Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 25:




“Không có ai nói với cháu, mệnh số của huyền sư không hiện rõ, nên đương nhiên không thể đoán ra à?”
Sau khi ghi lại khẩu cung xong, mối quan hệ giữa nhà họ Chiêm với gã Ninh Viễn kia về cơ bản đã được làm sáng tỏ.
Trong lúc gã Ninh Viễn được ông Chiêm Hồng Nghiệp coi là thượng khách, thì đã bí mật qua lại với Chiêm Hồi Thiên, sợ là ngay từ thời điểm đó, gã đã bày sẵn ra kết cục ngày hôm nay rồi.
Đáng tiếc Chiêm Hồi Thiên lại không biết nhiều về chuyện riêng tư giữa bố mình với gã Ninh Viễn này, anh ta chỉ biết ông Chiêm Hồng Nghiệp mất một khoản tiền lớn để có được chiếc bình và cách sử dụng nó từ chỗ gã.
Còn về phần gã Ninh Viễn kia lấy chiếc bình đó từ đâu, thì anh ta không rõ.
Tạm thời khẩu cung của Chiêm Hồi Thiên không dùng được, hiện giờ đối với bên ngoài, anh ta chỉ là một kẻ sắp chết đang được cấp cứu mà thôi.
Ra khỏi phòng bệnh, Phương Xuyên kéo tay Yến Tu sang một bên, thì thào hỏi: “Bên phía Chiêm Hồi Thiên đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, vậy bên Chiêm Ni sao rồi?”.
Yến Tu lắc lắc đầu: “E là khó mà tỉnh lại được.”
Trước đó Yến Tu đã lên tinh thần cho anh ta rồi, nên Phương Xuyên cũng lường trước được tình huống này.
“Không có lời khai của Chiêm Ni, thì chỉ có thể dùng cậu ta làm mồi nhử thôi.” Phương Xuyên ngẫm nghĩ, nói, “Tôi sẽ đưa gã Ninh Viễn kia đến trại tạm giam vài ngày, sau đó tung tin Chiêm Ni hôn mê bất tỉnh, thiết nghĩ đến lúc đó sẽ có người tới điều tra tình hình của Chiêm Hồi Thiên.”
“Làm sao cho anh ta trông như thể không sống nổi đến ngày thứ hai ấy.” Yến Tu hiểu ý của Phương Xuyên.
Phương Xuyên cười: “Vậy được rồi, có thể câu được cá lớn không, phải xem xem mồi của chúng ta rốt cuộc có thơm hay không.”
Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc trong bệnh viện, Phương Xuyên còn hào phóng mời Liễu Mộc Mộc ăn tối, còn cùng cô đi chọn điện thoại mới, rồi mới lái xe đưa cô và Yến Tu đến một khách sạn gần Cục cảnh sát thành phố.
Liễu Mộc Mộc xông vào trong khách sạn, lôi chứng minh thư ra đập cái bép lên quầy lễ tân: “Một căn hộ khách sạn cao cấp.”
(Căn hộ khách sạn là loại hình bất động sản nghỉ dưỡng có sự kết hợp giữa căn hộ chung cư và dịch vụ khách sạn. Căn hộ khách sạn được trang bị đầy đủ hệ thống tiện ích nên có của một căn hộ an cư hiện đại, tiện nghi như: Hệ thống phòng bếp cùng các dụng cụ bếp, hệ thống phòng khách và phòng ngủ. Điểm khác biệt của loại hình này so với căn hộ an cư thông thường là sản phẩm có đơn vị quản lý và điều hành chịu trách nhiệm về việc cho thuê lại và hoạt động động hàng ngày của khách sạn.)
Vừa nói dứt lời, người đã bị xách ra đằng sau, Yến Tu cầm chứng minh thư của mình và của cô, đưa cho lễ tân: “Phiền cô cho chúng tôi hai căn phòng đơn cao cấp.”
Chị gái lễ tân cười tủm tỉm nhìn Liễu Mộc Mộc đang nhe nanh múa vuốt đứng đằng sau, cúi đầu làm thủ tục cho họ.
Thủ tục xong xuôi, Yến Tu đưa thẻ phòng và chứng minh thư của Liễu Mộc Mộc cho cô.
Hai tay Liễu Mộc Mộc bấu vào quầy lễ tân, ánh mắt tha thiết nhìn vào bảng giá phòng khách sạn hạng sang phía trên cùng, thử thu hút sự chú ý của anh.
Nhưng Yến Tu lại đi lướt qua người Liễu Mộc Mộc, tiện tay xoay đầu cô lại: “Đi thôi.”
Không hề dao động.
“Cay nghiệt, vô tình, ngang ngược vô lý, cháu muốn ở căn hộ khách sạn thì có làm sao, lẽ nào thầy bói không xứng được ở phòng to hơn một tí à?” Ngay cả cơ hội tiêu tiền của mình cũng không cho, Liễu Mộc Mộc lầm bà lẩm lầm lúc đứng trong thang máy.
Phương Xuyên cười hí hửng nói xen vào: “Cháu muốn ở căn hộ khách sạn, hay là muốn ở chung căn hộ khách sạn với Cố vấn Yến của bọn tôi.”
“Phòng to thì đương nhiên phải ở hai người rồi, nếu không chẳng phải quá lãng phí à?” Liễu Mộc Mộc hùng hồn nói.
Thang máy đưa bọn họ lên tầng mười hai, trước khi ra khỏi thang máy, Yến Tu buông một câu: “Vì thế nên tôi mới chọn phòng đơn, tránh để cháu phải lãng phí.”
Liễu Mộc Mộc tức đến bốc khói.
Phương Xuyên xòe tay nhún nhún vai với cô, Cố vấn Yến của bọn anh lòng dạ sắt đá, hà khắc như vậy đấy.
Ba người vào phòng của Yến Tu trước, anh đưa cho Liễu Mộc Mộc một lá bùa, sau đó dặn dò: “Tự căn thời gian, cứ hai tiếng sang đây đổi lá bùa khác.”
Liễu Mộc Mộc ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhìn anh với ánh mắt chờ mong: “Dù sao tối nay mọi người đều không cần ngủ, chi bằng…”
“Không được.” Lời còn chưa nói xong, đã bị Yến Tu từ chối thẳng thừng.
“Cháu còn chưa nói xong, cháu chỉ muốn chơi đấu địa chủ thôi mà.”
“Không có ai chơi đấu địa chủ với cháu hết.”
“Phương Xuyên chắc chắn đồng ý chơi.”
“Đúng vậy, cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý chơi, nhưng lát nữa cậu ta phải quay về tăng ca. Còn tôi, cũng có việc phải làm.” Không ngờ Yến Tu còn chịu khó giải thích với cô.
“Thôi được…” Liễu Mộc Mộc ỉu xìu, cứ làm như chỉ có mình cô ăn không ngồi rồi không bằng.
Phương Xuyên nán lại một lúc rồi đi, Liễu Mộc Mộc cũng không có lý do gì để nấn ná lại thêm nữa, nhưng trước khi đi, cô vẫn không quên tóm lấy Yến Tu đòi anh kết bạn với mình.
Hai người kết bạn với nhau xong, thấy Liễu Mộc Mộc cầm theo điện thoại tung tăng ra khỏi phòng, Phương Xuyên cứ có cảm giác mục đích cuối cùng của Liễu Mộc Mộc khi nhiệt tình giúp đỡ bọn anh, có lẽ là vì muốn kết bạn với Yến Tu.
Đây là sự khác biệt giữa đàn ông với nhau à? Tự dưng anh thấy có chút ghen tị.
Quay về phòng mình, Liễu Mộc Mộc mở điện thoại ra, một loạt những cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình, tất cả đều đến từ ông Đổng Chính Hào đang ở thành phố bên cạnh.
Trùng hợp hay, một cuộc gọi mới khác gọi tới, Liễu Mộc Mộc nghe máy.
“Mộc Mộc à, con đang ở đâu đấy, sao cả ngày nay không nghe điện thoại? Dì Khương của con nói con vẫn chưa về nhà, có phải xảy ra chuyện gì không?” Cuối cùng cũng đợi được đến khi cô nghe máy, ông Đổng Chính Hào xổ một tràng những câu hỏi mà không cần nghỉ lấy hơi.
“Không sao ạ, tối nay con ở khách sạn, ngày mai sẽ về.”
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại ở khách sạn, một mình con à, có cần Duyệt Duyệt qua đó với con không?”.
“Không phải, không cần, tạm biệt!”.
“Ơ cái con bé này…”
Cúp điện thoại, trên bàn ăn ồn ào, một người ngồi bên cạnh ông Đổng Chính Hào cười nói: “Ông chủ Đổng đang canh con gái đấy à?”.
“Không phải đâu, con bé này bị tôi chiều hư, nói gì cũng không chịu nghe, năm nay lại vừa vào đại học, nên tôi không quản lý nổi nó nữa rồi.” Ông Đổng Chính Hào than thở, nửa đùa nửa thật.
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái bây giờ hay dỗi lắm, không được nặng lời, nếu không sẽ làm mình làm mẩy với bố.” Người nói dáng vẻ như thể vô cùng đồng cảm.
Người ngồi bên cạnh ông ta là một vị lãnh đạo nào đó, khó khăn lắm mới móc nối quan hệ được, có thể mời ông ta đi ăn chung bữa cơm đã là nể mặt nhau lắm rồi, ai ngờ cuộc điện thoại của ông Đổng Chính Hào đã lọt vào mắt xanh của người ta.
Hai người nhiệt tình nói chuyện về kinh nghiệm nuôi dạy con gái, ông Đổng bày ra dáng vẻ như người từng trải, ai không biết còn tưởng ông nuôi nấng Liễu Mộc Mộc khó khăn, vất vả lắm.
Những người cùng bàn nhìn ông Đổng Chính Hào với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, tục ngữ có câu Bụt chùa nhà không thiêng, quả nhiên ông chủ Đổng nhiều mánh lới.
Liễu Mộc Mộc vẫn chưa hay biết mình đã trở thành giáo cụ trực quan hình người cho ông Đổng, cô cài báo thức trên chiếc điện thoại mới, sau đó tải xuống một vài trò chơi rồi bắt đầu chơi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, làm ổ trên giường lướt lướt điện thoại loáng cái đã đến mười hai giờ, đối với Liễu Mộc Mộc mà nói, khoảng thời gian này là thời điểm cô hoạt bát nhất.
Đáng tiếc bộ phim cô đang theo dõi đã chiếu hết, nghịch điện thoại một lúc là thấy chán, thế là bèn nhấn vào ảnh đại diện của Yến Tu.
Hình đại diện của anh là hình mặc định của hệ thống, giống như kiểu nick ảo vậy.
Cô gửi một biểu tượng cảm xúc cho anh.
Liễu Mộc Mộc: Hình thỏ con duỗi cẳng.jpg
Yến Tu: Có chuyện gì?
Liễu Mộc Mộc: Chú ngủ chưa?
Yến Tu: Vậy cháu nghĩ ai đang nói chuyện với cháu.
Liễu Mộc Mộc: Chỉ là cháu hỏi theo phép lịch sự thôi, chú có thể trả lời là chưa ngủ.
Yến Tu: Ờ, tôi ngủ rồi.
Liễu Mộc Mộc: …
Bắt chuyện với người này khó thế.
Liễu Mộc Mộc: Hình thỏ con lăn qua lộn lại.jpg
Yến Tu: Nói.
Liễu Mộc Mộc: Cháu không ngủ được, chúng ta tâm sự đi.
Đợi một lúc lâu, đầu bên kia vẫn không thèm trả lời cô, Liễu Mộc Mộc mím môi, lật người vùi mình vào trong chăn.
Ngay sau đó, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên, cô vội vàng bắt máy.
Trong giọng nói của Yến Tu có chút uể oải: “Có gì thì nói nhanh.”
“Giọng điệu của chú chẳng giống như muốn tâm sự gì cả.” Liễu Mộc Mộc phàn nàn.
“Vậy cúp nhé.”
“Thôi được.” Liễu Mộc Mộc thỏa hiệp, đắn đo một lúc mới nói, “Cháu đột nhiên có chút khó chịu, chú an ủi cháu vài câu đi.”
“Vì Chiêm Ni hả?”.
“Ừ…” Giọng nói của Liễu Mộc Mộc rầu rĩ, “Lúc trước cháu chưa nói với các chú, thật ra lúc cháu bói cho bạn ấy, có bói ra cuộc đời bạn ấy sẽ có bước ngoặt.”
Yến Tu khựng lại, biết em ấy đang bận lòng chuyện gì.
Lúc em ấy bói cho Chiêm Ni, có lẽ kết cục rất đẹp, nhưng đến cuối cùng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với những gì mình từng bói.
“Ông nội cháu chưa từng nói với cháu, vận mệnh tốt xấu của một người, đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân họ, thầy bỏi không thể khống chế à?”.
“Nhưng kết quả thành ra thế này là vì cháu đã nhúng tay vào, nếu cháu không làm gì cả, thì bạn ấy sẽ không biết gì hết, cũng sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.”
Có những lúc Liễu Mộc Mộc không kìm được nghi ngờ, mệnh số của bản thân cô tả tơi như vậy, xem bói cho người khác, không phải sẽ khiến người ta càng xui xẻo hơn sao?
Ông nội cô nói không có chuyện đó đâu, nhưng kết cục của Chiêm Ni đã khiến cô không thể chắc chắn được.
“Ngay cả bản thân cháu còn không chịu tin tưởng bản thân, thì còn hy vọng ai sẽ tin mình nữa?” Những lời Yến Tu nói khá cay nghiệt, “Bói toán chỉ là một cuộc giao dịch, một người chi tiền, muốn lục lọi số mệnh của mình, kết cục có ra sao cũng phải tự mình chịu trách nhiệm, cháu chỉ cần nhận tiền làm việc thôi.”
“Đúng là chẳng có tí tình người nào.” Liễu Mộc Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng đáng tiếc có nhỏ hơn nữa Yến Tu cũng nghe thấy: “Nếu cháu không nửa đêm bi thương sầu thảm, thì tôi cũng sẽ không có tình người như vậy.”
“Thôi được.”
“Còn nữa, kể từ sau lần hiến tế đầu tiên, Chiêm Ni đã được định sẵn là sẽ chịu ảnh hưởng của món đồ vu sư đó rồi, món đồ đó dính dáng đến càng nhiều mạng người, thì ảnh hưởng Chiêm Ni phải chịu lại càng lớn, đó không phải lỗi của cháu.” Yến Tu trầm giọng nói.
“Cháu biết.” Liễu Mộc Mộc nhìn thời gian, nhảy xuống giường, “Còn mười phút nữa thôi, cháu qua tìm chú nhé.”
Cô lững thững đi qua phòng anh, đến khi vẫn còn năm phút nữa mới đến nơi, thì thấy cánh cửa phòng anh mở ra he hé, như thể anh đang đợi cô.
Sau khi đi vào phòng, Yến Tu chỉ mặc sơ mi trắng, tư thế ngồi nhàn nhã ở bàn làm việc, trước mặt đặt một cái máy tính xách tay, điện thoại di động để ở cạnh tay phải.
Trên sống mũi anh là cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn cả người trông nhu hòa hơn nhiều, so với dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa xa cách ban sáng thì như hai người khác nhau.
Thấy cô đi vào, Yến Tu liền đứng dậy đi tới chỗ khác vẽ bùa cho cô.
Liễu Mộc Mộc tìm một cái ghế ngồi tạm, một tay chống cằm, chăm chú nhìn anh.
“Huyền sư các chú đều biết vẽ bùa sao?”.
“Không, phải xem sở thích của từng cá nhân nữa.”
“Vậy chú học trong bao lâu?”.
Yến Tu vẽ xong đưa bùa cho cô, đáp bằng giọng điệu tự nhiên: “Hai năm.”
So với bản thân học bao nhiêu mà năm trình độ gieo và lập quẻ của bản thân vẫn cùi bắp như vậy, Liễu Mộc Mộc thầm ghen tị.
Cô cảm thấy mình bắt buộc phải thể hiện tài năng của mình với Yến Tu, chứng minh thật ra bản thân cũng là một nhân tài bản lĩnh đầy mình.
Cô cầm đồng xu của mình đặt lên bàn, đẩy về phía Yến Tu: “Chú có việc gì muốn bói thử không, cháu sẽ gieo một quẻ cho chú.”
Yến Tu cảm thấy rất buồn cười, không biết trong cái đầu bé nhỏ của cô nhóc này đang nghĩ cái gì nữa: “Cháu bói không ra được đâu.”
“Không thể nào!” Câu này của Yến Tu khiến Liễu Mộc Mộc cụt cả hứng, phần lớn thời gian cô cũng đoán rất chuẩn mà!
Thật ra theo năm tháng, lúc cô gieo quẻ sẽ nảy sinh ra một loại cảm giác, thứ cảm giác này có thể giúp cô phán đoán xem bản thân bói có chuẩn không.
Trước đây ông nội bắt cô phải gieo quẻ mỗi ngày, còn nói là quen tay hay việc, cô còn tưởng chỉ là lời an ủi mà thôi, sau này mới phát hiện ra đúng là thế thật, trở thành việc cô trở thàn một thầy gieo quẻ thật sự rất khó tin.
Và thỉnh thoảng khi cảm xúc dao động, cô còn có thể nhìn thấy một vài hình ảnh một cách bị động nữa, một năm gần đây số lần nhìn thấy cũng tăng lên.
Cô cảm thấy hiện giờ bản thân miễn cưỡng cũng có thể coi là một bậc thầy.
Yến Tu cũng không tranh cãi với cô, cầm đồng xu trên bàn lên: “Vậy thử bói tài vận ngày mai cho tôi đi.”
Anh tiện tay tung một cái, Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào đồng xu hồi lâu, chả nhìn ra cái gì.
“Lần này nhất định là sai sót, làm lại.”
Thế là Yến Tu lại tung lần nữa.
Vẫn chẳng nhìn thấy gì.
“Năm lần thắng ba, tung lần thứ ba đi.” Liễu Mộc Mộc cảm thấy tôn nghiêm thầy bói quẻ của mình đã bị hoen ố rồi.
Yến Tu bất lực, ép anh chơi bằng được à.
Anh tung đến ba lần rồi, tung đến nỗi cô nhóc tự kỷ luôn.
Thật sự không có gì cả, không nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì. Căn bản không bói ra được tài vận, toàn bộ quẻ tượng đều rất rối loạn tứ tung.
Yến Tu xếp chồng từng đồng xu lên nhau, ngón tay nhẹ nhàng đẩy chúng đến trước mặt Liễu Mộc Mộc: “Không có ai nói với cháu, mệnh số của huyền sư không hiện rõ, nên đương nhiên không thể đoán ra à?”.
“Đợt trước cháu còn bói ra chú đấy thôi.” Liễu Mộc Mộc không phục nói.
“Cháu chưa từng nghi ngờ bản thân mình bói sai đối tượng à, ví dụ như…”
Dưới ánh nhìn căm phẫn của Liễu Mộc Mộc, Yến Tu lặng lẽ nuốt hai chữ “Phương Xuyên” xuống, thôi vậy.
“Không, chính là chú!” Liễu Mộc Mộc nổi cáu hùng hổ bỏ về.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Yến Tu phì cười, ngồi trở lại ghế, đây lần đầu tiên anh biết bói toán ra chuyện hôn nhân xong lại còn có thể ép mua ép bán như thế này đấy.
Tám rưỡi sáng ngày hôm sau, Liễu Mộc Mộc tinh thần phơi phới đi xuống nhà ăn tự phục vụ ở tầng dưới để ăn sáng.
Tuy rằng đêm qua cứ hai tiếng lại phải dậy một lần không phải chuyện thoải mái gì cho cam, nhưng cô vẫn ngủ được ít nhất là bảy tiếng.
Ăn uống xong, quay về tầng mười hai thì nhìn thấy Phương Xuyên dẫn theo một người nữa đang gõ cửa phòng cô.
Đi tới gần mới phát hiện ra, người đó không phải là ông bố già của cô sao.
Tối qua ông Đổng Chính Hào bàn chuyện kinh doanh rất thuận lợi, ông ta gọi điện thoại về nhà nghe nói Liễu Mộc Mộc không liên lạc với gia đình, nghĩ trái nghĩ phải hồi lâu liền quyết định quay về trước dự tính, tự mình lái xe tới Cục cảnh sát hỏi rõ tình hình.
Vừa đúng lúc gặp được Phương Xuyên, liền được anh đưa đến đây.
Lúc mới đầu nghe nói phòng của Liễu Mộc Mộc và đồng nghiệp của Phương Xuyên ở ngay cạnh nhau, ông Đổng Chính Hào không tài nào vui nổi, nhưng ông ta không thể hiện ra ngoài mặt, nên lúc nhìn thấy Liễu Mộc Mộc liền kéo cô sang một bên, thì thào nói: “Con gái con lứa như con, sao lại có thể tùy tiện vào ở khách sạn với một người đàn ông thế hả.”
“Bọn con cũng có ở chung một phòng đâu.” Tuy rằng cô cũng hơi hơi muốn như vậy.
“Vậy cũng không được, nhỡ đâu anh ta ỷ bọn con có quen biết, định giở trò với con thì con tính sao?”.
Ông Đổng Chính Hào còn muốn nói nữa, nhưng cửa phòng dãy đối diện đã mở, Yến Tu bước ra, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông nhìn qua chỗ hai bố con Liễu Mộc Mộc, đây chính là lời giải thích hoàn hảo cho câu thế nào là thanh tân tuấn mỹ, ưu nhã thanh cao này.
Thằng nhãi này thậm chí còn đẹp trai hơn ông ta năm xưa.
Sau khi nhìn thấy Yến Tu, ông Đổng Chính Hào có chút chua chát nghĩ thầm.
Ánh mắt anh quét đến chỗ mấy người đang tụ tập ở trên hành lang, cuối cùng khẽ gật gật đầu với ông Đổng Chính Hào tỏ ý chào hỏi.
Ông Đổng Chính Hào vội vàng cười đáp: “Đều tại Mộc Mộc nhà tôi không hiểu chuyện, làm phiền cậu phải chăm sóc nó.”
“Chú khách khí rồi.”
Nếu ông Đổng Chính Hào đã quay về, thì Liễu Mộc Mộc cũng không phải dùng đến bùa máu nữa, sau khi ông ta nói chuyện rõ ràng với Yến Tu xong, anh cũng không truy hỏi gì thêm, chỉ vẽ một lá bùa mới đưa cho cô đề phòng lỡ như, sau đó cùng Phương Xuyên đi xuống dưới sảnh trả phòng.
Hai bố con đi đằng sau, Liễu Mộc Mộc ngắm người đàn ông đi đằng trước, nói bằng giọng ghét bỏ với ông Đổng Chính Hào: “Vừa nãy bố còn sợ anh ấy giở trò với con cơ mà.”
“Đó là vì bố chưa nhìn thấy mặt cậu ta, thằng nhãi này giao diện được đấy, con không giở trò gì với người ta đấy chứ?”.
Mắt nhìn người của ông ta chuẩn đét luôn, vừa liếc nhìn là biết được con người cậu ta không tầm thường chút nào, khí chất được, ngoại hình cũng được. Dựa vào tính cách muốn người nhà cấp chồng chưa cưới cho của Mộc Mộc nhà ông, thì khó mà đảm bảo được trong lúc nhất thời kích động sẽ không làm ra chuyện gì đó.
“Con mà là kiểu người như vậy sao?” Liễu Mộc Mộc không vui nói.
Ông Đổng Chính Hào ngạc nhiên nhìn con gái, trong ánh mắt lộ ra tất cả, lẽ nào con không phải kiểu như vậy à?
Hai bố con nhìn nhau một lúc, sau đó tự động tách ra.
Thế mới nói quan hệ huyết thống thật là đáng ghét, không ngờ bố Đổng già lại hiểu rõ cô như vậy!
Nhìn thấy hai bố con cùng nhau về nhà, bà Khương Lệ không hỏi một câu nào, ngược lại Đổng Kỳ nhìn thấy Liễu Mộc Mộc về, miệng nhệch ra, đang định nói gì, thì bị mẹ nó đưa tay bịt miệng lại.
Một nhà năm người hòa thuận ấm cúng. Ông Đổng Chính Hào đứng ở cửa không để ý đến đứa con trai út, trong lòng liền cảm khái.
Từ sau ngày hôm đó, Liễu Mộc Mộc không để tâm đến chuyện của nhà họ Chiêm nữa.
Tất cả mọi việc về sau, đều do một hôm nào đó ông Đổng Chính Hào trở về nhà nói ra lúc cả nhà đang ăn cơm.
Bởi vì con gái lớn của ông ta tỏ thái độ không thích ông người nồng nặc mùi rượu, nửa đêm nửa hôm về nhà làm phiền mộng đẹp của mọi người, nên ông Đổng Chính Hào buộc phải cố gắng thay đổi thói quen, thực hiện mỗi ngày sau khi tan làm về nhà đúng giờ, thỉnh thoảng phải đi xã giao, thì cũng về nhà trước chín giờ.
Phải biết rằng, hồi trước ông ta uống rượu say ngật ngưỡng về nhà, bất kể khi đó là mấy giờ cả nhà đều phải tổng động viện, đáng tiếc từ sau khi mẹ ông ta qua đời, địa vị của ông ta trong nhà không còn to như trước nữa, ngay cả bà Khương Lệ cũng dám lôi Liễu Mộc Mộc ra để uy hiếp ông ta.
Hơn bảy giờ tối, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, bầu không khí rất hòa thuận.
Ở chung với nhau được gần một tháng, Đổng Kỳ đã rút ra được một bài học, lúc có chị cả ở đây, nó nên im miệng không nói gì là đúng đắn nhất, vì một khi hai người xảy ra mâu thuẫn, cho dù là bố nó cũng không dám thiên vị nó. Đây là kinh nghiệm mà Đổng Kỳ sau khi khóc lóc náo loạn xong rút ra được, bài học của máu và nước mắt đấy.
Chủ đề do bà Khương Lệ khơi ra trước, hôm nay bà ta về nhà thăm bố mẹ, nhân tiện biết được một vài tin tức liên quan đến bà Khương Giai.
Bà ta kể với ông Đổng Chính Hào: “Nghe nói hai đứa trẻ nhà họ Chiêm đều xảy ra chuyện, Khương Giai đắc ý lắm, nói ra có lẽ sẽ có cơ hội để lấy lại tài sản thừa kế của chú Chiêm về.”
Nói đến đây bà ta còn liếc nhìn Liễu Mộc Mộc.
Lúc trước chẳng phải Liễu Mộc Mộc nói rằng, vận rủi bao phủ cả người Khương Giai sao, giờ nhìn thì có vẻ như sắp sửa trở mình được rồi?
Sau khi biết tin trong lòng bà ta cũng cảm thấy có chút hối hận, lúc đó bốc đồng quá, đáng lẽ ra không nên cương quyết đuổi người như thế.
Ông Đổng Chính Hào khinh thường hừ một tiếng: “Không dễ dàng như dì ấy nghĩ đâu.”
Ông ta giống như thể vừa nhận được tin tức gì lớn lắm, cố ý hạ thấp giọng kể với cả nhà: “Hôm nay xảy ra chuyện lớn đấy, tôi nghe phó chủ tịch của lão Chiêm nói có một vài người dẫn theo luật sư đến công ty của họ, tuyên bố rằng sẽ tiếp nhận công ty của nhà họ, trong tay của người đó có một bản thỏa thuận tặng cổ phiếu mà gã Chiêm Hồng Nghiệp để lại trước khi chết, ghi rằng nếu người thừa kế không còn, thì toàn bộ cổ phiếu của gã đều sẽ thuộc về đối phương.”
“Còn có chuyện này nữa cơ à, có thật không thế?” Bà Khương Lệ kinh ngạc nhiên.
“Chắc là thật, chỉ là việc này khiến người ta phải thắc mắc, sao gã lại ký loại thỏa thuận như vậy?”.
Ba đứa trẻ trên bàn ăn đều cảm thấy vô cùng hứng thú với chủ đề này, thậm chí không màng đến việc ăn uống, đợi ông Đổng Chính Hào kể tiếp.
“Sau đó thì sao?” Bà Khương Lệ cũng cực kỳ tò mò, truy hỏi.
“Sau đó còn thú vị hơn cơ, bà có nghĩ cũng nghĩ không ra được đâu.” Ông Đổng Chính Hào úp úp mở mở, “Bên ngoài đều đồn rằng con trai trưởng của nhà họ Chiêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết rồi, ai ngờ thằng nhãi đó lại đột nhiên xuất hiện ở công ty, cả người không hề hấn gì.”
“Vậy chẳng phải đám người đó không lấy được thứ gì à?”.
“Lại chả thế thì sao, không lấy được gì nên đành bỏ về, mặt ìu xỉu như bánh đa nhúng nước.” Ông Đổng Chính Hào nhấp một ngụm rượu, “Nếu tôi mà là thằng nhãi Chiêm Hồi Thiên, thì giờ đã bán hết cổ phần công ty thành tiền mặt, bớt đi phiền phức sau này.”
“Nói cũng đúng, cái bản thỏa thuận mà chú Chiêm để lại ấy, sao cứ cảm thấy không có gì tốt đẹp cả.”
Ông Đổng Chính Hào gật gật đầu: “Năm đó gã Chiêm Hồng Nghiệp gây dựng sự nghiệp rất nhanh, nghe nói có người đầu tư đằng sau, tôi đoán bản thỏa thuận tặng cổ phiếu này có lẽ có chút gì đó dính dáng tới những người đã đầu tư cho gã.”
Sau đó ông Đổng Chính Hào cũng đi dò hỏi những chuyện liên quan đến công ty mà gã Chiêm Hồng Nghiệp kia để lại, đúng như dự đoán của ông ta, Chiêm Hồi Thiên đã bán hết số cổ phần công ty mà bố mình để lại, người cũng không biết đã đi đâu, chẳng còn tin tức gì nữa cả.
Còn về phần đứa con gái của nhà họ Chiêm, từ đầu đến cuối đều không thấy lộ mặt.
Cũng không biết là thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay là đi theo anh trai rồi.
Đối với những người đến để tiếp nhận công ty, những người xung quanh hóng hớt đều tưởng rằng bọn họ đã thất vọng bỏ đi rồi. Nhưng trên thực tế đều bị mời về Cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Bên phía cảnh sát rất tò mò về việc làm thế nào mà bọn họ biết được tin Chiêm Hồi Thiên đã chết, tất cả bọn họ đều bị giữ lại trong 24 giờ trước khi được thả ra.
Trước khi bọn họ được thả, đều đã bị điều tra thân phận tường tận.
Lúc con người ta nóng ruột sẽ không tránh khỏi để lộ ra sơ hở, cho dù là người giàu có đến đâu, nháy mắt có trong tay thêm mấy trăm triệu, tâm tình cũng sẽ kích động.
Một mình gã Ninh Viễn có lẽ không điều tra ra được gì, nhưng có thêm càng nhiều người, thì rồi cũng sẽ lôi ra được một, hai manh mối phía sau thôi.
Tốc độ làm việc của Phương Xuyên rất hiệu quả, nhanh chóng tra rõ ràng lai lịch cùng những việc xảy ra trong quá khứ của những người này.
Nhưng ngoài việc biết một vài người đã gia nhập chi nhánh ở Bắc Kinh của một công ty đầu tư nước ngoài ra, thì rất khó để tìm hiểu thêm thông tin hữu ích từ hồ sơ của bọn họ.
Anh đưa hồ sơ cho Yến Tu, ở chỗ Yến Tu, số thông tin này sẽ trở nên khác hẳn.
Ví dụ như luật sự Vương mà bọn họ dẫn theo, là luật sư vàng của một công ty luật khá nổi tiếng ở Bắc Kinh, bình thường chịu trách nhiệm về công việc kinh doanh cho một số gia tộc lớn.
Vượt cả quãng đường dài xa xôi đến đây làm việc thay cho một công ty đầu tư nước ngoài, cũng có thể coi là đã làm hết chức trách rồi.
Yến Tu chỉ chỉ vào hồ sơ của luật sư Hà, rồi nói với Phương Xuyên: “Tìm thấy rồi.”
Phương Xuyên ghé lại gần đọc: “Thay Trác Vĩnh Kỳ xử lý hai vụ kiện, cái này thì có gì không ổn?”.
“Mẹ của Trác Vĩnh Kỳ là một huyền sư. nổi tiếng, sau khi bà ta gả vào nhà họ Trác, đã miễn cưỡng đưa cả nhà họ Trác gia nhập vào giới huyền sư.”
Sắc mắt Phương Xuyên trở nên nghiêm túc hẳn, chỉ có người này liên quan đến giới huyền học mà thôi.
“Sau khi bà ta qua đời, nhà họ Trác dựa vào việc hôn nhân với các gia tộc khác, và chi tiền khủng để thờ cúng, nên mới gắng gượng được ở trong giới này.”
“Vậy chuyện của nhà họ Chiêm, là do bọn họ giở trò sau lưng à?”.
Yến Tu lắc lắc đầu: “Bọn họ vẫn chưa đủ tư cách, nhiều nhất là làm tay chân thôi, đằng sau có lẽ vẫn còn người khác, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy nhà đó thôi.”
Phương Xuyên có chút thất vọng: “Xem ra tạm thời không thể động vào bọn họ.”
Chứng cứ vụ án này để lại quá ít, đối phương thu dọn cũng tương đối sạch sẽ, gã Ninh Viễn kia toàn làm chuyện xấu, nhưng vì vấn đề chứng cứ, cuối cùng cũng chỉ bị nhốt vào trại giam đặc biệt, không trực tiếp bị xử tử hình.
Còn các đại gia tộc đứng đằng sau thao túng mọi chuyện, vẫn đang tận hưởng cuộc sống thượng lưu quyền quý của mình.
“Không vội, nắm được cái đuôi rồi, còn sợ bọn chúng chạy mất chắc.” Yến Tu thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.