- Dương Vũ, lúc nãy Lan Thùy Chi nói gì với anh thế?
Trên đường trở về, Nguyệt Như Ái tò mò chuyện lúc nãy mà quay sang hỏi Lâm Dương Vũ vì cô nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của anh lúc ấy. Sợ rằng cô ả kia dùng mẹ anh mà đe dọa Lâm Dương Vũ chuyện gì đó.
- Tò mò như thế, sao lúc nãy em không ra hỏi thẳng Lan Thùy Chi luôn đi?
Lâm Dương Vũ quay sang, thấy được hai chữ lo lắng đang hiện rõ trên mặt Nguyệt Như Ái, anh bật cười.
- Anh cười cái gì? Còn không trả lời em mau?
- Ây, được rồi. Cô ta là mời anh rượu thuốc, trên mép ly còn dính bột thuốc nguyên. Em nói xem, cô ta ngu ngốc tới mức nào?
- Hừ, không biết, chỉ biết anh tránh xa cô ta một chút, rõ chưa?
- Rồi rồi, anh sẽ nhớ lời anh dặn.
Nguyệt Như Ái chu môi nhỏ lên mà nói lời cảnh cáo với anh. Lâm Dương Vũ lần đầu nhìn thấy cô ăn dấm
chua như vậy, với tay sang xoa đầu cô một cách sủng nịnh, giúp cô phần nào giảm bớt được nỗi lo trong lòng.
…
Hôm sau, trên công ty, Lâm Dương Vũ đang bù đầu trong đống văn kiện kia, điện thoại lại vang lên nữa. Anh khó chịu mở máy ra, lại là mẹ anh gọi tới.
- Alo, mẹ à? Mẹ gọi con có việc gì không?
- Ừ, có việc quan trọng lắm đấy. Mẹ bảo Thùy Chi lát nữa lên công ty con chơi, con nhớ tiếp đãi con bé cho cẩn thận đấy.
- Con đang bận… Alo, Alo?
Chưa kịp từ chối thì Tưởng Cầu Ngọc đã tắt máy làm anh phát cáu lên mất. Anh thì đang bị đống công việc kia đè sắp chết tới nơi, mẹ anh thì lại kêu một đứa con gái lạ hoắc tới chơi kêu anh tiếp đón? Lâm Dương Vũ cố gọi lại cho mẹ mình, nhưng đều là máy bận.
Quả nhiên, tầm ba mươi phút sau, trợ lí Kiệt đi vào, thông báo có người tới tìm anh.
- Tổng Giám Đốc, phía dưới sảnh có hai cô gái tự nhận là người nhà của anh muốn gặp anh.
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Nghĩ tới lời của mẹ nói lúc nãy, rồi lại nghĩ tới lời của cô gái nhỏ nhà anh hôm qua, cuối cùng anh vẫn phải nghe lời của mẹ, còn lát nữa sẽ về tạ tội với cô sau.
- Ừ, cho lên đây đi.
- Vâng, thưa giám đốc.
Trợ lí Kiệt cúi đầu, rồi bước ra ngoài. Một lúc sau, cánh cửa không được gõ trước mà mở ra làm Lâm Dương Vũ nhíu mày. Tới phép lịch sự tối thiểu nhất còn không biết, mà còn đòi bước vào Lâm Gia?
- Anh họ, anh xem ai đặc biệt tới chơi này.
- Anh… Anh Dương Vũ.
Mặc kệ lời của hai con người kia nói gì, Lâm Dương Vũ không quan tâm, anh chỉ vẫn cặm cụi làm việc của mình. Điều này làm Lan Thùy Chi bất mãn trong lòng, nhưng tất nhiên không dám biểu lộ ra ngoài.
- Anh Dương Vũ, em nghe mẹ chúng ta…
- Mẹ chúng ta? Từ khi nào tôi với cô là anh em ruột thế? Với lại, tôi bảo cô đừng có gọi tên tôi cơ mà?
Lâm Dương Vũ nghe cô ta nói mà còn khó chịu thêm, anh nói thẳng ra khiến cho Lan Thùy Chi lại rưng rưng nước mắt. Anh thở dài, cúi xuống làm việc tiếp, sợ rằng nói thêm lời nào nữa về nhà cô ta lại mách mẹ thì chịu.
- Anh cần gì phải nặng lời với chị Thùy Chi thế?
- Tiểu Nhi, không sao, là chị sai mà. Em xin lỗi, là bác gái nói với em rằng anh chưa ăn trưa, nên đặc biệt mang cho anh cơm hộp này.
- Anh họ, anh không biết đâu, chị Thùy Chi đã rất mất công mất sức để làm nên hộp cơm này. Chị ấy là lá ngọc cành vàng mà phải đích thân xuống bếp làm cơm cho anh, anh ít nhất cũng phải ăn thử đi nhé. Ngon lắm đó.
Vừa nói, Lan Thùy Chi vừa bước lên gần anh hơn, đặt hộp cơm ấy lên bàn, còn Tứ Thảo Nhi đứng bên cạnh luôn mồm luôn miệng tâng bốc chị em mình lên tận chín tầng mây, nhưng vẫn không đổi lại được sự chú ý của anh dù chỉ là ánh nhìn, thậm chí còn khiến Lâm Dương Vũ cảm thấy phiền phức. Thấy tình hình không ổn, Lan Thùy Chi quay lại nháy mắt ra hiệu với Tứ Thảo Nhi điều gì đó làm cô ta ra ngoài.
Bây giờ, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lan Thùy Chi và Lâm Dương Vũ. Cô ta liếc ngang liếc dọc, rồi dần dần cởi áo khoác ngoài của mình xuống, lại nhìn qua anh mà hỏi:
- Anh mặc thế không thấy nóng sao?
Thấy anh không phản ứng lại, cô ta bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng ‘‘Chờ đấy, xem anh tí nữa phải phục
dưới chân tôi như thế nào.’’ Sau đó, cô ta tiếp tục cởi đồ trên cơ thể của mình xuống, cho tới khi trên người cô ta chỉ còn vải để che chỗ nhạy cảm mới dừng lại. Nói chung thì dáng cô ta cũng chuẩn, vòng nào chuẩn vòng nấy.
Lan Thùy Chi từng bước đi tới phía sau anh, mà Lâm Dương Vũ chăm chú công việc quá thể nên không biết nãy giờ cô ta làm gì. Cho tới khi cô ta chạm vào cổ anh, anh mới giật mình quay người lại, thấy trên cơ thể cô ta chỉ còn nội y. Thấy anh như vậy, cô ta còn tưởng rằng mình đã thành công quyến rũ Lâm Dương Vũ, lại còn bạo hơn là cởi
áo ngực ra, rồi cầm tay anh đặt lên bộ ngực ấy.
- Anh có thích cái này không?
Lâm Dương Vũ bóp mạnh một cái làm cô ta kêu lên a a. Quả nhiên như anh nghĩ, ngực này là ngực giả đã qua phẫu thuật thẩm mĩ, chứ không non non mềm mại như của cô gái nhỏ nhà anh. Anh cười khinh, nói một câu đâm thẳng vào tim đen của Lan Thùy Chi.
- Đừng tưởng tôi bóp là tôi thích, tôi chỉ thích ngực tự nhiên không phẫu thuật thôi.
- Em… Em…
Lời nói này của anh làm Lan Thùy Chi ấp a ấp úng không biết nói gì nữa. Tưởng rằng cô ta sẽ biết nhục
mà mặc quần áo lại, nhưng không, cô ta vậy mà lại dám ngồi lên đùi rồi ôm cổ anh, uốn uốn éo éo hệt như con loăng quăng.
- Ứ ừ, anh nói thế có biết người ta tổn thương lắm không hả?
Lan Thùy Chi không biết lấy ra dũng khí ở đâu mà lại dám nói với Lâm Dương Vũ những câu bạo như thế. Anh không muốn nhiều lời thêm với cô ta, liền lấy điện thoại chụp lại cảnh này. Sau đó không một chút thương tình nào mà ẩn ngã cô ta xuống rồi bước ra ngoài, cửa cũng không thèm đóng lại.
Thấy anh đi ra khỏi, cửa phòng giám đốc cũng không đóng, các nhân viên cũng tò mò ngó vào, thấy một
người phụ nữ gần như lõa lồ ngồi dưới đất, hóa ra lại là đến câu dẫn giám đốc của bọn họ. Mà lúc này, Tứ Thảo Nhi trở lại, thấy phòng kia đầy người ngó lại, cô ta cảm thấy có chuyện không ổn liền nhanh chân chạy vào.
- Thùy Chi, chị sao rồi?
- Lâm Dương Vũ, anh ta vậy mà đẩy ngã chị, khiến chị đau tới mức lúc ấy tạm thời không đứng lên được. Anh ta còn để cửa thế kia kìa, làm bao nhiêu con người đi, qua thấy chị thế này, không còn mặt mũi đâu nữa.
Nghe Lan Thùy Chi nói như thế tương đương với kế hoạch đã vỡ trận, Tứ Thảo Nhi nhíu mày, rồi đỡ cô ta lên. Hai con người này bước ra trong sự xì xào của nhân viên trong công ty.
- Này, nhìn kìa, lúc nãy tôi đi qua thấy cô ta không mặc gì ngồi dưới sàn phòng Tổng Giám Đốc đấy.
- Là cái loại trèo cao chứ còn gì nữa, không biết Tổng Giám Đốc có vợ sắp cưới là Nguyệt Tổng hay gì, mà vẫn còn dám quyến rũ chồng người ta. Đáng đời.
…
Nghe thấy những lời nói đều đang chĩa về mình, Lan Thùy Chi vừa nhục vừa tức. Vậy nếu như cô ta không quyến rũ được Lâm Dương Vũ, thì Nguyệt Như Ái cũng đừng hòng sống yên ổn.