Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 29: “Trác Nhiễm ngã lăn ra đất.”




Bốn người họ ở bên ngoài chơi cả một ngày, sau khi rời khỏi Thanh Sơn tự, Trịnh Tuyên lại mời các cô gái đến một nhà hàng thịt nướng rất ngon, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Trịnh Tuyên thân là đàn anh, với tinh thần trách nhiệm đầy mình đã phổ cập cho các cô gái những kiến thức không chính thống của trường.
Ví dụ như tay nghề của đầu bếp ở căn tin số hai trước giờ luôn ổn định, tức là món cá nướng vào trưa thứ năm mỗi tuần, đều phảng phất mùi tất thối rất quen thuộc, giữa đầu bếp và con cá chắc chắn có một người ăn ở không được vệ sinh cho lắm.
Tiền Hiểu Manh gạt mọi chướng ngại nói thẳng vào trọng tâm: “Đàn anh cũng đau đầu vì tất thối đúng không?”
Trịnh Tuyên: Cái này bảo anh phải trả lời thế nào đây?
Sao con bé này lại tinh quái thế nhỉ?
Lẽ nào em ấy không biết, tất thối là rắc rối của tất cả nam sinh của khoa Thể thao à! Đương nhiên cũng bao gồm cả anh ta!!
Trịnh Tuyên xua xua tay: “Vấn đề này kết thúc ở đây.”
Ví dụ tiếp theo, hàng thứ năm trên tầng ba gần bức tường của thư viện có một điểm mù, khi hẹn hò có thể cân nhắc đến chỗ này.
“Vì thế nên anh đã từng làm gì ở chỗ đó rồi?” Tiền Hiểu Manh lùi về, lại có Liễu Mộc Mộc xông lên tung đòn.
Trịnh Tuyên: Rốt cuộc là tại sao hôm nay anh toàn nói hớ thế nhỉ?
Tuy rằng trong suốt quá trình ăn uống, mấy cô gái có nói ít nhiều vài câu xỏ xiên Trịnh Tuyên, nhưng đối với đám Liễu Mộc Mộc mà nói hôm nay rất vui, đàn anh Trịnh là nguồn giải trí cho bọn cô.
Mọi người ăn uống no say xong, Trịnh Tuyên thanh toán hóa đơn rồi còn đưa các cô gái về trường an toàn.
Trên đường quay về phòng ký túc xá, Tiền Hiểu Manh liếc nhìn Tiết Lam đi bên cạnh mình, đột nhiên có chút nghi ngờ nói với bạn: “Lam Lam à, hôm nay sức khỏe của cậu tốt hơn nhiều đấy, buổi tối ăn nhiều thịt nướng như vậy nhưng hình như không hề cảm thấy khó chịu?”.
Hôm nay bọn cô ăn uống khá nhiều, thịt nướng rồi cả hải sản nữa, trước đây mỗi khi Tiết Lam ăn những món nhiều dầu mỡ, thì rất nhanh sẽ có phản ứng, nhưng giờ vẫn bình thường.
Hơn thế mỗi khi mệt mỏi, sắc mặt của cô bạn đều rất kém.
Tuy rằng dọc đường cả đi lẫn về toàn ngồi xe, nhưng Thanh Sơn tự lớn như vậy, đi hết một vòng chí ít cũng mất một tiếng đồng hồ, mà đến giờ sắc mặt của Tiết Lam vẫn hồng hào rạng rỡ, cũng không hề kêu mệt chút nào.
Tiết Lam nghe thấy lời nhận xét của Tiền Hiểu Manh cũng ngẩn người, cô sờ lên trán mình, có một lớp mồ hôi mỏng rịn ra.
Trước đây cô như bị trùm kín mít, hoàn toàn không cảm nhận được cái nóng của mùa hè, mà chỉ thấy lạnh.
Nhưng lúc này, làn da dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ, ngay cả không khí khi hít thở cũng thấy oi nóng.
Cảm giác này giống như là đột nhiên được trở về dương gian vậy.
“Đúng là… từ khi ở chùa về, cảm giác khác hẳn.” Trong lòng Tiết Lam ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, pha thêm chút băn khoăn.
Cô vừa hy vọng cơ thể của bản thân thực sự trở lại bình thường, vừa lo lắng trạng thái bình thường này chi duy trì trong một thời gian ngắn.
Tiền Hiểu Manh nhìn Liễu Mộc Mộc cười nói: “Xem ra Thanh Sơn tự thiêng thật đấy, đã bảo là nên nghe lời tớ, ra ngoài đi dạo nhiều hơn rồi mà.”
“Có lý, lần sau chúng ta rủ cả Vệ Tuyết cũng đi nữa.”
……
Tiếng cười nói vui vẻ của ba cô gái dần dần nhỏ đi, dưới ánh đèn đường trong khuôn viên trường, kéo dài bóng dáng của ba người đi ra xa.
Có lẽ là do hôm nay vận động vượt quá mức bình thường, nên mới mười rưỡi Tiết Lam đã leo lên giường đi ngủ.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên từ giường của cô bạn.
Cái chăn bông ngày trước mỗi khi đi ngủ phải đắp kín mít cả người, giờ đã bị cô đá xuống dưới chân, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông mỏng, mà cũng không hề thấy lạnh.
Thật ra trước đây mọi người đều ngủ như vậy, chỉ có mình Tiết Lam thấy lạnh mà thôi.
Tiền Hiểu Manh kiễng chân nhìn về phía giường của bạn, sau đó nhón chân chạy đến chỗ giường của Liễu Mộc Mộc, thì thào hỏi: “Rốt cuộc lá bùa bình an hôm nay làm sao thế?”.
Tuy rằng cô đã chấp nhận sự thật Liễu Mộc Mộc biết xem bói, nhưng nhìn thấy cảnh tượng phi khoa học ấy, ít nhiều gì cũng thấy hơi sốc.
“Tớ cũng không rõ nữa.” Vì không hiểu, nên Liễu Mộc Mộc không thể dễ dàng đưa ra kết luận được, chỉ đành nói, “Mấy ngày nữa tớ sẽ đi tìm một người bạn am hiểu về lĩnh vực này hỏi thử mới được.”
Vừa nãy cô đã gửi tin nhắn cho Yến Tu rồi, đáng tiếc anh không trả lời lại.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, bảy rưỡi sáng, ông Đổng Chính Hào đã gọi điện bảo Liễu Mộc Mộc xuống dưới tầng.
“Bố, kỳ nghỉ tuyệt vời như này sao bố không ở nhà ngủ đi?” Liễu Mộc Mộc hậm hà hậm hực xoay người, áp điện thoại vào tai, không muốn nhúc nhích.
“Ví bố nhớ con chứ sao, em gái con cũng nhớ con.” Ông Đổng Chính Hào nói xong, liền đưa điện thoại về băng ghế sau.
Đổng Duyệt đang ngồi ngoan ngoãn ở đằng sau gọi to: “Chị ơi, bố và mẹ cãi nhau, bố &*^%#…”
Còn chưa nói hết câu, ông Đổng Chính Hào đã vội vàng áp điện thoại vào tai: “Tóm lại là con mau xuống đây, cho con năm… à không, cho con mười phút!”.
“Được rồi.”
Một người đàn ông cãi nhau với vợ, rất có thể đang định dắt hai con gái rời khỏi nhà, chúng ta phải bao dung sự tùy hứng đột xuất này của ông ấy vậy.
Vào nhà vệ sinh đánh răng, dùng nước lạnh rửa mặt xong, Liễu Mộc Mộc mang cái đầu bù xù tổ quạ lao xuống dưới tầng.
Từ đằng xa nhìn thấy con gái mặc quần short, áo ba lỗ chạy tới, ông Đổng Chính Hào bất mãn lẩm bẩm một câu mới học được từ một đối tác làm ăn đến từ phương bắc: “Lố lố lăng lăng.”
Nói xong, lại quay đầu cảnh cáo con gái út: “Không được phép nói với nó!”.
Đổng Duyệt ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, không nói câu nào.
Mở cửa xe ra, Liễu Mộc Mộc chui vào trong, Đổng Duyệt đợi cô ổn định chỗ ngồi rồi, nhỏ giọng mách: “Bố bảo chị lố lố lăng lăng.”
Thính giác của ông Đổng Chính Hào cực tốt: Nuôi con gái không khác gì nuôi phản đồ!
Sau khi đón xong người, ông Đổng Chính Hào dẫn hai con đi ăn sáng trước, sau đó đến chợ hoa gần đó.
Liễu Mộc Mộc cứ tưởng rằng bố cô muốn trồng hoa cỏ để nuôi dưỡng tâm hồn, ai ngờ xuống xe ông ấy đã đi thẳng đến cửa hàng bán xương rồng.
Cây xương rồng của người bán to bằng chân gấu, gai trên thân vừa mảnh vừa dài.
Ông Đổng Chính Hào hài lòng mua luôn một chậu, sau đó lại chọn thêm một chậu xương rồng hình cầu to bằng quả bóng, nếu không cẩn thận ngồi lên, thì cứ xác định là để lại di ngôn cho nửa đời sau đi.
“Cái gì kích thích ông ấy vậy?” Liễu Mộc Mộc thì thào hỏi Đổng Duyệt.
“Sáng nay bố mẹ cãi nhau vì chuyện của ông bà ngoại, mẹ dẫn Đổng Kỳ về nhà ngoại rồi, nên bố vô cùng tức giận.”
“Thế thì có liên quan gì đến việc ông ấy mua xương rồng?”.
“À…” Biểu cảm của Đổng Duyệt có hơi xấu hổ, “Gần đây ông bà ngoại rất mê dưỡng sinh, cũng không biết nghe ai nói bảo là trong không khí có khí heli, không tốt cho sức khỏe, nên ông bà đã tiêu hơn hai mươi nghìn tệ mua một cái máy tạo oxy, lại than là dạo này tiền bạc không đủ chi tiêu, tìm mẹ đòi năm mươi nghìn, bị bố nghe thấy.”
Ông Đổng Chính Hào nghe thấy hai đứa con gái thì thầm to nhỏ với nhau, nên sau khi trả tiền mua cây xong liền quay người lại, hầm hầm nói với Đổng Duyệt: “Đợi mẹ con về nhà, bảo bà ấy mang hai chậu cây này sang nhà bà ngoại con, không phải bọn họ chỉ hít oxy nguyên chất sao, bảo bọn họ ôm mấy cái cây này mà hít, máy tạo oxy đến từ thiên nhiên đấy, chưa đến một trăm tệ.”
Liễu Mộc Mộc kinh ngạc khen một câu: “Không ngờ bố cũng biết xương rồng có thể tạo ra oxy, thật uyên bác.”
Dứt lời hai cô con gái đứng tại chỗ dành cho ông ta một tràng vỗ tay.
Ông Đổng Chính Hào ưỡn ngực thẳng lưng không chút xấu hổ nói: “Đó là đương nhiên, bố của các con hồi trẻ học giỏi cực.”
Chủ cửa hàng bán xương rồng đứng đằng sau nhìn ba bố con với vẻ mặt có chút thắc mắc.
Nghỉ lễ dịp Quốc khánh của Liễu Mộc Mộc bắt đầu từ cây xương rồng, cũng kết thúc bằng cây xương rồng.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, bà Khương Lệ cãi nhau liên tiếp hai trận với chồng, rốt cuộc đã chịu mang hai chậu cây xương rồng về nhà bố mẹ đẻ.
Tiền thì không có, nhưng có hai chậu cây yêu thương tới từ con rể.
Không biết họ có cảm động không nữa?
Hơn hai giờ chiều, cuối cùng Yến Tu, người đã mất liên lạc bốn ngày, đã trả lời tin nhắn của Liễu Mộc Mộc.
Yến Tu: Vừa xuống sân bay, có chuyện gì không?
Liễu Mộc Mộc: Có!
Yến Tu vốn dĩ định gọi điện thoại chợt khựng lại, rồi quyết định gửi tin nhắn.
Yến Tu: Một tiếng nữa tới Cục cảnh sát thành phố tìm tôi.
Một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi gà đi bên cạnh Yến Tu, hiếu kỳ thò đầu sang muốn xem thử nội dung trên điện thoại của anh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng lườm cho phát sợ phải rụt lại.
Chiếc xe đợi ở ngoài sân bay đón được người xong, liền đưa họ về thẳng Cục cảnh sát thành phố.
Nửa tiếng sau khi bọn Yến Tu về đến Cục cảnh sát thì Liễu Mộc Mộc mới tới, trên tay còn xách theo hai cái túi nylon rõ to.
Phương Xuyên vừa ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Liễu Mộc Mộc khệ nệ xách đồ đi tới, anh ta vừa chạy ra đón lấy túi đồ trên tay cô vừa khách sáo nói: “Đến thì cứ đến, sao còn phải mang theo đồ làm gì, bọn tôi tuyệt đối không nhận một tí một tẹo nào của nhân dân đâu.”
Liễu Mộc Mộc thờ ơ đáp: “À, đây là trái cây ướp lạnh em gái cháu làm cho bạn cùng phòng ký túc của cháu.”
Vì muốn giữ tươi lâu, nên bên trong còn bỏ thêm hai túi đá.
Tay Phương Xuyên lập tức cứng đờ.
Liễu Mộc Mộc lướt qua anh ta đi thẳng vào phòng làm việc, tiện miệng nói: “Cái túi kia là cho các chú.”
Dạo gần đây trong nhà ngập ngụa trái cây, vừa hay cô đang muốn tìm Yến Tu nhờ giúp đỡ, nên đương nhiên phải nhân cơ hội này bày tỏ tấm lòng thơm thảo rồi.
Phòng làm việc của Yến Tu đã khoác lên mình một lớp áo mới, tất cả mọi dấu vết khi gặp phải cú tấn công mang tính hủy diệt lần trước đã hoàn toàn biến mất
Liễu Mộc Mộc nghĩ thầm, đây chắc chắn là sức mạnh của đồng tiền, thêm vào đó, những món đồ trang trí bày trên bàn trông có vẻ đắt tiền, khiến lòng người chộn rộn.
Yến Tu đang cúi đầu xem tài liệu, không để ý thấy cô đã đến, Liễu Mộc Mộc đang định gõ cửa, thì phát hiện ra trong phòng làm việc còn có một người nữa, là một cô gái trẻ trông rất xinh.
Người này hình như đang nói chuyện với Yến Tu, vừa nhìn thấy Liễu Mộc Mộc thì ngẩn ra: “Em… có chuyện gì không?” Cô gái nghi ngờ hỏi.
Đôi mắt hạnh của Liễu Mộc Mộc híp lại, ánh nhìn không thân thiện chút nào.
Yến Tu ngẩng đầu lên, thấy Liễu Mộc Mộc đang đứng ở cửa, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường đặt tài liệu xuống hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Từ sau lưng Liễu Mộc Mộc, Phương Xuyên vừa mới chia hoa quả ướp lạnh của cô cho mọi người, bản thân anh ta cũng lấy một hộp, vốn dĩ cũng định đưa cho Yến Tu một phần, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, anh ta thấy không nên xen vào là hơn.
“Chị ấy là ai?” Liễu Mộc Mộc không trả lời câu hỏi của anh, còn chất vấn ngược lại, khí thế vô cùng hung hăng.
Câu hỏi rất hay, Phương Xuyên ăn một quả nho nghĩ thầm, anh cũng rất muốn biết.
Anh chỉ biết cô gái này là điều tra viên mà Tổng bộ ở Bắc Kinh gửi tới, nhưng hình như đối phương rất thân thiết với Yến Tu.
“… Em họ tôi.” Sau một thoáng im lặng, Yến Tu đáp.
“Sao nhìn chẳng giống chú chút nào?” Ánh mắt Liễu Mộc Mộc vẫn rất hung dữ nhìn anh, trong mắt viết hai chữ rõ to, không tin!
Yến Tu khoanh hai tay trước ngực, ngẫm nghĩ: “Có lẽ tại gen của tôi tốt hơn con bé chăng?”.
Một phát ngôn không có chút tình anh em nào.
Vẻ mặt Yến Linh đầy hoang mang, tại sao lại lôi cô vào? Còn cả cô bé này rốt cuộc là ai vậy, lãnh đạo của anh trai cô à?
Liễu Mộc Mộc nửa tin nửa ngờ đi vào, nhìn Yến Linh, rồi lại nhìn Yến Tu, thực sự hai người họ không giống nhau chút nào.
“Có cần xuống dưới tầng xin giấy chứng nhận, xác thực quan hệ huyết thống giữa bọn tôi không?” Giọng điệu quá mức bình thường, cũng không biết anh đang nghiêm túc hay đang mỉa mai nữa.
Liễu Mộc Mộc phi nhanh đến ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc của anh, hai tay đặt lên đùi: “Thật ra cháu cũng không tò mò đến vậy đâu.”
Đôi mắt đen thăm thẳm của Yến Tu rời khỏi người cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Cô chìa ngón tay của mình ra cho anh xem: “Chú nhìn này, đỏ hết rồi.”
Hôm đó ngón tay này chạm phải lá bùa, qua mấy ngày rồi vẫn cứ đỏ.
Tuy rằng không đau, không ngứa, nhưng có gì đó hơi lạ.
“Chạm phải cái gì?” Yến Tu cúi đầu thoáng cau mày, ngón tay anh xoa xoa đầu ngón tay cô, “Có đau không?”.
“Không đau, chẳng có cảm giác gì cả.” Nói xong, còn móc lấy ngón tay chưa kịp thu về của Yến Tu.
Yến Linh ở bên cạnh: Có người đang quấy rối anh họ cô, vậy mà vẫn chưa bị xách cổ ra ngoài xử tử một trăm lần, ôi trời ơi, kích thích thế!
“Cháu chỉ chạm vào một lá bùa bình an của bạn cháu mà thôi, sau đó tay trở thành thế này, lá bùa ấy cũng biến thành tro.” Liễu Mộc Mộc nói tiếp với vẻ mặt vô tội.
Yến Tu thu tay về: “Chỉ là một cú cắn trả rất nhẹ thôi, bùa bình an không thể làm cháu bị thương được đâu.”
Một vết hằn đỏ không thể coi là bị thương được, nhưng có thể để lại dấu vết, chứng tỏ sức cắn trả không nhỏ. Trên người Liễu Mộc Mộc có thẻ quẻ sư, là thứ có tác dụng bảo vệ tính mạng cho quẻ sư, có thể xuyên thủng lớp bảo vệ của nó, thì chứng tỏ lá bùa này vô cùng ghê gớm.
Liễu Mộc Mộc nhìn vết đỏ trên ngón tay mình, trầm tư suy nghĩ: “Cho nên, đó không phải là bùa bình an?”.
Cô ngước mắt lên nhìn Yến Tu: “Có thể xác định được đó lá bùa đó thuộc loại gì không? Tốt cho người có nó hay hại cho người có nó?”
“Nếu lúc xảy ra mọi chuyện, cháu không làm hành động gì có hại cho chủ nhân của lá bùa, thì có quá nửa khả năng là lá bùa đó khá nguy hiểm.”
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt, chống tay lên bàn, hơi đổ người về phía trước: “Lá bùa đó là bạn trai của bạn cùng phòng cháu tặng cho cô ấy, vậy giờ cháu báo cảnh sát, các chú có thể bắt cậu ta không?”.
“Chứng cứ đâu?”.
“Lá bùa đó…” Liễu Mộc Mộc nói được một nửa liền lặng lẽ ngậm miệng, lá bùa có còn nữa đâu mà nói.
Cô vẫn không chưa chịu từ bỏ: “Nhưng chuyện này rõ ràng là có vấn đề, cháu cảm thấy từ sau khi lá bùa đó không còn, sức khỏe của bạn cháu trở nên tốt hơn hẳn, các chú thật sự không thể điều tra sao?”.
Yến Tu trầm mặc.
Lúc này Phương Xuyên bước tới, vỗ vỗ vai cô: “Không phải chúng tôi không điều tra, mà là những lời cháu nói về cơ bản giống như là cháu phát hiện ra bạn trai của bạn cháu tặng cho cô ấy một khẩu súng, khẩu súng đó còn bị cháu đánh rơi mất rồi, giờ cháu nghi ngờ bạn trai cô ấy muốn giết cô ấy. Nếu đó là khẩu súng thật, cho dù chỉ là nghi ngờ chúng tôi cũng sẽ điều tra, nhưng là một lá bùa không rõ mục đích sử dụng, thì không thể chứng minh được nó dùng để hại người, có thể là do cậu ta mua nhầm bùa, cũng có thể là rất nhiều những nguyên nhân khác. Tôi có thể đưa người về đồn, nhưng không có chứng cứ, thì sau hai mươi tư tiếng vẫn phải thả người ra thôi.”
Cho dù bọn anh tin Liễu Mộc Mộc, thì cũng không thể điều tra một vụ án còn chưa xảy ra, không có người bị hại, không có chứng cứ được.
Liễu Mộc Mộc cắn môi: “Cháu vẫn tin vào phán đoán của mình.”
Phương Xuyên chỉ đành nhìn về phía Yến Tu, sau một khoảng im lặng cuối cùng anh cũng mở miệng nói: “Tôi có thể vẽ cho cháu một lá bùa bình an, để bạn cháu mang theo bên người, nếu như thật sự xảy ra nguy hiểm, có thể cứu cô bạn ấy một mạng.”
“Được ạ.” Liễu Mộc Mộc gật gật đầu, hiện giờ đây là cách tốt nhất rồi.
Yến Tu liếc nhìn Yến Linh bên cạnh, cô vội vàng đi lấy giấy vàng và chu sa.
Yến Tu tiện tay vẽ liền hai lá bùa bình an, gấp một trong hai lá lại, cho vào túi đựng bùa mà Yến Linh đưa cho, đẩy đến trước mặt Liễu Mộc Mộc.
Lá bùa còn lại vẫn chưa gấp, Yến Linh đang định thò tay ra khều, nhưng lại bị anh họ của mình lấy đầu bút đánh vào ngón tay, cô vội vàng rụt tay lại, không dám hó hé gì nữa.
Liễu Mộc Mộc cùng thử thò móng vuốt của mình ra, nhưng còn chưa chạm được vào đã nghe thấy Yến Tu nói: “Bùa bình an không có tác dụng với cháu.”
“Cháu chỉ muốn thử thôi mà.” Cô hậm hực thu tay về.
Phương Xuyên cười hì hì, cầm lấy bùa bình an còn lại ấy, thuần thục gấp nó lại, Yến Tu không hề ngăn anh ta, chứng tỏ nó dành cho Phương Xuyên.
Phương Xuyên cầm lấy lá bùa bình an liền ra vẻ khoe khoang với Liễu Mộc Mộc: “Chẹp, đáng tiếc cháu không thể dùng được nó.”
Liễu Mộc Mộc bĩu môi: “Quẻ sư bọn cháu không bao giờ dựa vào bùa bình an để bảo vệ bản thân. Trước khi ra khỏi cửa cháu có thể bói xem hôm nay bước chân trái ra trước sẽ gặp may mắn hay bước chân phải ra trước có thể nhặt được tiền, chú có làm được không?”.
Đây là chuyện không thể nào, Phương Xuyên ngẫm nghĩ, hình như mình kém tắm hơn hẳn.
Cầm được lá bùa bình an trong tay, mục đích hôm nay của Liễu Mộc Mộc cũng coi như đã đạt được.
Nhìn thời gian xong, cô xách túi trái cây chuẩn bị cho bạn bè lên chạy ra ngoài: “Vậy cháu đi đây, bái bai.”
“Ấy, có cần lái xe đưa cháu về trường không?” Phương Xuyên hỏi với theo từ đằng sau.
“Không cần đâu.”
Giọng nói còn chưa tắt, người đã mất dạng.
“Chạy nhanh thật đấy.” Phương Xuyên lẩm bẩm.
“Giống thỏ.”
“Gì cơ?” Phương Xuyên nghe không rõ hỏi lại.
“Không có gì, hồ sơ vụ án bảo cậu cầm sang đây đâu?” Yến Tu hỏi.
Phương Xuyên vỗ trán, vừa nãy chỉ mải hóng chuyện, nên quên mất mình định làm gì. Anh ta xông vào phòng làm việc của hai người buông một câu: “Chờ tí.”
Xong đó lại lao ra.
Yến Linh vẫn đang háo hức nhìn anh họ mình, cô rất muốn hỏi rốt cuộc cô bé to gan lớn mật ở chỗ anh họ mình lúc vừa nãy có lai lịch như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng không chút xao động của anh họ, cuối cùng vẫn dằn ý nghĩ đó xuống.
Lúc Liễu Mộc Mộc về đến phòng ký túc, Vệ Tuyết cũng đã quay trở lại.
Điều kỳ lạ là Tiết Lam cũng đang ở trong phòng, Liễu Mộc Mộc cứ tưởng cô bạn sẽ đi găp Từ An Trạch chứ.
Liễu Mộc Mộc phân phát trái cây mang từ nhà đi, còn do đích thân em gái làm, mọi người đều nhất trí rằng, sau này em gái của Liễu Mộc Mộc chính là em gái chung của cả phòng.
Liễu Mộc Mộc keo kiệt từ chối hành vi tùy tiện nhận em gái của mấy cô bạn.
“Lam Lam, bạn trai cậu vẫn chưa về à? Sao không đi hẹn hò với cậu ta?” Liễu Mộc Mộc hỏi thăm dò.
Tiết Lam đang mặc quần áo ngủ ngồi trên giường, hai chân buông thõng xuống bên cạnh thành giường, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “An Trạch nói bảy giờ tối nay mới xuống máy bay.”
“Sao muộn thế?”.
“Ừ, vốn dĩ định bay chuyến buổi sáng, nhưng hình như xảy ra chuyện gì đó nên chậm trễ, thành ra anh ấy phải đổi chuyến.”
“Ồ…” Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh trao đổi ánh mắt với nhau.
Đột nhiên Vệ Tuyết lên tiếng: “Tớ cứ thắc mắc mãi điều này, rốt cuộc mấy hôm nay Lam Lam đã trải qua chuyện gì mà đột nhiên trở nên… khỏe ra thế?”.
Trong mấy ngày nghỉ lễ vừa qua, bệnh tình của Tiết Lam đỡ hẳn, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, Vệ Tuyết đã không gặp bạn trong mấy hôm liền, nên giờ có cảm giác như đổi bạn cùng phòng mới.
Tiết Lam cũng thấy vui vui sờ sờ mặt: “Thật không? Tớ còn chưa kịp nói với An Trạch, nếu anh ấy biết chắc chắn sẽ rất vui.”
Từ An Trạch có vui hay không, các cô gái không thể biết được, nhưng hiện giờ cậu ta không có tâm trí nào để liên lạc với Tiết Lam.
Vốn dĩ cậu ta và Trác Nhiễm đã thỏa thuận trước rồi, lúc quay về sẽ tách ra đi riêng, nhưng trước khi cậu ta ra sân bay, Trác Nhiễm đột nhiên kêu đau đầu, nên cậu ta buộc lòng phải ở lại.
Từ nhỏ sức khỏe của Trác Nhiễm đã không khỏe, sau khi cậu ta bị đưa đến nhà họ Trác, vẫn luôn ở bên cạnh cô ta.
Mỗi lần ốm bệnh tính khí của cô ta rất tệ, động một tí là đánh mắng cậu ta, đã thế cậu ta còn không thể đánh lại. Trong mắt chú Trác và cô Lâm, đó chỉ là trò đùa nghịch của trẻ con, nhưng trong măt của Từ An Trạch, đó là sự sỉ nhục.
Đáng tiếc, bất kể cậu ta có nghĩ gì cũng đều không quan trọng, cậu ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay nhà họ Trác, vì Từ An Trạch là một trong những thủ đoạn được người nhà đưa tới để kéo dài mạng sống cho Trác Nhiễm.
Trên máy bay quay trở lại Khánh Thành, sắc mặt Trác Nhiễm trắng bệch gối đầu lên vai Từ An Trạch, hai tay cô ta sống chết bấu chặt lấy cánh tay cậu ta.
Hai người ngồi cách nhau quá gần, đến nỗi tai Từ An Trạch có thể nghe rõ mồn một những lời nói hằn học của Trác Nhiễm.
“Thân thể của tôi vốn dĩ đã hồi phục rồi, tại sao đột nhiên lại trở nặng? Liệu có phải cô bạn gái tiểu tam của cậu đã phát hiện ra điều gì rồi không? Hay cậu cố ý nói với cô ta?”.
Vốn dĩ Từ An Trạch không muốn để ý tới sự ngang ngược của cô ta, nhưng giọng nói của Trác Nhiễm càng lúc càng lớn, thu hút sự chú ý của những hành khách xung quanh, cậu ta chỉ đành nhỏ giọng giải thích: “Nếu tôi đã hứa là giúp cậu rồi, thì sẽ không nuốt lời. Tôi chẳng nói gì với Lam… Tiết Lam cả.”
Trác Nhiễm cười khẩy: “Chắc gì, nhỡ đâu cậu đột nhiên không nhẫn tâm thì sao? Từ nhỏ cậu đã nhìn thấy tôi phải chịu khổ sở, cảm thấy tôi đáng phải chịu đựng như vậy, cậu không nhẫn tâm để cô ta trở nên giống tôi.”
“Đúng là đối với tôi, cô ấy rất quan trọng, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy trở nên giống cậu, nhưng nếu tôi đã hứa rồi, thì sẽ không nuốt lời. Đây là tôi nợ nhà họ Trác, cũng là nợ cậu.”
“Tốt nhất là cậu đừng có nuốt lời!” Cảm giác được từng cơn chóng mặt buồn nôn ập đến, khiến móng tay của Trác Nhiễm càng cắm sâu vào cánh tay Từ An Trạch.
“Có thể là lá bùa thế mạng Tiết Lam mang theo người bị mất, trước khi đi chú Trác đã nói rồi, nghi thức đã chuẩn bị xong xuôi, đợi đến hôm sinh nhật cậu, sẽ chính thức tiến hành nghi thức thế mạng, sau này sẽ không cần đến lá bùa đó nữa.”
Nghi thức thế mạng này, đương nhiên không phải là chuẩn bị trong một sớm một chiều là xong.
Vì thế, cậu ta được gửi đến bên cạnh người được chọn, người có cùng giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh với Trác Nhiễm – Tiết Lam, với cái giá phải trả là tình yêu, để có được mọi thứ cần thiết cho nghi thức thế mạng này.
Lúc mới bắt đầu, cậu ta chỉ muốn đánh đổi sức khỏe của Tiết Lam để lấy lại sự tự do của bản thân.
Nhà họ Trác giống như gông xiềng trói buộc cậu ta, chỉ cần ngày nào Trác Nhiễm còn ốm yếu bệnh tật, thì cậu ta vĩnh viễn không thể thoát được.
Trong lòng Từ An Trạch thừa hiểu, nhà họ Trác coi thường cậu ta, nhưng cậu ta lại có thể giúp Trác Nhiễm áp chế tình trạng bệnh tật của cô ta. Nếu như Trác Nhiễm khỏe lên, thì giá trị lợi dụng của cậu ta cũng không còn nữa, bọn họ có đồng ý thả cậu ta hay không, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Sau khi gặp được Tiết Lam, cậu ta cảm thấy lợi dụng cuộc giao dịch này đổi lấy khả năng cậu ta và Tiết Lam được ở bên nhau trong tương lai, cũng rất hời.
Sức khỏe của Tiết Lam sẽ trở nên xấu đi, nhưng cậu ta sẽ mãi mãi chăm sóc cho cô.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Từ An Trạch dìu Trác Nhiễm xuống máy bay, cậu ta đỡ cô ta sang một bên ngồi nghỉ, còn mình thì đi lấy vali hành lý của hai người, còn chưa lấy được thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện Trác Nhiễm đã ngã lăn ra đất, mặt bê bết máu.
Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh của phòng ký túc xá, Liễu Mộc Mộc đặt tấm bùa bình an lấy được từ chỗ Yến Tu vào tay Tiết Lam, rồi nhìn thẳng vào mắt bạn nghiêm túc dặn dò: “Đây là lá bùa bình an tớ đặc biệt xin từ chỗ một người bạn về, rất quan trọng, cậu nhất định phải mang theo bên mình.”
Ngập ngừng một lúc, cô lại nói tiếp: “Không được nói với bất cứ ai, bao gồm cả Từ An Trạch nhà cậu, có làm được không?”.
Tiết Lam siết chặt lá bùa trong tay, không biết có phải do ảo giác không, mà cô cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Cô gật mạnh đầu, hứa: “Tớ nhớ rồi, sẽ không nói với ai hết.”
Sau đó, cô bạn nói với Liễu Mộc Mộc bằng giọng cực kỳ trịnh trọng: “Cám ơn cậu, Mộc Mộc.”
Cô biết Liễu Mộc Mộc bói quẻ rất giỏi, bạn của cô ấy chắc chắn không phải người bình thường, ngay cả cô ấy còn phải đi cầu xin người ta, vậy thì nhất định phải trả một cái không nhỏ, trong lòng Tiết Lam ghi nhớ mối ân tình này.
Trên thực tế, chẳng phải trả gì cả, còn tranh thủ sờ mó tay người ta một phát, lãi to ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.