Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 3:




Hai rưỡi chiều ngày hôm sau, ông Đổng Chính Hào lại một lần nữa đến trung tâm giám định, kết quả giám định đúng như ông đã dự đoán, Liễu Mộc Mộc chính xác là cô con gái năm đó bị bắt cóc của ông.
Đột nhiên xuất hiện thêm một cô con gái lớn từng này, khiến ông Đổng Chính Hào vẫn chưa biết nên sắp xếp cho cô thế nào.
Suy nghĩ một lúc, ông ta bèn nói với Liễu Mộc Mộc: “Dạo gần đây bà nội con bị bệnh, nên trong nhà đang lu bu lắm, tạm thời con ở khách sạn nhé.”
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt, hàng lông mi dài như một phiến quạt be bé phe phẩy, cô nói: “Con có thể đến thăm bà nội không?”.
“Con vẫn nhớ bà nội sao?”.
“Đương nhiên rồi ạ.” Liễu Mộc Mộc mỉm cười, để lộ ra lúm đồng tiền bên má phải: “Con nhớ rất rõ là đằng khác.”
“Cũng được.” Nhớ tới những lời bác sĩ nói với mình mấy hôm trước, ông Đổng Chính Hào không từ chối lời đề nghị của Liễu Mộc Mộc nữa.
Tình trạng của mẹ ông không tốt lắm, sợ là không cầm cự được đến hết tháng này, trong lòng bà cụ vẫn nhớ mong đến bé Đầu Gỗ, giờ để bà được tận mắt nhìn thấy con bé, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện.
Còn về phần bà Khương Lệ sau khi nhìn thấy bé Đầu Gỗ sẽ có phản ứng gì, thì đại khái ông Đổng Chính Hào cũng có thể đoán ra được, nhưng ông cũng hiểu rất rõ rằng, bà sẽ không bao giờ làm to chuyện với ông trước mặt người khác đâu.
Hai người lên xe, lái xe lập tức chở hai bố con thẳng đến bệnh viện số 2 Khánh Thành.
Từ sau khi lên xe ông Đổng Chính Hào vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ suốt, nhưng trên thực tế thỉnh thoảng ông ta lại he hé mắt ra liếc nhìn Liễu Mộc Mộc ngồi bên cạnh.
Con bé có vẻ chưa được nhìn thấy tài xế được thuê lái xe bao giờ, nên không ngừng liếc nhìn trộm.
Ông Đổng Chính Hào bất giác so sánh con bé với con gái út Đổng Duyệt của ông, và cảm thấy con gái lớn ít nhiều có chút không được phóng khoáng bằng. Xem ra con trẻ lưu lạc ở bên ngoài không được dạy dỗ tử tế cho lắm, về phương diện giáo dục con cái thì bà Khương Lệ vẫn biết cách hơn.
Nhớ đến những tài liệu do thư ký Vương gửi vào nửa đêm hôm qua, lông mày ông Đổng Chính Hào khẽ chau lại. Đứa con gái này của ông không phải bị những kẻ buôn người bán cho một gia đình nào đó, mà là được một ông lão nhận nuôi.
Trên tài liệu ghi nghề nghiệp của ông lão đó là thầy bói, nói khó nghe hơn một chút thì là một gã lừa đảo.
Mấy năm trước bé Đầu Gỗ sống với ông lão ấy ở phương bắc, về sau con bé thi đỗ đại học ở Khánh Thành, nên hai ông cháu mới chuyển tới đây, ông lão vừa mới qua đời cách đây không lâu.
Do thời gian quá ngắn nên thư ký Vương chưa kịp điều tra tài liệu liên quan đến ông lão ấy, chỉ có thể chắc chắn một điều là Liễu Mộc Mộc tự tìm đến, chứ không phải do có người xúi giục.
Đối với ông ta mà nói, thế là đủ rồi.
Ông ta nghĩ đợi con bé “hoàn lương” rồi, sẽ dẫn về nhà để bà Khương Lệ dạy dỗ lại, sửa bớt mấy cái tật đáng xấu hổ đó đi, dù sao cũng là con gái của Đổng Chính Hào ông, nên không thể khiến ông mất mặt được.
Rất nhanh, xe đã dừng ở bãi đỗ xe gần bệnh viện 2.
Ông Đổng Chính Hào dẫn Liễu Mộc Mộc đi về về phía bệnh viện, lúc đi ngang qua đại sảnh cấp cứu, tình cờ nhìn thấy có một chiếc xe cấp cứu đang vội vàng phanh lại, một người bị thương, toàn thân bê bết máu được khiêng xuống.
Một người phụ nữ trung niên xuống theo ngay phía sau, cả người cũng dính máu, tinh thần hoảng loạn, chắc chắn là người nhà của người bị thương rồi.
Liễu Mộc Mộc mới chỉ kịp liếc nhìn một cái, thì người bị thương đã nhanh chóng được các nhân viên cứu hộ đẩy vào trong, để lại đằng sau mùi máu tanh nồng nặc.
Ông Đổng Chính Hào đang đi đằng trước đột nhiên khựng lại, vội vội vàng vàng dặn dò cô: “Con ở đây đợi bố, bố đi ra đây một lát.”
Dứt lời, ông quả quyết sải bước đi vào đại sảnh cấp cứu.
Liễu Mộc Mộc không hề tò mò vì hành động đột ngột đó của ông ta, có lẽ ông Đổng Chính Hào quen người bị thương được khiêng vào đó.
Cô đi tới chỗ bồn hoa gần đấy ngồi xuống, qua một lúc mới nhớ ra điều gì đó, liền móc từ trong túi ra ba đồng xu kim loại, chắp hai tay lại lắc lắc mấy lần, sau đó xòe ra.
Liễu Mộc Mộc thản nhiên nghịch nghịch ba đồng xu trong lòng bàn tay, cô xếp chúng lại thành một hàng, ngắm nhìn một lúc, tự mình nói với mình: “1414 à? Số này không được may mắn lắm, xem ra bà nội thân yêu của mình, không qua nổi đêm nay rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, ông Đổng Chính Hào mới từ trong đại sảnh cấp cứu đi ra, vừa đảo mắt tìm thử đã thấy Liễu Mộc Mộc đang ngồi co mình bên cạnh bồn hoa rồi.
Con nhóc đang nghịch mấy đồng xu trong tay, hình như đang đếm tiền thì phải, ông ta nghĩ vậy, liền móc ví, lôi từ bên trong ra mấy trăm đồng.
Trước mắt thình lình xuất hiện một xấp tiền giấy, khiến Liễu Mộc Mộc ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt có chút thương hại của ông Đổng Chính Hào, ông ta còn nói với cô: “Trời nóng quá, cầm lấy đi mua mấy que kem đi.”
Liễu Mộc Mộc đột nhiên hiểu ra, cầm lấy xấp tiền, nở nụ cười ngọt ngào với ông Đổng Chính Hào: “Cám ơn bố.”
Nói xong cô chạy đến cửa hàng bên đường mua một chai nước lạnh và một que kem, cô đưa chai nước cho ông Đổng Chính Hào, còn mình thì gặm kem.
Hai người một trước một sau đi về phía tòa nhà bệnh viện, vào trong thang máy đi thẳng một lèo đến tầng 14 rồi dừng lại.
Lúc ông Đổng Chính Hào dẫn Liễu Mộc Mộc bước vào phòng bệnh 1414, thì bà Vương Quế Hương vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, mở mắt ra con trai thì không thấy đâu, con dâu thì đang ngồi cạnh bức tường như một khúc gỗ, lập tức cơn giận từ đâu bốc lên.
Bà khó khăn giơ tay lên, gạt đổ cốc giữ nhiệt đặt trên nóc tủ cạnh giường bệnh xuống đất.
“Choang” một tiếng, xen kẽ với đó là tiếng kêu rên của bà cụ, khiến cho bà Khương Lệ đang ngủ gà ngủ gật lập tức choàng tỉnh.
Bà vừa mới đứng lên, thì nhìn thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ông Đổng Chính Hào xuất hiện ở bên ngoài.
Trong lòng bà thầm than thôi xong rồi.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Ông Đổng Chính Hào nhìn thấy cốc giữ nhiệt nằm lăn lóc dưới đất, nước văng tung tóe, mẹ mình thì kêu rên không ngừng, vội vàng xông đến.
Bà Vương Quế Hương vừa hấm hứ vừa mách tội với con trai: “Chỉ là mẹ thấy hơi khát, muốn uống nước thôi. Nhưng nhìn thấy vợ con đang ngủ, nên không định gọi nó, con đừng mắng vợ.”
Câu này mẹ ông đã nói hàng trăm hàng nghìn lần rồi, nếu là trước kia, nếu ông Đổng Chính Hào nghe thấy mẹ nói câu này, chắc chắn sẽ dùng giọng điệu lấy lòng để mắng bà Khương Lệ vài câu dỗ cho mẹ mình vui, nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn, nên không đáp lại lời bà.
Trái lại khuôn mặt ông ta nở nụ cười tươi nói với mẹ: “Mẹ, con có một tin tốt muốn nói với mẹ.”
“Tin tốt gì vậy?” Bà Vương Quế Hoa yếu ớt hỏi lại.
“Bé đầu Gỗ, còn không vào để bà nội ngắm con một lát đi.” Ông Đổng Chính Hào nói vọng ra bên ngoài, lúc ấy Liễu Mộc Mộc đang đứng chờ ở ngoài mới đẩy cửa bước vào.
Khi ấy ông Đổng Chính Hào đang ngoái đầu ra nhìn về phía cửa ra vào, nên không chú ý đến biểu cảm trên mặt mẹ mình không những không ngạc nhiên vui mừng, mà ngược lại còn có phần hoảng sợ.
Nghe đến cái tên bé Đầu Gỗ, trái tim bà Khương Lệ thắt cả lại, đợi đến khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xuất hiện ở trước cửa, thì lập tức trái tim bà chìm xuống tận đáy.
Liễu Mộc Mộc không nhìn đến bà Khương Lệ, cô đi thẳng về phía giường bệnh của bà Vương Quế Hương.
Lúc ấy ông Đổng Chính Hào mới để ý đến, trong tay cô vẫn đang cầm que kem ăn dở, ông ta lập tức cau mày tỏ vẻ không vui, nhưng không nói gì.
Liễu Mộc Mộc cúi người xuống nở nụ cười ngọt ngào với bà cụ đang nằm trên giường: “Nghe bố kể trong lòng bà nội vẫn luôn mong nhớ cháu, nên bé Đầu Gỗ quay về thăm bà đây, bà có kinh ngạc, có vui mừng không ạ?”
Không biết vui mừng đến đâu, chứ kinh hãi thì chắc chắn rồi.
Thoáng nhìn khuôn mặt giống hệt với con dâu cũ, bà Vương Quế Hoa không còn chút nghi ngờ nào nữa, ngạt thở hai mắt trợn trừng.
Trong lúc ông Đổng Chính Hào và bà Khương Lệ lao ra ngoài cửa hét gọi bác sĩ, thì Liễu Mộc Mộc đứng thẳng người dậy, nhìn bà lão đang nằm trên giường bệnh leo lét như ngọn đèn trước gió.
Lúc tới nghe bố cô kể, bà nội nói với tất cả mọi người rằng, nếu không tìm được cháu gái, thì chết không nhắm mắt, giờ bà cụ có lẽ đã an tâm nhắm mắt rồi.
Bác sĩ và y tá rất nhanh đã xông vào phòng, đẩy bà cụ đến phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bà Khương Lệ và Liễu Mộc Mộc ngồi ở hai đầu trái phải của dãy ghế, ông Đổng Chính Hào đi đi lại lại với vẻ mặt bồn chồn lo lắng.
Mỗi lần nhìn thấy Liễu Mộc Mộc vẫn đang ăn kem, là lửa giận trong lòng ông lại càng bốc lên ngùn ngụt.
Vừa lo lắng cho sống chết của mẹ mình, vừa giận bản thân đã biết sức khỏe của mẹ không chịu nổi kích thích sao còn dẫn con nhóc Đầu Gỗ tới đây.
Nghĩ thế ông lại không nhịn được đổ tội lên đầu Liễu Mộc Mộc, sớm không tìm tới, muộn không tìm tới, lại cứ chọn đúng lúc này, trước đây mẹ ông thường mắng con bé là đồ sao chổi, giờ ngẫm lại mới thấy chẳng sai chút nào!
Vốn dĩ bà Khương Lệ còn đang lo lắng ông Đổng Chính Hào đột nhiên tìm thấy con gái, thì sẽ ảnh hưởng đến bà, nhưng giờ xem ra là bà ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Dựa vào tính cách của lão Đổng nhà bà, cháu gái vừa mới gặp mặt lần đầu tiên đã khiến bà nội “tức chết”, thì sợ là từ nay về sau sẽ bị đuổi thẳng cổ, càng đừng nói đến việc nhận nhau.
Một lúc sau, một vị bác sĩ bước từ phòng cấp cứu ra, ông Đổng Chính Hào vội vàng lao tới.
Nhưng ông Đổng Chính Hào còn chưa kịp nói gì, thì vị bác sĩ đã lắc lắc đầu với ông ta.
Ông Đổng Chính Hào sững sờ, chân đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, may mà bác sĩ đã kịp thời đỡ lấy.
Bà Khương Lệ cũng vội vàng chạy tới dìu chồng, vẻ mặt cũng vô cùng buồn bã, ông Đổng Chính Hào đứng thất thần một lúc, sau đó đột nhiên òa khóc nức nở.
Liễu Mộc Mộc chỉ ngồi im một bên nhìn bọn họ khóc, dường như mọi thứ không liên quan gì đến cô cả.
“Ông đừng buồn, mẹ cũng coi như sống thọ lắm rồi.” Bà Khương Lệ vừa vỗ lưng ông Đổng Chính Hào, vừa an ủi chồng.
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc tới là ông Đổng Chính Hào liền nhớ đến Liễu Mộc Mộc.
Một đứa con gái vừa mới nhận về, sao có thể yêu thương gần gũi hơn người mẹ ruột sống với ông ta từ nhỏ đến giờ được, không cần biết rốt cuộc mẹ ông ta đã chịu phải sự kích thích gì, theo ông thấy đều là do con nhỏ Liễu Mộc Mộc đó gây ra!
Ông ta quay đầu lại, hung dữ trừng mắt lườm Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc không hề sợ hãi trước ánh mắt hung dữ đó của ông ta, thậm chí còn nhìn ngược lại bằng khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Cũng may ông Đổng Chính Hào vẫn giữ được chút lý trí, không nói những lời quá khó nghe, chỉ lạnh lùng bảo Liễu Mộc Mộc: “Con quay về trước đi.”
Ai ngờ Liễu Mộc Mộc lại lắc đầu từ chối, cô nói: “Bà nội đã không còn, con thân là cháu gái của bà, theo lý phải đưa tiễn bà đoạn đường cuối cùng mới phải.”
Câu nói này khiến bà Khương Lệ không nhịn được quan sát Liễu Mộc Mộc thêm một lúc, trong lòng cười khẩy, da mặt con bé này cũng dày thật đấy, đáng tiếc là đầu óc lại hơi rỗng.
Thái độ của ông Đổng Chính Hào đã quá rõ ràng rồi, vậy mà nó còn định ở lại gây rối à? Chắc là biết bố ruột mình giàu có, nên cắn chặt không chịu nhả đây mà, đáng tiếc lực cắn mạnh quá rồi.
“Không cần mày phải đưa tiễn!” Cuối cùng cơn giận trong lòng ông Đổng Chính Hào đã bùng phát, giọng nói cũng trở nên cao hơn, “Hiện giờ mày rời khỏi đây ngay cho tao.”
Liễu Mộc Mộc vẫn ngồi im, nhìn ông lắc lắc đầu.
Rốt cuộc thái độ của cô đã chọc giận ông Đổng Chính Hào, ông ta không quan tâm đến việc ở đây vẫn còn người ngoài, xẵng giọng quát Liễu Mộc Mộc: “Nếu không phải tại mày, thì mẹ tao sẽ không chết! Đáng lẽ hồi đầu tao không nên nghe lời mẹ, kiên quyết đưa mày về cho mẹ gặp mặt! Mày đúng là đồ sao chổi.”
Bị mắng nhưng Liễu Mộc Mộc không hề tức giận, ngược lại cười nói: “Thay vì giận con vì đã chọc tức khiến bà nội qua đời, chi bằng bố nên hỏi bà nội xem, hồi đầu khi bán con với giá một nghìn tệ cho người ta, có từng nằm mơ thấy ác mộng không, có biết sẽ có một ngày con quay về không?”.
“Cái, cái gì?” Miệng ông Đổng Chính Hào há hốc ra nhưng không tài nào thốt nên lời, giống như một ếch câm, thoạt nhìn dáng vẻ có hơi buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.