Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 2:




Phòng bệnh số 1414, bệnh viện số 2 Khánh Thành.
Đột nhiên có tiếng gào khóc của một người đàn ông xuyên qua cánh cửa khép hờ, gần như vang vọng trên toàn bộ dãy hành lang.
Người nhà bệnh nhân đang nghe hướng dẫn ở quầy lễ tân sợ thót tim, quay phắt người lại tìm đến nơi phát ra âm thanh.
Cô y tá đang ở quầy lễ tân ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía cửa phòng bệnh đối diện, khóe miệng giật giật, nhưng vẫn ngồi nguyên trên ghế không hề động đậy.
Rất nhanh, đã có một cô y tá trẻ đi tới, thì thào hỏi đồng nghiệp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Cô y tá đang ngồi trên ghế nhìn về phía cửa hất hất cằm: “Là của phòng 1414.”
“À.” Cô y tá trẻ hiểu ra thốt lên một tiếng, đi đến trước cửa phòng bệnh 1414, quan tâm định đóng hộ cửa phòng bệnh cho bọn họ.
Nhưng còn chưa kịp đợi cô đóng cửa xong, thì đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang gào khóc thảm thiết quay phắt đầu lại, gào lên với mình: “Đừng đóng cửa, đóng cửa mẹ tôi không thở được.”
Động tác tay của cô y tá trẻ khựng lại, sau đó buông ra.
Tuy rằng người mẹ mà ông ta nói không thở được đang đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng ai bảo ông ta là con trai người bệnh chứ, hẳn là có bệnh nhân không thở được lại bảo con trai mình rằng bà cảm thấy đóng cửa sẽ cản trở hô hấp của mình cơ đấy.
Cảnh tượng thế này, cô y tá trẻ đã quen rồi, nói một cách chính xác hơn thì, những cô y tá trực ban trong một tháng gần đây, đều đã quen rồi.
Từ sau khi bệnh nhân phòng 1414 nhập viện đến giờ, cứ cách hai hôm con trai bà ấy lại đến thăm một lần, lần nào đến cũng khóc lóc ít nhất là một tiếng đồng hồ. Cổ họng ông ấy lại to, khi khóc không bao giờ thích đóng cửa, khiến cho gia đình các bệnh nhân khác đều phải lên tiếng phàn nàn.
Không phải các cô không muốn nhắc nhở họ làm vậy sẽ ảnh hưởng đến những những bệnh nhân khác, mà lúc nhắc bị bệnh nhân nằm trên giường bệnh nghe thấy, bà cụ rút phắt ống thở, đuổi hết các cô y tá ra, lớn tiếng mắng mỏ ra đến tận nửa hành lang vẫn còn nghe thấy tiếng.
Các bác sĩ nội trú xúm lại theo dõi sự vụ ngày hôm đó nói rằng, dựa vào thể trạng của bà cụ, có thể cầm cự được lâu như vậy, đã được coi là “kỳ tích của y học” rồi, đây nhất định là sức mạnh của huyền học.
Tóm lại, không thể đắc tội được.
Huống hồ bệnh tình của bà cụ rất nặng, không sống được mấy ngày, bọn cô cũng không cần phải nghiêm trọng hóa quá làm gì.
Cho dù tất cả đều cảm thấy người nhà của bệnh nhân phòng 1414 rất kỳ quặc, thì cũng không thể ngăn cản Đổng Chính Hào cảm thấy vô cùng đau buồn.
Hai mẹ con ông nắm chặt lấy tay nhau, đôi mắt bà cụ ầng ậc nước mắt, nghe con trai mình vừa gọi mẹ vừa gào khóc.
Ở trong góc phòng, vợ của Đổng Chính Hào, bà Khương Lệ kín đáo đảo tròn con ngươi, bên cạnh bà là cậu con trai hơn mười tuổi đang cúi đầu nghịch điện thoại. Cạnh cậu con trai là một cô gái lớn hơn cậu ta vài tuổi, khoảng tầm mười bảy, mười tám, cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí dường như đang không ở đây.
Bà cụ tên là Vương Quế Hương, một cái tên nghe không được hay cho lắm, cuộc sống nửa đời trước cũng không sung sướng gì. Mồ côi cha từ nhỏ, sau đó chồng cũng qua đời, một mình bà nuôi con trai trưởng thành, vốn dĩ tưởng rằng cuộc đời này sẽ mãi như vậy, nhưng ai ngờ con trai bà đột nhiên phát tài!
Con trai bà trở nên giàu có trong gần hai mươi năm, có thể coi là có chút danh tiếng ở Khánh Thành, bà cũng trở thành một bà mẹ giàu sang suốt hai mươi năm, nhưng tính cách và phẩm chất của bà lại chẳng có chút dây tơ rễ má nào với cuộc sống giàu sang suốt hai mươi năm này.
Trong mắt cô con dâu Khương Lệ, bà Vương Quế Hương là người tai quái cay nghiệt, không hề có chút văn hóa nào, lại còn vô cùng trọng nam khinh nữ nữa.
Vốn dĩ bà Khương Lệ cũng coi trọng con trai hơn, nhưng ai mà ngờ được tư tưởng trọng nam khinh nữ của mẹ chồng còn bao gồm cả bà!
Trong nhà, ngoài trừ ông Đổng Chính Hào và cháu trai Đổng Kỳ ra, thì trong mắt mẹ chồng, bà Khương Lệ và cháu gái Đổng Duyệt đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, động một tí là sai này sai nọ, trước mặt người ngoài cũng chưa từng giữ thể diện cho bà, mấy lần khiến bà xấu hổ trước mặt bạn bè của ông Đổng Chính Hào.
Nhưng biết làm thế nào được, ai bảo ông Đổng Chính Hào là một kẻ mù dở, luôn cho rằng mẹ mình làm gì cũng đúng chứ.
Bà Khương Lệ nhẫn nhịn mẹ chồng lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày hôm nay.
Nhìn thấy hành động của hai mẹ con ông Đổng Chính Hào, bà ta không bật cười thành tiếng đã là lịch sự hết mức có thể rồi.
Bà ta chẳng có tâm trạng đâu để nhìn cảnh hai mẹ con ông Đổng Chính Hào tình cảm sướt mướt với nhau, trong lòng bà chỉ mải tính toán xem mẹ chồng mất rồi, mình có nên đổi sang một căn nhà khác không.
Căn nhà bọn họ đang ở đã mua từ hơn mười năm trước, tuy rằng cũng là biệt thự, nhưng đã cũ lắm rồi, hơn nữa còn hơi nhỏ, nếu không phải mẹ chồng bà sống chết không chịu chuyển nhà, thì đã không đến mức cả nhà vẫn ở đó cho đến tận giờ.
Mấy năm này mỗi lần về thăm nhà, em gái bà đều khoe khoang lại vừa chuyển sang một căn biệt thự mới, khiến người ta nghe thôi đã thấy bực mình.
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên bà Khương Lệ nhìn thấy mẹ chồng thò tay giằng mặt nạ dưỡng khí ra.
Không biết vừa nãy hai mẹ con nói chuyện gì, có vẻ như cảm xúc của mẹ chồng bà có chút kích động thì phải?
Tuy bà ta chẳng muốn bận tâm, nhưng vẫn đứng dậy bước nhanh đến gần bên giường hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”.
Bà Vương Quế Hương không thèm liếc nhìn đến con dâu lấy một cái, vừa giằng mặt nạ dưỡng khí ra, vừa nói một câu không đầu không đuôi với ông Đổng Chính Hào: “Con trai, mẹ xin lỗi con!”.
Ông Đổng Chính Hào không để tâm nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?”.
Bà Vương Quế Hương túm lấy cổ tay con trai, nói một cách khó hiểu: “Là tại mẹ để lạc bé Đầu Gỗ.”
Phải mất một lúc lâu Đổng Chính Hào mới nhớ ra, bé Đầu Gỗ mẹ ông vừa nhắc đến chính là đứa con gái lớn của ông.
Ông ta và bà Khương Lệ là tái hôn, trước đó ông ta đã kết hôn một lần rồi, vợ trước sinh cho ông ta một cô con gái chưa được bao lâu thì đã ly hôn, chỉ để lại mỗi đứa trẻ đó cho ông.
Lúc đó ông đang kinh doanh nhỏ lẻ tại Khánh Thành, đứa bé để ở quê cho mẹ ông chăm sóc, năm đứa bé lên ba thì bị người ta bắt cóc. Ông đến cục cảnh sát ở dưới quê hỏi mấy lần, nhưng đều không có tin tức gì, khi đó bà Khương Lệ cũng đang mang thai, nên ông cũng chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện này nữa.
Nếu không phải mẹ ông đột nhiên nhắc đến, ông thậm chí còn quên béng mất trước đây mình từng có một đứa con rồi.
Năm đó khi bà Khương Lệ đi theo ông Đổng Chính Hào, ông vẫn chưa ly hôn, nên đương nhiên biết ông từng có một cô con gái, giờ nghe mẹ chồng nhắc đến, trong lòng bà cảm thấy có chút khó chịu, mắng thầm bà mẹ chồng này trước lúc chết vẫn còn khiến bà chịu ấm ức.
Ông Đổng Chính Hào không biết suy nghĩ của vợ, nên thì thào an ủi mẹ: “Mẹ, chuyện từ bao nhiêu năm trước, đã qua cả rồi, đứa trẻ đó không có duyên với nhà chúng ta.”
Nhưng cảm xúc của bà Vương Quế Hương vẫn rất kích động, bàn tay càng túm chặt lấy con trai hơn: “Mấy ngày nay mẹ đều nằm mơ, mơ đến bé Đầu Gỗ lúc còn nhỏ, không biết bây giờ con bé ấy lớn rồi có oán mẹ không, cũng không biết con bé sống có tốt không?”.
Ông Đổng Chính Hào tần ngần nói: “Mẹ muốn con đi tìm bé Đầu Gỗ à?”.
Bà Vương Quế Hương không nói gì, một lúc lâu sau mới thở dài, giọng nói run rẩy: “Cả cuộc đời mẹ chỉ làm duy nhất một chuyện tồi tệ đó thôi, nên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Không tìm được con bé, thì cho dù có chết cũng không nhắm được mắt!”.
“Được ạ.” Suy cho cùng cũng là con gái do mình sinh ra, cho dù thất lạc từ nhỏ, nhưng cứ đi tìm vậy, coi như đã cố gắng hết lòng hết dạ, cũng là để mẹ mình được an tâm, nên ông Đổng Chính Hào đồng ý rất nhanh.
Thấy con trai chịu hứa với mình, bà Vương Quế Hương lại nói: “Mẹ biết việc tìm người không dễ dàng gì, cho dù có tìm thấy, thì có lẽ mẹ cũng không sống được đến lúc đó, nhưng con không được vì thế mà đối xử tệ bạc với con bé.”
Vừa nói, bà ta vừa liếc mắt nhìn bà Khương Lệ: “Bé Đầu Gỗ tốt xấu gì cũng là con gái ruột của con, tiền bạc nhà chúng ta… chắc chắn là không thể chia cho nó một xu nào rồi, nhưng con phải chuẩn bị của hồi môn kha khá một chút cho con bé, mua cho nó một căn nhà nữa, cũng coi như là gia đình chúng ta bù đắp cho nó.”
Ông Đổng Chính Hào gật gật đầu, ông ta không ôm hy vọng có thể tìm thấy được đứa trẻ này, nhưng với những yêu cầu của mẹ mình, cứ đồng ý trước cái đã. Cho dù có tìm được, thì cho có một căn nhà cũng là chuyện ông ta có thể lo được.
Đúng vào lúc ấy, đột nhiên chuông điện thoại của ông Đổng Chính Hào vang lên, ông ta lôi điện thoại ra xem thử, rồi nói với bà Vương Quế Hương: “Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Bà Vương Quế Hương nghe thế liền buông tay ra, ông Đổng Chính Hào liền cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
“Xin chào?” Ông Đổng Chính Hào nghe máy nói.
“Xin chào ông, xin hỏi ông là ông Đổng Chính Hào phải không? Chúng tôi gọi từ Cục cảnh sát thành phố Khánh Thành.”
“Cục cảnh sát ư?” Ông Đổng Chính Hào lấy điện thoại ra xa, nhìn lại số điện thoại hiện trên màn hình, nghi ngờ đây là một cuộc gọi lừa đảo.
“Đúng vậy, có một cô gái tên là Liễu Mộc Mộc tới báo, nói rằng mình là con gái ruột đã thất lạc nhiều năm của ông, ông có thể đến Cục cảnh sát một chuyến để giải quyết không?”.
Mẹ ông vừa mới nhắc đến bé Đầu Gỗ xong, giờ Cục cảnh sát lại nói đã tìm thấy người sao? Nếu đây không phải là thực tế, thì suýt chút nữa ông Đổng Chính Hào còn tưởng mình bị đánh cắp dữ liệu.
Ông ta ngẩn người hồi lâu mới lấy lại được giọng nói của mình: “Con gái, con gái của tôi á?”.
“Đúng vậy, theo điều tra của chúng tôi, mười chín năm trước ông từng đến thành phố Đông Sơn báo công an việc con gái Đổng Tân Nhụy của mình bị bắt cóc, vẫn chưa tìm thấy tung tích, đúng không?”.
“Đúng, nhưng…” Ông Đổng Chính Hào vỗ vỗ trán, “Giờ tôi sẽ qua đó ngay.”
Trên đường đến Cục cảnh sát thành phố, có vô vàn suy nghĩ lướt qua đầu ông Đổng Chính Hào, người ở Khánh Thành biết ông từng bị thất lạc một đứa con không nhiều, đương nhiên đây cũng không phải là bí mật gì, nói chưa biết chừng mẹ ông đã từng nói với người khác rồi bị người ta ghim lại cũng nên.
Rốt cuộc đứa trẻ đó là sao vậy chứ, ông phải đích thân gặp nó một lần mới biết được.
Đối với đứa trẻ không mất công tìm mà lại đột nhiên tự mình xuất hiện thế này, trong lòng ông Đổng Chính Hào cảnh giác nhiều hơn là vui mừng.
Đến Cục cảnh sát thành phố, có hai đồng chí cảnh sát dẫn ông ta vào, rất nhanh ông ta đã nhìn thấy cô gái tự xưng là con gái ruột của mình trong phòng chờ.
Đó là một cô gái tầm hai mươi tuổi, trên người mặc áo thun trắng rộng thùng thình và quần short bò, tóc buộc cao thành búi, dây buộc tóc có đính hình con khủng long bé con con đang nhe nanh múa vuốt.
Cô gái ngồi trên ghế, bồn chồn quay trái quay phải, nhưng không phải kiểu bồn chồn vì sắp được gặp lại bố đẻ của mình.
Ông Đổng Chính Hào bước đến bên ngoài cửa phòng chờ liền dừng lại một thoáng, rồi mới giơ tay lên gõ cửa.
Người ngồi trên ghế lập tức quay phắt người lại, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Liễu Mộc Mộc miệng đang ngậm kẹo mút, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo vest, dường như có thể loáng thoáng nhìn ra được nét anh tuấn hồi còn trẻ trên người ông ta, liền cất tiếng gọi: “Bố.”
Thái độ thân thiết tự nhiên, không hề có chút xa lạ nào vì đã chia cách hai mươi năm cả.
Nhìn thấy khuôn mặt giống vợ cũ đến bảy tám phần, khiến ông Đổng Chính Hào lập tức cảm thấy sững sờ.
Năm xưa vợ cũ của ông ta là người đẹp nức tiếng làng trên xóm dưới, ông đã phải tốn rất nhiều công sức mới cưới được bà, cuộc sống sau hôn nhân cũng đã từng rất ngọt ngào, nhưng phần nhiều vẫn là khác biệt.
Về sau chuyện giữa ông ta và bà Khương Lệ bị phát hiện, lúc chia tay ầm ĩ xấu hổ vô cùng, suốt những năm qua cũng không hề nghe thấy tin tức gì của bà ấy.
Nhưng nhan sắc của bà ấy, ông Đổng Chính Hào vẫn chưa bao giờ quên.
Cho dù không xét nghiệm DNA, ông cũng dám khẳng định rằng cô gái này chính là con gái ruột của ông.
“Ơi.” Ông Đổng Chính Hào sực tỉnh đáp lại lời con gái.
Suốt cả buổi sáng, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, hai người họ đã hoàn thành thủ tục xét nghiệm quan hệ huyết thống tại Trung tâm giám định, ngày hôm sau là đã có thể lấy được kết quả rồi.
Lúc hai vị cảnh sát tiễn họ ra ngoài đi rồi, chỉ còn trơ lại đó ông Đổng Chính Hào và Liễu Mộc Mộc.
Ông Đổng Chính Hào nhìn cô gái trẻ đang tò mò quan sát mọi thứ xung quanh, đằng hắng nói: “Có chỗ ở chưa?”.
“Chưa ạ.” Liễu Mộc Mộc đáp rất ngắn gọn.
“Vậy thì ở tạm khách sạn trước đã, đợi lấy được kết quả rồi… nói tiếp.” Vốn dĩ ông ta định nói là đợi lấy được kết quả rồi sẽ đưa con về nhà, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt xuống.”
“Vâng.”
Sắp xếp cho Liễu Mộc Mộc xong xuôi, ông Đổng Chính Hào cũng không vội vã trở về bệnh viện, ngồi vào xe ô tô xong ông ta gọi điện cho thư ký của mình, thư ký Vương ở đầu dây bên kia nghe điện thoại rất nhanh.
“Sếp ạ?”.
“Điều tra giúp tôi một người, thân thế, hoàn cảnh gia đình, bao gồm cả việc gần đây con bé tiếp xúc với ai, đều phải điều tra thật rõ ràng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.