Vợ Yêu Thích Tán Gái

Chương 4:




Người có thân phận giống Lâu Hải Thần như vậy chịu vào phòng bếp tuyệt đối là một chuyện khiến cho người ta không thể tin được, nhưng mỗi khi Lâu Bộ Vũ hạ mình xuống bếp thì ngoài phòng bếp luôn đứng đầy người nhà họ Lâu, cùng với khách bọn họ mời đến.
Liên tiếp từng mùi hương mê người của các món ăn xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ bay vào trong mũi mọi người, thấm vào ruột gan, côn trùng thèm ăn trong bụng sớm rục rịch.
Kẻ có tiền như bọn họ đã ăn toàn bộ sơn hào hải vị trên đời, nhưng mỗi khi Lâu gia tổ chức tiệc nhà thì tất cả mọi người đều dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào để lấy được thiệp mời, là vì đến nhất định sẽ có lộc ăn no, tiệc nhà của Lâu gia sắc, hương, vị, ý, hình dạng đều đủ, hơn nữa khiến cho mồm miệng người ta lưu hương, dư vị là người ta không ngừng thèm thuồng mãi, là do vị đầu bếp siêu cấp kia luôn khó để lộ tay nghề, bằng không bọn họ rất muốn khai thác.
Chỉ thấy từng đĩa từng đĩa đồ ăn bưng ra ngoài, tổng cộng ba mươi cái khay, trong đó ít ra có mười lăm khay cải trắng, còn có bảy tám khay đậu hủ, còn lại là rau xanh, mầm đậu nửa này nửa nọ.
Giá của nguyên liệu nấu ăn rất rẻ, nhưng người nhà họ Lâu và khách giống như đói bụng đã lâu, ăn cải trắng mà như đang ăn thịt.
Một đám người đông nghìn nghịt toàn bộ vây quanh ở bàn tiệc lớn vùi đầu cắm cúi ăn, chỉ sợ nếu mở miệng nói chuyện sẽ bị ăn ít đi một chút.
Chỉ là cải trắng bình thường lại có thể làm ra hơn mười loại món ngon khẩu vị khác nhau, có thể nào không khiến người ta giật mình.
Ở lầu ba, Lâu Bộ Vũ mệt mỏi ngả lung trên sô pha trong phòng mình, chậm rãi uống trà, trên bàn nhỏ trước mặt bày mấy món thức ăn và điểm tâm cảnh đẹp ý vui. Lao động không công từ trước đến nay không phải là nguyên tắc của cô, cho nên cô đòi ba hai trăm vạn phí xuống bếp, bởi vì loại nấu tiệc nhà này làm cô phản cảm nhất, cho nên cho dù là ba và con gái cũng phải tính sổ rõ.
Lúc này di động vang lên, Lâu Bộ Vũ vươn tay cầm điện thoại lên.
“Bộ Vũ, là anh.”
“Chuyện gì?” Cô hơi kinh ngạc, đã trễ thế này Lam Vũ Đường còn tìm cô làm gì? Gần đây anh không phải đang trốn cô sao? Đều do di chứng đáng sợ mà anh hai giả trang lưu lại, xem ra anh bị dọa không nhẹ, xác thật cần có thời gian để điều chỉnh tâm tình.
“Anh ở trước cửa nhà em, thế nào? Có vui lòng chào đón anh vào không?” Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên.
Lâu Bộ Vũ kinh ngạc, sững người một lúc “Được rồi, em ra ngoài đón anh.” Đóng di động, cô khẽ nguyền rủa Lam Vũ Đường đáng chết này, gần đây thỉnh thoảng lại tìm tới cô lúc hoá trang đàn ông, hại cô chuyện xấu gì cũng làm không được, ghét nhất đúng là bộ dáng muốn cười không cười chết đi của tên anh trai kia, thật đáng giận.
Mặc dù là không mời mà đến, nhưng dù sao người tới là khách, cô đành phải xuống lầu đón khách.
“Bộ Vũ, nghe nói tiệc nhà của Lâu gia vô cùng được hoan nghênh.” Lam Vũ Đường vừa đi vào bên trong, vừa cười vừa nói. Từ rất xa anh đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
“Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?” Lâu Bộ Vũ cảm thấy tò mò đối với đàn ông anh tuấn xa lạ cùng đi bên cạnh anh ta.
“Anh ta, là anh họ của anh, ở trong nhà đứng hàng thứ hai, anh quen gọi là anh hai, anh ấy mới từ Mĩ về, ngửi thấy nhà có mùi ăn ngon, nên đến giúp vui.” Lam Vũ Đường bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh gọi là Lam Vũ Kiến, chào em.” Người đàn ông tuấn mỹ kia mở miệng cười ân cần thăm hỏi trước.
“Chào anh.” Cô cười đáp, “Lên lầu đi, tiệc trong phòng khách không có khả năng còn cơm cho các anh.” Đây là chuyện mọi người đều biết, đôi khi cô thật là hoài nghi những người kia có phải là dân chạy nạn không.
“Vậy không khách sáo.” Lam Vũ Kiến khẽ nhún vai, ba người trực tiếp lên lầu ba, ngoài ý muốn tiến vào một thế giới mộng ảo màu tím.
Tổ hợp sô pha màu tím, thảm màu tím, chén trà màu tím.. Đưa mắt nhìn xung quanh, toàn bộ đều màu tím, ngay cả quần áo ở nhà trên người Lâu Bộ Vũ cũng là cùng một màu, thoạt nhìn tựa như cô gái mới lớn.
Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt Lam Vũ Kiến nhất, lại là thức ăn và điểm tâm trên bàn trà.
“Thật rất xấu hổ, thức ăn đó vừa rồi tôi đã nếm một chút, ủy khuất hai vị. Bất quá, tôi cam đoan mình cực kỳ khỏe mạnh.”
“Yên tâm, sức chống cự của anh và Vũ Đường rất mạnh.” Lam Vũ Kiến cười đáp lại, anh hơi khen ngợi cá tính ngay thẳng của cô.
“Này…” nếm thử một miếng đồ ăn, vẻ mặt Lam Vũ Đường kinh hỉ không hiểu, “Hương vị ‘Bất Ngữ lâu’.” Anh nhìn Lâu Bộ Vũ chằm chằm, hi vọng cô cho anh một đáp án.
Cô bĩu môi, lộ ra vẻ không thể trả lời, “Bạn bè cùng phòng trọ, mà tôi hứa với cô ấy không nói ra.”
“Khó trách em luôn biết rõ thời gian buôn bán của ‘Bất Ngữ lâu’.” Vẻ mặt anh như hiểu ra.
Lam Vũ Kiến không nói lời gì nữa, bởi vì anh đang bận rộn ăn, đồ ăn không nhiều lắm, không ăn nhanh chút, đợi lát nữa liền ăn không được.
Lam Vũ Đường bị tướng ăn của anh họ làm cười, trên ghẹo nói với Lâu Bộ Vũ: “Bộ Vũ, anh lo lắng sau này em sẽ bị anh ta quấy rầy, chỉ sợ ‘Bất Ngữ Lâu’ phải bán thêm cho một người.”
“Chuyện này nói sau.” Lâu Bộ Vũ mang theo nụ cười mỏi mệt nhàn nhạt, làm đồ ăn một đêm, cô không nhiều tinh thần đi trêu chọc người khác.
“Vừa rồi nhìn thấy phía đối diện còn có một gian phòng ngủ, là của ai?” Lam Vũ Đường vừa nếm trà, vừa nói chuyện phiếm.
Cô hé miệng cười, “Anh hai.”
“Vậy các ngươi có tranh chấp hay không?” Anh vô cùng tò mò, hai người giống nhau như đúc, sinh sống ở cùng tầng lầu, sẽ có tình huống gì?
“Vậy cũng không.” Lâu Bộ Vũ lắc đầu, miệng hơi cười, hai người bọn họ căn bản là không ngồi cùng bàn, nếu như không cần thiết cũng sẽ không thường lui tới, như vậy cũng sẽ không có quá nhiều tranh chấp.
“Thật thú vị.” Lam Vũ Đường cười nhẹ, chỉ cảm thấy thú vị.
“Bộ Vũ, còn gì nữa không? Anh chưa no.” Lam Vũ Kiến rốt cục cũng đã ngẩng đầu nói chuyện, bởi vì tất cả đồ ăn đã bị anh quét sạch.
“Anh, anh thật sự là…” Lam Vũ Đường không biết phải nói gì, nếu không biết anh ta đã ăn cơm chiều, thật cho là anh ta đã đói bụng đã ba ngày ba đêm! Sức ăn thật sự là đáng sợ.
“Bộ Vũ, có khách à?!” Thanh âm kinh ngạc truyền đến.
“Wow!” Trong phút chốc biểu tình của Lam Vũ Kiến dại ra, cơ hồ không đóng miệng được, con ngươi khiếp sợ đảo quanh trên mặt hai người.
Hai cái Lâu Bộ Vũ!
Mà Lam Vũ Đường cũng mang một vẻ mặt như có suy nghĩ gì.
“Tôi là anh của cô ta, nhị thiếu gia Lâu gia, chúng tôi là anh em sinh đôi.” Lâu Bộ Hiên giải thích.
Sau khi nhìn bàn đồ ăn sạch sẽ, trong mắt hiện lên thất vọng, “Ăn xong rồi?” Anh còn tưởng rằng sẽ có thừa, xem ra vẫn đã tới chậm một bước.
“Anh hai, anh đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi!” Thanh âm ríu rít vừa nghe cũng biết là Lâu Bộ Yên.
Thật là một thiên sứ thanh khiết xinh đẹp! Nhìn thấy Lâu Bộ Yên, ánh mắt Lam Vũ Kiến bỗng sáng rỡ, trong mắt dâng lên ký hiệu hình tim. Trên trời cúi thương, anh rốt cuộc tìm được thiên sứ trong cảm nhận của mình rồi!
Tâm địa tốt sẽ có hồi báo tốt sao? Trăm ngàn chớ tin câu chuyện ma quỷ này, cô chẳng qua hảo tâm mời người ăn một bữa cơm liền thảm đến tình trạng này, còn chưa đủ để chứng minh những lời này là sai lầm sao?
Lâu Bộ Vũ rốt cục hiểu được cái gì gọi là buồn rầu, côn trùng thèm ăn siêu cấp lớn Lam Vũ Kiến kia quả thật có bản lĩnh ép điên thánh nhân.
“OK, tốt, buổi trưa hôm nay anh đến ‘Bất Ngữ lâu’, tôi đặt chỗ cho anh.” Cô chỉ cầu anh không cần lại đến phiền cô.
Xoa xoa trán, cô gọi điện thoại nội bộ, “Trần thư ký, buổi chiều tôi về, dời hội nghị lại.” Bởi vì anh trai không chịu trách nhiệm lại ra nước ngoài, hại cô lại luân lạc tới công ty kiêm chức.
“Dạ, trợ lý.”
Để điện thoại xuống, Lâu Bộ Vũ cười cười tự giễu, nhớ tới tình hình hỗn loạn trước mắt, cô thật đúng là không biết nên oán ai.
Đi ra ngoài văn phòng cô lại mang vẻ mặt cợt nhả nói với thư ký: “Thư ký đáng yêu, cẩn thận đừng mệt chết, nếu không tôi sẽ đau lòng.”
“Tôi đã biết, trợ lý.” Trần Gi­ai Mẫn đáp lại bằng nụ cười quyến rũ. Tháng gần đây, trợ lý tiếp nhận tất cả công việc của Tổng Giám đốc, cho nên trong công ty thường xuyên có thể nhìn thấy Lâu công tử bất cần đời đùa giỡn các nhân viên nữ.
“Ngô quản lí, hôm nay cô rất đẹp nha.” Lâu Bộ Vũ cười hì hì vươn tay ôm trưởng bộ phận PR vừa đi tới, nhân cơ hội hôn người ta.
“Trợ lý…” Ngô Nghiên Hoa dở khóc dở cười, anh biết rõ cô là phụ nữ đã có chồng, còn thích chiếm tiện nghi của cô, thật sự rất xấu, nhưng không ai lại giận anh, vừa thấy gương mặt cười quyến rũ kia lại không thể giận được.
“Bye, gặp lại sau.” Trước khi vào thang máy Lâu Bộ Vũ lại không quên hôn gió với nhân viên bên ngoài.
“Tiểu thư, nhớ rõ nghỉ ngơi nha!” Đi ra khỏi thang máy dành riêng cho chủ tịch, cô quay về phía tiểu thư tiếp tân ở đại sảnh nhắc nhở, tươi cười rạng rỡ có thể sánh bằng nắng gắt tháng sáu bên ngoài.
Tiểu thư tiếp tân mỉm cười gật đầu trả lời, “Dạ, Lâu tiên sinh.”
“Cậu lại đang lưu tình chung quanh.” Lam Vũ Đường vừa vào cao ốc liền thấy một màn như vậy thì lắc đầu cười. Giờ phút này cái loại cảm giác kỳ lạ kia lại tới nữa, anh phát hiện mình đồng thời đã yêu hai anh em Lâu thị, điểm chết người là có khi anh thậm chí không rõ rốt cuộc yêu ai, có khi có cảm giác với Lâu Bộ Hiên, có khi lại không một chút, đáng chết, thật là gặp quỷ.
“Như thế nào? Anh ghen đỏ mắt sao! Với điều kiện của anh, nếu chịu nơi nơi lưu tình…, tin tưởng sẽ được nhiều người sùng bái hơn tôi.” Cô cười nháy mắt mấy cái. Cô sớm biết Lam Vũ Đường đối mặt với hai thân phận của mình thì sẽ có loại tình cảm vô cùng mâu thuẫn, cô nghĩ anh bị làm cho hồ đồ.
“Xú tiểu tử.” Lam Vũ Đường cười mắng, đá suy nghĩ lung tung đi, kiên quyết không thèm nghĩ đến việc mình có thể là người song tính luyến [yêu hai phái] nữa.
“Đúng rồi, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi tới đây?” Cô quay lại vấn đề chính.
“Dẫn cậu đi ăn cơm.” Cũng không thể nói bởi vì tìm không thấy Lâu Bộ Vũ, cho nên ngược lại tìm đến anh có bề ngoài giống nhau, nếu anh nói như vậy tình hình sẽ căng thẳng.
“Không, tôi còn có việc…”
Không đợi cô nói xong, Lam Vũ Đường đã cô lôi lên xe.
“Này, anh rất bá đạo nha!” Vô tình lại toát ra kiều thái của con gái.
Lam Vũ Đường đóng cửa xe, nghiêng người nhìn cô đang bất mãn, cười như không cười nói: “Bộ Hiên, bộ dạng cậu bây giờ thật giống phụ nữ.”
“Ngu ngốc.” Cô vốn là phụ nữ được không. Lâu Bộ Vũ tức giận tựa đầu quay ra ngoài cửa sổ, lười quan tâm một người mù chữ.
Hiển nhiên giữa trưa hôm nay, Lam Vũ Kiến lại rất không may đi một chuyến tay không, bởi vì "bà chủ” đã quên chuyện anh muốn đi ‘Bất Ngữ Lâu”, có thể đoán được là trong tương lai Lâu nhị công tử sẽ bị người nào đó chỉnh ác một chút.
Lâu Bộ Hiên xác thật bị đè rồi, hơn nữa còn rất khó hiểu sao bị người ta đánh một trận. Sau khi anh biết rõ ngọn nguồn, liền nổi giận đùng đùng tiến về phòng Lâu Bộ Vũ.
“Anh hai, hôm nay anh mới về nước đã đánh nhau với người ta?” Lâu Bộ Vũ đang líu lo trêu chọc thì nhìn đến biểu tình âm lãnh của người nào, rồi sau đó cực kỳ nhanh che miệng lại. Anh định dùng ánh mắt mưu sát em gái ruột của mình sao?
“Chết tiệt, đến tột cùng mày đã làm cái gì với Lam Vũ Kiến? Làm cho anh ta vừa thấy mặt đã đánh tao?” Cho dù là phạm nhân bị tử hình cũng có quyền lợi biết mình đã phạm tội gì, nào có người bị tử hình mà không rõ ràng, hại anh phản ứng không kịp chưa gì đã bị đánh.
“Lam Vũ Kiến?” Nhớ ra, cô thả bồ câu người ta. Anh hai thật là số khổ, cố tình lại về nước ngay lúc đó, nhưng miễn cho da của cô chịu khổ, thật sự nguy hiểm.
Trong lòng dễ chịu, nhưng ngoài mặt phải liều mình ra vẻ sám hối! Thật vất vả.
Sáng sớm, hương đồ ăn mê người liền tràn ngập ở trong phòng bếp Lâu gia. Đầu bếp hôm nay là nhị tiểu thư Lâu gia, mỗi lần sinh nhật vợ chồng Lâu thị, Lâu Bộ Vũ đều rửa tay làm cơm, thật sự là vô cùng hiếu thảo.
Mà hôm nay đúng dịp sinh nhật bốn mươi chín tuổi của Lâu phu nhân, cho nên Lâu Bộ Vũ vào lúc trời còn chưa sáng đã có mặt tại phòng bếp bận rộn chuẩn bị.
Bánh bao hấp, bánh bao đậu, bánh bao xiên nướng, cháo thịt nạc, canh hải sản bát bửu cùng vài món ăn sáng nhẹ ngon miệng kiểu Trung Quốc, phối hợp với món dưa muối ngâm độc nhất vô nhị của Lâu Bộ Vũ trên bàn, bữa sáng phô trương đã khiến mọi người líu lưỡi, huống chi cái món nào cũng ngon, ngàn vàng khó mua, còn có tấm lòng hiếu thảo được bao hàm ở bên trong.
“Bộ Vũ, không nghĩ tới con bận rộn như vậy còn nhớ rõ sinh nhật của mẹ, thật sự không phí công nuôi con.” Lâu phu nhân vừa khen con gái, vừa nhét đồ ăn vào miệng. Không có biện pháp, nếu ra tay trễ, khẳng định cái gì cũng khôngăn được, cho dù là sinh nhật cũng không có đãi ngộ đặc biệt.
Lâu Hải Thần và ba người Lâu gia khác ngay cả nói đều lười nói, chuyên tâm công hãm mỹ thực trước mặt. Khó được Lâu Bộ Vũ xuống bếp miễn phí, đương nhiên phải ăn cho đủ vốn.
Mỗi khi được hưởng thụ mỹ thực, bọn họ cảm thấy may mắn năm đó đưa cô đến Trung Quốc làm truyền nhân của ngự trù cung đình, học tập toàn bộ các món trong các bữa tiệc Mãn Hán. Đương nhiên, Lâu Bộ Vũ không chỉ nghiên cứu đồ ăn Trung Quốc, mà đối với cơm Tây cũng rất có hứng thú, chẳng qua cô không hề có ý đem râu của Lâu thị kéo dài tới ngành ăn uống, nấu cơm chính là ham mê cá nhân của cô, không cần cống hiến cho Lâu thị đi vơ vét của cải thì cảnh máu chảy đầm đìa đã xảy ra trước mắt, cô cũng không ngốc đến độ không chừa đường lùi.
Sau khi ăn cơm no, toàn bộ thành viên đến đông đủ trong phòng khách Lâu gia, Lâu Bộ Sầu đoan chính ngồi ở trên sô pha, thản nhiên nhận ánh nhìn chăm chú đến từ khắp nơi.
“Cái gì? Kết hôn! Chị cả… ông trời!” Đầu tiên lên tiếng là Lâu Bộ Yên ra vẻ biểu tình trời sắp sụp xuống, trừng mắt vừa ra cửa giải sầu một tháng, vừa mới trở về liền tuyên bố muốn kết hôn.
“Ngạc nhiên.” Tọa không tọa tướng [ngồi không giống ngồi], đứng không đứng tướng [đứng không ra đứng], Lâu Bộ Vũ ngồi ở trên lan can cầu thang, nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện, nhưng không có nửa điểm ý thức nguy cơ.
“Bộ Vũ, cầu ngươi mau xuống đây.” Lâu phu nhân kinh hồn táng đảm nhìn con gái.
“Được rồi, tuân mệnh.” Lâu Bộ Vũ rốt cục bình an chạm đất, ngang ngược đặt mông ngồi trên bàn trà.
“Cút ngay.” Lâu Bộ Hiên trừng cô. Đây là cái bàn không phải sô pha, cái mông của cô không sợ bị đòn sao?
“Hừ.” Cô không thèm để ý, càng cố ý đem mông ngồi đối diện với anh trai sinh đôi, tức chết anh.
“Ba, nói gì đi?” Lâu Bộ Sầu nhìn ông chủ lớn trong nhà.
Vợ chồng Lâu thị liếc nhau, mỉm cười vuốt cằm, “Chúng ta không ý kiến, hôn lễ liền định vào năm ngày sau, Bộ Vũ, con phụ trách việc chuẩn bị hôn lễ.”
Người đột nhiên bị điểm danh sợ tới mức từ trên bàn trà ngã xuống, chật vật không chịu nổi kêu to, “Wow a, vì sao?” Cũng không phải cô muốn kết hôn, vì sao có chuyện của cô?
“Chúng ta phải chọn đồ cưới cho Bộ Sầu, sẽ không rảnh bận tâm chuyện hôn lễ.” Lâu Hải Thần nói như thế.
Lâu Bộ Yên lập tức tiếp lời, “Ta phải chuẩn bị cuộc thi.”
Lâu Bộ Hiên chậm rãi đảo qua toàn trường, thanh thanh yết hầu, mỉm cười nói: “Ta phải thiết kế áo cưới cô dâu.”
“Cái gì? !” Lâu Bộ Vũ lại kêu thảm, “Con đang coi chuyện công ty, vì sao con còn phải xử lý hôn lễ?” Cô là đứa trẻ chưa có người yêu, cô muốn kháng nghị, nghiêm chỉnh kháng nghị.
“Không được, anh hai, áo cưới anh thiết kế, việc chuẩn bị hôn lễ cũng thuộc trách nhiệm của anh, nếu không anh về công ty làm việc.” Cô muốn thoải mái, dựa vào cái gì chịu thiệt luôn là cô? Cô lớn lên giống "Gặp cảnh khốn cùng” sao?
“Tốt, đến lúc đó anh kêu Lam gia Tam Thiếu đến hỗ trợ, thuận tiện liên lạc cảm tình.” Lâu Bộ Hiên cười đến âm hiểm.
“Anh dám?” Da đầu cô run lên.
“Vì sao không, cảm tình của anh và Lam Vũ Đường rất tốt.” Nét tươi cười của anh càng ngày càng quỷ dị.
“Anh… kẻ đồng tính luyến ái, anh anh… Anh đi chết đi, nếu anh dám động đến anh ấy, tôi với anh không còn gì để nói.” Lâu Bộ Vũ phát hỏa, không thèm để ý gì nữa, mọi việc trước rống lên nói sau.
Nghe vậy, ánh mắt người cả nhà đều ngắm nhìn ở trên người một người.
Lâu Bộ Hiên nhún nhún vai, không muốn gây gổ. Sự thật vốn chính là như thế, anh là Gay, may mắn là anh có cha mẹ cực kỳ tiến bộ, ba mẹ cũng không xem anh là tai hoạ hay thú dữ mà bị cách ly.
Thu được ánh mắt trách cứ của người trong nhà, Lâu Bộ Vũ mất mặt sờ sờ cái mũi, nhận mệnh nói: “Được rồi được rồi, con xử lý là được.” Chỉ biết áp bức cô, cô quả nhiên rất thiện lương.
“Leng keng…” tiếng chuông cửa vang lên, biểu hiện có khách đến cửa.
Hà quản gia mở cửa, nhưng anh em Lam thị vừa vào cửa lại quay mặt nhìn nhau, khó nhìn thấy toàn bộ thành viên của Lâu gia có mặt đông đủ, nhưng không khí hiện trường dường như không tốt.
Kẻ thù vừa gặp mặt đã đỏ mắt, đây là tình huống của Lâu Bộ Hiên và Lam Vũ Kiến.
Lam Vũ Kiến trừng mắt nhìn người kia, người khiến cho anh lần đầu nếm thất bại là gì, oán hận nói: “Người khác đùa giỡn, người còn lại còn dám đánh trả.” Vốn tìm người tính sổ, kết quả lại ngược lại bị đánh, không thể tưởng được tiểu tử này lại mạnh mẽ hơn so với nhìn bề ngoài.
“Dám làm dám chịu, tôi chưa bao giờ làm chuyện kia.” Lâu Bộ Hiên lạnh lùng nói, anh không cần thay nha đầu kia chịu tiếng xấu.
Lâu Bộ Vũ chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ nhấc tay, nhỏ giọng nói: “Lần trước là tôi nói đã hẹn trước cho anh, tôi đã dùng điện thoại anh hai.” Mỗi khi bọn họ trao đổi thân phận sẽ trao đổi di động.
“Cô…” Cơn giận dữ cháy trong lòng Lam Vũ Kiến càng tăng lên.
“Vũ Đường, anh khoẻ không?” Lâu Bộ Vũ vội vàng nói sang chuyện khác, liều mình mỉm cười với Lam Vũ Đường.
Lam Vũ Đường buồn cười nhìn biểu tình lấy lòng của cô, bình thường không thể nào thấy cô ôn nhu như thế, là muốn tìm núi dựa vào đi. Anh cố ý nhíu mày, giọng điệu ai oán nói: “Một chút cũng không tốt, luôn hẹn không được bạn gái của mình.”
Cô hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Người ta có việc mà.”
“Thì ra các ngươi thật sự đang quen nhau.” Lâu Hải Thần cười, cực kỳ hài lòng.
Lâu Bộ Vũ ngẩn ra, nghĩ lại lời nói vừa rồi, mới phát giác nói lỡ. Tên khốn kia dám gạt cô? Hung hăng trừng một cái, anh lại đáp lại cô bằng một nụ cười ôn nhu.
Lam Vũ Hàng nham hiểm nhìn Lâu Bộ Vũ, “Nếu cô đến Lam gia, tôi nhất định sẽ cực kì ‘chiếu cố’ cô.” Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên “Đại ân đại đức” của cô với mình, hại anh chạy vòng quanh Địa Cầu một vòng mới tìm được Bộ Sầu.
Lâu Bộ Vũ lộ ra nụ cười giống như ác ma, chậm rãi nói: “Chị cả, hôn lễ đại khái phải dời lại.” Bởi vì tâm tình cô khó chịu.
“Hôn lễ không phải đã quyết định cử hành vào năm ngày sau sao?” Lâu Bộ Sầu đưa ra nghi vấn. Vừa rồi rõ ràng nghe được ba mẹ dặn dò Bộ Vũ như vậy mà, chẳng lẽ cô nghe lầm?
Chỉ thấy Lâu Bộ Vũ tự nhiên cười, nụ cười biến hoá kỳ lạ, “Nhưng, tôi cho rằng một tháng sau cử hành mới tốt, tôi mới có đủ thời gian chuẩn bị tốt…” dám uy hiếp cô, phải chuẩn bị gánh vác hậu quả.
“Lâu Bộ Vũ…” Lam Vũ Hàng tức giận gầm nhẹ. Anh thật ngốc a, vợ còn chưa cưới đến tay mà đắc tội ma nữ kia.
Lâu Bộ Vũ dùng ánh mắt ra hiệu anh im lặng, nói với ba già: “Ba, ngài đồng ý phải không, vậy quyết định như vậy. Hoàn hảo, tôi còn đang lo lắng thời gian rất gấp, không kịp chuẩn bị.” Cô yên tâm thoải mái gật đầu, tự quyết định.
Lâu Hải Thần lại cười đến hiền lành. "Đương nhiên đồng ý, sớm nói qua tất cả gi­ao cho con phụ trách.” Ông đương nhiên đứng bên người nhà, huống chi nha đầu kia vốn không tình nguyện tiếp nhiệm vụ này, nếu tới đó bỏ trốn mất dạng..., ai tới bán mạng? Ông già rồi, hưởng thanh phúc là tốt rồi, không cần phải liều chết bỏ sống nữa.
“Bộ Sầu.” Lam Vũ Hàng ngược lại cầu xin vợ tương lai giúp đỡ.
Lâu Bộ Sầu không sao cả cười, “Em nghe lời ba ba.” Nói cách khác chính là ngầm đồng ý em hai làm xằng làm bậy, dù sao hiện tại cô có chứng sợ hãi trước hôn nhân, nếu hôn lễ có thể hoãn đương nhiên tốt.
Trời! Lam Vũ Hàng nhất thời cảm giác mình là đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời, tự nhiên ở thời khắc mấu chốt đắc tội tiểu nhân.
“Nếu không có ý kiến…” Lâu Bộ Vũ cười hì hì nhìn lướt mọi người một cái.
Lam Vũ Hàng nóng vội lại kêu to, “Tôi có ý kiến!” Đùa giỡn cái gì, năm ngày anh đã ngại lâu, lại còn trì hoãn đến một tháng? Anh không chịu được.
Cô cười liếc anh một cái, cà lơ phất phơ nói: “Có ý kiến, xin mời… giữ lại.” Thắng lợi quả thật ngọt nha!
Lam Vũ Kiến vốn ở bên cạnh chế giễu chợt thấy ánh mắt biến hoá kỳ lạ của Lâu Bộ Hiên, đáy lòng xẹt qua rùng cả mình. Đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia, lại muốn làm gì?
Lâu Bộ Hiên đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lâu Bộ Yên mỹ lệ hoạt bát, giống như không đành lòng, lại không thể nề hà nói: “Bộ Yên, sau khi chị cả kết hôn, vị trí Tổng Giám đốc liền trống, mà em cũng học năm tư rồi, trở về công ty giúp anh đi.”
Lâu Bộ Yên theo bản năng nhìn về phía Lam Vũ Kiến, chỉ thấy anh liều mình lắc đầu, lại quay đầu nhìn xem cha mẹ ổn như núi, cô nhận mệnh khe khẽ thở dài, “Được rồi, con về công ty hỗ trợ.” Anh hai ác nhất, mình không muốn gánh vác trách nhiệm, liền liều mình hãm hại chị em các cô. Hơn nữa lần này rõ ràng có ý sửa chữa người, nhưng sự thật đúng như lời anh nói, nếu là người trong nhà cũng không giúp anh, anh còn có thể dựa vào ai? Cho nên cô chỉ có thể nhận mệnh.
Hai đàn ông Lam gia nguyên bản vênh váo tự đắc nháy mắt ủ rũ giống như gà trống bị đá bại.
Mà Lam Vũ Đường lại cố nén cười vỗ vỗ vai của bọn họ, có thể nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hai vị anh trai này thật sự đáng giá ăn mừng một phen.
“Về phần chi tiết hôn lễ, người trẻ tuổi các con tự mình thương lượng đi.” Lâu Hải Thần không chịu trách nhiệm vẫy vẫy tay, phủi sạch toàn bộ, thong dong đi tìm lạc thú lúc tuổi già của mình.
Đầu tiên Lâu phu nhân ý vị thâm trường nhìn Lam Vũ Đường và Lâu Bộ Vũ một cái rồi cũng rời khỏi phòng khách.
Lam Vũ Hàng hổn hển lôi vợ tương lai đi, xem ra sự ăn ý của bọn họ cần bồi dưỡng lại, mà Lâu Bộ Yên thì bị Lam Vũ Kiến chộp tới bồi dưỡng cảm tình, cuối cùng lưu lại cũng chỉ có anh em Lâu thị và Lam Vũ Đường.
Nhìn nhìn qua lại hai mặt giống nhau như đúc trước mắt, nghi hoặc trong lòng Lam Vũ Đường càng tăng.
“Các ngươi trò chuyện đi, tôi trở về phòng.” Lâu Bộ Hiên thức thời rời khỏi.
Lâu Bộ Vũ nghiêng đầu đánh giá Lam Vũ Đường, suy nghĩ có nên kéo lại suy nghĩ của anh hay không.
“Bộ Vũ, kỳ thật trợ lý Lâu thị là em phải không?” Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô hỏi ra lời, câu hỏi này đã tồn tại thật lâu trong lòng, cuối cùng anh vẫn quyết định hỏi ra lời, nếu không giống như như một cây gai đâm vào ngực, vô cùng thống khổ.
Nghe vậy cô hoảng sợ, sau đó ý cười trèo lên tới khóe mắt, dùng sức vỗ vỗ vai anh, “Không ngu ngốc nha, tôi còn đang suy nghĩ, phải tới khi nào thì anh mới có thể phát hiện.” Không tệ không tệ, cô cũng không muốn mình yêu một người ngu ngốc. Uh, cô thông minh, cô rất nhanh liền hiểu ra cảm giác khác thường của mình đối với anh là yêu, mà cô cũng rất sảng khoái vui vẻ nhận sự thật này.
Lam Vũ Đường híp mắt lại, chợt hiểu ra: “Em luôn đùa giỡn anh.” Nha đầu kia thật sự rất ác liệt, luôn đem người ta đùa bỡn trong bàn tay. Nhưng… Anh nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo giới tính của anh không có vấn đề, nút thắt phiền trong lòng cũng mở ra.
Lâu Bộ Vũ đột nhiên khoác cánh tay anh, cười ngọt ngào nói: “Đi thôi, hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Anh buồn cười xoa xoa mái tóc dài trơn bóng của cô, biết rõ cô cố ý nói sang chuyện khác, nhưng bởi vì là cô, cho nên cũng không đáng truy cứu. Cô quả nhiên ăn mình, mà anh thì sao? Cũng cam nguyện bị cô ăn.
Đám cưới của hai tập đoàn lớn Lam, Lâu, đây là tin tức lớn, các phóng viên báo chí tạp chí lớn đều bận rộn truy đuổi tin tức liên quan.
Mà ở Lâu gia, chỉ thấy Lâu Bộ Hiên đóng cửa thiết kế áo cưới, Lâu Bộ Yên vội vàng chuẩn bị thi cử, cô dâu Lâu Bộ Sầu chuyên tâm mua dụng cụ nhà mới, vợ chồng Lâu thị chuẩn bị xong đồ cưới cho con gái liền nhàn nhã du ngoạn chung quanh, mà Lâu Bộ Vũ một mình làm hôn lễ, loay hoay muốn chết. Đối với lần này, Lam Vũ Đường cảm thấy bất mãn thật lớn, thiếu chút nữa đi đến Lâu gia giơ cờ kháng nghị.
Bất quá vài ngày không thấy, cô đã gầy đi không ít, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không mất, bản tính trêu chọc người cũng không thay đổi. Lam Vũ Đường nhìn thấy Lâu Bộ Vũ từ xa đi ra cao ốc Lâu thị, cô luôn luôn bận, cũng không còn thời gian hẹn hò với mình, mà anh chỉ có thể ở xa xa nhìn, ít nhất làm được là không quấy rầy cô. Giúp không được gì cảm giác thật sự là tệ hết biết rồi, hơn nữa người kia lại là người yêu của mình, anh đau lòng quá.
Thấy cô lái xe rời đi, nhưng nơi đến không phải Lâu gia, mà là một nơi làm cho anh nghẹn họng nhìn trân trối – "Bất Ngữ lâu”.
Hôm nay "Bất Ngữ lâu” vẫn như trước lộ ra tấm biển tạm dừng buôn bán.
Lâu Bộ Vũ nhanh chóng đậu xe, bước vào "Bất Ngữ lâu”, cánh cửa lớn thường xuyên đóng kia dường như chuyên vì cô mà mở.
Lam Vũ Đường nhăn đầu lông mày, một ý nghĩ kỳ quái thành hình ở trong đầu. "Bất Ngữ lâu”, Lâu Bộ Vũ, là trùng hợp sao? Anh không tin, khóe miệng hướng về phía trước giơ lên, khó trách cô luôn biết được thời gian buôn bán nơi này, ở Lâu gia cũng có thể ăn đồ ăn "Bất Ngữ lâu". Nhưng vì sao cô không chịu mở một nhà hàng lớn, mà lựa chọn quán ăn nhỏ này?
Sau khi suy nghĩ sâu xa, anh bất đắc dĩ cười, xem ra "Lười” là giải thích duy nhất rồi, Bộ Vũ tuyệt đối không phải người siêng năng, nghe nói trước kia cô là một người chơi bời lêu lổng, từng chạy khắp nơi trên thế giới, thậm chí còn vì tự do, tốt nghiệp đại học sớm năm năm, nếu không phải Lâu Bộ Hiên giả truyền báo cáo bệnh tình nguy kịch triệu hồi cô, chỉ sợ hiện tại anh vẫn không gặp được người con gái định mệnh này, vì thế, anh nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Ba giờ sau, “Bất Ngữ lâu” một lần nữa đóng cửa lại, mà Lâu Bộ Vũ cũng đi ra.
“Bộ Vũ…”
Tiếng kêu thình lình vang lên khiến cô lắp bắp kinh hãi, kinh hãi nhìn người đi xuống xe.
“Tới nơi này ăn cơm?” Lam Vũ Đường mỉm cười thử.
“Đúng vậy.” Lâu Bộ Vũ tiếp lời anh, “Mấy ngày nay vội vàng an bài chuyện chị cả, khẩu vị không tốt lắm, tiêu tiền mua thoải mái chứ sao.” Trên mặt tất cả đều là nụ cười tự nhiên.
“Cùng đi đi.” Anh cũng không phá nói dối của cô, nghĩ rằng cô nhất định có lý do của cô, mà anh yêu cô, càng phải tin tưởng cô.
“Em có lái xe, gặp tại công ty đi.” Cô cười lắc lắc cái chìa khóa trong tay, đi về phía chiếc xe yêu.
Nhìn bóng lưng người kia rời đi, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đi về xe của mình, đành phải gặp lại cô ở công ty thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.