Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 13:




Ra khỏi nhà hàng, suốt cả đoạn đường thầy Ninh không nói câu nào, bước chân thì vội vã.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp trao đổi ánh mắt với bà Khương Giai, bà liền bước chậm lại, cách một đoạn khá xa phía sau, còn ông ta thì lại sải bước nhanh hơn để đuổi kịp thầy Ninh.
“Thầy Ninh, thật sự xin lỗi thầy, tôi cũng không ngờ con bé đó lại không biết phép lịch sự như vậy.”
Thầy Ninh lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Lần sau nếu còn cần người làm giúp những loại chuyện kiểu thế này, thì ông Chiêm nên nhờ người khác đi.”
“Chắc chắn không bao giờ có lần sau.” Dứt lời, ông ta nhét vào một tấm thẻ vào tay thầy Ninh, “Mong thầy đừng chê.”
Đến lúc này thì sắc mặt của thầy Ninh bắt đầu dịu đi đôi chút, ông Chiêm Hồng Nghiệp có thể không giỏi thứ này thứ kia, nhưng tay đút tiền thì chưa bao giờ run cả.
Sau khi thầy Ninh nhận tấm thẻ xong, thờ ơ đáp một câu “Ừ”.
“Giờ thầy sẽ quay về nghỉ ngơi đúng không? Xe của thằng con tôi đã tới rồi, chi bằng để nó đưa thầy về.”
Đang nói, thì có một chiếc xe bốn chỗ màu đen dừng lại ở ngay bên cạnh họ.
Chiêm Hồi Thiên xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe chờ sẵn, thái độ vô cùng cung kính.
Cách hành xử đúng mực của hai bố con nhà họ Chiêm miễn cưỡng dập tắt được lửa giận trong lòng thầy Ninh đi thêm vài phần nữa, sau khi ông ta lên xe xong, lấy ra một cây bút viết gì đó lên trên giấy, rồi mở cửa sổ xe đưa tờ giấy đó cho ông Chiêm Hồng Nghiệp.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp nhận lấy bằng hai tay, sau khi đọc kỹ nội dung bên trong, lông mày nhướng cao: “Cám ơn thầy.”
Thầy Ninh hờ hững nói: “Năm nay mới qua được một nửa, mà đây đã là người thứ hai rồi, làm việc phải có chừng mực.”
Ông Chiêm Hồng Nghiệp nghe ra được sự không hài lòng trong giọng điệu của ông ta, vội vàng giải thích: “Xin thầy yên tâm, tôi hứa đây sẽ là người cuối cùng của năm nay.”
Thầy Ninh nghe xong cũng không thèm đáp lại ông ta, đóng cửa sổ xe lại nói với Chiêm Hồi Thiên đang ngồi phía trước: “Lái xe đi.”
Xe vừa đi, ông Chiêm Hồng Nghiệp cẩn thận cất mảnh giấy đi, quay đầu nhìn nhà hàng tư nhân phía sau, rồi mới đi về phía bãi đỗ xe.
Sau màn phát biểu “cảm nghĩ của em khi ở nhà hàng tư nhân” của Liễu Mộc Mộc, địa vị của cô trong nhà họ Đổng có xu hướng tăng lên một cách rất phản khoa học.
Biểu hiện cụ thể là dì Khương cứ nhìn thấy cô là đi đường vòng, giữ khoảng cách mười mét trở nên, hình như còn lên mạng lén lút tìm quần áo bảo hộ, có lẽ muốn thông qua những phương pháp khoa học để cách ly cô.
Ông Đổng Chính Hào thì rất khác, giờ mỗi khi ra ngoài đều đặc biệt tới chào cô.
Thậm chí còn không cần giữ thể diện mà ngày nào cũng tới nhờ cô bói cho một quẻ, Liễu Mộc Mộc đã tung quẻ bói ông Đổng Chính Hào sẽ gặp tai nạn đổ máu trong suốt ba ngày liên tiếp rồi, từ hôm đầu tiên ông đã sợ đến nhũn cả chân, nhưng sang đến ngày thứ ba thậm chí còn hỏi với một giọng điệu hết sức mong chờ là, rốt cuộc đến bao giờ mới ứng nghiệm.
Cái này làm sao cô biết được? Liễu Mộc Mộc nói rằng quẻ đã gieo xong rồi, không kèm dịch vụ hậu mãi.
Cô chỉ phụ trách việc đoán quẻ, còn có ứng nghiệm hay không, phải xem hôm đó cô gieo có chuẩn hay không.
Xua được ông Đổng Chính Hào đi xong, Liễu Mộc Mộc bắt đầu gieo quẻ cho bản thân.
Tung đồng xu trong tay liên tục ba lần, kết quả mỗi lần tung đều khiến người ta phải buốt ruột, hôm nay lại là một ngày sao Hồng loan bất động, chẹp…
(Sao Hồng loan là một sao may mắn theo quan niệm của những nhà tướng học, sao này tượng trưng cho hôn nhân, cưới hỏi, có vận đào hoa. Nếu sao Hồng loan di chuyển thì có nghĩa là nhân duyên tốt đẹp sắp sửa tới.)
Nếu hôm nay đã định trước là không có bạn trai, vậy thì chỉ có thể lên trên tầng tìm Đổng Duyệt chơi thôi.
Đổng Duyệt đang ở trong phòng làm bài tập hè, năm nay em ấy đang học lớp mười một, bài vở đã bắt đầu nhiều dần lên rồi, Liễu Mộc Mộc ngồi trên giường của em gái, nhìn cô bé vùi đầu viết lia lịa, đột nhiên có cảm giác sung sướng khi chứng kiến đàn em phải trải qua những gian nan mình từng chịu.
Nhớ tới năm đó, cô cũng từng như thế này, nhất là môn Toán, quả thực là nỗi đau không thể nào nguôi ngoai trong cuộc đời cô.
Đổng Duyệt làm xong bài tập của ngày hôm nay, hai chị em liền nằm trên giường chơi game trên điện thoại một lúc, sau đó rủ nhau xuống dưới nhà gọt hoa quả.
Trong lúc Liễu Mộc Mộc đang rửa táo, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô bên ngoài.
Người vốn dĩ phải đến tối muộn mới về là ông Đổng Chính Hào thì giờ lại đột nhiên quay lại, từ lúc dừng xe đến khi xông vào trong nhà, mất có chưa đầy hai phút.
Miêu tả theo một cách dễ hiểu hơn thì chính là sợ vãi chấy.
Bởi vì tiếng động lúc vào cửa quá lớn, khiến ngay cả bà Khương Lệ đang ở trong phòng cũng bị giật mình, cả nhà đều chạy ra, vây lấy ông để xem có chuyện gì.
Chiếc cà vạt được thắt cẩn thận lúc ban sáng của ông Đổng Chính Hào không biết đã đi đâu mất, cúc áo thì cái nọ xọ cái kia, nếu không phải vẻ hoảng sợ trên mặt chồng quá rõ ràng, thì bà Khương Lệ còn tưởng rằng ông vừa đi bồ bịch với một ả yêu tinh nào đó.
“Xảy xảy xảy xảy ra chuyện rồi.”
Ông Đổng Chính Hào xông đến trước mặt Liễu Mộc Mộc, thô bạo xé toạc quần áo trên người ra, để lộ ra làn da bên trong.
Trên da của ông ta xuất hiện những vệt lằn đỏ cực kỳ rõ ràng, nhìn trông giống như bị dao cứa, một vài chỗ còn bị rách da chảy máu.
Bà Khương Lệ rú lên: “Ông bị làm sao thế, cái này là do ai làm?”.
Ông Đổng Chính Hào phớt lờ vợ, nói với Liễu Mộc Mộc: “Mấy vết lằn này vừa nãy đột nhiên xuất hiện, bố thề là bố không làm gì cả.”
Từ lúc xuất hiện những vết lằn ấy đến khi về tới nhà, tổng cộng chưa đến một tiếng đồng hồ.
“Đột nhiên xuất hiện…” Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói, “Có cảm thấy triệu chứng này hơi quen quen không?”.
Đổng Duyệt thò đầu ra khỏi lưng Liễu Mộc Mộc, quan sát bố một cái sau đó nói: “Giống với tình trạng của bác Tần, nhưng trên người bố không chảy nhiều máu bằng.”
Được Đổng Duyệt nhắc nhở, ngay cả ông Đổng Chính Hào cũng nhớ ra.
Chẳng phải giống y hệt sao, lúc trước ông Tần Khai kể là khi ông ấy đang ngủ, thì chẳng hiểu sao trên người xuất hiện những vết cắt, chảy rất nhiều máu.
Sau đó ông ấy qua đời, lý do cũng là vì chảy máu quá nhiều không cầm được nên mới dẫn đến mất mạng.
Mà những vệt lằn trên người ông bây giờ cũng chính là những vết cắt, chẳng qua là không sâu bằng của ông Tần Khai thôi, có thể là do ông phát hiện ra sớm.
Vậy là ông đang… nối gót đi theo ông ấy?
“Lẽ nào là bệnh truyền nhiễm gì đó?” Ông Đổng Chính Hào run lẩy bẩy hỏi, “Sao chỉ truyền cho mỗi bố? Hôm đó rõ ràng các con cũng ở đó mà.”
Liễu Mộc Mộc hờ hững đáp: “Có lẽ chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ.”
Ông Đổng Chính Hào cuống đến nỗi muốn khóc luôn tại chỗ đến nơi rồi, nhưng vì cái mạng già của mình, vẫn phải nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành: “Bố không phải có ý này, chỉ là nói bừa vậy thôi.”
“Vậy thì lần sau đừng nói bừa thế nữa.”
“Bố hứa lần sau không dám nữa, có cách nào để giải quyết không?” Ông ta khẩn thiết hỏi.
“Có một cách, nhưng con không đảm bảo rằng nó có tác dụng đâu, bố chỉ có thể liều một lần thử xem thế nào thôi.”
Ai lại nhắm mắt đưa chân thế!!!
“Con không thể nghĩ ra cách giải quyết nào chắc chắn một trăm phần trăm à?”.
Liễu Mộc Mộc nhún vai xòe tay: “Nếu con mà có bản lĩnh đó, thì con đã không phải là thầy gieo quẻ, mà là pháp sư luôn rồi.”
Thường thì những thứ kỳ dị thế này đều do các pháp sư xử lý, nghe nói họ thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, so với mấy thầy gieo quẻ đụng đâu hỏng đấy kiểu như cô thì mạnh hơn nhiều.
Trên đây là lời giới thiệu của thầy dạy cô.
“Vậy con có quen pháp sư nào không?” Ông Đổng Chính Hào hỏi với vẻ tràn đầy hy vọng.
“Không quen.”
Cuối cùng ông Đổng Chính Hào đành chấp nhận số mệnh, ông túm lấy tay Liễu Mộc Mộc: “Tính mạng của bố giao cả vào tay con đấy.”
Khuôn mặt Liễu Mộc Mộc lộ vẻ ghét bỏ rụt tay về: “Vậy có nghe theo không?”.
“Nghe, nghe, con nói đi.”
“Thông thường, trong tình huống này, giải quyết kẻ chủ mưu đứng đằng sau là cách nhanh nhất, nếu không tìm được kẻ đó, vậy thì bố phải cách hắn ta càng xa càng tốt.”
“Ý con là sao?”.
“Ý là, hiện giờ bố phải rời khỏi nơi này, dù là ngồi máy bay hay ngồi tàu cao tốc, phải rời khỏi thành phố này với tốc độ nhanh nhất có thể, đi càng xa, thì ảnh hưởng của lời nguyền đến bố sẽ càng nhỏ.”
Căn cứ theo những gì Liễu Mộc Mộc đọc được trong sách, thì vị vu sư đó chỉ có thể trù ếm thôn làng bên cạnh mà thôi, nếu như thật sự có bản lĩnh cao cường, thì cũng không đến mức bị người ta tìm ra rồi đánh chết. Mấy thủ đoạn kiểu này, thông thường đều sẽ có những hạn chế, và khoảng cách có lẽ chính là một trong những hạn chế đó.
Có lẽ người trù ếm ông Đổng Chính Hào chỉ có thể hoành hành trong phạm vi thành phố này, nhưng đi xa khỏi nơi đây thì sợ rằng dù có chết vì kiệt sức thì kẻ đó cũng không thể làm trù ếm thành công được.
“Được, vậy giờ bố đi luôn.” Hiện giờ ông ta chỉ có thể đặt niềm tin vào Liễu Mộc Mộc thôi, ngay cả quần áo cũng không kịp thu dọn, chỉ tìm bà Khương Lệ lấy chìa khóa xe, rồi đổi xe với vợ.
Chỉ loáng cái, hai chiếc xe một trước một sau, rời khỏi khu biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.