Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 4:




Vì lo tổ chức tang lễ cho mẹ mà ông Đổng Chính Hào bận rộn suốt ba ngày trời, người gầy rộc cả đi, sút cỡ một hai cân, nhìn vừa mệt mỏi vừa tiều tụy.
Sáng ngày thứ tư, ông hẹn Liễu Mộc Mộc ra ngoài, hai bố con gặp nhau ở một nhà hàng, trong căn phòng được đặt trước kê một chiếc bàn xoay cực lớn, hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí toát lên vẻ đàm phán rất rõ ràng.
Lần gặp lại đứa con gái lớn này của mình, tâm trạng ông Đổng Chính Hào phức tạp hơn lần trước.
Những lời Liễu Mộc Mộc nói với ông hôm mẹ ông qua đời, vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu ông suốt mấy ngày qua. Nói thật lòng, ông không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Xưa giờ mẹ ông vốn là người trọng nam khinh nữ, lúc bé Đầu Gỗ vừa ra đời, mẹ ông đã không vui vẻ gì rồi, nhưng ông Đổng Chính Hào không ngờ mẹ ông lại bán con bé đi, còn nói với ông là bị người ta bắt cóc rồi.
Tuy rằng việc mẹ ông làm không phải chuyện tử tế gì, nhưng cho dù có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ ruột của ông, hơn thế người đã không còn trên đời nữa rồi.
“Hôm nay bố hẹn con ra đây, là muốn nói về chuyện xảy ra mấy hôm trước.” Lời nói của ông Đổng Chính Hào có hơi gượng gạo, thái độ giống như đang nói chuyện với nhân viên hơn.
Chút tình thân ít ỏi của ông với Liễu Mộc Mộc, đã mất sạch lúc hai người trở mặt với nhau hôm ở trong bệnh viện rồi.
Liễu Mộc Mộc yên lặng ngồi trên ghế, chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn ông Đổng Chính Hào, đợi ông nói tiếp.
“Bố biết trong lòng con nhất định vẫn còn oán hận chúng ta, nhưng bà nội con đã không còn nữa, người chết như đèn đã tắt, con vẫn còn trẻ, không nhất thiết cứ phải bám mãi lấy chuyện này không buông.”
Liễu Mộc Mộc đáp luôn: “Bố hiểu nhầm rồi, con thật sự tới chỉ để đưa tiễn bà nội đoạn đường cuối cùng mà thôi, nếu con thật sự bám mãi không buông, thì sao giờ mới tới chứ.”
Nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng đáng tiếc là ông Đổng Chính Hào không dám tin.
Đứa con gái này của ông mới nhìn thì thấy ngây thơ vô hại, đến ông còn lừa được, nhưng đến cuối cùng lại xuống tay rất tàn nhẫn, ông sẽ không mắc phải sai lầm tương tự đến hai lần đâu.
Nhìn thái độ nói chuyện ngang ngạnh của con bé, ông biết có nói tiếp cũng vô dụng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ông Đổng Chính Hào lôi ra một tập văn kiện và một cái bút đã chuẩn bị từ trước, ông ta đặt tất cả lên bàn, xoay đến trước mặt Liễu Mộc Mộc.
“Đây là một hợp đồng đền bù, trong đó gồm một căn nhà ở trung tâm thành phố, và một cửa hàng, giá thị trường là hơn ba triệu tệ, chỉ cần con ký vào đây thì tất cả đều thuộc về con.”
Liễu Mộc Mộc cầm bản hợp đồng lên mở ra xem, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tặng không hai căn nhà, còn có chuyện tốt thế này cơ à?”.
Biểu cảm của ông Đổng Chính Hào vẫn không hề thay đổi, đợi cô đọc tiếp.
Liễu Mộc Mộc lật hợp đồng sang trang tiếp theo, cô nghiêng nghiêng đầu, ló ra khỏi bản hợp đồng hỏi: “Không cho phép nói với người khác mối quan hệ bố con của hai chúng ta.”
“Mối quan hệ giữa chúng ta không thích hợp cho người ngoài biết.”
“Vì thế, bố không định thừa nhận con à?” Liễu Mộc Mộc nói thẳng vào điểm mấu chốt.
Ông Đổng Chính Hào không quen với kiểu nói chuyện huỵch toẹt không giấu diếm gì thế này, khẽ ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: “Chỉ là bình thường không cần thiết phải qua lại gì thôi, nếu sau này con cần gì, có thể tới tìm bố.”
“À…”
Nhìn dáng vẻ suy tư của cô, biểu cảm trên mặt ông Đổng Chính Hào thả lỏng đôi chút.
Trong lúc ông ta cứ tưởng Liễu Mộc Mộc sẽ ký tên, thì cô lại chép chép miệng: “Có chút hấp dẫn đấy, nhưng con không thể ký được.”
“Chê ít à? Nếu con có yêu cầu gì khác thì cứ nói ra.”
Số lượng trong bản hợp đồng chỉ là mức giá thấp nhất ông Đổng Chính Hào nghĩ ra mà thôi, ông vẫn còn chừa chỗ để mặc cả. Để thoát khỏi đứa con gái này, ông ta không ngại phải trả thêm tiền.
Suy cho cùng cũng là con gái của ông ta, đương nhiên ông ta không thể dùng những thủ đoạn đối phó với kẻ khác để đối phó với con bé, đồ cho đi cũng không lấy về được, nhưng đó là tất cả những gì ông có thể cho.
“Không phải, nếu như ký vào những thứ này, thì con không thể sống cùng với bố được.”
Ông Đổng Chính Hào cau mày: “Ý con là sao?”.
Liễu Mộc Mộc đặt bản hợp đồng xuống, nở nụ cười tươi tắn với ông: “Con định dọn đến sống chung với bố.”
Quan sát thấy cô dường như không phải đang đùa, ông Đổng Chính Hào sầm mặt xuống nói: “Cho dù không ký, con cũng không thể ở trong nhà của bố được.”
Sau khi khiến mẹ ông “tức chết”, thì dù có thế nào đi chăng nữa ông Đổng Chính Hào cũng không thể đón Liễu Mộc Mộc về nhà được.
Liễu Mộc Mộc thở dài, một tay chống cằm, có chút tiếc nuối nói: “Vậy con chỉ đành nói với người khác rằng, bố con không cần con, nên mới dặn dò bà nội bán con đi.”
Ông Đổng Chính Hào nổi cáu cười gằn: “Cảnh sát sẽ không bao giờ tin những lời này đâu, con cũng không hề có bằng chứng.”
“Cảnh sát có thể điều tra ra chân tướng hay không, không quan trọng, nhưng sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông trên mạng sẵn sàng đăng những tin tức nóng hổi như vậy – một doanh nhân giàu có họ Đổng ở Khánh Thành trọng nam khinh nữ, thông đồng với mẹ mình bán con gái mới sinh cho bọn buôn người, hai mươi năm sau cô con gái ruột tìm về nhận bố.” Khóe miệng Liễu Mộc Mộc cong lên, “Có phải rất thú vị không?”.
Nhìn sắc mặt tái mét của ông Đổng Chính Hào, Liễu Mộc Mộc lại tiếp tục: “Bố có thể không nhận con, nhưng các chú cảnh sát sẽ có thể chứng minh chúng ta là bố con ruột, bố đoán xem đến lúc ấy các chú ấy sẽ tin lời con hay tin lời bố.”
Liễu Mộc Mộc nghe thấy tiếng nghiến răng của ông Đổng Chính Hào.
Cô còn khuyên: “Nghĩ thoáng ra đi bố, không phải chỉ nuôi thêm một đứa con gái thôi sao, con gái là áo bông nhỏ thân thiết bên cạnh mình mà, dù sao cũng tốt hơn là bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng bố không phải là con người. Bố cứ nghĩ cho kỹ đi, có phải nuôi con gái kinh tế hơn hẳn không?”.
Ông Đổng Chính Hào tức đến nỗi thở phì phò: “… Được, nếu con muốn theo bố về nhà cũng được, nhưng sau này bố sẽ không cho con thứ gì hết.”
Dứt lời, ông ta với tay ra phía chiếc bàn xoay, định lấy lại tập hợp đồng.
Liễu Mộc Mộc bám lấy cái bàn, tha thiết nhìn ông ta: “Để lại cho con một căn nhà thôi cũng được mà, bố thật sự không cho con một chút nào sao?”.
“Mơ đi!” Hai người giằng co trên mặt bàn hồi lâu, cuối cùng ông Đổng Chính Hào thành công giằng lại được tập hợp đồng, đến đây tự dưng trong lòng ông ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Tang lễ của mẹ chồng cuối cùng cũng kết thúc, từ sáng sớm tâm trạng của bà Khương Lệ đã rất tốt rồi, vừa ngâm nga một bài hát vừa đi xuống tầng.
Trong phòng khách ở tầng một, con gái bà, Đổng Duyệt, đang xem phim, con trai nằm nghiêng trên sofa chơi điện tử, âm thanh của trò chơi được vặn rất to.
Bà Khương Lệ liếc nhìn một cái, không thấy bóng dáng ông Đổng Chính Hào đâu, nên tiện miệng nói một câu: “Đổng Duyệt, bố con đâu?”.
“Ăn cơm xong bố ra ngoài gặp chị cả rồi ạ.”
Vừa mới dứt lời, thằng nhãi Đổng Kỳ đã đạp một phát rất mạnh vào eo chị gái nó: “Chị bị bệnh à, tự dưng nhận vơ họ hàng thân thiết làm gì, chị cả ở đâu ra?”.
Bà Khương Lệ coi như không nhìn thấy hành động của con trai, bà ta đi tới sofa xoa xoa đầu con trai, trừng mắt lườm con gái: “Tiểu Kỳ nói đúng đấy, sau này nói năng phải chú ý vào.”
Đổng Duyệt cụp mắt xuống, thò tay ra xoa xoa chỗ eo vừa bị đá, không hé răng nói câu nào.
Tâm trạng tuyệt vời của bà Khương Lệ tiếp tục mãi cho đến khi ông Đổng Chính Hào dẫn Liễu Mộc Mộc về nhà mới chấm dứt.
Bà vốn tưởng rằng mình đã rất hiểu chồng mình, nhưng có nằm mơ bà cũng không ngờ rằng, sau khi trải qua chuyện ở trong bệnh viện rồi, ông ấy vẫn có thể đón con bé đó về nhà!
Ông Đổng Chính Hào không giải thích gì nhiều, chỉ sầm mặt nói với bà Khương Lệ: “Sau này con bé sẽ sống cùng với chúng ta, bà dọn dẹp một căn phòng cho nó đi.”
Mọi việc trong nhà đều do ông Đổng Chính Hào quyết định, xưa giờ không cho phép người khác nghi ngờ, cho dù bà Khương Lệ có tức đến tím ruột, cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, cố nặn ra bộ mặt tươi cười vâng lời chồng.
Bà ta quan sát Liễu Mộc Mộc đang xách vali một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng rất muốn biết con nhỏ này đã dùng thủ đoạn gì để lay động ông Đổng Chính Hào.
“Trên tầng vừa hay cũng đang còn một căn phòng trống, lên đó xem trước nhé.” Lúc xoay người đi, khóe miệng bà Khương Lệ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Không sao, nếu nó đã muốn vào ở nhà này, thì cứ vào mà ở, về sau đừng có hối hận là được.
Ông Đổng Chính Hào tiện miệng đáp “Ờ”, sau đó quét ánh mắt nhìn xung quanh, nói với thằng con trai đang nằm trên sofa: “Đổng Kỳ, xách hành lý lên tầng giúp chị cả con đi.”
Đổng Kỳ ngồi dậy, nhìn bố nó, sau đó rời khỏi sofa đi đến chỗ hai người phụ nữ, xách cái vali không tính là quá to của Liễu Mộc Mộc lên.
Đổng Kỳ năm này mười sáu tuổi, cao một mét bảy mươi lăm, vóc dáng cũng khá lực lưỡng, xách cái vali nhẹ bẫng, đi theo bà Khương Lệ đi lên tầng.
“Lên xem thử phòng ốc thế nào, nếu muốn thay đổi thứ gì thì nói với dì Khương con.” Ông Đổng Chính Hào nói.
Liễu Mộc Mộc vâng lời đi theo sau.
Khi vẫn còn cách mấy bậc thang nữa là lên đến tầng hai, thì đột nhiên Đổng Kỳ quay phắt người lại, khuôn mặt lộ ra nụ cười độc ác, nó quăng luôn cái vali trong tay về phía Liễu Mộc Mộc.
Nhưng giống như Liễu Mộc Mộc đã biết từ sớm, cô nghiêng người, cái vali sượt qua người cô rơi xuống tầng, cái vali vốn dĩ đã chẳng phải loại nồi đồng cối đá gì lập tức vỡ làm đôi, quần áo và sách vở bên trong tung tóe ra sàn nhà.
Bà Khương Lệ đang đi ở đằng trước đứng ở tầng hai, nhìn từ trên xuống dưới với vẻ trịnh thượng, thấy cảnh tượng ấy cũng chỉ buông một câu nhẹ tênh với Đổng Kỳ: “Sao lại bất cẩn như vậy chứ.”
Ông Đổng Chính Hào cũng nhìn thấy, nhưng không nói gì cả.
Đổng Kỳ có chút thất vọng bĩu bĩu môi, nói với Liễu Mộc Mộc: “Xin lỗi nhé, lỡ tay.”
Liễu Mộc Mộc mỉm cười với thằng nhãi nói: “Không sao.”
Không có ai định thu dọn vali bị rơi vỡ hộ cô, nên Liễu Mộc Mộc chỉ đành đi xuống, nhặt nhạnh đồ đạc vương vãi trên đất lại.
Trong khi Đổng Kỳ dợm bước đi lên tầng, thì lại nghe thấy Liễu Mộc Mộc đang mải dọn dẹp đồ đạc nói chuyện với mình: “Chị thấy mặt em trai hơi xanh đấy, rõ ràng là bị tổn hại âm đức rồi, sau này định đi đâu tốt nhất là bước bằng chân trái trước, nếu không dễ ngã gãy chân lắm đấy.”
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi à?” Hai mắt Đổng Kỳ long lên sòng sọc, quay người đang định lao xuống tìm cô tính sổ, kết quả trượt chân, cả người lăn lông lốc xuống dưới tầng.
Nếu cứ rơi thẳng xuống thì lại không sao, nhưng cầu thang nhà họ lại là cầu thang xoắn ốc, chân trái của thằng nhãi này mắc vào lan can bên cạnh, chỉ kịp nghe thấy một tiếng rắc vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Đổng Kỳ.
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn Đổng Kỳ đang nằm vật ra trên cầu thang, tủm tỉm cười: “Ây da, gãy chân rồi.”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi hai người lớn đang ở trong phòng không kịp hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, mẹ ơi chân con đau quá…” Đổng Kỳ đau đến nỗi nước mắt giàn dụa, tiếng la hét của thằng nhãi vang vọng khắp căn biệt thự.
“Ông Đổng, ông Đổng, ông mau đến đây!” Bà Khương Lệ đang định lao xuống, nhưng hình như nhớ ra chuyện gì đó, liền cẩn thận bước từng bước nhỏ xuống cầu thang.
Ông Đổng Chính Hào vội vàng chạy lên, lúc đặt chân lên bậc thang bất giác điều chỉnh lại bước chân, bước chân trái lên trước.
Trước khi xe cứu thương đến, Đổng Kỳ vẫn vừa la hét vừa chỉ tay vào Liễu Mộc Mộc gào lên với bố nó: “Bố đuổi nó đi đi, là nó khiến con bị gãy chân!!!”.
Nghe Đổng Kỳ nói vậy, các nhân viên y tế đi theo xe cấp cứu liếc nhìn Liễu Mộc Mộc, hỏi ông Đổng Chính Hào: “Vết thương ở chân của người bị thương không phải sự cố ngoài ý muốn sao? Có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp ông không?”.
Khuôn mặt ông Đổng Chính Hào đen sì: “Là sự cố ngoài ý muốn thôi, là tự nó ngã đấy.”
Ông ta và bà Khương Lệ bất lực trơ mắt nhìn con trai tự mình làm gãy chân mình, chỉ chưa đầy năm phút kể từ lúc Liễu Mộc Mộc nói thằng bé sẽ bị ngã gãy chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.