Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 28:




“Bố mẹ đều hiểu cả mà, vì tôi nên cậu mới có bạn gái.”
Huấn luyện quân sự kết thúc, giờ cuộc sống của những sinh viên năm nhất mới chính thức bắt đầu.
Một trong những lời nói dối kinh điển nhất trên đời này chính là: Lên đại học, nhàn lắm.
Lịch học kín đặc, khiến Liễu Mộc Mộc ngay cả cơ hội để nằm mơ giữa ban ngày cũng không có. Không những ban ngày phải đi học, mà buổi tối thỉnh thoảng lại có môn tự chọn, khác hoàn toàn với cuộc sống sinh viên đại học nhàn nhã và vui vẻ như giang hồ đã từng tuyên bố!
Có dạo cô đã từng nghi ngờ rằng, bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên là niềm vui sướng cuối cùng mà nhà trường dành tặng cho đám sinh viên mới, sau đó chính là vòng tuần hoàn vô tận của các môn học, tiết đầu tiên học ở tòa nhà số một, tiết thứ ba học ở tòa nhà số hai, tiết đầu tiên của buổi chiều lại đến tòa nhà số ba.
Không biết kiến thức ngấm vào đầu được bao nhiêu, chứ chân thì đúng là thon hơn hẳn.
Thân là sinh viên, mục tiêu của tất cả mọi người luôn luôn một lòng thống nhất: Khi đi học thì mong được nghỉ, đang trong kỳ nghỉ rồi lại ngóng kỳ nghỉ tiếp theo.
Nghỉ lễ dịp Quốc khánh chính là niềm hy vọng duy nhất ở thời điểm hiện tại của cô đối với cuộc sống sinh viên đại học.
Hai tuần sau khi chương trình học chính thức bắt đầu, kỳ nghỉ bảy ngày tuyệt vời cuối cùng đã đến.
Phòng ký túc xá của Liễu Mộc Mộc chỉ có mình Vệ Tuyết là phải về nhà, nghe nói là vì có sinh nhật của người lớn trong nhà, không về không được.
Tiết Lam cũng đã hẹn trước với bạn trai, định tranh thủ bảy ngày nghỉ đi thăm quan danh lam thắng cảnh quanh Khánh Thành.
Tuy nhiên giữa chừng xảy ra vài chuyện, Từ An Trạch buộc phải quay về Bắc Kinh một chuyến, nên chỉ đành để lại một mình Tiết Lam ở trường.
Trước kỳ nghỉ, cậu ta đặc biệt mời mấy người trong phòng ký túc xá của Liễu Mộc Mộc đi ăn một bữa, tranh thủ lúc Tiết Lam không có mặt, nhờ Tiền Hiểu Manh chăm sóc bạn gái suốt kỳ nghỉ.
Không phải Từ An Trạch cẩn thận quá mức, mà là do dạo gần đây tình trạng sức khỏe của Tiết Lam không được ổn cho lắm, lúc huấn luyện quân sự vẫn tạm coi là bình thường, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, thỉnh thoảng cô ấy lại chóng mặt, chảy máu cam, tiêu chảy, hai ngày trước còn cảm lạnh, đến giờ vẫn chưa khỏi.
Nhiệt độ bên ngoài lên đến 31 độ, mà cô ấy lại trúng gió cảm lạnh, quả thực khiến người ta không thể tin được.
Tiền Hiểu Manh dù sao cũng không có ý định đi chơi lễ, nên thoải mái nhận lời.
Liễu Mộc Mộc ở lại ký túc xá thêm một đêm, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cô dậy sớm cùng Tiền Hiểu Manh đưa Vệ Tuyết đến cổng trường bắt xe bus.
Có rất nhiều sinh viên tay xách nách mang về thăm nhà giống như Vệ Tuyết, tuy rằng mới bảy giờ sáng, nhưng cổng trường vẫn vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc ô tô màu trắng lúc lái lướt qua bọn họ đột nhiên phanh lại, đám Liễu Mộc Mộc đang định vòng qua chiếc xe, thì lại nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt quen quen thò ra.
“Thầy xem quẻ ơi, là anh, là anh đây, thầy vẫn còn nhớ anh chứ, anh là Trịnh Tuyên nè.”
Vốn dĩ là suýt quên rồi đấy chứ, nhưng một tiếng thầy xem quẻ này đã khiến cho ký ức của Liễu Mộc Mộc được hồi sinh.
Tiểu Trịnh lòi giom.
Bọn cô đã kết bạn với nhau vào hôm sinh nhật ông Chiêm Hồng Nghiệp, nhưng sau đó chưa từng liên lạc với nhau, chắc là cuộc sống dạo này của tiểu Trịnh vẫn ổn, nên không cần đến lời khuyên của thầy xem quẻ.
“À, em nhớ anh mà, sao anh lại ở đây?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.
“Anh quay về trường lấy chút đồ.” Trịnh Tuyên nhìn thấy đống hành lý trong tay cô, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, “Lẽ nào em cũng học trường này?”.
“Đúng vậy, tân sinh viên năm nhất.”
Trịnh Tuyên giống như nhặt được tờ vé số năm trăm tệ, thế này thì cũng quá có duyên rồi ý chứ, từ thầy xem quẻ biến thành đàn em đại học, chẳng phải mối quan hệ đã tiến thêm một bước ư!
Anh ta lập tức đổi giọng, cực kỳ nhiệt tình nói: “Đàn em muốn đi đâu, anh lái xe đưa em đi.”
Còn về việc quay về trường lấy đồ đã hoàn toàn quăng ra khỏi não.
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Trịnh Tuyên cũng khá đáng tin, bèn nói: “Em không cần đi đâu cả, bọn em đang định đưa bạn học ra sân bay.”
“Sân bay được mà, anh biết đường, bạn học của đàn em cũng là bạn học của anh, mau lên xe đi.”
Nói xong, có lẽ là sợ người ta chạy mất, thậm chí còn xuống xe xách hành lý giúp bọn cô.
Nhiệt tình như thể định kéo họ lên xe mang đi bán đến nơi.
Vệ Tuyết và Tiền Hiểu Manh lần đầu tiên gặp một đàn anh nhiệt tình quá mức như vậy, ánh mắt hai cô gái nhìn anh ta ngập tràn vẻ nghi ngại, áo thì chim cò sặc sỡ, nhìn đã thấy không giống người tử tế rồi!
Bộ quần áo hàng hiệu sành điệu trị giá mấy chục nghìn tệ trên người Trịnh Tuyên bất bình: Quần áo thì có gì sai chứ? Đừng có lôi nhau vào.
Cuối cùng, vì tin tưởng Liễu Mộc Mộc, nên hai cô bạn vẫn theo lên xe cùng.
Vốn dĩ Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh chỉ định tiễn Vệ Tuyết lên xe ra sân bay mà thôi, nhưng Vệ Tuyết chắc chắn không chịu đi với Trịnh Tuyên một mình, Trình Tuyên cực kỳ tinh tế bày tỏ rằng mọi người có thể cùng nhau đến sân bay, lát nữa anh ấy còn phải quay về trường học, vừa hay có thể chở đám Liễu Mộc Mộc về.
Sau khi tất cả mọi người đều đã yên vị, Trịnh Tuyên quay đầu xe, chở các cô gái đến sân bay.
Con người anh ta tuy nhìn có vẻ lông bông, nhưng lại khéo ăn khéo nói, lại là đàn anh năm bốn, mọi người nói chuyện một lúc cũng trở nên thân quen hơn.
Trịnh Tuyên gọi Liễu Mộc Mộc là đàn em được mấy lần, cảm thấy chi bằng gọi là thầy xem quẻ sẽ thấy oách hơn, nên lại sửa lại.
Anh ta vừa lái xe vừa nói chuyện với Liễu Mộc Mộc: “Kỳ nghỉ này thầy không định ra ngoài chơi sao? Gần đây có một vài địa điểm, cảnh sắc đẹp phết, còn có một ngôi chùa tên là Thanh Sơn tự, khách dâng hương đông lắm.”
“Cầu gì?” Sóng não của Tiền Hiểu Manh và Liễu Mộc Mộc lại một lần nữa nhanh chóng va vào nhau.
Trịnh Tuyên cố gắng suy nghĩ, hình như có một cô bạn gái nào đó của anh ta từng kéo anh ta đi lễ bái thì phải: “Hình như là… cầu nhân duyên.”
Lễ Phật cầu xin, rồi treo khóa đồng tâm, không bỏ sót một bước nào, cuối cùng bị bạn gái cũ đá tung đít, đau thương chán chẳng muốn nhắc đến nữa.
Đương nhiên cái này không cần phải nói với thầy xem quẻ làm gì, thiết nghĩ thầy xem quẻ đến đình chùa chắc chắn không phải là để cầu nhân duyên.
“Tớ thấy, nghỉ bảy ngày chúng ta không nên phí hoài ở trong ký túc xá.” Giọng điệu của Tiền Hiểu Manh đầy nghiêm túc.
“Chúng ta nên đi đình chùa để cảm nhận tinh hoa của văn hóa truyền thống.” Liễu Mộc Mộc bổ sung.
“Ngày mai đi đi?” Hai người đồng thanh nói.
Vệ Tuyết đỡ trán, thật ra trong lòng cô cũng hơi hơi muốn đi.
“Vừa hay ngày mai anh rảnh, để anh chở bọn em đi nhé.” Trịnh Tuyên hào hứng thể hiện mình sẵn sàng làm tài xế cho các cô gái.
Cũng không phải là không được…
Liễu Mộc Mộc đắn đo: “Thật sự không phiền anh chứ?”.
“Không phiền đâu, dù sao anh ở nhà cũng chỉ chơi điện tử thôi, thế thì thà ra ngoài đi loanh quanh còn hơn, mấy em hãy cho anh cơ hội để làm sứ giả hộ hoa đi!”.
“Vậy được, quyết như vậy nhé, tám rưỡi sáng ngày mai chúng ta tập trung trước cồng trưởng nhé?” Liễu Mộc Mộc cũng không khách sáo với anh ta nữa.
Tuy Trịnh Tuyên nói năng có chút tùy tiện, nhưng tướng mặt đứng đắn, là người có thể kết giao được.
“Được.”
Rất nhanh xe đã đến sân bay, sau khi đỗ xe xong Trịnh Tuyên giúp Vệ Tuyết xách vali, rồi lại đưa cô bạn đi ký gửi hành lý, đổi vé.
Một mình lo lắng bận rộn trước sau, cực kỳ đáng tin.
Cuối cùng, ba người cùng nhau tiễn Vệ Tuyết đến cửa kiểm tra an ninh, sau khi kiểm tra xong cô bạn quay đầu lại vẫy vẫy tay với bọn Liễu Mộc Mộc: “Mấy ngày nữa tớ quay lại, sẽ dẫn bọn cậu đi ăn một bữa thật ngon.”
“Đi sớm về sớm nhé, chúc cậu lên đường bình an.”
Tiễn Vệ Tuyết đi xong, bọn cô đang định ra về, thì đột nhiên Tiền Hiểu Manh kéo cổ tay Liễu Mộc Mộc lại.
“Sao thế?” Liễu Mộc Mộc quay đầu sang nhìn bạn.
Tiền Hiểu Manh chỉ vào một câu trai cao ráo đang đẩy vali ở đằng xa, khuôn mặt đầy kinh ngạc: “Mộc Mộc cậu nhìn thử xem, người kia có phải Từ An Trạch không?”.
Liễu Mộc Mộc nhìn theo hướng tay bạn chỉ, đúng là Từ An Trạch thật. Cậu ta mặc áo thun đen và quần jean màu xanh nhạt, tay đang đẩy hai cái vali một đen, một hồng.
Cậu ta không đi một mình, mà bên cạnh còn có một cô gái mặc một bộ váy liền màu trắng, vì bị cậu ta chắn mất tầm nhìn, nên trông không rõ mặt.
Cái vali màu hồng trong tay Từ An Trạch có lẽ là của cô gái đó.
“Cậu ta đi cùng người quen về nhà chăng?” Liễu Mộc Mộc thoáng ngần ngừ.
“Lẽ nào là người thân?” Tiền Hiểu Manh cũng không chắc chắn lắm.
Mọi người trong ký túc xá bọn Liễu Mộc Mộc đều có ấn tượng cực tốt với Từ An Trạch, sức khỏe Tiết Lam không khỏe, cậu ta còn lo lắng căng thẳng hơn cả Tiết Lam, nhờ vả bọn cô giúp đỡ cũng vô cùng lịch sự, mẫu bạn trai kiên nhẫn lại quan tâm chu đáo như vậy, được xếp vào danh sách động vật quý hiếm, mấy hôm trước bọn cô còn tám chuyện với nhau trong ký túc xá rằng, sự tồn tại của Từ An Trạch đã nâng cao tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai của cả đám trong phòng.
Kết quả hôm nay lại nhìn thấy cậu ta thân thiết với một cô gái khác, trong lòng không tránh khỏi có chút thắc mắc.
“Các em đang nói ai vậy?” Trịnh Tuyên sán lại gần hỏi lấy lòng.
“Chính là người kia, cái người vừa cao vừa đẹp trai ấy.”
Lời vừa dứt, thì hai người đang đi đằng xa liền dừng lại, nói cho chính xác thì cô gái đi bên cạnh Từ An Trạch dừng lại, không biết bọn họ đang nói gì, mà sau đó đám Liễu Mộc Mộc nhìn thấy Từ An Trạch bỏ vali xuống, nửa quỳ xuống đất, buộc lại dây giày cho đối phương.
Cô gái vẫn bình tĩnh đứng đó, không quan tâm đến ánh mắt của đám đông đi qua đi lại.
Không còn gì che chắn nữa, nên bọn cô đều có thể nhìn thấy rõ dung mạo của cô gái.
Thật sự là một gương mặt quá đỗi quen thuộc, chính là người nổi tiếng toàn trường chỉ sau màn biểu diễn khai mạc hôm tiệc chào mừng tân sinh viên, hiện giờ đang nắm chắc ngôi vị hoa khôi của trường, Trác Nhiễm.
Tặng bó hoa khai mạc rồi tặng luôn ra tình cảm, hay vốn dĩ hai người họ đã quen biết từ trước rồi?
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ, cô nhớ quê của Từ An Trạch và Trác Nhiễm đều ở Bắc Kinh.
“Ôi vãi, Từ An Trạch này đang nghĩ gì thế, định bắt cá hai tay à?” Cả người Tiền Hiểu Manh như sắp nổ tung đến nơi, cô bạn buông tay Liễu Mộc Mộc ra định xông tới đó.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã bị Liễu Mộc Mộc kéo lại: “Cậu định làm gì?”.
“Đương nhiên là đi hỏi Từ An Trạch cho rõ ràng rồi, cậu ta đã có bạn gái, sao lại dây dưa mập mờ với cô gái khác.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Mộc Mộc nhìn hai người ở đằng xa, cảm giác cực kỳ ngứa mắt.
“Sau đó á?” Tiền Hiểu Manh bối rối, “Còn cần gì sau đó nữa, loại người này chắc chắn phải đá thẳng chân!”.
“Cậu định sẽ nói với Tiết Lam rằng, bọn mình nhìn thấy Từ An Trạch đi cùng với một cô gái khác, còn quỳ xuống buộc dây giày cho cô ta nữa, hai cậu nên chia tay đi. Cho dù cậu ấy tin cậu đi chăng nữa, cậu nghĩ bọn họ có thật sự vì chuyện này mà chia tay không?” Liễu Mộc Mộc hỏi vặn lại.
Ừ nhỉ, hành động buộc dây giày cho một cô gái khác tuy cực kỳ mờ ám, nhưng cũng chỉ là buộc dây giày thôi mà, đâu phải đang hôn nhau bị người ta tóm được, đối với Tiết Lam mà nói, có lẽ đây không được coi là bằng chứng.
Tuy rằng mối quan hệ giữa bốn người trong phòng bọn cô rất tốt, nhưng trên thực tế, bọn cô mới quen nhau được có một tháng.
Kết quả có thể xảy ra nhất là, Tiết Lam không chia tay, ngược lại trong lòng còn nảy sinh khúc mắc với bọn cô.
Mà Từ An Trạch và Tiết Lam đã hẹn hò được hơn một năm, bình thường cậu ta đối xử tốt với bạn ấy như thế nào, Tiết Lam tin tưởng Từ An Trạch nhiều ra sao, mấy người bọn cô đều biết quá rõ.
“Thầy xem quẻ nói rất đúng, những loại chuyện như thế này cứ phải làm cho rõ ràng đã rồi nói tiếp. Nếu cậu ta thật sự bắt cá hai tay, cũng phải có nhiều bằng chứng hơn mới được. Liên quan đến chuyện tình cảm của người khác, chúng ta càng nên thận trọng.” Trịnh Tuyên ở bên cạnh phụ họa.
Không phải Tiền Hiểu Manh không hiểu điều này, nhưng cô vẫn thấy tức.
Tiền Hiểu Manh móc điện thoại ra, tìm một góc độ rõ nhất chụp liền mấy tấm ảnh của hai người kia, hậm hực nói: “Lần này lưu tạm mấy tấm ảnh đã, sớm muộn gì tớ cũng tóm được nhiều bằng chứng khác.”
Mọi người đều học chung một trường, nếu cố ý theo dõi, chắc chắn có thể tóm được sơ hở của cậu ta.
“Thầy xem quẻ không thể nhìn thử tướng mặt của cậu ta xem xem cậu ta có bắt cá hai tay không à?” Trịnh Tuyên hỏi.
Liễu Mộc Mộc lắc đầu tiếc nuối: “Em không giỏi trong việc xem tướng mặt, chỉ có thể nhìn thấy những thứ đơn giản nhất, hoặc là những tướng mặt rõ ràng hiển hiện thôi.”
Nếu Từ An Trạch có thể gieo một quẻ, thì may ra cô còn có thể bói ra được.
Nói đến đây Liễu Mộc Mộc lập tức nhanh trí nghĩ ra một cách, không bói được cho Từ An Trạch, thì cô có thể bói cho Tiết Lam mà, tìm cơ hội bảo cô bạn gieo một quẻ là được thôi.
Trong lúc mấy người bọn cô nói chuyện, Từ An Trạch và Trác Nhiễm đã cùng nhau đi về phía cửa an ninh.
Bọn Liễu Mộc Mộc cũng chán chẳng muốn nhìn tiếp, cùng Trịnh Tuyên ra về.
Lúc đi tâm trạng vẫn còn vui phơi phới, ai ngờ đột nhiên lại gặp phải chuyện khiến bản thân bực mình.
Trước khi đi qua cửa an ninh, bỗng nhiên Trác Nhiễm quay người lại nhìn một vòng, đáng tiếc cô ta không quen bọn Liễu Mộc Mộc, mà dù có nhìn thấy, cũng sẽ chẳng để tâm.
“Sao thế?” Từ An Trạch hỏi.
“Hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta.” Trác Nhiễm cười cười, “Cậu đoán xem liệu chúng ta có gặp người quen của cậu ở đây không nhỉ, nếu đối phương kể chuyện nhìn thấy chúng ta cho cô bạn gái bé nhỏ của cậu nghe thì làm thế nào?”.
Từ An Trạch sầm mặt xuống lạnh lùng nói: “Cậu có thể biết điều một chút được không?”.
“Cáu à?” Trác Nhiễm cười giễu cợt, “Trước đây khi ở trước mặt bố mẹ tôi, cậu chưa bao giờ nổi nóng với tôi. Giờ chẳng qua chỉ bảo cậu buộc dây giày thôi, chứ có phải đòi mạng cậu đâu.”
Bốn tiếng sau, máy bay cất cánh ở Khánh Thành, hạ cánh xuống Bắc Kinh.
Vừa ra khỏi sảnh sân bay, Từ An Trạch đã nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang vẫy tay với bọn họ: “Nhiễm Nhiễm, An Trạch cũng về rồi à.”
Từ An Trạch bước tới lễ phép cúi chào hai người nọ: “Chú Trác, cô Lâm.”
“An Trạch khách sáo quá, hơn một năm không gặp mà đã xa lạ với cô chú rồi.” Trác Vĩnh Kỳ vỗ vỗ vai Từ An Trạch, đột nhiên hỏi, “Nghe nói An Trạch đã có bạn gái rồi?”.
Vẻ mặt Từ An Trạch cứng đờ.
Lúc này Trác Nhiễm bước lại khoác tay Từ An Trạch: “Bố, bố đã nhìn An Trạch lớn lên từ nhỏ, cậu ấy là người như thế nào, bố còn không rõ hay sao?”.
“Phải, phải, tình cảm giữa hai đứa thân thiết từ bé, nếu không hồi đầu đã không để hai đứa đính hôn với nhau rồi.” Mẹ của Trác Nhiễm, bà Lâm Thu vội nói.
“Trước giờ An Trạch luôn rất đáng tin, cô chú tin ở cháu.” Dường như Trác Vĩnh Kỳ đã hoàn toàn quên mất câu mình vừa nói lúc nãy.
Từ An Trạch mấp máy miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
“Đừng lo, bố mẹ đều hiểu cả mà, vì tôi nên cậu mới có bạn gái. Không phải bọn họ giận thật đâu, mà chỉ đang cảnh cáo cậu thôi, đừng quên cậu đến đây làm gì đấy?” Trác Nhiễm ghé sát vào tai Từ An Trạch, nói nhỏ.
……
Trịnh Tuyên đưa bọn Liễu Mộc Mộc về đến cổng trường rồi mới rời đi, sau khi xuống xe, hai cô gái mua đồ ăn sáng mang về cho Tiết Lam đang ở trong ký túc xá.
Tối hôm qua cô bạn hâm hấp sốt, không biết uống thuốc xong đã đỡ hơn chưa?
Lúc bọn cô quay về phát hiện Tiết Lam đã dậy rồi, Tiền Hiểu Manh đưa bữa sáng cho bạn, hỏi thăm: “Còn sốt không, buổi chiều có cần tớ đi truyền dịch cùng không?”.
Tiết Lam nhận lấy bữa sáng, cười đáp: “Cám ơn nhé, tối qua tớ uống thuốc, giờ đã hạ sốt rồi.”
Liễu Mộc Mộc ngồi nghiêng trên ghế của mình, nhìn Tiết Lam đang cúi đầu ăn sáng, đột nhiên hỏi: “Ngày mai tớ và Hiểu Manh định đến Thanh Sơn tự gần đây chơi, hay là bọn mình đi chung đi?”.
Tiết Lam nghe xong rõ ràng đã hơi dao động, nhưng lại ngần ngại: “Nhưng An Trạch…”
Trước khi Từ An Trạch đi, đã dặn đi dặn lại cô là trong mấy ngày tới nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận, không được ra ngoài.
“Ôi dào ôi, dù sao cậu ta cũng không có ở đây, bọn mình sẽ không kể với cậu ta đâu.” Tiền Hiểu Manh sán lại gần Tiết Lam, lắc lắc cánh tay bạn, “Đi nhé, xe cũng có rồi, chỉ là ra ngoài ngắm cảnh thôi mà, sẽ không có chuyện gì đâu. Cho dù thân thể cậu không khỏe, cũng không thể cứ lì trong phòng mãi được.”
Hiện giờ Tiền Hiểu Manh có tâm lý đối chọi với Từ An Trạch, việc cậu ta không cho Tiết Lam làm, cô nhất định sẽ khuyên Tiết Lam làm bằng hết.
“… Vậy được, tớ cũng đi.”
Tiết Lam vốn dĩ là người thích vận động, đáng tiếc sau khi cơ thể có vấn đề, cô không muốn để người nhà và bạn trai lo lắng, nên mới biến thành như bây giờ.
Ngẫm kỹ lại, chẳng qua cũng chỉ hơn một năm chứ mấy.
Ba người hẹn nhau đi chơi xong, Liễu Mộc Mộc quyết định ở lại ký túc xa thêm một đêm nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người mang theo ba lô chứa toàn đồ ăn vặt và nước uống, đứng ở trước cổng trường chờ Trịnh Tuyên tới đón.
Trịnh Tuyên vẫn đáng tin như thường, đến sớm trước giờ hẹn mười phút, sau khi đón được ba cô gái liền thẳng tiến đến Thanh Sơn tự.
Đúng như những gì anh ta đã giới thiệu, hương khói ở Thanh Sơn tự nghi ngút, chỉ là đây là địa điểm du lịch của địa phương, nên khách du lịch lui tới rất hạn chế.
Giống như mọi ngôi chùa khác, trong những ngôi chùa hương khói nghi ngút toàn là khói, lửa, lượn lờ vấn vít.
Sau khi bước vào cổng chùa, bọn cô nhận ba nén hương miễn phí từ vị sư già ở trước cửa, lạy bốn phương tám hướng xong, liền cắm vào lư hương khổng lồ đặt ở giữa sân.
Rồi vào chính điện xếp hàng chờ lễ Phật.
Bất kể là có tác dụng hay không, trong lòng sẽ luôn có chút mong chờ.
Khó khăn lắm mới đến lượt hàng của Liễu Mộc Mộc, quỳ trước mặt tượng Phật song song với cô là một bác gái tuổi trung niên, giọng nói cầu xin thần phật của bác gái có hơi to, khiến cô nghe rõ mồn một.
Bác gái chắp hai tay vào nhau, vừa lạy vừa khấn: “Cầu xin Bồ Tát phù hộ cho cháu trai của con thi hai môn đều được một trăm điểm, phù hộ cho con gái con sớm lấy được chồng, không cần con rể giàu, mặt mũi đẹp trai một chút là được, phù hộ cho con đánh mạt chược chỉ thắng không thua, tốt nhất là để cho lão Hồ hàng xóm thua nhiều hơn…”
E hèmmmm…… Liễu Mộc Mộc cảm thấy bản thân đã học được một cách lễ Phật mới, đáng tiếc là không hợp với cô.
Cô chắp hai tay lại, cúi lạy thành kính, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn nói: “Cầu xin Bồ Tát chia cho con vài anh bạn trai, chân phải dài, mặt phải tuấn tú, mặc vest phải đẹp, tốt nhất là mệnh cứng một tí… nếu thực sự không được, thì ban Yến Tu cho con cũng được.”
Một cách khác để cầu xin Phật tổ, đầu tiên là ước một điều khó thực hiện, sau đó là một điều dễ thực hiện, nói không chừng Bồ Tát sẽ đồng ý cũng nên.
Yến Tu khó khăn lắm mới được nghỉ, đang nghỉ ngơi ở nhà đột nhiên thấy lạnh hết cả sống lưng, cứ có cảm giác có ai đó đang âm mưu gì đó sau lưng mình.
Sau khi lễ Phật xong, mọi người tập trung ở bên ngoài đại điện, Trịnh Tuyên dẫn các cô gái đi treo khóa đồng tâm.
Bởi vì ba trong số bốn người đang độc toàn thân, chỉ có một mình Tiết Lam mua một cái ổ khóa nhỏ, viết tên mình và Từ An Trạch rồi treo lên giữa tầng tầng lớp lớp ổ khóa đồng tâm.
Sau khi treo khóa đồng tâm xong, cô bạn còn cúi đầu lạy, như thể làm vậy thật sự có thể khiến cô và người mình thích vĩnh kết đồng tâm.
(Vĩnh kết – 永结 nghĩa đen là nút thắt vĩnh cửu. Đồng tâm – 同心 có nghĩa là cùng chung một trái tim. Ý rằng mong muốn hai người luôn hòa thuận, một lòng một dạ trọn đời bên nhau.)
Ba người đứng đằng sau trầm mặc nhìn Tiết Lam, hồi lâu không ai lên tiếng.
Lúc Tiết Lam quay người lại, tất cả lại treo lên mặt nụ cười ung dung, Trịnh Tuyên đề nghị: “Anh thấy bên cạnh có người xem quẻ và xin bùa hộ mệnh đấy, mọi người có muốn đi xem thử không?”.
“Đi đi, tớ thấy mình cần một lá bùa tăng vận đào hoa.” Tiền Hiểu Manh là người đầu tiên giơ tay hưởng hứng.
“Anh cảm thấy ở đền miếu sẽ không bán mấy thứ bùa không đứng đắn như vậy đâu.” Trịnh Tuyên nhìn về phía Liễu Mộc Mộc như thể mong cô ủng hộ lời mình.”
“Không đứng đắn đâu mà không đứng đắn, vừa nãy lúc anh xin Bồ Tát sớm có bạn gái, sao anh không cảm thấy mình không đứng đắn đi?” Tiền Hiểu Manh phản bác.
Liễu Mộc Mộc nghĩ thầm, cô cũng muốn xin một lá bùa không đứng đắn.
Trên thế giới này có hàng ngàn vạn cách để cầu xin nhân duyên, gặp được cách nào thì phải giữ chặt, tuyệt đối không được để xổng!
Quăng lưới rộng, thì rồi cũng sẽ một con cá đen đủi nào đó mắc vào lưới của cô.
Trịnh Tuyên cảm thấy Tiền Hiểu Manh là một con bé ngang ngược, quay đầu lại nhìn Tiết Lam: “Em nhất định là không cần thứ bùa ấy đâu nhỉ.”
Tiết Lam ngẫm nghĩ: “Em muốn một lá bùa thi không trượt.”
Trịnh Tuyên: “… Chắc là không có mấy lá bùa kiểu như vậy đâu.”
Mà sao là bạn cùng phòng của thầy xem quẻ, mà tư duy não bộ nó lại khác người quá vậy?
“Xin thêm một lá bùa bình an nữa.” Tiền Hiểu Manh sán lại gần Tiết Lam nói.
“Bùa bình an tớ có rồi.” Nói đoạn Tiết Lam lấy ra một cái túi thêu tinh xảo trong túi quần, kéo dây rút, bên trong có một lá bùa màu vàng gấp thành thình tam giác, “Là hồi trước An Trạch xin cho tớ.”
Liễu Mộc Mộc liếc nhìn, nói với giọng thoải mái: “Càng nhiều càng tốt mà, cái này là cậu ta xin cho cậu, lát nữa mỗi người bọn tớ xin cho cậu một cái, đến lúc đó cậu sẽ có bốn phần bình an.”
Bốn người vừa nói chuyện vừa đi đến chỗ đại điện xin bùa.
Sau đó Trịnh Tuyên bàng hoàng phát hiện ra, ở đây không những có bùa đào hoa, mà còn có cả bùa thi đâu đỗ đấy.
Tại sao lại có cả những thứ này vậy trời?
Không, phải nói là, tại sao anh ta lên năm thứ tư không cần phải thi nữa, mới phát hiện ra có thứ này?
Mọi ngươi đều thành kính xin rất nhiều những lá bùa với tác dụng không giống nhau cho mình.
Những lá bùa bình an xin được đều đưa hết cho Tiết Lam, sau khi cám ơn mọi người xong cô bạn liền nhận lấy, mở cái túi thêu luôn mang theo bên người, lấy lá bùa bình an bên trong ra, định kẹp nó chung với những lá bùa khác.
Tiết Lam vừa đi vừa loay hoay với cái túi thêu trên tay, không để ý dưới chân, nên giẫm phải một viên đá nhỏ, trượt chân suýt ngã.
Trịnh Tuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô bạn, nhưng chiếc túi và lá bùa trong tay cô lại không được may mắn như vậy, rơi cả xuống đất.
Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh vội vàng ngồi xổm xuống nhặt giúp bạn, đúng lúc ấy một cơn gió thổi tới, lá bùa vốn dĩ mỏng nhẹ và chiếc túi thêu bị thổi bay đi xa vài mét.
Hai người liền đuổi theo, Tiền Hiểu Manh vừa nhặt được cái túi thêu lên, quay đầu sang thì thấy Liễu Mộc Mộc đã nhặt được lá bùa hình tam giác, trong nháy mắt, lá bùa trong tay cô lập tức cháy đen thành tro.
Thực tế, lúc Liễu Mộc Mộc chạm vào lá bùa chỉ cảm thấy ngón tay tê tê, thẻ quẻ sư ở trước ngực lập tức nóng lên, sau đó lá bùa không còn nữa.
Tiền Hiểu Manh trợn mắt há hốc mồm, định nói gì đó, nhưng lại thấy Liễu Mộc Mộc nhìn về phía mình, ra hiệu im lặng.
Tiền Hiểu Manh lặng lẽ ngậm miệng, cô nhìn Liễu Mộc Mộc gập lá bùa đào hoa bản thân vừa xin được lại, kẹp nó vào chung với ba lá bùa bình an còn lại, nếu nhìn bằng mắt thường thì rất khó nhìn ra được nó có phải là lá bùa bình an lúc đầu hay không.
Cô đưa bốn lá bùa cho Tiền Hiểu Manh, Tiền Hiểu Manh tay chân nhanh nhẹn nhét chúng vào lại trong túi thêu, sau khi thắt nút xong liền đưa trả cho Tiết Lam.
Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, nói cám ơn các bạn rồi cất túi thêu đi.
Có gì đó không ổn, Liễu Mộc Mộc đi đằng sau, xoa xoa những ngón tay vẫn còn tê của mình.
Tuy rằng cô không nghiên cứu về bùa chú của các huyền sư, nhưng lúc trước Yến Tu từng vẽ bùa cho cô rồi. Lúc đầu khi chạm vào tuy cũng biến thành tro ngay lập tức, nhưng cô không hề có cảm giác gì.
Mà lúc ấy là do cô vừa mới bói mệnh cho người ta, mệnh số của bản thân không chịu nổi, nên mới xảy ra phản ứng ghê gớm như vậy.
Hiện giờ mọi thứ của cô đều bình thường, cho dù lá bùa Từ An Trạch xin về là lá bùa thật, thì cũng không nên có phản ứng dữ dội như vậy với cô mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.