Có lẽ Chiêm Ni đã kìm nén rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được một người để trút bầu tâm sự, nên không chút do dự kể hết những chuyện đã xảy ra cho Liễu Mộc Mộc nghe.
“Một năm trước, mẹ tớ mắc phải một căn bệnh về da rất lạ, trên người xuất hiện những vết mẩn đỏ, không đau, không ngứa, nên bà không bận tâm lắm về chúng.
Càng về sau, dưới da xuất hiện càng nhiều những mảng xuất huyết lớn, lúc đó mẹ con tớ còn sợ rằng mẹ bị bệnh máu trắng, nên đã đến bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra tất cả lại bình thường.”
Nhớ đến quãng thời gian mẹ mình mắc bệnh, Chiêm Ni không nhịn được ớn lạnh.
Cô tiếp tục kể: “Bác sĩ kê thuốc xong thì cho mẹ con tớ về, nhưng chưa được bao lâu, trên người mẹ bắt đầu chảy máu, những vùng da ửng đỏ trở nên mỏng đi, thỉnh thoảng chạm vào lập tức vỡ ra, máu chảy không cầm được.
Tớ liền gọi điện thoại cho bố tớ đến, ông ấy đưa mẹ đến bệnh viện làm xét nghiệm tổng quát, nhưng vẫn không có kết quả. Thật ra lúc đó tớ đã nhớ đến ông nội cậu rồi, nhưng bố tớ không tin những thứ đó, nên không đồng ý, sau đó không lâu thì mẹ tớ qua đời.”
“Cuối cùng cũng không tra ra nguyên nhân dẫn đến hiện tượng đó sao?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
Chiêm Ni lắc lắc đầu: “Không, chuyên gia do bố tớ mời về nói rằng, có thể là một căn bệnh mà cho đến giờ vẫn chưa được phát hiện ra, trước đây họ chưa từng gặp căn bệnh nào giống như vậy.”
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ một thoáng, nói với Chiêm Ni: “Trước đây ông nội chưa từng kể với tớ về kiểu tình trạng giống như cô Trương bao giờ, như thế này đi, tớ quay về kiểm tra nhật ký ông nội tớ để lại, nói chưa biết chừng lại tra ra được điều gì đó, đến lúc đó tớ sẽ thông báo cho cậu.”
Chiêm Ni có chút thất vọng, nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý.
Sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc mới xong, thì anh trai của Chiêm Ni đi ra tìm cô ấy, Liễu Mộc Mộc thấy vậy liền rời đi trước.
Thái độ của Chiêm Hồi Thiên đối với em gái không nóng không lạnh, dù sao hai anh em họ cũng bị chia cách nhiều năm nay, bình thường cũng chẳng có chuyện gì để nói. Hôm nay nhìn thấy em nói chuyện với Liễu Mộc Mộc, bèn hiếu kỳ hỏi một câu: “Em quen em ấy à?”.
“Bạn ấy là bạn học hồi cấp ba của em.”
“Trùng hợp thế.” Chiêm Hồi Thiên có chút ngạc nhiên, thân phận của Liễu Mộc Mộc ngoại trừ Chiêm Ni ra, cả nhà họ Chiêm đều biết, suy cho cùng bọn họ cũng được coi là quan hệ họ hàng chính thức mà.
“Vừa nãy bọn em nói chuyện gì vậy?”.
“Không có gì đâu ạ.” Chiêm Ni cúi đầu, “Cô ấy hỏi em, sau khi đến Khánh Thành thì mẹ em phải làm sao, em nói mẹ đã qua đời rồi.”
Nghe em gái nhắc đến mẹ ruột, lông mày Chiêm Hồi Thiên cau lại, anh ta dừng bước, giọng nói có chút tức giận cảnh cáo em: “Từ sau đừng tùy tiện kể chuyện này cho người khác biết.”
“Tại sao ạ?” Chiêm Ni thắc mắc.
“Đây là chuyện riêng trong nhà, lôi ra kể với người khác, sẽ trở thành để tài cho bọn họ bàn tán.” Chiêm Hồi Thiên liếc nhìn em gái, “Hiện giờ thân phận của em không giống với trước kia nữa, phải chú ý hơn, đừng làm mất mặt gia đình mình.”
Tuy rằng Chiêm Ni không hiểu gì, chỉ là nói chuyện với người quen vài câu thôi mà, rốt cuộc có gì mất mặt đâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.
Lúc buổi tiệc sinh nhật sắp kết thúc, đột nhiên có một vị khách mới tới, vợ chồng Chiêm Hồng Nghiệp đích thân ra ngoài đón.
Sau khi nhìn thấy vị khách ấy, sắc mặt ông Đổng Chính Hào trở nên vô cùng khó chịu, Liễu Mộc Mộc đặc biệt quan sát tướng mạo của vị khách này, trong lòng thầm “Ồ” lên.
Vị khách này, ấy thế mà lại sở hữu tướng mặt phú quý rất tiêu chuẩn, so với những gương mặt có tướng đại gia mà ông nội thường lấy ra để dạy cô học thì còn tiêu chuẩn hơn, kiểu người mặt mày nhàu nhĩ như bố cô, chắc chắn không có cửa để so sánh với đối phương.
Nếu đối phương chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, thì nhất định sẽ cực kỳ, cực kỳ giàu.
Sự thật đúng là vậy, vị khách đó quả thực cực kỳ giàu có, và còn là nhà đầu tư mà có một dạo cả ông Tần Khai và ông Đổng Chính Hào đều muốn tranh giành cho bằng được.
Mà hiện giờ người này lại xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của gã Chiêm Hồng Nghiệp này, mục đích đã quá rõ ràng, không cần phải nói người ta cũng biết.
Ông Đổng Chính Hào bước lên trước chào hỏi đối phương, nhưng ông ta đáp lại rất hờ hững, chỉ trò chuyện với chủ nhân của buổi tiệc hôm nay.
Bắt chuyện làm thân thất bại, nhưng ông Đổng Chính Hào cũng không phải người dễ dàng chịu từ bỏ như thế, nhưng mãi cho đến khi buổi tiệc sắp kết thúc, cũng không thể tìm được cơ hội nào khác, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng ra về.
Sau khi lên xe, suốt cả dọc đường bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, ngay cả bà Khương Lệ cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi chuyện.
Trong khi đó Liễu Mộc Mộc lại có vẻ như nằm ngoài sự bao phủ của luồng không khí ngột ngạt ấy, cô lôi điện thoại ra, nhấn vào trò chơi, bắt đầu chơi xếp hình.
Âm thanh bùm bùm khi các khối lập phương bị sụt đi thỉnh thoảng lại vang lên trong không gian không lấy gì làm rộng rãi lắm ấy, khiến cho ông Đổng Chính Hào bực mình quát tướng lên: “Tắt đi.”
Liễu Mộc Mộc còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, đủng đỉnh nói: “Chỉ có những gã đàn ông thất bại mới đem cơn giận ở bên ngoài về trút lên người nhà thôi.”
Ổng Đổng Chính Hào tức đến nỗi đầu óc như muốn bốc khói.
Bà Khương Lệ vội vàng trách móc: “Được rồi, đừng chọc giận bố con nữa.”
“Dì Khương, sao những lúc thế này không thấy dì nói với bố là con bé vẫn còn nhỏ, đừng chấp nhặt với nó?”.
Bà Khương Lệ nghe xong nghẹn lời chán không muốn nói tiếp nữa.
Liễu Mộc Mộc tiếp tục chơi xếp hình, nhân tiện nói với ông Đổng Chính Hào đang ngồi ở đằng trước: “Gần đây tài vận của bố đang giảm sút, bố nên chấp nhận hiện thực đi, đừng ôm mộng hão huyền nữa, cảnh báo tới từ một chuyên gia trong ngành đấy.”
Gân xanh trên trán ông Đổng Chính Hào giật giật: “Được rồi, con im miệng đi.”
Quay về biệt thự nhà họ Đổng, Liễu Mộc Mộc phớt lờ thằng nhãi Đồng Kỳ đã phải đợi bọn họ suốt hơn hai tiếng đồng hồ, đang ngồi trên sofa trong phòng khách, cô cầm lấy một quả táo trên bàn uống nước chạy thẳng về phòng mình.
Sau khi vào phòng, cô mở chiếc vali đã bị rơi vỡ của mình ra, lôi ra một quyển sách được buộc bằng chỉ.
Những lời cô nói với Chiêm Ni lúc trước cũng không hẳn là nói dối bạn, chẳng qua là trong tay của Liễu Mộc Mộc không có những thứ như nhật ký của ông nội, ông nội xưa giờ chưa từng có thói quen ghi chép, dùng lời của ông để nói thì, quá khứ của ông quá lẫy lừng, mấy con chữ ấy không đủ để ghi chép lại.
Luôn tự khen dự cảm của bản thân vô cùng chuẩn xác, hơn thế còn mắc bệnh kiêu ngạo giai đoạn cuối.
Nhưng ông nội vẫn để lại cho cô một cuốn sách chuyên ghi lại những chuyện độc lạ, đây là những câu chuyện mà suốt những năm qua ông được tận mắt chứng kiến hoặc nghe người khác kể lại.
Tất nhiên cũng không phải hy vọng cô có thể giải quyết được vấn đề gì lớn lao, chỉ đơn thuần là muốn cô phát hiện được có chỗ nào không ổn thì mau bỏ của chạy lấy người đi, đừng có ngốc nghếch đâm đầu vào tường làm gì, suy cho cùng trong mắt ông nội, đứa cháu gái này của ông là hàng thải loại, trói gà không chặt.
Liễu Mộc Mộc lật qua quyển sách xem một lượt, nhưng không tìm thấy trường hợp nào tương tự như vậy.
Cô cầm theo quyển sách lăn lộn mấy vòng trên giường, hồi đầu tại sao ông nội lại chỉ đưa quyển sách này cho cô chứ không phải là một công cụ tìm kiếm? Lần nào cũng phải mở từng trang một, mà còn không tìm thấy mới đau chứ.
Cô nằm bò trên giường lại lật thêm hai trang nữa, đột nhiên đọc được trên một trang có ghi lại rằng: Bảy mươi năm trước, ở thời Thiểm Xuyên, có hai thôn làng xảy ra tranh chấp, vu sư của thôn bên cạnh đã nguyền rủa dân làng kia, khiến cho cơ thể người bị nguyền rủa đột nhiên bị cứa rách, máu chảy đầm đìa không cầm được.
Về sau vị vu sư đó bị trưởng làng của làng bên cạnh dẫn theo thanh niên trai tráng khỏe mạnh đấm đá cho đến chết.
Bên cạnh còn có những dòng bình luận từ hồi học cấp hai của Liễu Mộc Mộc, chữ vẫn còn rất nguệch ngoạc, khi ấy cô nghiện chơi game nhập vai, nên đã bình luận như sau: Tấn công vật lý luôn luôn là cách tấn công nhanh chóng và hiệu quả nhất!
Hồi đầu cô mê mẩn nhân vật chiến binh không dứt ra được, và đã PK với nhân vật pháp sư của một cậu bạn cùng lớp, để chứng minh rằng chiến binh mới là “trâu” nhất.
(PK viết tắt của “player killing” nghĩa là trận “đồ sát” giữa những người chơi.)
Kết quả bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
E hèm, mà chuyện đó không quan trọng.
Cô ngồi bật dậy, triệu chứng này sao đọc thấy quen thế nhỉ?
…
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng ra khỏi cửa lớn, Chiêm Hồng Nghiệp quay đầu lại nhìn cô con gái đứng bên cạnh, giờ đã rất muộn rồi, buổi tiệc kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, nên giờ hai mí mắt của Chiêm Ni đang bắt đầu đánh nhau rồi.
Bên ngoài nhà không có điều hòa nên khá oi bức, từng cơn gió thổi qua, cũng chẳng mang lại được chút cảm giác mát mẻ sảng khoái nào.
Chỉ có tiếng kêu của các loại côn trùng ở bên ngoài, mới mang lại cảm giác thân thuộc như lúc còn ở dưới quê cho Chiêm Ni, đáng tiếc là mẹ lại không còn ở bên cạnh cô nữa.
Đúng lúc đang định quay trở vào nhà, thì Chiêm Ni lại đột nhiên liếc nhìn thấy dưới ngọn đường cách đó không xa, có một người đang đứng, nói một cách chính xác thì không giống người cho lắm, mà giống như một cái bóng đang đứng hơn, cô bị dọa cho sợ, chân bủn rủn, may mà kịp thời bám vào ông Chiêm Hồng Nghiệp.
“Sao thế?” Ông Chiêm Hồng Nghiệp hỏi.
“Có người.” Chiêm Ni chỉ tay về phía ngọn đèn đường cách đó không xa.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp cau mày nhìn một lúc, sau đó quay người đi về phía ngọn đèn.
Lúc đi tới gần mới nhìn rõ, người này mặc cả một cây đen, nên ban đêm thoạt nhìn mới đáng sợ như vậy.
Tiến lại gần hơn chút nữa thì ông Chiêm Hồng Nghiệp liền nhận ra người đó, ông ta thắc mắc hỏi: “Chị Tần, sao chị lại đứng đây một mình thế?”.
Biệt thự của nhà họ Tần cùng ở trong một khu với nhà ông ta, chẳng qua là một cái ở hướng nam, một cái hướng bắc mà thôi, nếu không phải cố tình vòng sang đây, thì bình thường hai nhà rất khó chạm mặt nhau.
“Là ông hại chết ông Tần nhà tôi, đúng không?” Giọng nói của bà Tần khàn sạn đến mức bất thường.
Chiêm Hồng Nghiệp cau mày, có chút không vui nói: “Tôi biết sau khi anh Tần qua đời tâm trạng của chị không tốt, nhưng chuyện này không hề liên quan tới tôi, xin chị đừng chỉ trích lung tung.”
“Nếu không phải do ông làm, thì sao ông có thể nhanh chóng cướp hết nhân viên đi như vậy, bọn họ thà hủy hợp đồng cũng không chịu làm tiếp? Còn cả ông Trác nữa, lúc trước ông ấy đã đồng ý sẽ đầu tư cho ông Tần nhà tôi, hiện giờ ông ta lại xuất hiện ở nhà của ông.” Ánh mắt của bà Tần đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào ông Chiêm Hồng Nghiệp.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp thở dài có phần bất lực: “Đây chẳng qua là thủ đoạn thường thấy trên thương trường mà thôi, mọi người đều phải dựa vào bản lĩnh của bản thân, tôi nghĩ mình chẳng làm gì phạm pháp cả. Ngược lại chị Tần, tôi hy vọng sau này không phải nghe bất kỳ những lời bôi nhọ gièm pha nào về mình nữa, nếu không đừng trách tôi không nể mặt anh Tần.”
Nói xong, Chiêm Hồng Nghiệp không thèm quan tâm đến bà nữa, xoay người đi vào nhà.
Ở sau lưng ông ta, bà Tần nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông Chiêm Hồng Nghiệp: “Chiêm Hồng Nghiệp, ông sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp lắc lắc đầu, nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại.
Cửa lớn nhanh chóng được đóng lại, ngăn chặn ánh mắt như tẩm độc của bà Tần ở bên ngoài.
Khách khứa đều đã về hết cả rồi, căn biệt thự chỉ còn lại một đống bừa bãi.
Những thứ này sáng mai sẽ có người tới dọn dẹp, bà Khương Giai nhìn thấy chồng và con gái riêng của chồng cùng nhau đi vào, thì quay người về phòng tắm rửa.
Lúc Chiêm Ni đang định đi vào phòng mình, thì bị ông Chiêm Hồng Nghiệp gọi lại, ông ta dẫn con gái vào phòng làm việc của mình.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp rất mê sưu tập đồ cổ, một mặt tường trong phòng làm việc kê một cái giá bằng gỗ, bên trên bày biện đủ loại bình sứ cổ từ các triều đại.
Đây là lần đầu tiên Chiêm Ni bước chân vào đây, nên bị sốc ngay tại chỗ.
“Toàn bộ chỗ này đều là bộ sưu tập đồ cổ của bố, thế nào, có thích không?” Ông Chiêm Hồng Nghiệp thấy con gái nhìn chăm chú, liền mỉm cười hỏi.
Chiêm Ni vội vàng lắc lắc đầu: “Con không hiểu lắm về thứ này, nhưng chúng thật sự rất đẹp.”
Ông Chiêm Hồng Nghiệp xoa xoa đầu con gái, xoay người đi tới chỗ bàn lật tìm một hồi, sau đó rút ra một cái thẻ và một tấm danh thiếp, đưa cả cho Nghê Ni.
Chiêm Ni bối rối nhận lấy, cúi đầu nhìn, tấm danh thiếp là của phó viện trưởng của một bệnh viện tư nhân nào đó ở Khánh Thành, đằng sau có in kèm số điện thoại.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp nói: “Thẻ ngân hàng con cứ cầm lấy mà dùng, thiếu tiền thì có thể rút từ trong đấy, đây là tiền tiêu vặt bố cho con. Thêm nữa, qua vài ngày tới con hãy gọi vào số điện thoại trên danh thiếp kia, rồi đến kiểm tra sức khỏe. Con cũng biết đấy, bệnh của mẹ con đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, bố rất lo đây là một loại bệnh di truyền nào đó, nên con cứ đi kiểm tra trước đi để đề phòng.”
“Con biết rồi thưa bố.” Chiêm Ni nghe đến đây liền rơm rớm nước mắt, bất kể mẹ kế có đối xử với cô thế nào, thì trước giờ bố đều rất quan tâm đến cô.