Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 26:




“Tay đã trót cầm cái chày cán bột rồi, thế thì nhân tiện vụt cho thằng con một trận thôi nhỉ.”
Đã gần đến tháng 9, mà thời tiết ở Khánh Thành vẫn cứ oi bức khiến người ta cảm thấy vô cùng bức bối, đây cũng là thời điểm mà các trường trung học và tiểu học trong thành phố bắt đầu lần lượt tổ chức lễ khai giảng.
Thứ gì khiến người ta cảm thấy tồi tệ hơn cả khi một kỳ nghỉ kết thúc? Đấy chính là chỉ cách khai giảng còn có một ngày thôi, bạn mới phát hiện ra mình chưa làm một chữ nào trong bài tập hè.
Đổng Kỳ thử cố trốn học bằng cách viện lý do mình bị gãy chân, vì nó chính là đứa chưa làm một chữ nào trong bài tập hè đó.
Để thuyết phục bố mẹ mình, từ lúc ăn sáng xong nó đã bắt đầu xuýt xoa các kiểu tỏ ý rằng chân mình đang đau, trong lúc mẹ nó rối rít quan tâm hỏi han, thì nó tranh thủ nói ra yêu cầu của mình. Rằng nó không muốn đi học, bảo bố mẹ đến trường xin phép cho nó nghỉ một tháng.
Bà Khương Lệ ngần ngừ, còn chưa đợi bà ta kịp đồng ý, Đổng Kỳ đã ôm lấy chân lăn qua lăn lại trên sofa, vừa lăn vừa gào: “Bà nội ơi, bà nội ơi, cháu nhớ bà nội lắm…”
Rất nhiều năm trước, trước cả khi Liễu Mộc Mộc đến nhà họ Đổng, cảnh tượng như thế này thường xuyên xảy ra.
Mỗi lần như vậy, bà cụ sẽ chạy đến, trong nhà ngoài con trai và cháu trai của bà cụ ra, thì tất cả những người còn lại đều bị sạc cho một trận, sau đó bà cụ sẽ lập tức thỏa mãn mọi yêu cầu tai quái của Đổng Kỳ.
Sau khi bà cụ qua đời, lại nhìn thấy thằng con làm vậy, khiến bà Khương Lệ có chút không quen.
Tuy bà ta thiên vị con trai, nhưng thấy con trai vừa khóc vừa ăn vạ như này, trong lòng cũng cảm thấy phiền.
“Hay là tôi đến trường xin cho tiểu Kỳ nghỉ một tháng?” Để con trai bình tĩnh lại, bà Khương Giai bèn tranh thủ thương lượng với ông Đổng Chính Hào lúc ông ta vẫn chưa kịp đến công ty làm việc.
Ông Đổng Chính Hào ngẫm nghĩ một lúc, đang định đồng ý, thì nhìn thấy Liễu Mộc Mộc đứng từ trên tầng hai nhìn xuống: “Nếu như mày thật sự nhớ bà nội mày như thế, vậy có cần chị đưa mày xuống dưới đó gặp bà không?”.
Ông Đổng Chính Hào lập tức giật mình, sao ông lại quên khuấy mất chứ, chuyện giữa con gái lớn và mẹ ông ta vốn dĩ không thể hòa giải được, giờ con trai ông ta lại ngoạc mồm kêu gào gọi bà nội, đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi à!
Ông ta sầm mặt xuống sẵng giọng quát Đổng Kỳ: “Gào cái gì mà gào, ngày mai mày đi học ngay cho bố, đừng có mơ mộng đến chuyện xin nghỉ nữa!”.
Khí thế của người làm chủ gia đình được phát huy rồi.
Nhưng đáng tiếc thằng nhãi Đổng Kỳ lại không để vào mắt, nó gào toáng lên với ông Đổng Chính Hào: “Còn lâu!!!”.
“Bố thấy mày đang thèm ăn đòn thì phải.” Ông Đổng Chính Hào nhìn bốn phía xung quanh xem có thứ gì vừa tay không, thì đứa con gái út đang đứng gần đấy liền lặng lẽ đưa cho ông ta cái chày cán bột.
Ông Đổng vốn dĩ chỉ là định nổi giận chơi chơi thôi nhưng giờ như cưỡi trên lưng hổ, không xuống được, mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại có cái chày cán bột ở đây thế?
Tay đã trót cầm cái chày cán bột rồi, thế thì nhân tiện vụt cho thằng con một trận thôi nhỉ.
Vì thế mông của thằng nhãi Đổng Kỳ được tiếp xúc thân mật với cái chày của bố nó, ông Đổng Chính Hào ấn thằng con xuống, vừa đánh vừa hỏi: “Nói, có đi học không?”.
“Không đi!” Đổng Kỳ hét đến lạc cả giọng, cứ như thể trong nhà đang mổ lợn.
“Không đi chứ gì, vậy bố sẽ đánh gãy chân mày, xem mày có đi chịu đi không.” Nói rồi tiếp tục đánh.
Cuối cùng đánh đến nỗi mông Đổng Kỳ đỏ lừ, thằng nhãi bật khóc nức nở phải nhận thua: “Con sẽ đi học, bố đừng đánh nữa, hu hu hu…”
Cảnh tượng ông chồng thuần hóa con trai quá sức thê thảm, khiến cho bà Khương Lệ xót đến mức cuống quýt lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi của mình, cuối cùng quyết định không nhìn tiếp nữa, đi thẳng lên tầng.
Đổng Duyệt khiêm tốn giấu đi công đưa chày của mình, nhanh chóng quay về phòng thu dọn đồ đạc cần dùng để ngày mai đi học.
Liễu Mộc Mộc cố tình chạy xuống dưới tầng, để xem náo nhiệt từ cự ly gần. Sau khi xem xong còn đưa cho bố mình một cốc nước cam bổ sung thể lực.
Ông Đổng vừa đánh xong, uống ừng ực ừng ực cạn ly nước cam con gái đưa, cảm giác cả tinh thần lẫn thể chất đều sảng khoái hẳn lên.
“Mộc Mộc cũng sắp khai giảng rồi đúng không con?” Hai bố con không thèm nhìn đến thằng nhãi Đổng Kỳ đang cắn gối khóc thút thít bên cạnh, cùng nhau đi ra ngoài.
“Khai giảng vào ngày mùng một tháng Chín, nên ngày ba mốt phải đến trường sắp xếp vài thứ.” Cũng chính là ngày kia rồi.
“Được, đến lúc đó bố sẽ đưa con đến trường.”
“Cám ơn bố.”
Nghe thấy câu này, ông Đổng Chính Hào lập tức cảm thấy bản thân đúng là một ông bố tốt, rất có trách nhiệm, không những có thể giáo dục thằng con không hiểu chuyện, mà còn có thể đưa con gái đến trường, rất đáng được khen ngợi.
Ngày 31 tháng 8, hai bố con người nào người nấy ra ngoài với một quẻ bói may mắn cho việc xuất hành.
Ông Đổng Chính Hào lái xe chở Liễu Mộc Mộc đến đại học Công nghệ Khánh Thành, cách nhà một tiếng đi xe, để nhận trường.
Trước cổng trường nườm nượp người đi qua đi lại, khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ, vừa xuống xe thì hơi nóng lập tức phả vào mặt, khiến người ta bức bối đến ngạt thở.
Trong một khoảnh khắc, Liễu Mộc Mộc cũng muốn nằm lăn ra đất ăn vạ nói không muốn đi học, bố Đổng già chắc chắn không dám từ chối cô đâu.
Chẹp… Là ai đã bắt ép cô trở thành một đứa trẻ chăm học vậy chứ.
Học trưởng phụ trách tiếp đón tân sinh viên dẫn hai bố con đi đăng ký nhập học, sau đó cầm lấy chìa khóa phòng được phát từ trước, đưa hai bố con đến ký túc xá nữ.
Phòng của Liễu Mộc Mộc nằm ở tầng 4, phòng số 314.
Đưa cô đến nơi xong, học trưởng nhận được một tràng cảm ơn của ông Đổng Chính Hào, ngại ngùng rời đi trước.
Trong phòng đã có hai cái giường được trải chăn đệm xong xuôi, nhưng người thì không có ở đây, có lẽ là đi mua đồ dùng rồi. Còn thừa lại hai cái giường trống, Liễu Mộc Mộc liền chọn cái ngay gần cửa, cô lôi từ trong vali ra một bộ chăn đệm mới mua, định trải ra giường.
“Có cần bố giúp một tay không?” Ông Đổng Chính Hào ở phía dưới vừa đưa gối cho cô vừa hỏi.
Liễu Mộc Mộc tiếp tục vật lộn với cái khăn trải giường trong không gian không lấy gì làm rộng rãi ấy, tiện miệng đáp: “Đừng có hành hạ cái giường của con nữa.”
“Chẹp.” Ông Đổng không vui lắm gõ gõ vào lan can cạnh giường, “Cái giường này chắc lắm, bố con cũng chỉ khoảng tầm bảy tư, bảy lăm cân thôi…”
“À vâng, một tạ.” Liễu Mộc Mộc thờ ơ kết luận.
“Sao lại một tạ được, rõ ràng chỉ có tám mươi tám cân rưỡi thôi.”
“Làm tròn lên là được một tạ, không sai được đâu.”
Trong lúc Liễu Mộc Mộc đang đơn phương bắt nạt ông Đổng Chính Hào, thì cửa phòng lại được mở ra, một anh chàng đẹp trai, cao cỡ mét tám, dắt tay một nữ sinh tóc dài bước vào.
Nhìn qua thì hai người họ trạc tuổi nhau, cử chỉ thân mật thế kia, rõ ràng là người yêu.
Cô gái ngẩng đầu lên, thấy Liễu Mộc Mộc đang dọn giường, liền vẫy vẫy tay với cô, mỉm cười thân thiện: “Chào cậu, tớ là Tiết Lam.”
“Chào cậu, tớ là Liễu Mộc Mộc.” Liễu Mộc Mộc nhiệt tình nhào đến đầu giường, thò tay từ giường trên xuống.
Tiết Lam cười tủm tỉm, bắt tay với cô. Bàn tay của Tiết Lam rất lạnh, trong khi thời tiết nóng như vậy, rõ ràng là rất không bình thường.
Không nhìn ra được gì từ tướng mặt của cô bạn, không biết có phải do cơ thể bẩm sinh đã vậy không nữa?
Bạn trai của Tiết Lam hiển nhiên là một người vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn phớt lờ Liễu Mộc Mộc. Cậu ta vòng qua người ông Đổng Chính Hào, đi sang cái giường trống bên cạnh thu dọn đồ đạc giúp bạn gái.
Dường như cô bạn cũng thấy hơi xấu hổ, đứng ở đầu giường Liễu Mộc Mộc thì thào: “Đó là bạn trai tớ, Từ An Trạch, anh ấy học ở khoa Công nghệ thông tin.”
Công nghệ thông tin là khoa át chủ bài của trường đại Công nghiệp Khánh Thành, có thể xếp vào hạng top trong cả nước, nhưng nghe đồn học Công nghệ thông tin thường dễ bị hói lắm. Liễu Mộc Mộc từng đơn phương từ chối khoa này, nhưng sau khi điểm thi được công bố, cô lại bị khoa này đơn phương từ chối cho quay lại.
“Các cậu cùng nhau thi chung vào đây à? Giỏi thế.”
Tiết Lam thẹn thùng gật gật đầu, nhìn về phía Từ An Trạch với ánh mắt bịn rịn đầy quyến luyến.
Người ta còn có bạn trai đưa đến nhập học, còn cô chỉ có ông bố một tạ này thôi, chẹp, thất vọng quá.
Ông Đổng Chính Hào hình như cảm nhận được sự bất mãn của con gái, lườm thằng nhãi tay chân nhanh nhẹn bên cạnh, lấy hết đồ còn lại trong vali ra xếp cẩn thận.
Đợi Liễu Mộc Mộc trải chăn đệm cũng hòm hòm rồi, ông bèn bảo: “Mộc Mộc, hay là tối nay cứ ngủ ở nhà đã, ngày mai bố lại đưa con đến trường?”.
“Không cần đâu, khai giảng xong có lẽ bọn con sẽ đi tập quân sự luôn, đến lúc đó cũng không thể về nhà được, cuối tuần nhớ đến thăm con.”
Cô cũng không thể cứ ở lì mãi trong trường, cách bốn, năm hôm về nhà một lần là vừa đẹp. Nếu không về được, thì ông Đổng Chính Hào chỉ đành đến thăm cô thôi.
Liên quan đến vấn đề này, hai bố con cô đã thống nhất với nhau từ trước rồi.
“Được, vậy thứ Bảy bố lại đến, có việc gì thì gọi điện thoại cho bố.”
“Bai bai bố.” Liễu Mộc Mộc vẫy tay chào ông ta, không chút lưu luyến.
Ông Đổng Chính Hào cũng vẫy tay với cô, sau đó nhẹ nhàng phơi phới sải bước ra về.
Trong lòng nhủ thầm: Cuối cùng cũng tiễn được vị tiểu tổ tông này đến trường, ông ta tự do rồi.
Tiết Lam và bạn trai thu dọn giường đệm xong xuôi cũng rời đi ngay, chỉ còn lại một mình Liễu Mộc Mộc ở trong phòng ký túc xá, cứ như vậy cho đến hơn năm giờ chiều, mới gặp hai người bạn khác cùng phòng với cô.
Hai người họ cùng nhau quay về, người nào người nấy đều xách một túi đựng đồ dùng hàng ngày rõ to, hiển nhiên là vừa mua sắm xong.
Hai người họ sau khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc liền nhiệt tình chào hỏi, cô bạn tóc ngắn nằm ở giường đối diện với Liễu Mộc Mộc, tên là Tiền Hiểu Manh.
Cô bạn còn lại nằm ở giường chéo với giường cô, tên là Vệ Tuyết, để tóc kiểu búp bê, khuôn mặt tròn xoe, trông hơi giống búp bê phương tây, nhìn rất đáng yêu.
Bọn họ vẫn chưa gặp Tiết Lam, nghe thấy Liễu Mộc Mộc kể đã gặp rồi, liền hỏi thăm.
“Tính tình có vẻ rất tốt, vừa nãy bạn trai bạn ấy còn đưa bạn ấy đến đấy.”
Tiền Hiểu Manh trưng ra vẻ mặt hâm mộ giống hệt Liễu Mộc Mộc: “Hầy làm sao người ta có thể vừa giải quyết được vấn đề độc toàn thân, lại vừa không chểnh mảng việc học năm cuối lớp 12 nhỉ? Ghen tị quá!”.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Liễu Mộc Mộc gật gù như gà mổ thóc.
Từng có một người bạn trai xuất hiện bên cạnh cô, cô thì trân trọng, đáng tiếc đối phương thì không. Cứ nghĩ đến là thấy bực mình, trước khi vào đại học mà vẫn chưa giải quyết được tình trạng ế ẩm của bản thân, tức là cô đã kéo chân cả cái trường này rồi!
Vệ Tuyết ngồi một bên, nhìn sóng não của hai cô bạn hận không thể dính vào với nhau, im lặng không nói gì. Cô cứ có cảm giác hai cô bạn này của mình có thể rút dao gọt hoa quả ra, cắt máu ăn thề tại chỗ bất cứ lúc nào, khiến người ta nhìn mà phát hãi.
Hơn tám giờ, khi sắc trời bên ngoài dần dần tối đi, cuối cùng Tiết Lam cũng quay về.
Cô bạn đứng ở ngoài cửa chào hỏi với mấy người trong phòng: “Chào các cậu, tớ là Tiết Lam.”
“Chào cậu, chào cậu.” Tiền Hiểu Manh tranh thủ thời cơ vọt lên trước, sờ nắn tay Tiết Lam.
Đây là bàn tay của cô gái đã có bạn trai, khác hoàn toàn với tay gái ế.
Tiết Lam bị sự nhiệt tình của cô bạn dọa sợ, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Tuyết, Vệ Tuyết liền vẫy vẫy tay với cô.
Thôi được, xem ra không ai có thể cứu được cô rồi.
Cuối cùng, là cốc trà sữa đã cứu Tiết Lam khỏi sự nhiệt tình quá đà của Tiền Hiểu Manh, trên đường quay về cô đã mua cho mỗi người trong phòng một cốc trà sữa.
Vốn dĩ còn lo lắng bạn cùng phòng khó sống chung, muốn kéo gần khoảng cách thêm đôi chút, hiện giờ xem ra không cần kéo cũng đã gần lắm rồi.
Đêm đầu tiên khi vào đại học, bốn cô gái mỗi người ôm một cốc trà sữa, sau khi đèn trong phòng tắt thì bắt đầu buôn chuyện, cũng không biết đã nói chuyện đến mấy giờ, giọng nói cứ từ từ nhỏ dần rồi im bặt, mọi người đều ngủ cả rồi.
Khoảng tầm hơn ba giờ sáng, Liễu Mộc Mộc đột nhiên nghe thấy một tràng ho sặc sụa.
Cô từ trên giường ngồi dậy, tiếng ho ấy phát ra từ giường của Tiết Lam ở ngay cạnh giường mình.
Liễu Mộc Mộc bật đèn pin lên, khi ánh sáng của đèn pin chiếu đến, có thể nhìn thấy rõ ràng Tiết Lam vẫn đang ngủ, không biết là do cơ thể khó chịu hay đang gặp ác mộng, biểu cảm trông có phần vặn vẹo.
Cô bạn ho không ngừng, nhưng cho dù là vậy vẫn không hề tỉnh giấc.
Tiếng ho rất nhanh đã đánh thức những người khác, Vệ Tuyết ngồi dậy, nhìn thấy cả phòng sáng trưng, bèn thì thào hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Khi ấy Liễu Mộc Mộc đã khom lưng bò sang giường của Tiết Lam rồi, cô khẽ huých huých vào người bạn, thấy đối phương không có phản ứng gì, chỉ là tiếng ho bắt đầu yếu dần.
Nghe thấy tiếng của Vệ Tuyết, cô đáp: “Không biết, Tiết Lam cứ ho mãi không ngừng, mà cũng chẳng thấy tỉnh.”
“Ốm à?”.
Tiền Hiểu Manh xuống giường, giẫm lên một cái ghế ghé sát lại gần chỗ Tiết Lam, vươn tay ra sờ thử lên trán bạn, rồi giật mình hét lên: “Trán cậu ấy lạnh quá.”
Nghe thế Liễu Mộc Mộc cũng thò tay ra sờ thử, lúc trước cô chỉ cảm thấy tay của Tiết Lam rất lạnh, nhưng giờ mới phát hiện ra, mặt và tay cô bạn đều lạnh như nhau.
“Không giống như đang sốt.” Tiền Hiểu Manh khó hiểu nói.
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ một lúc, sán lại gần tai Tiết Lam, không ngừng gọi tên bạn: “Tiết Lam, Tiết Lam, tỉnh lại đi…”
Cứ gọi như thế tầm năm, sáu lần, cuối cùng cơn ho cũng kết thúc, Tiết Lam vốn dĩ trông giống như người đã mất đi tri giác, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Tiền Hiểu Manh đang nằm bò ra ở đầu giường mình, Liễu Mộc Mộc ngồi chồm hỗm bên cạnh, Vệ Tuyết ở giường đối diện cầm hai cái điện thoại di động chiếu về phía cô trông như chiếu đèn pha.
Cô có chút hoang mang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Bản thân cậu không có cảm giác gì à?” Tiền Hiểu Manh nhanh mồm nhanh miệng nói, “Vừa nãy cậu ho khiếp lắm, giống như sắp nổ phổi đến nơi ấy, dọa bọn tớ sợ hết hồn.”
“Vậy à? Tớ hoàn toàn chẳng cảm thấy gì.” Tiết Lam được Liễu Mộc Mộc đỡ ngồi dậy, lúc này Liễu Mộc Mộc lại sờ vào tay bạn, cảm giác hình như ấm hơn một chút rồi thì phải.
“Cậu có cần uống chút nước không?” Vệ Tuyết ở đối diện hỏi.
“Đúng rồi, để tớ rót cho cậu cốc nước nóng.” Tiền Hiểu Manh nhảy xuống ghế đi tới chỗ bàn của Tiết Lam tìm cốc, sau đó lại tìm phích rót cho bạn mình một cốc nước ấm.
“Cám ơn, tớ đỡ hơn nhiều rồi.” Tiết Lam nhỏ giọng nói cám ơn, cầm lấy cái cốc uống liền mấy ngụm.
Nhìn thấy bạn cuối cùng đã ổn hơn, có vẻ như không còn ho tiếp nữa, mấy người còn lại cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng vừa được thả lòng, thì cơn buồn ngủ lại ập đến.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa Tiết Lam không có vấn đề gì, không cần phải đến bệnh viện, các cô gái mới tắt chế độ đèn pin trên điện thoại đi, ai về giường người nấy ngủ tiếp.
Một đêm bình an trôi qua, nửa đêm về sáng Tiết Lam không còn ho tiếp nữa, chỉ là ban ngày, sắc mặt của cô không được tốt cho lắm, không biết có phải là vì sau đó không ngủ lại được không.
Ngày đầu tiên khai giảng, cần phải đi nhận sách vở, đồng phục trường và đồng phục quân sự, đủ mọi việc xáo xào hết cả lên, bận tối mắt tối mũi.
Buổi trưa, bốn người bọn cô hẹn nhau cùng nhau khám phá nhà ăn của trường, nghe nói tất cả những trưởng đại học nổi tiếng, đều sở hữu một nhà ăn rất cạn lời, trong nhà ăn cung cấp một thực đơn đi vào truyền thuyết, ăn món nào trong thực đơn cũng có thể phi thăng được luôn.
Ví dụ như những món kiểu như khoai tây xào dưa hấu… nghe thôi đã khiến người ta mong ngóng rồi.
Bọn cô vừa mới ra khỏi tòa giảng đường, thì Liễu Mộc Mộc đã nhìn thấy một người khá quen mặt đứng ở dưới, chính là người bạn trai đã đưa Tiết Lam đến ký túc xá ngày hôm qua, Từ An Trạch.
Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng suy cho cùng cũng là một anh chàng đẹp trai, nên rất dễ nhận ra.
Tiết Lam cũng nhìn thấy Từ An Trạch, trong lòng thấy hơi ngạc nhiên, vì anh ấy không báo là mình đang đứng đợi cô. Tiết Lam có chút xấu hổ khựng lại, thì thầm với bọn Liễu Mộc Mộc: “Xin lỗi các cậu, bạn trai tớ đến đón tớ rồi, tớ…”
“Không sao, không sao, bọn mình hẹn nhau hôm khác, cậu cứ đi cùng bạn trai của mình đi.” Tiết Hiểu Manh vội nói.
Vừa nói, ánh mắt đầy hứng thú còn vừa nấn ná nhìn bạn trai Tiết Lam lâu thêm chút nữa.
Nhìn Tiết Lam chạy về phía Từ An Trạch, khoác tay đối phương, hai người tình cảm khăng khít cùng nhau rời đi, khuôn mặt Tiền Hiểu Manh đầy ghen tị: “Đến khi nào mới có người cũng đứng dưới tầng chờ tớ cùng đi ăn cơm nhỉ?”.
“Bọn tớ không phải là người chắc?” Vệ Tuyết xéo sắc hỏi vặn.
“Ý tớ nói là một anh giai nào đó đẹp trai cơ.”
Liễu Mộc Mộc đi sang bên phía kia của Tiền Hiểu Manh, khụt khịt mũi nói: “Không ngờ cậu lại dám phân biệt đối xử với những chị gái xinh đẹp như thế!”.
“Ế, đâu có.” Ba cô gái cười cười nói nói rộn ràng đi tới mục tiêu của ngày hôm nay, nhà ăn của trường.
Đáng tiếc nhà ăn không có những món ăn trong truyền thuyết, chỉ có đám tân sinh viên đông nghìn nghịt mà thôi.
Cũng may ba cô gái đi cùng nhau, Tiền Hiểu Manh là người có tế bào vận động phát triển nhất đứng ngay ở trung tâm nhà ăn, ánh mắt sắc bén quét một lượt tất cả các bàn ăn khắp xung quanh.
Nhìn thấy cái bàn nào sắp sửa ăn xong, là nhanh chóng lao tới, nhìn chằm chằm vào người ta như hổ rình mồi.
Hai sinh viên đang ăn cơm bị cô bạn nhìn chằm chằm có lẽ là sinh viên năm hai, dưới sự quan sát của Tiền Hiểu Manh, và lấy và để cho xong bữa rồi bỏ đi, để lại chỗ cho cô.
Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết xông vào giữa đám đông để gọi cơm, ăn một bữa cơm mà chẳng khác gì đánh trận, khiến người ta sức cùng lực kiệt.
Lúc ăn cơm Tiền Hiểu Manh còn nói với hai cô bạn: “Các đàn anh tốt thật đấy, thậm chí còn chủ động nhường vị trí cho tớ.”
Vì đã tận mắt chứng kiến cô dùng ánh mắt “khủng bố” để nhìn hai đàn anh như thế nào, nên hai người Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết quay sang nhìn nhau, thống nhất im lặng không nói câu nào.
Thôi không sao, cứ để cho bạn ấy tưởng rằng bản thân đã gặp được người tốt đi vậy.
Liễu Mộc Mộc cảm thấy, bản thân và Tiền Hiểu Manh đều còn độc thân nhưng xét về bản chất thì khác hẳn nhau. Cô thì tại số mệnh, còn Tiền Hiểu Manh thì cam đoan là do dây thần kinh thô như dây thừng của mình.
Ngày đầu tiên khai giảng, mọi người trải qua quá trình làm quen với trường mới, lớp mới.
Ngày thứ hai sẽ bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, cả quá trình học quân sự quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài tư thế đi đều đứng nghiêm nghỉ quen thuộc đó.
Đặc biệt là trong thời tiết nắng nóng kinh khủng như thế này, thì cái tư thế đứng nghiêm ấy quả thực chẳng khác gì đang giết người.
Dưới ánh nắng chiếu thẳng xuống đầu, mồ hôi chảy dài trên má, Liễu Mộc Mộc nghe thấy đằng sau có tiếng người thì thào nói kem chống nắng không có tác dụng, hiện giờ chỉ có trát xi măng lên mặt may ra mới trụ nổi.
Mấy người đứng đằng trước nghe thấy thế đều cố nhịn cười, kết quả bị giáo quan nhìn thấy, bắt đứng nghiêm thêm năm phút nữa.
Buổi chiều, có người bị say nắng ngất xỉu, được giáo quan đưa đến phòng y tế của trường.
Có lẽ mọi người đã tìm ra cách để trốn tập luyện, nên hết người này đến người khác thử màn “say nắng” này, sau khi giáo quan đưa hai người đi xong liền nhìn lũ sinh viên bằng ánh mắt xa xăm, bổ sung thêm một câu: “Những người đã đến phòng y tế, thì sẽ học bù phần huấn luyện còn nợ ngày hôm nay vào ngày mai.”
Đám sinh viên năm nhất vốn dĩ đang lảo đà lảo đảo, lập tức cảm thấy eo hết mỏi, chân cũng hết đau, thậm chí có thể đứng thêm nửa tiếng nữa cũng được.
Giáo quan cũng không phải hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe của lũ học trò, thời điểm nhiệt độ cao nhất, vẫn cho phép cả lũ được giải tán trong mười phút để nghỉ ngơi uống nước.
Mọi người đều tìm đến những chỗ có bóng râm, cũng chẳng kén chọn xem dưới đất có bẩn không, tất cả đều ngồi phệt luôn xuống.
Liễu Mộc Mộc thấy Tiết Lam ngồi bên cạnh mình, đôi môi bạn nhợt nhạt, ánh mắt cũng có chút ngơ ngẩn.
“Tiết Lam, cậu sao thể, nếu như cơ thể không khỏe thì xin giáo quan nghỉ đi?”.
Liễu Mộc Mộc sán lại gần bạn, thì thào hỏi thăm.
Tiết Lam lắc lắc đầu: “Tớ không sao, chỉ là vừa nãy đột nhiên cảm thấy hơi mệt thôi.”
Liễu Mộc Mộc không yên tâm sờ lên trán bạn, nhiệt độ cơ thể của bạn ấy thấp hơn hẳn người khác.
Lúc trưa sắc mặt Tiết Lam vẫn còn rất tốt, nhưng đến chiều thì bỗng trở nên xấu đi, không phải là bị say nắng thật đấy chứ?
May là đúng lúc ấy giáo quan đi tới chỗ này, cô đứng dậy đang định mở miệng báo cáo, thì Tiết Lam thình lình ho sặc sụa.
Cơn ho giống hệt như đêm hôm đó, cực kỳ đáng sợ, biểu cảm gần như trở nên vặn vẹo dữ tợn, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Các bạn học đều muốn xúm lại xem tình hình thế nào, nhưng lại bị giáo quan chạy tới xua đi: “Tránh ra hết đi, tụ tập ở đây làm gì, tránh ra nào.”
Lúc giáo quan chạy tới, Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết đang vỗ lưng cho bạn, nhưng không có tác dụng.
“Em ấy bị làm sao vậy?” Giáo quan hỏi.
“Bọn em cũng không biết nữa, tối đầu tiên khi bọn em đi ngủ bạn ấy cũng như thế.” Tiền Hiểu Manh giúp trả lời.
Giáo quan liếc nhìn ba người bọn họ: “Các em ở cùng một phòng ký túc xá à?”.
“Vâng.” Vệ Tuyết gật đầu.
“Được rồi, đưa em ấy tới phòng y tế trước đã, các em cũng đi cùng đi.”
Giáo quan bước lên trước, có vẻ như định cõng Tiết Lam đến phòng y tế, một tay Tiết Lam chống lên lưng thầy, tay kia vốn dĩ đang che miệng vừa buông ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy một mảng đỏ tươi trong lòng bàn tay cô bạn.
Ho ra máu ư?
Bọn Liễu Mộc Mộc sợ hết hồn, giáo quan cũng không cõng nữa, quyết đoán bế lên chạy thẳng đến phòng y tế.
Do cách biệt về thể chất giữa bọn cô với giáo quan quá lớn, nên sau khi Tiết Lam được đưa đến phòng y tế rồi năm phút sau ba người bọn Liễu Mộc Mộc mới thở hổn hển đuổi tới.
“Tiết Lam em thấy thế nào rồi?” Lúc đám Liễu Mộc Mộc tìm thấy Tiết Lam và giáo quan thì nghe thấy bác sĩ hỏi vậy.
Nhìn thấy ba cô gái xông vào, cũng không lộ ra vẻ khó chịu gì, chỉ xua xua tay, bảo bọn họ đứng sang một bên nghe, tiếp tục hỏi.
“Tình trạng này diễn ra bao lâu rồi? Đã đi chụp X-quang chưa?”.
Tiết Lam ngần ngừ, nhưng vẫn đáp: “Hồi em học cấp ba đã từng bị rồi, cũng đã đi khám tổng quát rồi, phổi bình thường, cũng không phải là bị lao, không tìm ra nguyên nhân, sau đó bác sĩ nói có thể do năm lớp 12 em học hành căng thẳng quá, là bệnh do tâm lý.”
“Không tìm ra nguyên nhân, vậy lần gần nhất em kiểm tra là khi nào?” Bác sĩ tiếp tục hỏi.
“Nửa tháng trước khi nhập học a, báo cáo kiểm tra em cũng có mang theo, đang để ở trong tủ của em.” Tiết Lam đáp.
“Để em đi lấy hộ bạn ấy cho.” Tiền Hiểu Manh vội vàng giơ tay xung phong.
“Được, em đi lấy tới đây cho tôi xem.”
Tiết Lam đưa chìa khóa tủ đồ cho Tiền Hiểu Manh, cô bạn lập tức chạy đi rất nhanh.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tiền Hiểu Manh cầm theo một tập giấy tờ quay về, bên trong chứa phim chụp X-quang, và đủ loại báo cáo kiểm tra khác nhau.
Bác sĩ lôi ra xem hồi lâu, gật gật đầu nói: “Xem qua thì đúng là rất bình thường, cũng không phải hen suyễn dị ứng, thân thể cũng rất khỏe mạnh.”
Bác sĩ lại nhìn Tiết Lam, nhíu mày: “Theo lý mà nói không nghiêm trọng đến mức như vậy, có khả năng là vấn đề tâm lý thật. Như thế này đi, hôm nay em ho ra máu, rất có thể là bị xuất huyết nhẹ bên trong, nên đến bệnh viện chiếu chụp lần nữa cho chắc chắn.”
“Bác sĩ chúng em muốn đi cùng bạn ấy.” Tiền Hiểu Manh nhanh miệng nói, sau đó cả ba cô gái đều nhìn về phía giáo quan.
Giáo quan ngẫm nghĩ một lúc, mới đáp: “Để lại họ tên, lớp và số điện thoại của các em, lát nữa tôi sẽ liên lạc với thầy cô quản lý của mấy đứa. Khám bệnh xong lập tức quay về, nếu tình hình nghiêm trọng, cũng phải thông báo cho tôi trước.”
“Bọn em biết rồi ạ.” Ba cô gái ngoan ngoãn vâng lời, sau đó trao đổi số điện thoại với giáo quan.
Tuy rằng Liễu Mộc Mộc không phải là người gốc ở Khánh Thành, nhưng lại rất quen thuộc với các bệnh viện ở Khánh Thành, nên đưa thẳng đám bạn đến bệnh viện số 2 Khánh Thành.
Đến bệnh viện đăng ký lấy số chụp X-quang, khám hết một lượt xong, cũng đã hơn năm giờ chiều.
Cũng như lần khám trước, cơ thể vô cùng khỏe mạnh. Vì nghe nói Tiết Lam nôn ra máu, nên bác sĩ tiến hành theo dõi tình trạng cô suốt cả một buổi chiều, bao gồm việc đo huyết áp, nhưng tất cả đều rất ổn định.
Cuối cùng bác sĩ chỉ đành nói: “Nếu thực sự không yên tâm, có thể nằm viện một đêm để theo dõi, xem xem tình hình thế nào.”
Liễu Mộc Mộc bàn bạc với các bạn, quyết định tối nay sẽ có hai người không về trường nữa, ở lại viện cùng với Tiết Lam.
Tiết Lam không muốn làm phiền mọi người, nói rằng bạn trai đã gửi tin nhắn tới, nói rằng lát nữa sẽ qua đây.
Trong lúc đợi bạn trai của Tiết Lam đến, cô bạn đột nhiên thì thào kể: “Thật ra lúc trước tớ từng đi khám rất nhiều bác sĩ rồi, đều không tìm ra nguyên nhân, sau đó mẹ tớ tìm được một vị đại tiên.”
Liễu Mộc Mộc có chút tò mò, đại tiên là tên gọi huyền sư ở một số vùng phía bắc, trường phái của bọn họ có đôi phần khác biệt với các huyền sư ở trường phái khác, nghe bảo thần kỳ vô cùng.
Có lẽ lo lắng đám bạn cùng phòng không tiếp nhận nổi, Tiết Lam dè dặt quan sát biểu cảm của từng người.
Kết quả tất cả đều mở to mắt háo hức nhìn cô, chờ cô kể tiếp.
“Sau đó thì sao?” Tiền Hiểu Manh truy hỏi ráo riết.
“Đại tiên nói tớ mắc chứng cuồng loạn, nhưng không phải là cuồng loạn thật, là cuồng loạn giả thôi.”
(Chứng cuồng loạn là một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh. Bệnh phát sinh từ sự lo lắng quá mức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Trong một số trường hợp bệnh nhân có ảo giác, rất dễ bị ám thị và tự ám thị (nhận thức không đúng về sự vật hiện tượng xảy ra).)
“Cuồng loạn không phải là một kiểu rối loạn tinh thần à, vậy cuồng loạn giả… nói đi nói lại chẳng phải vẫn là vấn đề tâm lý sao?” Tiền Hiểu Manh nảy số rất nhanh.
Liễu Mộc Mộc cũng chưa nghe nói đến cái cuồng loạn giả này bao giờ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy vị đại tiên đó không nói cho cậu cách chữa trị thế nào à?”.
Tiết Lam lắc lắc đầu: “Ông ấy nói, với tình trạng của tớ cứ để kệ nó không cần bận tâm, dần dần sẽ trở nên tốt hơn. Thật ra lúc trước tớ cảm thấy bản thân đã khỏe hơn rồi, nhưng không biết tại sao, sau khi đến trường lại trở nên nghiêm trọng.”
Cô bạn vừa dứt lời, thì cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, Từ An Trạch đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.