Võng Du Chi Anh Hùng Vô Địch Online

Chương 18:




“Vào đi.” Hình Thiên không để ý đến ánh mắt dò hỏi của mấy người Minh Phong bọn họ, kéo tay Sát đến phòng nghị sự.
“Đã lâu không gặp, Sát.” Thu hồi kinh ngạc ban đầu, Minh Phong tiên phong đi tới bên cạnh Sát hướng hắn chào hỏi.
Sát từ khi bắt đầu vào cửa đã mang theo mũ đội trên đầu, không nói câu nào, tùy ý Hình Thiên dắt bản thân đi tới. Mai cho đến khi Minh Phong hướng hắn chào hỏi mới ngẩng đầu. Vừa mới nhấc đầu, nói còn chưa nói, Khí Nhi bên cạnh đã kêu lên “Mộng Mộng?!”
“Mộng Mộng?” Đây là hợp tấu bốn người Minh Phong, Nhã Lạc Khắc, Ma Tây, Ái Nhĩ Ngu Ngốc.
“Ngươi quen hắn?” Còn câu này là của Hình Thiên nói với Sát. Chỉ thấy Sát chăm chú nhìn Khí Nhi nửa ngày, đột nhiên cũng hưng phấn kêu lên “Kỳ Kỳ?” Nói xong, một phen vẫy khỏi tay Hình Thiên, chạy tới, hai người ôm lấy nhau sôi nổi, vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Thấy bọn họ có vẻ ôm nhau nhảy nhót  đã 10 phút còn không có dừng lại, Minh Phong và Hình Thiên bước lên, mỗi người giật lại một người.
“Ngươi sao lại biết hắn?” Minh Phong hỏi Khí Nhi, vừa rồi Sát cho hắn cảm giác hoàn toàn không giống cái người âm trầm như trước kia, ngược lại cùng Khí Nhi giống nhau làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu, đương nhiên không tính đến một thân trang phục dị giáo đồ quỷ dị kia.
“Mộng Mộng là bạn cùng lớp cùng bạn tốt của ta ở Quốc Trung. Tốt nghiệp Quốc Trung hắn chuyển nhà, chúng ta liền chưa từng gặp nhau từ đó.” Khí Nhi đối với Minh Phong gió chiều nào che chiều nấy có hỏi tất đáp, Hình Thiên bên kia số phận lại không phải cái loại này. Hắn hỏi Sát câu hỏi giống như vậy, nhận được chính là một câu “Liên quan gì đến ngươi.” Sờ sờ cái mũi, buộc lòng phải không hỏi gì tiếp nữa, làm bộ không thấy được Ma Tây bọn họ ở bên cạnh cười trộm, trịnh trọng dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Các vị, Sát, nga phải nói là Diệt cố dong đoàn đã xin hủy bỏ tấn công Địa Minh, đồng thời ta đáp ứng Sát để cho dong đoàn của bọn họ trở thành một thành viên của Địa Minh, hơn nữa đem thủ lĩnh của bọn họ thêm vào Tuyệt Thế, để cho chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh.” Nói xong còn cố tình vỗ tay, có điều không ai để ý tới hắn.
“Đợi tí nữa phải giải thích rõ ràng cho ta.” Gần như đồng thời, Minh Phong Ma Tây bọn họ đều gửi cho Hình Thiên mật ngữ giống nhau. Hình Thiên nhìn bọn họ cười cười. ” Mỗi người gia nhập Tuyệt Thế đều là lãnh đạo cao tầng của Địa Minh, đều ở trong đại sảnh thành phố có một căn phòng của mình, ta mang ngươi tới phòng của ngươi.” Nói xong liền dắt tay Sát đi vào trong, còn Sát trên mặt biểu tình không cam chịu như vậy, ôi chao, Hình Thiên phát hiện bản thân gần đây con mắt không được tốt lắm, nhìn không thấy a.
“Được rồi, Khí Nhi ngươi cũng có phòng của mình, ta cũng mang ngươi đi vào.” Minh Phong thấy Hình Thiên vừa nói như vậy, nhớ tới Khí Nhi cũng đã là một thành viên của Tuyệt Thế, cho nên cũng đem hắn mang vào trong. Ba người khác bị bỏ quên ở một bên, thấy hiện tại mình không có việc gì, liền dứt khoát đăng xuất, sau đó nhất chí cùng nhau đi nhà Ma Tây, trong mấy người bọn họ, chỉ có Ma Tây là người đã ra ở riêng, cho nên bình thường đều tụ họp ở nhà Ma Tây. Đúng như dự đoán, khi bọn họ đánh xong một vòng trò chơi, Hình Thiên và Minh Phong cũng tới.
“Tình huống đều rõ ràng rồi?” Hai anh em Hướng Hoài Thuần, Hướng Hoài Hạ đang tiến hành bàn chém giết thứ hai, mặc dù có trò chơi công nghệ cao võng du hư nghĩ này, nhưng chơi những trò chơi cũ thông thường cũng không tệ. Chỉ có Tả Ly đưa cho Phượng Minh và Hành Thiên mỗi người một lon bia, xem như đã hoàn thành hết nghĩa vụ chủ nhà.
“Trước để Hành Thiên nói đi.” Phượng Minh và Hành Thiên đem hai lon bia hướng phía hai huynh đệ bên kia ném sang, thành công khiến bọn họ buông máy chơi game trong tay xuống, ngồi ở một bên nghe chuyện xưa. “Ân oán của hắn cùng Sát khá thú vị, nga được rồi, Sát đích thực tên là Lý Mạnh.”
“Lý Mạnh? Ta nhớ Khí Nhi gọi hắn là Mộng Mộng a?” Mặc dù nghe lên cũng gần giống nhau, nhưng âm điệu thì khác, Hướng Hoài Hạ đặt câu hỏi.
“Cái này thì phải hỏi Lạc đại thiếu của chúng ta rồi.” Phương Minh hướng hắn ném một ánh mắt xem thường. Hành Thiên bất đắc dĩ buông lỏng tay, ý bảo hắn cũng rất vô tội.
“Lý Mạnh có chị gái tên là Lý Mộng.” Hành Thiên bắt đầu chậm rãi lên tiếng kể chuyện từ rất lâu trước đây, ngay cả Minh Phong cũng không biết. “Không biết nên nói từ đâu. Còn nhớ rõ ba năm trước đây khi ta học cao nhị có một lần cùng người đua xe kết quả ngã gãy chân không? Lý Mộng là y tá chăm sóc ta khi đó. Nàng là một người vô cùng cởi mở, cùng lúc có không ít bạn trai hoặc có thể nói là bạn giường, mà ta vốn lúc đó đang nằm viện có chút buồn chán, chính vì thế nên sau đó….” Hành Thiên cho mọi người một ánh mắt các ngươi tự hiểu đi, sau đó tiếp tục nói: ” Lý Mạnh khi đó mới quốc tam (L: cái quốc tam, quốc trung gì đó này Leo ko biết là cấp học gì a, mọi người đoán đại cái đi) hắn có bệnh yêu chị vô cùng mãnh liệt, về cơ bản mỗi ngày tan trường đều tới bệnh viện nhìn chị gái hắn, việc này có lẽ liên quan đến lúc hắn còn bé không có mẹ, có một lần không cẩn thận bị hắn chứng kiến ta và chị gái hắn ở đó gì gì đó, từ đấy hắn liền cho rằng ta là anh rể hắn. Chị gái hắn lại giải thích rất nhiều lần cũng vô dụng, từ sau ngày đó hắn mỗi ngày tới bệnh viện chuyện đầu tiên không phải đi nhìn chị hắn, mà là tới bệnh viện cảnh cáo ta không được phụ lòng Lý Mộng.” Nghĩ đến hồi đó, Hành Thiên liền cảm thấy buồn cười, hài tử không lớn không nhỏ kia, giả bộ người lớn muốn hắn đối tốt với chị gái mình, hơi đùa giỡn một cái mặt liền đỏ bừng.
“Sau đó thì sao?” Tả Ly đem Hành Thiên như bắt đầu đi vào cõi tiên đánh thức.
“Sau đó? Sau đó ta xuất viện, cũng không liên hệ gì với tỷ đệ Lý gia. Mãi cho đến khi ở trong Anh hùng vô địch gặp được Lý Mạnh khi đó đang đi cùng với Minh Phong. Lúc mới nhìn ta thực sự không ý thức được kia là Lý Mạnh, bởi vì hắn cùng trước đây cảm giác hoàn toàn khác, lộ vẻ rất âm trầm, mãi đến sau khi hắn nhìn thấy ta trong mắt nổi lên kinh ngạc và căm hận ta mới cảm thấy mình có lẽ cùng hắn quen biết, nhưng ta hoàn toàn không biết hắn vì cái gì lại hận ta, có điều khi đó ta cũng không để ý. Cho đến khi nhận được thư khiêu chiến của Lý Mạnh, ta mới cảm thấy có thể có chuyện, cho nên liền đi tìm Lý Mạnh hỏi rõ ràng.”
“Thì ra Lý Mộng 1 năm trước đã chết, tự sát, tựa hồ là vì vấn đề tình cảm. Lý Mạnh một lòng cho rằng chị gái hắn chỉ có mỗi ta là bạn trai, cho nên liền cho rằng ta hại chết chị gái hắn, đi khắp nơi tìm ta. Kết quả may mắn thế nào lại ở trong trò chơi gặp được…..” Nói đến đây Hành Thiên liền phiền muộn, hắn không đáng tin như thế sao, nói nửa ngày tiểu tử kia vẫn cho rằng mình là hung thủ giết người.
“Có vẻ như rất phức tạp, có điều ngươi cũng thật là, ngay cả đại tỷ tỷ cũng dính vào, đáng đời bị người hiểu lầm.” Hướng Hoài Thuần không hề thông cảm nói.
“Chơi đùa mà thôi, ai biết lại thế này.”
“Vậy Sát, nga không phải, là Lý Mạnh vì sao lại đáp ứng hủy bỏ chiến thư, hơn nữa còn gia nhập Tuyệt Thế?” Hoài Hạ hỏi.
“Ta nói đầu lưỡi gần như muốn đứt rồi, hắn mới miễn cưỡng tin, cho ta một cơ hội tìm ra kẻ bạc tình thực sự…hãn, ta thực rõ là tai bay vạ gió.”
“Ai bảo ngươi luôn đả thương trái tim thuần khiết nhà người ta, hiếm khi làm được việc tốt tích đức đi.” Phượng Minh mới không thương hại hắn, tên tiểu tử này rõ ràng giả bộ cục cưng ngoan ngoãn, trên thực tế người bên mình thay đổi một chuỗi.
“Ngươi có phải là ăn dấm (L: ghen đó bà con) hay không a? Yên tâm, ta sẽ vẫn lấy ngươi.” Hành Thiên nói đến là việc người trong nhà đem hai người bọn họ ghép thành một đôi.
“Khí Nhi và Lý Mạnh là bạn cùng lớp Quốc trung, các ngươi cũng đã biết rồi. Bọn họ khi đó là bạn tốt, thời gian quốc tam nhà Lý Mạnh hình như xảy ra chuyện gì đó, liền chuyển đi, hiện tại xem ra chính là chuyện chị gái hắn qua đời. Còn đâu chuyện gọi hắn là Mộng Mộng, là bởi vì gọi như thế thuận miệng.” Phượng Minh hai câu đem những gì Khí Nhi nói với hắn lập lại một lần, đương nhiên là rút gọn đi, còn lời của Hành Thiên giả bộ như không nghe thấy, hắn hiện tại cũng sẽ không nhầm lẫn cảm giác của mình đối với Hành Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.