Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 23:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có người tố cáo ông truyền bá mê tín dị đoan, và lợi dụng điều đó để thực hiện hành vi lừa đảo, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
Sau khi gọi điến báo cảnh sát xong, Liễu Mộc Mộc nhớ tới quẻ hung mình vừa gieo, trong lòng cứ có dự cảm không lành.
Bình thường khi cô gieo được quẻ thượng thượng, thì có năm mươi phần trăm khả năng là hôm ấy gieo không chuẩn. Nếu gieo phải quẻ hạ hạ, thì lại có đến chín mươi chín phần trăm thành sự thật.
(Quẻ thượng thượng lại được xem là quẻ đại cát đại quý, là quẻ xăm tốt nhất trong các quẻ. Quẻ hạ hạ được xem là quẻ xui xẻo, người bốc quẻ này mọi chuyện đều không được thuận buồm xuôi gió, tai nạn suốt năm.)
Một tiếng sau, điềm chẳng lành biến thành sự thật.
Cô bị áp giải thẳng từ nhà lên đồn bằng xe cảnh sát.
Tuy rằng mấy anh cảnh sát nhìn có vẻ không hung dữ mấy, cũng không động tay động chân gì, nhưng vóc dáng cao lớn vạm vỡ, còn kẹp cô ở giữa dẫn ra ngoài, cứ như thể chỉ cần lỏng tay ra một chút thôi là cô sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào vậy.
Mà cho dù có bỏ chạy thật, thì cô cũng chạy sao lại mấy người họ.
Liễu Mộc Mộc không tài nào hiểu nổi, có ai đen đủi bằng cô không, trong một tuần mà bị bắt lên đồn uống nước tận hai lần?
Lần trước thì tình cờ có mặt ở hiện trường xảy ra vụ án mạng của ông Chiêm Hồng Nghiệp, lần này thì là vì lý do gì đây?
Người vừa bị áp giải đến đồn cảnh sát xong, thì trực tiếp bị tống luôn vào phòng thẩm vấn, người thẩm vấn lần này vẫn là Phương Xuyên.
Đội trưởng Phương như thể đã hoàn toàn quên hết giao tình xem bói của bọn họ lần trước, khuôn mặt nghiêm túc giống thần giữ cửa (1) dán trên cửa cổng mỗi dịp Tết đến, vừa vuông vừa dữ.
“Theo những gì chúng tôi biết, mối quen hệ giữa cháu và Chiêm Ni rất tốt.” Phương Xuyên liếc nhìn cô bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cháu thì lại thấy mối quan hệ giữa hai người bọn cháu rất bình thường.” Liễu Mộc Mộc thận trọng trả lời, trên thực tế, từ nay về sau cô sẽ tránh thật xa Chiêm Ni ra.
“Vậy sao, nhưng nội dung cuộc nói chuyện của bọn cháu lại không như những gì cháu nói.” Phương Xuyên lật lật đống hồ sơ trước mặt mình, “Chúng tôi đã tìm thấy nhật ký trò chuyện của bọn cháu trong điện thoại di động của Chiêm Ni. Bên trong có liên quan đến một số giao dịch tiền bạc, và cả những chủ đề như hiến tế, nghi thức nữa, cháu giải thích sao về những chuyện này?”.
Liễu Mộc Mộc nhíu nhíu mày: “Nếu chú đã đọc hết cuộc trò chuyện của bọn cháu rồi thì phải hiểu rằng, bạn ấy nói bạn ấy gặp một số phiền phức, trên người xuất hiện triệu chứng bất thường, đến tìm cháu nhờ giúp đỡ, bọn cháu là bạn học cấp 3, cháu đương nhiên phải giúp bạn ấy rồi. Cháu bói cho bạn ấy một quẻ, lấy của bạn ấy mười nghìn tệ, chỉ có vậy thôi.”
Nhưng Phương Xuyên không dễ dàng bị thuyết phục như thế, anh lạnh giọng nói: “Cháu đâu chỉ bói cho em ấy, cháu còn dạy em ấy nên sử dụng cái bình như thế nào mới có thể ám hại được người khác đúng chứ?”.
“Cháu không có!” Liễu Mộc Mộc trợn trừng hai mắt, lời tố cáo này quá đáng quá rồi!
Phương Xuyên vẫn không hề có chút lung lay, tiếp tục nói: “Một giờ trước, cháu đã báo cảnh sát nói rằng có một người bạn tên là Chiêm Ni muốn nhảy lầu. Cuộc gọi cuối cùng trước khi em ấy chuẩn bị tự sát là gọi cho cháu, cả hai đã nói những gì? Tại sao em ấy lại gọi điện thoại cho cháu?”.
Liễu Mộc Mộc không muốn trả lời câu hỏi này lắm, nhưng vì sự trong sạch của mình, nên đành nhịn.
“Cháu không biết tại sao bạn ấy lại gọi điện thoại cho cháu, bạn ấy nói bạn ấy rất ghét cháu, còn trách cháu không chịu bói giúp cho bạn ấy, nói rằng bạn ấy sẽ được thừa kế tài sản từ bố và anh trai, rồi trở nên cực kỳ giàu có. Cháu cảm thấy bạn ấy không ổn lắm, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó, nên hùa theo nói về mấy chủ đề liên quan đến mệnh số tương lai của bạn ấy, để kéo dài thời gian, đợi người tới giúp.”
“Chỉ có vậy thôi à?” Phương Xuyên dường như không tin lắm.
“Chỉ có vậy thôi, còn nữa cháu biết Chiêm Ni đã được cứu, chú không tin cháu, thì có thể đi hỏi bạn ấy.”
Liễu Mộc Mộc không ngờ rắc rối của mình lại bắt nguồn từ tin nhắn mà hai người bọn cô đã gửi cho nhau, nhưng rõ ràng nội dung rất bình thường mà.
Cô rất tò mò, rốt cuộc họ muốn điều tra chuyện gì?
Phương Xuyên đóng tập tài liệu lại, nói với cô: “Lúc Chiêm Ni được cứu đã bị ngã, phần đầu phía sau đập xuống đất, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.”
Liễu Mộc Mộc cố gắng đưa ra một ví dụ để chứng minh sự vô tội của bản thân: “Cháu cúp điện thoại của bạn ấy xong sau đó còn báo cảnh sát, nếu cháu là người xấu thì còn báo cảnh sát làm gì nữa.”
“Ồ, có thể đây là cách để cháu rửa sạch nghi ngờ chăng.” Vẻ mặt của Phương Xuyên không hề có chút cảm xúc nào.
“Cháu chẳng thèm dùng cách thức ngu xuẩn như vậy để rửa sạch nghi ngờ nhé!” Đang coi thường ai thế!
“Ai mà biết được?” Trong một vài thời điểm, quả thực Phương Xuyên khiến người ta ghét như xúc đất đổ đi.
“Tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến cháu.” Liễu Mộc Mộc đập mạnh xuống bàn, nhưng sau đó rụt tay lại ngay, rát thế chứ lị.
“Hy vọng là thế, nhưng trước khi Chiêm Ni tỉnh lại, sợ rằng cháu sẽ phải ở lại đây để phối hợp điều tra.”
“Chú đúng là người quá vô lý!” Liễu Mộc Mộc bị hành động gây sự vô cớ của anh ta làm cho tức điên, “Cháu muốn gặp cố vấn của bọn chú, cháu không muốn nói chuyện với tên mặt vuông kém tắm như chú.”
(Tiện thể thì chữ Phương trong họ của Phương Xuyên cũng có nghĩa là hình vuông nhé ^^)
Tên mặt vuông là ám chỉ mình à?
Phương Xuyên sờ sờ mặt mình, cảm thấy đường nét khuôn mặt mình đậm chất khí khái đàn ông lắm mà, con nhỏ này đúng là không biết thưởng thức cái đẹp gì cả.
Anh nhún nhún vai, cất tài liệu đi đứng dậy ra khỏi phòng.
Thực ra anh ta không hề cố ý nhắm vào Liễu Mộc Mộc, đây chỉ là trình tự điều tra bình thường mà thôi, nhưng có lẽ cô bé ấy không nghĩ thế.
Vụ tự sát của Chiêm Ni đầy rẫy những điểm nghi vấn, bất kể là giết người vì lý do gì, thì việc anh em ruột trong nhà tàn sát lẫn nhau cũng đủ khiến người ta nghe cảm thấy kinh hãi rồi, nhưng tại sao sau khi động thủ xong em ấy lại chọn cách tự sát?
Tin tức Chiêm Hồi Thiên chưa chết đến bây giờ vẫn đang được phong tỏa, thời gian Chiêm Ni chọn tự sát, chỉ cách thời điểm em ấy nguyền rủa giết chết anh trai ruột của mình tầm vài phút mà thôi.
Chiêm Ni không biết đến sự tồn tại của phòng ban đặc biệt bọn anh, nếu như giữa hai anh em họ có thâm thù đại hận, vậy thì sau khi dùng thủ đoạn bí ẩn này để giết người xong, hoàn toàn không cần lo lắng bản thân mình sẽ bị điều tra ra, căn bản không cần thiết phải tự sát.
Xem xét biên bản ghi chép thông tin liên lạc từ trong điện thoại của em ấy, thì người liên hệ với em ấy nhiều nhất là Liễu Mộc Mộc, nên cũng không thể trách bọn anh chăm chăm nhằm vào cô được.
Phương Xuyên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nói với Yến Tu đang đứng ở bên ngoài: “Tôi thấy em ấy có lẽ không phải người đứng đằng sau giật dây chuyện này đâu, vụ án của nhà họ Chiêm, càng lún càng sâu. Đáng tiếc hiện giờ cả hai anh em họ vẫn chưa tỉnh, trong một thời gian ngắn sợ là không thể hỏi ra được manh mối gì. Liễu Mộc Mộc có lẽ biết một vài tình tiết mà bọn tôi không nắm rõ, chi bằng cậu thăm dò giúp bọn tôi đi?”
Yến Tu xoay đầu nhìn Liễu Mộc Mộc đang ngồi thu lu trên ghế trong phòng thẩm vấn: “Tại sao cậu lại cho rằng em ấy sẽ nói với tôi?”.
Phương Xuyên làm động tác cố lên bằng tay: “Suy cho cùng cậu cũng là người mà con gái nhà người ta chấm làm bạn trai tương lai mà, phải có lòng tin vào bản thân mình chứ.”
Yến Tu hờ hững nhìn Phương Xuyên, trên khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc.
Phương Xuyên nhếch miệng cười, không hề có chút áy náy khi đã bán đứng nhan sắc của đồng nghiệp: “Tôi đợi tin tốt của cậu.”
Liễu Mộc Mộc chờ một lúc, cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, và Yến Tu bước vào.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu lam đậm, không thắt cà vạt, hai cúc áo trên cùng cũng không cài, đáng tiếc lúc này Liễu Mộc Mộc chẳng có tâm trạng đâu để thưởng thức.
Camera giám sát trong phòng thẩm vấn đã được tắt đi, Yến Tu nhàn nhã ngồi xuống đối diện với Liễu Mộc Mộc, anh cứ có cảm giác cô bé này giống như một con cá nóc, sắp căng phồng lên đến nơi.
Sau một thoáng đắn đo, Liễu Mộc Mộc ấm ức nói: “Không phải cháu làm.”
Yến Tu gật đầu: “Tôi tin cháu, nhưng làm việc phải dựa theo quy tắc, từ những chứng cứ hiện có, cháu rất đáng nghi.”
“Cháu có chỗ nào đáng nghi chứ?” Cô cáu.
Yến Tu đánh giá cô một lượt, nhận xét: “Chỗ nào cũng thấy đáng nghi.”
Vì thế câu tôi tin cháu nói lúc vừa nãy, chẳng qua là lừa gạt tình cảm của cô mà thôi, đúng là đồ tồi!
“… Rốt cuộc bọn chú muốn tìm ai?” Cứ im lặng cũng không phải là cách giải quyết hay, Liễu Mộc Mộc liền chủ động hỏi trước.
“Người đã cung cấp món đồ vu sư cho ông Chiêm Hồng Nghiệp, hoặc là người đã giúp Chiêm Hồi Thiên giết ông Chiêm Hồng Nghiệp, cũng có thể là người đã dẫn dụ Chiêm Ni giết hại anh trai Chiêm Hồi Thiên của mình, chúng tôi không chắc rốt cuộc có bao nhiêu người nữa.”
Liễu Mộc Mộc há hốc mồm, không biết rốt cuộc bản thân nên kinh hãi vì tin nào trước.
“Chính vì thế nên vừa nãy lúc Chiêm Ni gọi điện thoại cho cháu, bạn ấy đã thực sự giết anh trai mình à? Dùng cái bình hoa đó sao?”.
“Đúng vậy.”
“Không phải là cháu dạy bạn ấy đâu, cháu tuyệt đối không hề nói cho bạn ấy cách sử dụng của cách bình. Nhưng…” Liễu Mộc Mộc ngần ngừ, “Cháu chỉ nói cho bạn ấy biết, không được tùy tiện nói bát tự ngày sinh của mình của cho người khác biết, lẽ nào bạn ấy đã đoán ra cách sử dụng của cái bình đó à?”
“Có lẽ.”
“Nhưng nếu thế thì tại sao bạn ấy lại tự sát?” Bình thường lúc Liễu Mộc Mộc bói quẻ rất hiếm khi chuẩn xác được như vậy, có lẽ vừa nãy cảm giác Chiêm Ni có gì đó không ổn cho lắm, tiềm lực của cô bị kích thích, nên ngay lần đầu tiên đã nhìn thấy Chiêm Ni đứng ở trên sân thượng.
Từ dáng vẻ, thì rõ ràng là đang định nhảy xuống.
“Lẽ nào có người khống chế bạn ấy?” Liễu Mộc Mộc không cần Yến Tu trả lời, mà tự mình suy đoán: “Bạn ấy phát hiện ra bản thân bị thao túng để giết người, không chịu được cú sốc ấy nên tự sát? Mà thế cũng không ổn.”
Liễu Mộc Mộc ngay lập tức phủ nhận suy đoán này: “Lúc bạn ấy gọi cho cháu, tâm trạng vẫn rất ổn, không giống như kiểu hối hận vì đã giết người, khi đó bạn ấy đang chuẩn bị tự sát rồi.”
“Cháu cảm thấy có người không chế em ấy sao?” Yến Tu nghiêm túc lắng nghe lời cô nói, bọn anh chưa hề nghĩ tới suy đoán này.
Nhưng sau khi Liễu Mộc Mộc đề cập tới, rất nhanh anh đã liên tưởng đến cái chết của ông Chiêm Hồng Nghiệp, trước khi ông ta chết đã đi tới tòa nhà Tân Giang, đoán chừng cũng là bị điều khiển.
“Có lẽ là vậy…” Liễu Mộc Mộc ngập ngừng nói, “Tuy rằng cháu không muốn nói xấu bạn ấy, nhưng kể từ lúc cháu bói cho bạn ấy, cho đến khi bạn ấy chính mắt nhìn thấy bố mình biến mình thành tế phẩm, cháu rõ ràng đã nói với bạn ấy cách giải quyết rồi, chính là đập vỡ cái bình hoa đó đi, làm một mẻ, khỏe suốt đời.”
“Ý hay, ai dạy cháu cách này?” Yến Tu hưng phấn chen ngang một câu.
Cô bé này biết khá nhiều thứ, cần phải biết rằng đồ vật của vu sư cực kỳ hiếm thấy, những năm gần đây căn bản không có ai sử dụng nữa cả, đây đều là những điều từ mấy chục năm trước rồi.
Liễu Mộc Mộc lườm cho anh một cái: “Còn lâu mới nói.”
Yến Tu mỉm cười, tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Em ấy không đồng ý đập vỡ bình hoa đúng không?”.
“Đúng, sau khi ông Chiêm Hồng Nghiệp đột nhiên qua đời, người uy hiếp bạn ấy cũng không còn, nên cháu không quan tâm đến chuyện này nữa. Nhưng cháu cảm thấy, có lẽ trong lòng bạn ấy rất không muốn ông Chiêm Hồng Nghiệp nảy sinh ấn tượng xấu về mình, cho dù là đối phương muốn hại bạn ấy.”
“Em ấy thèm muốn cuộc sống mà ông Chiêm Hồng Nghiệp cho mình, nên mặc kệ sự an toàn của bản thân cũng phải ở lại nhà họ Chiêm. Một người tham lam giàu sang đến mức độ này, sợ rằng không mong manh yếu đuối đến vậy đâu.” Yến Tu nói trúng tim đen.
“Có lẽ thế, sau đó vào hôm diễn ra tang lễ của ông Chiêm Hồng Nghiệp, bọn cháu đã nghe luật sư của nhà họ nói chuyện với một người khác rằng, ông Chiêm Hồng Nghiệp từng hỏi ý kiến về việc thay đổi di chúc. Chú biết tất cả tài sản thừa kế của ông ta đều để lại cho con trai rồi nhỉ? Chiêm Ni không được chia thứ gì cả, sau khi bạn ấy nghe xong có lẽ đã chịu một cú sốc khá lớn.”
“Tài sản thừa kế…”
Yến Tu gật gật đầu đồng tình: “Để mất khoản thừa kế khổng lồ, là một động cơ giết người rất hợp lý. Vấn đề còn lại là, Chiêm Hồi Thiên dùng bình hoa để nguyền rủa giết chết ông Chiêm Hồng Nghiệp, vậy sao cái bình lại rơi vào tay Chiêm Ni, em ấy có từng kể với cháu không?”.
Liễu Mộc Mộc lắc đầu: “Không, hay là ăn trộm? Chú có từng nghĩ đến khả năng, lúc cái bình ở trong tay Chiêm Hồi Thiên, có lẽ anh ta cũng từng nghĩ đến chuyện dùng Chiêm Ni làm tế phẩm, sau đó Chiêm Ni phát hiện ra, nên mới quyết định phản đòn giết chết anh trai mình không?”.
Liễu Mộc Mộc không muốn nghĩ Chiêm Ni điên loạn như vậy, nhưng với sự cám dỗ từ số tài sản thừa kế, khó mà nói trước được bạn ấy sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào. Huống hồ, nếu Chiêm Hồi Thiên giết chết bố mình, thì chắc gì đã tha cho Chiêm Ni.
“Sự thật là, Chiêm Hồi Thiên không hề hiến tế em gái mình, mà ngược lại, chính Chiêm Ni đã hiến tế bản thân.” Yến Tu nói, “Lúc chúng tôi tìm thấy em ấy, trên tay em ấy còn có một vết thương, trên người cũng có vết tích sau khi hiến tế, em ấy đã thực hiện hai lần hiến tế với món đồ của vu sư đó rồi. Đầu tiên là hiến tế, sau đó là giết người, toàn bộ trình tự, em ấy không hề làm sai lấy một bước. Nếu không phải cháu nói với em ấy, vậy thì là ai nói?”.
Yến Tu vừa dứt lời, cả hai người đồng thời rơi vào im lặng.
Bọn họ đều nhận ra, hành vi của Chiêm Ni xuất hiện một vài điểm phi logic.
Nếu có thêm một người nữa tham gia vào chuyện này, vậy người đó đã nói với Chiêm Ni một vài chuyện em ấy không nên biết, hoặc còn động tay động chân với em ấy, để sau khi em ấy nguyền rủa giết Chiêm Hồi Thiên xong, lập tức lựa chọn tự sát, như vậy sẽ cực kỳ hợp lý.
Và lúc em ấy tự sát liên lạc với Liễu Mộc Mộc, có lẽ chỉ là một cách tự cứu lấy mình theo bản năng mà thôi.
Cảnh sát nghi ngờ người đó là Liễu Mộc Mộc, nhưng Liễu Mộc Mộc lại khẳng định rằng không phải mình.
Nếu không phải là em ấy, vậy thì nhất định còn một người khác nữa.
“Chúng ta không có đối tượng tình nghi sao?” Cô hỏi.
Yến Tu nhìn cô.
“Trừ cháu ra.”
“Có, khoảng mấy chục người, đang loại trừ từng người một.” Nói đến đây, Yến Tu cũng có chút bất lực.
Trên thực tế, trước đó bọn anh nghi ngờ rằng có một tổ chức lớn đứng đằng sau ông Chiêm Hồng Nghiệp, có khả năng lúc mới đầu thì cùng hợp tác với ông ta, gần đây bọn chúng đã lựa chọn được đối tượng hợp tác mới là Chiêm Hồi Thiên, nên quyết định bỏ rơi ông Chiêm Hồng Nghiệp.
Nhưng việc Chiêm Hồi Thiên bị nguyền rủa, cộng với việc Chiêm Ni tự sát đã khiến cho sự việc trong phút chốc trở nên phức tạp hơn hẳn.
Rất hiển nhiên, là vì một vài lý do nào đó, mà những người đứng sau muốn chấm dứt hợp tác, đồng thời diệt trừ toàn bộ gia đình nhà họ Chiêm.
Mối quan hệ xã hội của ông Chiêm Hồng Nghiệp cực rộng, sau khi loại trừ những người bình thường, thì vẫn còn mấy chục người nữa, tất cả đều là những thầy bói mà ông ta từng qua lại thân thiết.
Trừ đi những kẻ lừa đảo, cũng vẫn còn đến hơn hai mươi người.
Trong số hơn hai mươi người này, có những người gần đây có giao dịch tiền bạc với ông ta, có những người mấy ngày trước ông ta từng đích thân đến thăm, tất cả đều đáng ngờ cả.
Đối với món đồ có khả năng che giấu bí mật nhất như điện thoại, thì cho đến giờ bọn anh vẫn chưa tìm thấy điện thoại của ông Chiêm Hồng Nghiệp, bên trong điện thoại của Chiêm Hồi Thiên thì không có gì khác lạ, còn điện thoại của Chiêm Ni chỉ toàn liên lạc với Liễu Mộc Mộc, mà nội dung cuộc trò chuyện giữa hai cô gái cũng không liên quan gì đến vụ án.
Đôi mắt hạnh tròn xoe của Liễu Mộc Mộc chớp chớp, cô chợt hỏi Yến Tu: “Chỉ cần tìm thấy hung thủ đứng đằng sau, là các chú sẽ thả cháu ra đúng không?”.
“Đương nhiên.”
“Phối hợp với cảnh sát phá án, cung cấp manh mối quan trọng cho các chú, có được thưởng không?”.
Yến Tu nhướng mày: “Chắc có.”
“Còn phải bắt cái chú mặt vuông kia xin lỗi cháu, cả một ngày.” Ngón tay cô chỉ chỉ.
“Chuyện nhỏ.” Khóe miệng của Yến Tu nhếch lên nở một nụ cười siêu đẹp trai, dù sao đi nữa chỉ cần phá được án, Phương Xuyên sẽ không để ý chuyện phải luôn miệng xin lỗi cả một ngày đâu.
Cuối cùng, Liễu Mộc Mộc nhìn anh bằng ánh mắt long lanh lấp lánh: “Còn phải kết bạn với cháu nữa.”
Yến Tu im lặng một lúc, cô bé này đúng là đã kiên trì thì nhất quyết phải đi đến cùng.
“Được.” Câu trả lời pha thêm vẻ bất lực.
“Chú ra ngoài trước đi, để cháu một mình ở đây một lát, năm phút sau hãy vào lại.”
Yến Tu không từ chối, đứng dậy đi ra ngoài.
Năm phút sau, cánh cửa mở ra, Liễu Mộc Mộc nói với hai người bên ngoài: “Ninh Viễn chính là người các chú cần tìm, hiện giờ ông ta đang ở nhà ga đường sắt cao tốc, dự định rời khỏi Khánh Thành lúc mười hai giờ.”
Phương Xuyên thò đầu vào thắc mắc: “Bọn tôi đã điều tra gã Ninh Viễn này rồi, ông ta chẳng qua chỉ là một ông thầy bói bình thường thôi, gần như là lừa đảo, còn từng có tiền án. Trước đây bói cho người ta để xảy ra chuyện, bị tóm vào ăn cơm nhà nước mất mấy chục ngày, cuối cùng vẫn là ông Chiêm Hồng Nghiệp cứu ông ta ra.”
Bọn anh chú ý đến Ninh Viễn này là vì dạo gần đây, ông ta cùng ăn cơm với ông Đổng Chính Hào ở Khánh Thành, còn giúp ông Chiêm Hồng Nghiệp lừa moi được ngày sinh bát tự của đối phương.
Nhưng đây cũng chẳng phải là lần đầu, vì ông ta thường xuyên nhận làm mấy vụ làm ăn liên quan đến bói toán. Những ngày ông ta tới Khánh Thành, những bữa ăn kiểu thế này cũng phải tham gia ít nhất là năm lần, có thể ông ta bị ông Chiêm Hồng Nghiệp lợi dụng, nên không thể kết luận chuyện này có liên quan gì đến ông ta được.
Nhưng Liễu Mộc Mộc nói chắc như đinh đóng cột, nên anh quyết định sẽ tin cô bé. Suy cho cùng thì người ngay cả cuộc hôn nhân trong game của anh tan vỡ cũng có thể bói ra được, thì rất đáng để kính nể.
Gã Ninh Viễn kia đang ở ga đường sắt cao tốc, nói chưa biết chừng sẽ rời đi bất cứ lúc nào, nên anh vội vàng sắp xếp cấp dưới của mình. Bất luận vụ án này có liên quan đến ông ta hay không, tóm về là biết ngay thôi.
Hôm nay thầy Ninh không mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn nữa, mà mặc một bộ quần áo thể thao bình thường màu đen, đội mũ beret của nam, râu ria đã cạo sạch sẽ, khiến ông ta trông trẻ ra phải đến mười tuổi. Lẫn giữa một nhóm du khách, nhìn rất kín đáo.
Tai ông ta đeo tai nghe không dây, vừa cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn màn hình hiển thị phía trên cửa soát vé.
Trên màn hình hiển thị cực lớn ở nhà ga, thông tin về các chuyến tàu sắp đến ga không ngừng hiện lên.
Trong phòng chờ người ra người vào liên tục, một vài anh cảnh sát đường sát đang đi qua đi lại tuần tra.
Lúc hai anh cảnh sát đi lướt qua bên người ông ta, ông ta cũng không hề có phản ứng gì. Lúc này, chuyến xe của ông ta đã xuất hiện ở khu soát vé rồi, chờ cho những vị khách xung quanh xông đến cửa soát vé bớt bớt đi rồi, ông ta mới đứng dậy, ung dung nhàn nhã đi sau đoàn người.
Đột nhiên, có người ở đằng sau vỗ vai ông ta.
Cơ thịt trên người Ninh Viễn lập tức cứng đờ, ông ta quay đầu lại, nhìn thấy đó là hai anh cánh sát đường sắt mới đi qua lúc vừa nãy.
“Chào ông, yêu cầu ông xuất trình chứng minh thư.”
Ninh Viễn có chút ngần ngừ, sau đó lấy chứng minh thư từ trong túi áo ra đưa cho họ, hỏi: “Xin hỏi, có vấn đề gì sao?”.
“Chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi.” Một anh cảnh sát đường sắt cúi đầu nhìn ảnh chân dung trong chứng minh thư, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, “Ninh Viễn?”.
“Đúng vậy.”
“Có người tố cáo ông truyền bá mê tín dị đoan, và lợi dụng điều đó để thực hiện hành vi lừa đảo, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
Sau khi anh cảnh sát nói xong, người đầu tiên lóe lên trong đầu ông ta chính là Liễu Mộc Mộc.
Trong khi đó Liễu Mộc Mộc đang ở đồn cảnh sát: Vụ này cô vô tội nhé.
Ninh Viễn nhìn trái nhìn phải theo bản năng, cảnh sát rải rác xung quanh đang đi tới chỗ ông ta, giờ có chạy cũng không thể nào thoát được.
Chắc là, sự việc không tồi tệ như ông ta tưởng, nếu chỉ là vấn đề lừa đảo thôi thì chắc là sẽ nhỏ thôi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt ông ta lại không hề lộ ra chút gì khác thường, còn không ngừng kêu oan: “Đồng chí cảnh sát ơi, có phải bọn cậu tìm nhầm người không, tôi tuyệt đối không lừa gạt ai hết.”
Nhưng các anh cảnh sát căn bản không cho ông ta cơ hội nhiều lời, một vài người đã nhanh chóng áp giải ông ta rời khỏi ga tàu.
Bên ngoài phòng chờ, Phương Xuyên đã dẫn người của mình chờ sẵn ở đó rồi.
Để tránh gây hoang mang, bọn họ không trực tiếp xông vào bắt người, mà thông báo cho cảnh sát đường sắt phối hợp cùng.
Dẫu sau cũng không thể mang theo hàng hóa nguy hiểm lên tàu và những vật sắc nhọn như dao đều được kiểm soát chặt chẽ, ngay cả khi Ninh Viễn lựa chọn chống cự quyết liệt, thì cũng dễ dàng bị khuất phục. Đối với những cảnh sát đường sắt mà nói, chuyện này không có gì là khó cả, nên bọn họ cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.
Sau khi nhìn chiếc còng tay đặc biệt mà Phương Xuyên lấy ra, cuối cùng vẻ mặt của Ninh Viễn cũng tái đi. Đáng tiếc, ông ta không có cơ hội để hối hận nữa, trực tiếp bị còng tay, trùm đầu và giải đi.
Vốn dĩ Phương Xuyên định sau khi áp giải được người về thì sẽ tiến hành thẩm vấn bất ngờ luôn, cho dù gã Ninh Viễn này không chịu nói, thì trong vòng 48 giờ tới, cũng đủ để Chiêm Hồi Thiên tỉnh lại rồi.
Anh tin rằng một người từng suýt chết một lần như anh ta, sẽ bằng lòng hợp tác với cảnh sát để chỉ ra kẻ giật dây đằng sau.
Tuy nhiên mọi việc vẫn chưa kịp tiến hành, vì lúc Phương Xuyên vừa mới quay về phòng làm việc của mình thì bị hai cậu cảnh sát cấp dưới được anh cố tình để lại để trông chừng Liễu Mộc Mộc gọi lại.
Bởi vì Liễu Mộc Mộc đã cung cấp một manh mối hữu ích nên trước khi đi Phương Xuyên đã đặc biệt dặn dò cấp dưới đưa cô bé ra khỏi phòng thẩm vấn, gửi nhờ ở phòng đặc biệt của cố vấn Yên để nghỉ ngơi, miệng thì nói là nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế là biến tướng của canh chừng.
Nhưng điều này chí ít cũng có thể bày tỏ thái độ của anh ta, một thầy bói có bản lĩnh như thế thì không nên đắc tội quá đáng quá.
Ngoài cửa còn đặc biệt phái hai cậu cảnh sát đứng trông.
Sau khi anh quay về, hai cậu cảnh sát cấp dưới nói với Phương Xuyên rằng, Liễu Mộc Mộc không hề có hành động thử chạy trốn, thậm chí là đi vệ sinh cũng không nốt, nhưng… từ sau khi cô bé ấy đi vào phòng làm việc, thì bên trong không ngừng vang lên những tiếng động kỳ lạ.
Cố vấn Yến bị gọi đến phòng của cục trưởng, đến giờ vẫn chưa về, mỗi lần bọn họ nghe thấy tiếng động đều chủ động hỏi han, nhưng Liễu Mộc Mộc đều trả lời, không giống như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Phương Xuyên xoay tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong.
Anh áp sát tai vào cánh cửa gọi thử: “Liễu Mộc Mộc?”.
Bên trong không có tiếng trả lời.
Ngẫm nghĩ một lúc, Phương Xuyên bèn gửi tin nhắn cho Yến Tu, gọi anh về mở cửa.
Phương Xuyên thấy hơi hối hận, đáng lẽ ra lúc trước anh ta không nên tùy tiện nhét người vào trong phòng làm việc của Yến Tu, những món đồ trang trí trong phòng làm việc người anh em này của anh nghe nói đắt lắm, đừng nói là cô bé ấy bị anh bắt về, trong lòng không vui, nên điên cuồng đập phá ở bên trong đấy nhé?
Mấy phút sau Yến Tu quay về, nhìn thấy cả một đám người đang đứng ngoài phòng làm việc của mình, thắc mắc hỏi: “Sao thế?”.
Phương Xuyên miễn cưỡng đành phải đứng ra: “À, lúc trước tôi chẳng bảo Liễu Mộc Mộc vào nghỉ trong phòng làm việc của cậu còn gì.”
“Ừ.” Yến Tu gật gật đầu, anh đã đồng ý rồi mà.
“Vừa nãy bọn họ nói, bên trong có tiếng động rất lạ.”
Yến Tu lấy chìa khóa ra mở cửa, mới chỉ he hé ra một khe hở hẹp, mà đã có một món đồ nào đó rơi vỡ văng ra chỗ chân anh, là một quả địa cầu, giống như bị trúng ma pháp vỡ tan tành thành bốn năm mảnh.
Đến khi cửa phòng làm việc được mở toang ra, thì cảnh tượng bên trong khiến mọi người đều cho rằng vừa có một cơn bão quét ngang qua duy nhất cái văn phòng này.
Rốt cuộc là làm thế nào mà tanh bành thành ra thế này vậy? Trong đầu của tất cả mọi người đang đứng ở cửa ngập tràn dấu hỏi.
Những tác phẩm nghệ thuật và đồ trang trí đắt đỏ của Cố vấn Yến, toàn bộ đều cụt tay thiếu chân nằm la liệt trên đất, ngay cả bóng đèn trên đầu, tại sao lại nổ tanh bành thế kia? Liễu Mộc Mộc nhảy lên húc đầu vào nó à?
“Liễu Mộc Mộc?” Khuôn mặt Yến Tu vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, anh gọi tên cô.
“Ở đây.” Dưới cái bàn gỗ, Liễu Mộc Mộc thò cánh tay trắng trẻo nõn nà ra.
Trên cánh tay còn có hai vết xước đã rướm máu, khiến người ta phải chú ý.
“Cháu đang chơi trò gì thế hả?” Phương Xuyên hỏi thăm dò.
Đầu của Liễu Mộc Mộc cũng thò ra, cô còn chưa kịp trả lời, phần chân của cái bàn mà cô đang ấn náu, đột nhiên vang lên tiếng gãy giòn tan, mặt bàn đổ sụp, nếu không phải cô gái đã nhanh chóng bò được ra, thì suýt chút nữa nó đã đè lên người cô rồi.
Phương Xuyên quay đầu lại hỏi Yến Tu: “Tôi nhớ cái bàn này của cậu đắt lắm cơ mà, không phải bị người ta lừa đấy chứ?”.
Yến Tu: …
Cố vấn Yến bị hỏi, cũng bắt đầu nghi ngờ.
1. Thần giữ cửa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.