Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 99: Cuộc chiến cuối cùng với BOSS




Lương Tu Ngôn để bàn sau, sáu người tiếp tục công kích thanh niên mà không chịu tí ảnh hưởng nào. Bọn họ đều có kinh nghiệm trò chơi phong phú, bất kể là tránh đòn hay công kích, đều phối hợp vô cùng suông sẻ. Dù lúc ấy cũng có vài người xãy ra chuyện buồn như Lương Tu Ngôn, có điều trên người họ không có chỗ nào không thể thấy như cậu, hơn nữa trong bao phục của bọn họ còn có chuẩn bị trang bị.
Do đó, dù thanh niên là con yêu quái trăm tuổi, dưới sự công kích này, cuối cùng lộ ra vẻ mệt nhoài.
“Giá trị huyết còn lại 20%, cẩn thận bạo.” Đồ Tô lên tiếng nhắc nhở.
Đó cũng là chuyện thường trong trò chơi, quái cấp BOSS vào thời điểm lượng máu rơi xuống trị số nhất định, sẽ xuất hiện tình trạng bạo. Ví dụ như đột nhiên tăng tốc độ, công kịch mạnh hơn, hoặc là ra chiêu thức quần thương. Nếu lúc này đội nhóm phối hợp không tốt, sẽ rất dễ bị diệt cả nhóm.
Bởi vậy, Đồ Tô vừa nhắc nhở, vừa chú ý kĩ năng quần liệu của mình. Kỹ năng này thời gian đóng băng quá dài, hắn vẫn chưa dùng tới, chỉ bởi thời khắc này.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, thanh niên đột nhiên ngừng công kích, người lùi về sau một bước.
Khóe miệng của hắn chảy ra tơ máu, nhưng bàn tay nắm roi vẫn vững vàng như trước.
“Quả thật không nhờ, ta chỉ ở trong này thủ lăng trăm năm, trên giang hồ đã xuất hiện những người giỏi giang như vậy, quả nhiên là hậu sinh đáng sợ.” Thanh niên tạm ngừng, không chút để tâm quệt đi vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn quan tài, sát khí trên mặt trong nháy mắt biến thành vẻ cô đơn và không từ bỏ, “Ta từ lúc còn trẻ đã từng tập phương pháp Quy Tức, thân thể tiến vào trạng thái Quy Tức, liền có thể sống lâu hơn người thường rất nhiều. Thưở đầu ta nghĩ, nếu a Thắng chết, ta sống lâu như vậy thì có ý nghĩa gì. Nhưng ta lại không yên lòng, tuy lăng mộ này vô cùng bí mật, nhưng ta nghĩ rằng, hắn ngày trước vất vả, sau khi chết còn bị người ngoài quấy rầy, không thể an tâm yên nghỉ.
Nói rồi, thanh niên xoay người, đưa tay mơn trớn quan tài, nhẹ giọng hỏi: “A Thắng, ta không thể làm được chuyện đã đáp ứng ngươi, nhưng ngươi dưới ấy cũng cô đơn trăm năm, nay ta xuống đó với ngươi nhé?”
Lương Tu Ngôn nhìn anh BOSS đang êm đẹp, tự nhiên lại biến thành diễn tình buồn, đi đến bên cạnh Mạc Tuấn Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, hắn với hoàng đế kia có quan hệ tình nhân à?”
“Xem thì là vậy.” Nói xong, Mạc Tuấn Ninh từ trong bao phục lấy ra một bộ đồ đưa cho cậu, “Mặc vào trước đã.”
Lương Tu Ngôn tiếp nhận rồi nhìn, vừa khéo cùng cấp với cậu, trong lòng thấy ngọt ngào không thôi, nhanh nhẹn mặc vào.
“Thân thể có thấy khó chịu không?” Mạc Tuấn Ninh thân thiết hỏi.
Lương Tu Ngôn lắc đầu, nghĩ thầm học trưởng tốt quá, luôn không quên quan tâm mình.
“Tinh dịch có chảy ra không?”
Lương Tu Ngôn thoáng cái đỏ mặt tưng bừng, tức giận trừng hắn, quả nhiên, cùng cầm thú không có tiếng nói chung!
Mạc Tuấn Ninh hoàn toàn không để bụng, sờ sờ đầu cậu, cười nói: “Không sao, phó bản này sắp xong rồi, chờ chút nữa.”
Lương Tu Ngôn ngoảnh đầu sang hướng khác, quyết không nói chuyện với cầm thú.
Vào lúc bọn họ đang liếc mắt đưa tình, thanh niên đã tâm sự xong với quan tài, xoay người lại, nói với mọi người: “Tiêu mỗ tự nhận tài nghệ không bằng người, bọn ngươi đã có năng lực đến đây, trân tàng dị bảo trong lăng mộ này tùy các ngươi chọn lựa, Tiêu mỗ quyết không ngăn cản. Chỉ có quan tài này, nếu các ngươi muốn quấy nhiễu a Thắng, thì hãy bước qua xác Tiểu mỗ!”
Cho dù tướng mạo của thanh niên trông đơn thuần, nhưng khi nói lời này, mang theo một ngạo khí không thể xem nhẹ.
Lương Tu Ngôn nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn, biết rõ đối phương chỉ là NPC, đó cũng là câu chuyện hệ thống thiết lập, nhưng ngẫm lại nhìn thấy một người cô đơn ở trong lăng mộ để bồi một người khác cả trăm năm, tình cảm đó thiệt đáng quý mà.
Vì vậy, cậu kéo kéo tay áo của Mạc Tuấn Ninh, nói: “học trưởng, thôi cho qua đi, không cần đuổi tận giết tuyệt làm gì, ta thấy hắn đúng là người tốt.”
Mạc Tuấn Ninh đương nhiên hiểu rõ đàn em của mình, cậu chính là dễ dàng mềm lòng, lúc trước ở trong sơn đã không nỡ lòng với một con nhện tinh, huống chi hiện tại là một NPC có tình có nghĩa chứ.
“Được rồi, nghe lời ngươi.” Mạc Tuấn Ninh cưng chìu cười nói.
Nhận được sự đồng ý của học trưởng, Lương Tu Ngôn hướng đôi mắt trông mong về phía Hắc Vân Áo Thành.
Dưới ánh mắt van nài ấy, Hắc Vân Áp Thành không chút do dự liền gật đầu. Dù sao với y mà nói, phần thưởng gì đó đều là thứ yếu, chỉ cần Lương Tu Ngôn vui vẻ là tốt rồi.
Đồ Tô hai tay để ở phía sau người, cũng ra vẻ không định nhúng tay.
Tùy Phong thì ngỏ lời: “Ta cho ngươi mặt mũi, ra ngoài rồi phải bồi thường ta đó.” sau đó nhận được ánh mắt thù địch của Hắc Vân Áp Thành.
Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ thấy bọn họ đều từ bỏ, chỉ có thể tức giận thu tay, bằng trình độ của gã, đánh solo thì chắc chắn teo.
Mà Đường Thất Thiểu càng chẳng quan tâm, vốn dĩ nguyên nhân cậu ta đến phó bản này đâu phải vì phần thường gì đó.
Lương Tu Ngôn thấy bọn họ đều đáp ứng, liền kích động nói với thanh niên: “Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không ra tay nữa.”
“Thật sao?” Trên gương mặt kiên quyết của thanh niên, lộ ra nét nghi hoặc.
“Đương nhiên, xông vào lăng mộ người khác vốn bọn ta đã không đúng, bọn ta sẽ rời đi.” Lương Tu Ngôn tạm ngừng, còn nói, “Nhưng mà, nếu ngươi có thể nói cho bọn ta biết cách để rời khỏi, thì quá tốt rồi.” Ngẫm lại nếu đi theo con đường ấy lần nữa, trước hừng đông vẫn không có cách rời khỏi phó bản.
May sao hệ thống không có thiết kế không nhân tính như thế, chợt thấy thanh niên vung tay phải, trong góc liền xuất hiện một truyền tống trận.
“Kỳ thật, phía trên quan tài này có thiết lập cơ quan, nếu các ngươi là hạng người tâm thuật bất chính, thì chắc chắn sẽ vùi thây nơi này.”
Nghe thấy thanh niên nói thế, Lương Tu Ngôn không khỏi than may mắn, nếu không đã uổng công đánh mất một cấp.
“Ta ở trong lăng mộ này đơn độc trông coi trăm năm, chắc hẳn giang hồ hiện nay tiên pháp của Tiêu gia đã thất truyền từ lâu. Chúng ta có thể gặp nhau nơi đây âu cũng là duyên phận, ta tặng các ngươi một vật, hy vọng trong các ngươi, có thể có người kế thừa y bát của ta, làm rạng rỡ tiên pháp của Tiêu gia.
Bảy người nhìn nhau, bởi vì trên phương diện võ công mọi người đều đã có phong cách của mình, tiên pháp Tiêu gia tuy lợi hại, nhưng ngoại trừ trêu ghẹo người khác ra, thì cũng chỉ đặc biệt dùng để lột đồ con người ta, đối với bọn họ mà nói chỉ là vô bổ.
Cuối cùng vẫn là Đồ Tô cầm đi, chiếu theo giới thị trường đền bù cho những người khác một ít tiền là được.
Cái phó bản trong truyền thuyết này cũng chẳng mang đến phần thưởng hậu hĩnh chi hết, làm mọi người không khỏi thất vọng. Vào thời điểm bọn họ chuẩn bị tiến vài truyền tống trận để rời đi, thì nghe thấy thanh niên phía sau đột nhiên mở miệng:
“Vị tiểu huynh đệ kia, từ từ.”
Lương Tu Ngôn xoay người, thấy thanh niên vậy mà đang gọi mình, sờ sờ đầu, vô cùng khó hiểu. Đi qua, hỏi: “Tiền bối còn chuyện gì sao?”
“Trước đó là ngươi ở trên ôn tháp phá giải cơ quan phải không?”
Lương Tu Ngôn nghĩ đến sự tình hoang đường làm trên thạch tháp trước đó, mặt thoáng cái đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đó… Đó là không cẩn thận…”
Thanh niên lại khe khẽ thở dài, “Ôn tháp ấy là ta yêu cầu a Thắng chuyển vào, phía trên có rất nhiều kỉ niệm giữa ta và hắn,” nói rồi, ánh mắt của thanh niên trở nên rã rời, dường như đang chìm vào trong kí ức xưa.
Thấy khóe miệng hắn hơi nâng lên, có lẽ nhớ tới đoạn hồi ức vô cùng đẹp, chống đỡ hắn một mình vượt qua trăm năm cô đơn ấy. Do đó Lương Tu Ngôn không nỡ cắt ngang hắn, chờ hắn tiếp tục mở miệng.
“Giữa ta và ngươi nếu đã có duyên, tiểu huynh đệ, không biết có thể giúp ta hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng không?”
Lại là nhiệm vụ ẩn tàng! Lương Tu Ngôn lập tức mở nhạc trong lòng, nét mặt lại đứng đắn trả lời: “Tiền bối cứ nói đừng ngại.”
“Ta lúc còn trẻ từng thiếu một người rất nhiều, nếu ngươi lương lai gặp được hắn, có thể thay ta nói một tiếng xin lỗi?”
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn  có nhận nhiệm vụ hay không: tâm nguyện của Tiêu Hoài Bích?”
“Được.” Lương Tu Ngôn không chút suy nghĩ, bèn lựa chọn xác nhận.
“Đây là một nửa của ngọc bội, nơi người ngươi phải tìm giữ một nửa mảnh ngọc bội còn lại. Ta biết biển người mênh mông, muốn tìm một người không phải dễ. Nhưng đây là tiếc nuối cuối cùng trong cuộc đời ta, nếu không dù ta ở dưới gặp mặt a Thắng, cũng không thể đối diện với y.”
Lương Tu Ngôn tiếp nhận ngọc bội, đáp: “Tiền bối xin yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm hết sức.”
Bảy người bước vào truyền tống trận, được truyền tống tới thị trấn cách lăng mộ khá gần. Sau khi chào hỏi nhau, đều lựa chọn logout nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.