Edit: Sóc Là Ta
Truyện chỉ thuộc
Tuy ngoài miệng nói muốn từ chức nhưng khi vừa chạy khỏi tập đoàn PLO thì Bạch Tuyết trở về Tuyên Hòa đầu tiên.
Cô gặp giám đốc Hoàng để kể với cô ta chuyện giữa mình và Đái Kiều Nghiên. Tiện thể cô cũng nói với giám đốc rằng đái Kiều Nghiên gọi điện thoại chỉ vì muốn Giám Đốc cố ý làm khó mình.
Sau khi giám đốc Hoàng biết rõ mọi chuyện, cô ta cũng cảm thấy áy náy. Mặc dù không nói xin lỗi nhưng cô ta cũng đã thay đổi thái độ với Bạch Tuyết không ít. Cô ngượng vì làm khó cấp dưới khiến Bạch Tuyết gặp nhiều khó khăn trong công việc.
Ở công ty, Bạch Tuyết làm việc quần quật đến hơn bảy giờ tối mới trở về nhà với thân thể mệt mỏi, Bạch Tuyết lại nhận được một cuộc điện thoại của một người mà cô cho là đời này sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn.
“Tiểu Tuyết, anh muốn mời em tới tham dự hôn lễ của anh.” Giọng của Lâm Đào có vẻ yếu ớt.
Một tay Bạch Tuyết cầm điện thoại di động, một tay cởi áo khoác, cô cũng không nói gì.
“Anh biết em hận anh, không muốn tới dự hôn lễ của anh.” Lâm Đào cũng hiểu lòng Bạch Tuyết, “Nhưng anh năn nỉ em hãy đến tham dự, được không?”
Treo áo khoác vào tủ, Bạch Tuyết ngồi trên giường cảm thấy có chút khó hiểu.
Thật sự cô cũng không hận Lâm Đào, dù sao mến nhau cũng hơn hai năm, cô cũng cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ rất nhiều, nhưng so với tình yêu thì có lẽ chưa tới. Cô chỉ xem Lâm Đào như một người bạn chân chính luôn thân thiết bên cạnh mình.
Vì thế, khi Lâm Đào nói chia tay, Bạch Tuyết cũng không cảm thấy đau lòng và khổ sở, mà chỉ có cảm giác khó chịu giống như mình vừa mới bị mất đi ví tiền. Vả lại cô cũng chán nản vì bị các nữ đồng nghiệp hãm hại nên vội vã nghỉ việc và đi du lịch khắp nơi.
Dù là vậy, nhưng không có lý do gì Lâm Đào phải mời cô vì hai người chia tay cũng nửa năm rồi.
“Lâm Đào, anh bị chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân à?” Bạch Tuyết tức giận hỏi, “Chưa nói đến việc em tha thứ cho anh để tới dự hôn lễ của anh mà chỉ nói vị hôn thê Bạch Phú Mỹ của anh sẽ đến quậy long trời lở đất mất thôi.”
“Chính Mỹ Mỹ muốn anh mời em đến tham gia hôn lễ cuả bọn anh” Lâm Đào vội vàng nói, “Nếu em có thể đến dự, anh và cô ấy sẽ cảm thấy rất vui.”
“Bệnh thần kinh.” Bạch Tuyết tức giận mắng một câu, sau đó cúp điện thoại.
Vừa ném điện thoại di động lên giường xong thì Lâm Đào gọi lại.
“Tiểu Tuyết, em giúp anh một chút đi. Anh năn nỉ em đó.” Lúc này giọng Lâm Đào mang theo tiếng khóc nức nở rồi.
Bạch Tuyết nhíu mày. Việc này thật kỳ lạ, ở đây có điểm không đúng.
“Lâm Đào, anh có chuyện gì gạt em đúng không? Nếu không tại sao cứ phải muốn em đến dự hôn lễ của anh?” Bạch Tuyết rất hiểu Lâm Đào nên mở miệng nói.
Bạch Tuyết và Lâm Đào quen nhau vì công việc. Hai người đều có gốc là người miền Bắc, nhà ở ngoại ô, mạo hiểm bỏ đi tới Bắc Kinh làm việc. Sở dĩ họ quen nhau vì họ tình cờ được hợp tác làm ăn trong một hạng mục kinh tế. Từ đó họ quen nhau, mến nhau thậm chí họ cũng từng cùng nhau mơ ước xây dựng một tương lai tốt đẹp.
Tình yêu ấm áp trong mơ không giống thực tế tàn nhẫn. Lại thêm, Bạch Tuyết như gần như xa, không xác định được tình cảm của mình đối với Lâm Đào. Vì thế, cuối cùng Lâm Đào không chịu được sự cám dỗ, anh ta bỏ rơi Bạch Tuyết để đi theo một tiểu thư giàu có.
Bình thường Lâm Đào cũng là người biết tuân theo quy tắc mà Bạch Tuyết lại mạnh mẽ nên lúc đầu cả hai như hổ vồ mồi (ý là mạnh mẽ, không ai nhường ai).
Tính tình Lâm Đào không phải hèn yếu, nếu hôm nay anh ta đã năn nỉ cô đến dự hôn lễ của mình thì có lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì đó khó nói.
“Thật ra thì...... Thật ra Mỹ Mỹ......” Lâm Đào nói ra sự thật, “Mỹ Mỹ cho là anh vẫn còn quan tâm đến em cho nên anh muốn em xuất hiện tại trong hôn lễ để chúc phúc cho bọn anh...... Có vậy cô ấy mới tin tưởng rằng anh và em hoàn toàn không có gì.”
A, thật xảo trá, không ngờ anh còn có chiêu thức lừa bịp này nữa đấy.
Bạch Tuyết giận sôi gan đến nỗi muốn chửi thề, nhưng cô cố kìm lại mà chỉ cười to.
“Lâm Đào, con mẹ nó, đồ bệnh thần kinh. Xem ra bệnh anh cũng không nhẹ đấy.” Bạch Tuyết cười to kèm theo tiếng mắng mỏ khiến đối phương bên kia im lặng.