Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Nguyệt Như Ái cùng Lâm Dương Vũ đã dậy từ sớm để chuẩn bị cho ngày đặc biệt này.
Nguyệt Như Ái lựa chọn một chiếc váy hoa nhí màu hồng làm tôn lên nước da trắng hồng của cô, cũng làm cho cô thêm phần dịu dàng. Cô lựa chọn tone trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với mái tóc tết tóc thác nước để phù hợp với bộ váy cô đang mặc.
Còn Lâm Dương Vũ cũng không kém cô gái nhỏ nhà mình là mấy, anh mặc một bộ vest ưa thích của mình, mái tóc thường ngày chỉ chải qua, nay còn vuốt thêm chút keo làm anh vốn đã đẹp rồi, nay lại càng thêm bảnh bao và lịch lãm hơn.
- Dương Vũ, anh để hộ chiếu của chúng ta ở đâu rồi?
- Ở trong ngăn tủ ở đầu giường đó, em thấy chưa?
- Em thấy rồi. Anh xong chưa?
- Xong rồi, đi thôi nào.
Lâm Dương Vũ mỉm cười, khoác lấy tay Nguyệt Như Ái. Hai người họ hôm nay, chính là đi đăng kí kết hôn.
Tới trụ sở kết hôn, khi hai người họ bước vào, những người có mặt ở đây ở đây ai ai cũng phải thốt lên khen ngượi cặp đôi trai tài gái sắc này.
- Trời trời, nhìn bên kia kìa, nhìn anh chàng kia đẹp trai quá đi mất thôi ý.
- Đừng mơ mộng nữa, nhìn mặt người ta trông vui vẻ thế kia, chắc chắn là đến đây đăng kí kết hôn rồi. Nhìn cô gái bên cạnh kia, cũng xinh đẹp không kém đâu.
- Chà, hai người bọn họ đúng là đẹp đôi thật, trai tài gái sắc.
…
Ai ai cũng xì xào bàn tán, chủ yếu đều là khen ngợi hai người họ. Cả Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ nghe được, lại càng thêm phần hạnh phúc.
- Xin chào, hai người tới đây là để đăng kí kết hôn phải không ạ?
- Đúng vậy, chúng tôi tới là để đăng kí kết hôn.
- Vậy mời hai vị đi theo tôi.
Anh và cô nắm chặt tay nhau, đi theo người nhân viên kia. Sau khi xuất trình một số loại giấy tờ, thì bắt đầu tới phần chụp ảnh để dán vào giấy đăng kí kết hôn.
- Nào, chú rể không cần cười tươi quá như vậy đâu.
Lâm Dương Vũ phấn khích tới nỗi, anh cười trông như muốn rớt hàm răng ra ngoài rồi, khiến cho thợ chụp phải nhắc nhở anh. Nguyệt Như Ái nghe vậy cũng bật cười theo. Còn thợ chụp nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng anh đã quá quen với việc phải ăn cẩu lương rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ăn cẩu lương chất lượng tới thế.
- Được rồi được rồi, vợ chồng son, nghiêm túc ảnh đầu một chút, rồi tôi sẽ chụp tặng khuyến mãi hai người vài cái khác, được không?
- Được.
Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái cùng cười mỉm, không làm khó thợ chụp nữa, sau khi tiếng tách của máy ảnh vang lên, thấy người thợ chụp đã gật gật đầu, hai người bắt đầu tạo thêm nhiều kiểu dáng tình tứ khác.
Một lúc sau, đợi số hình chụp đã được người thợ kia rửa xong, anh và cô mới chuẩn bị ra về.
- Cảm ơn anh nhé, nhưng mà... Tôi thấy cũng khá đông người tới đây đó, anh chụp giúp chúng tôi thế này, không sợ mất thời gian người khác sao?
- Không đâu, ở đây chúng tôi đã phải hỏi qua một lượt rồi. Không hiểu sao hôm nay ngày gì, mà người tới ly hôn nhiều thế, hai người là cặp đôi thứ tư tới đây kết hôn đấy. Hai người đẹp đôi lắm, chúc anh và cô ấy trăm năm hạnh phúc, và đừng quay lại đây nữa nhé.
- Haha, được rồi, cảm ơn anh nhé, chúng tôi đi đây.
Lâm Dương Vũ khoác vai Nguyệt Như Ái đi ra, anh cảm tưởng như ngày hôm nay đối với em, điều gì cũng đẹp lên cả, nhất là cô gái đang đứng cạnh anh đây!
- Như Ái.
- Hửm? Sao vậy?
- Em có hối hận điều gì không?
- Có, hối hận vì đã không gặp anh, và yêu anh sớm hơn.
Anh nghe câu trả lời của cô mà bật cười, rồi lập tức kéo cô ôm vào lòng. Người đi đường lướt qua, cũng phải thốt lên lời khen ngợi đối với cặp đôi này.
- Ừm, anh cũng vậy.
Mà ở cách đó không xa, không ngờ rằng Hoàn Gia Mỹ cũng đang ở gần đây, và cô ta nhìn thấy được cảnh này. Cô ta không nghĩ được rằng, Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ lại có thể đi đăng kí kết hôn vào thời điểm này.
Nhưng trên đời này, không có gì là không thể xảy ra cả.
- Tiểu mỹ nhân, em đang nhìn cái gì mà chăm chú quá vậy?
Giọng nói của lão Giám Đốc vang lên, Hoàn Gia Mỹ giật mình, vội thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình. Nghe thấy giọng lão ta gọi, trong lòng cô ta cảm thấy ghê tởm vô cùng, bàn tay nhăn nheo của lão ta còn đang chạm vào mông cô ta làm cô ta cảm thấy buồn nôn. Nhưng nếu Hoàn Gia Mỹ dám làm phật lòng tên nãy, nhất định Hoàn Mục Sinh sẽ không tha cho cô ta.
- Em, em có nhìn cái gì đâu anh.
- Vậy hử? Tiểu mỹ nhân, em thực sự quá đẹp, quá đẹp rồi đó, đi thôi, đi vào khách sạn kia với anh nào.
Hoàn Gia Mỹ cắn răng chịu đựng, đứng dậy cùng vào khách sạn với tên Giám Đốc đáng tuổi cha mình này. Cô ta không cam tâm rằng mình tại sao phải chịu khổ sở thế này, trong khi Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái lại có thể hạnh phúc đi đăng kí kết hôn như vậy?
Nhất định, nếu như cô ta không có được Lâm Dương Vũ, thì Nguyệt Như Ái cũng đừng mơ có được. Sớm thôi, cô sẽ khiến hai người phải đau khổ.
…
Mãi tận hai tiếng sau, lão Giám Đốc đầu hói kia mới tha cho Hoàn Gia Mỹ.
- Hôm nay tiểu mỹ nhân của anh làm tốt lắm, đây là phần thưởng của em, anh đi đây.
Lão ta ném lên giường một cọc tiền lớn, sau đó còn hôn là má của Hoàn Gia Mỹ. Mà cô ta bây giờ, bị lão già đó hành hạ không còn chút sức lực nữa, chỉ có thể nằm bất động trên giường.
Bất chợt, cô ta như nhớ ra chuyện gì đó, cố gắng lết cái thân xác đầy vết hôn tím của mình vào trong bồn tắm. Cô ta chắc chắn rằng, Tưởng Cầu Ngọc chưa biết chuyện Lâm Dương Vũ kết hôn với Nguyệt Như Ái, vì vậy nếu cô ta tới nói, thì có thể bà ta sẽ giúp cô nghĩ cách.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, cô ta bắt xe tới Lâm Gia.
Vừa bước vào trong, không hiểu Hoàn Gia Mỹ đi đứng thế nào đã liền ngã song soài ra đất. Tưởng Cầu Ngọc thấy vậy liền hốt hoảng chạy tới đỡ cô ta vậy.
- Kìa, kìa, Gia Mỹ, cháu có sao không?
- Cháu… Cháu không sao ạ… Chắc là tại cháu có hơi vội vàng nên mới bị ngã thôi ạ.
Khỏi phải nói, diễn xuất của cô ta đúng là xứng tầm Hollywood, hở một chút liền có thể rơi nước mắt. Tưởng Cầu Ngọc cũng vì diễn xuất này của cô ta, mà mềm lòng theo, cô ta nói gì cũng tin.
- Nào nào đứng dậy trước đã, có chuyện gì mà cần phải vội vàng như thế chứ?
Tưởng Cầu Ngọc vội vàng dìu Hoàn Gia Mỹ dậy, rồi còn lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi giúp cô ta. Trong lòng bà ta, sớm đã coi cô ta như là con mình rồi. Vậy mà Hoàn Gia Mỹ lại không như thế, cô ta nhìn thấy Tưởng Cầu Ngọc bôi thuốc giúp mình, lại còn ảo tưởng cao cao tự đại rằng đến người phụ nữ quyền lực nhất Lâm Gia đây, cũng phải quỳ xuống trước mặt cô ta, hầu hạ cô ta.
- Được rồi, lần sau đi cẩn thận chút, không may mà để lại sẹo là không được đâu.
- Bác… Cháu biết nói đi nói lại cái này sẽ khiến bác cảm thấy phát chán… Nhưng thực sự, cháu về đây chỉ vì anh Dương Vũ, nhưng giờ anh ấy đã kết hôn rồi… Cháu cũng không thiết tha gì nơi đây nữa..
- Cháu… Cháu nói cái gì cơ? Thằng Dương Vũ nó làm sao cơ?
- Thì… Nãy cháu đi dạo, thấy anh Dương Vũ cùng Như Ái bước ra trụ sở kết hôn…
Tưởng Cầu Ngọc nghe xong, bà ta cảm thấy tức đến không thở nổi nữa rồi. Bà ta cũng giống như Hoàn Gia Mỹ lúc nãy, không ngờ rằng hai người họ lại có thể đăng kí kết hôn vào thời điểm nàymà lại mặc kệ sự phản đối của chính mẹ ruột mình.
Bà ta rút máy ra, định gọi cho Lâm Dương Vũ trở về. Đúng lúc này, Lâm Dương Vũ từ ngoài cửa bước vào. Nhìn thấy Hoàn Gia Mỹ lại ở Lâm Gia, lại khóc lóc đáng thương trước mặt mẹ mình, anh thực sự nhìn không nổi.
- Mẹ.
- Mày còn dám vác mặt về đây à, còn biết gọi tao một tiếng mẹ à?
- Nghe giọng điệu của mẹ như thế, con cá là mẹ đã biết con làm gì rồi nhỉ?
- Mày… Mày dám ăn nói với mẹ mày như thế à?
Tưởng Cầu Ngọc thực sự đã bị anh chọc điên rồi, còn Lâm Dương Vũ nhanh chóng chấn chỉnh lại dáng vẻ của mình, rồi thông báo lại “chuyện tốt” cho mẹ mình nghe.
- Mẹ, con và Nguyệt Như Ái đã kết hôn rồi, con thực sự yêu cô ấy rất nhiều, ngoài cô ấy ra, con không thể yêu thêm một ai nữa. Còn Hoàn Gia Mỹ, mẹ có cố nối lại tình cảm giữa con với cô ta cũng vô ích thôi, mẹ đừng quên, chính Hoàn Gia Mỹ mới là người rời bỏ con năm xưa đấy.
- Mày… Mày cút ngay… CÚT RA KHỎI NHÀ TAO.
- Bác gái… Bác đừng nóng giận, đều là tại con… Đáng lẽ ra con không nên trở về…
Hoàn Gia Mỹ thấy vậy, lại tiếp tục tỏ ra đáng thương. Lâm Dương Vũ nhìn thấy cô ta như vậy, anh ngứa mắt vô cùng, không hề nể mặt Tưởng Cầu Ngọc, liền nói tiếp làm cô ta cảm thấy bẽ mặt.
- Còn cô nữa, khóc lóc ít thôi, với lại tôi bảo cô ít đến Lâm Gia thôi cơ mà? Đây không phải…
Còn chưa nói hết câu, một cái chén đã lao vào đầu của Lâm Dương Vũ, mà người ném, không ai khác ngoài Tưởng Cầu Ngọc.
- M.. Máu… Anh Dương Vũ… trán anh chảy máu rồi kìa.
Tưởng Cầu Ngọc nghe vậy, trên mặt lộ ra đầy vẻ hốt hoảng, nhưng lại vẫn giả vờ ngồi im, không thèm đếm xỉa tới. Lâm Dương Vũ bị vậy, anh thực sự thất vọng về mẹ của mình. Từ nhỏ tới lớn, anh luôn phải làm theo sở thích, yêu cầu của bà. Tới bây giờ, chuyện tình cảm, hậu sự cả đời của anh, bà cũng muốn anh phải làm theo ý bà, thậm chí còn ra tay với anh chỉ vì một người lạ.
- Mẹ, từ nhỏ đến lớn, con luôn cố gắng là một đứa con ngoan trong mắt của mẹ. Vốn dĩ, con thích học ngành IT, mẹ lại bắt con học kinh doanh, con cũng nghe theo. Con thích chơi bóng đá cùng các bạn, mẹ lại bắt con tập bóng bàn, ừ thì để mẹ vui, con cũng cố gắng tập bóng bàn. Bây giờ, đến chuyện tình cảm của con, mẹ cũng muốn ép con theo ý mẹ? Con xin mẹ đấy, hãy để cho con tự quyết định một lần này thôi.
- Mẹ…
- Mẹ, con chỉ muốn nói vậy thôi, con xin phép đi trước.
Nói xong, anh liền vội vàng rời đi, không ngoảnh đầu lại. Tưởng Cầu Ngọc muốn đứng dậy giữ anh lại, nhưng bà không còn đủ can đảm nữa rồi.