương mặt nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt anh: “Ngày hôm qua chú Ngọc Thanh gọi điện cho con, chú ấy cũng được nghỉ hè, muốn tới bên bọn con chơi đùa, bọn con dự định chơi phi thuyền vũ trụ mấy ngày.”
“Được, ngày mai chúng ta sẽ chuyển tới bên kia ở.” Trong mắt Lục Kiến Nghi tràn ngập yêu thương nói.
Ngày hôm sau, bọn họ cùng nhau tới biệt thự Al ở vùng ngoại ô.
Bọn nhỏ đang chơi trong phi thuyền vũ trụ.
Lục Kiến Nghi thì ở trong phòng bếp bận rộn, anh đang làm mì cho bọn trẻ. Đương nhiên, anh chủ yếu muốn làm cho con trai cả ăn.
Anh nhớ rõ thằng bé từng nói, rất thích ăn mì do anh làm.
Hoa Hiền Phương đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh, trái tim run rẩy.
Cô biết, anh muốn bồi thường lại những thua thiệt đối với con trai.
Thực ra đối với chuyện này, cô đã sớm không trách anh nữa.
Anh là một vị thần cao cao tại thượng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện vợ sinh con của người khác?
“Thơm quá nha, đã lâu rồi em không được ăn mì do anh làm.” Cô cười khẽ nói.
“Nếu em muốn ăn, mỗi ngày anh đều có thể làm cho em ăn.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên độ cong mê người.
Cô cười tinh nghịch: “Hai tay của anh hô mưa gọi gió, không phải dùng để xuống bếp. Em biết, anh muốn yêu thương con trai, thực ra anh vẫn luôn đối xử với thằng bé rất tốt, thằng bé rất yêu anh.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Bây giờ anh yêu thương thằng bé như thế nào, đều cảm thấy không đủ.”
Thực ra sở dĩ anh đồng ý với Hoa Hiền Phương không nói ra chân tướng, là có nguyên nhân, anh lo lắng Kiến Quân biết được những chuyện mà anh làm lúc trước, không chịu tha thứ cho anh.
Lúc thằng bé ở trong bụng mẹ, đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Mà người làm bố như anh không chỉ không bảo vệ thằng bé thật tốt, còn tự tay giết chết thằng bé.
Anh nợ thằng bé nhiều lắm, anh muốn chuộc tôi, muốn bù đắp lại mọi thứ cho thằng bé.
Hoa Hiền Phương đi tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Kiến Quân là đứa bé có vẻ nhạy bén, anh đừng biểu hiện quá mức, nếu không thì thằng bé sẽ cảm thấy là lạ.”
“Anh biết.” Lục Kiến Nghi hơi gật đầu.
Sau khi làm mì xong, bọn họ từ phi thuyền chạy vào nhà ăn.
“Bố ma vương, hôm nay bọn con đóng quân dã ngoại ở sao hỏa, bố nói xem bọn con có gặp phải người ngoài hành tinh hay không ạ?”
“Có khả năng, các con nên chú ý một chút.” Lục Kiến Nghi bưng mì cho cậu bé, biết cậu bé là động vật ăn thịt, anh đã cho rất nhiều thịt bò vào trong bát của cậu bé.
Cậu bé ăn một miếng, chẹp miệng nói: “Ăn ngon thật, bố ma vương, bố làm mì ăn ngon nhất, còn ngon hơn khi ăn ở nhà hàng.”
“Lúc nào con muốn ăn thì nói cho bố biết, bố lập tức làm cho con ăn.” Lục Kiến Nghi vô cùng cưng chiều nói.
“Dạ.” Hứa Kiến Quân cười gật đầu.
Ăn xong mì, Lục Kiến Nghi dựng lều trại cho bọn nhỏ, người máy Albert phụ trách canh gác.
Hứa Kiến Quân cắm vào cho nó rất nhiều trình tự, bây giờ nó đã là một người máy toàn năng.
Kiến Dao đi tới, vỗ đầu nó, ngọt ngào ngây thơ nói: “Albert, bây giờ anh là một người máy trưởng thành, cần phải học tự mình lớn dần.”
“Dạ, công chúa điện hạ nhỏ.” Người máy đáp: “Bây giờ tôi đã học được rất nhiều thứ, tri thức mà tôi nắm giữ có thể đánh bại chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm người máy trên cả thế giới.”
Lục Sênh Hạ cười nói: “Vậy không phải không một phần trăm là ai?”
“Là tôi tương lai đạt được tiến hóa.” Albert trả lời.
Hứa Kiến Quân đắc ý nói: “Ở phương diện đối thoại trí tuệ và năng lực, Albert không có chướng ngại trao đổi với nhân loại, nó có thể nói năm loại ngôn ngữ, lợi hại giống như cháu.”.
||||| Truyện đề cử: Thôn Phệ Tinh Không |||||
“Woa, không nghĩ tới cháu cải tiến nó lại lợi hại như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh giơ ngón cái lên.
Lục Kiến Nghi mỉm cười, không hổ là con trai cả của anh, kế thừa năng lực công nghệ cao của anh.