Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 63: Lô ba ba đảo môi thôi




Tuy rằng Xin Theo Ta Đàm Tiền mỗi lần tiến là mỗi lần bại lui, nhưng hắn cũng không buông tha, hơn nữa càng ngăn càng dũng, không ngừng cố gắng.
Cuối cùng trời không phụ người có lòng, rốt cục quyến rũ thành công rồi.
Đoàn người chỉ thấy hắn xuân phong đắc ý mà tiêu sái trở về “Các anh đều thấy rồi, tôi sẽ không nói thêm gì đâu. Tôi phải cùng vị mỹ nữ kia đi chế tạo lãng mạn, cho nên tôi sẽ không ở cùng các anh, cầu chúc tôi mã đáo thành công đi.” Nói xong cầm lấy cái chìa khóa ô tô trên bàn cơm, đắc ý đi hướng cô nàng đang đợi ở cửa nhà hàng.
Quan hệ một đêm ta tình ngươi nguyện giữa nam nữ ở nơi đô thị phóng khoáng này thì cũng chỉ là bình thường, nhưng để cả bọn không nghĩ tới chính là, sau một đêm đó, đoàn người lại gặp Xin Theo Ta Đàm Tiền, nhưng là ở trong cục cảnh sát.
Nguyên lai cô nàng tiếp cận Xin Theo Ta Đàm Tiền là nữ cảnh sát, đang chấp hành nhiệm vụ dụ bắt tay buôn ma túy, Xin Theo Ta Đàm Tiền âm kém dương sai nói đúng khẩu lệnh liên hệ nha.
Nữ cảnh sát vì không đánh rắn động cỏ nên sau khi dẫn Xin Theo Ta Đàm Tiền ra khách sạn mới bắt lại, đem về cục suốt đêm phỏng vấn..
Sau khi nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, Đừng Đối Ta Đạn Cầm cùng Hướng Thiên Nhất Tiếu mọi cách ra tay, mới chứng minh được Xin Theo Ta Đàm Tiền trong sạch, từ trong cục đem hắn moi ra.
Một ngày không thấy, Xin Theo Ta Đàm Tiền râu ria xồm xòam, quần áo nhăn nhiều nếp, không hề ngăn nắp, tiều tụy mà an tĩnh không nói đi theo phía sau luật sư đi ra.
Kỳ thật Xin Theo Ta Đàm Tiền cùng bộ dáng trong trò chơi hoàn toàn tương phản, tuấn lãng hiên ngang, bộ dáng hiện tại này lại làm hắn có thêm một vẻ đẹp bụi đời khác.
Ở khi ánh mặt trời chiếu đến trên mặt Xin Theo Ta Đàm Tiền, hắn ngơ ngơ ngác ngác nâng tay muốn che đi ánh nắng, lại bị một trận khua chiêng gõ trống làm kinh hách tới rồi.
Chỉ thấy Đừng Đối Ta Đạn Cầm tay cầm một cái chiêng đồng, Liệp Vương đeo trống cơm, Hướng Thiên Nhất Tiếu trên vai đặt một cái đàn Vi-ô-lông, Ngắt Hạnh Đầu Tường lắc lắc cái trống lục lạc, Muốn Chết Không Dám Nói thổi kèn đồng.
Để cho Xin Theo Ta Đàm Tiền cảm thấy được 囧 chính là Lô Vượng Đạt, Lô Vượng Đạt thế nhưng lại cầm cái mõ, mà cái tiết tấu gõ kia…Hoàn toàn là đảo loạn.
Mà trong nhiều người như thế, chỉ có Doãn Thịnh Sâm là không cầm gì cả, một tay khoác lên trên vai Lô Vượng Đạt, nhàn nhã nhìn hắn.
Nhưng ở sau khi bọn họ bắt đầu ca hát, Xin Theo Ta Đàm Tiền rốt cục hiểu được vì sao Doãn Thịnh Sâm không cầm cái gì.
Đoàn người hợp xướng “Bầu trời của vùng giải phóng trời trong mây trắng nha.”
Doãn Thịnh Sâm theo sát tiết tấu “Hắc.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền:“……”
“Nhân dân rất thích vùng giải phóng nha nha.”
Doãn Thịnh Sâm:“Hắc.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền 囧, thực 囧, phi thường 囧, xoay người chạy lại trong cục, tê tâm liệt phế kêu lên “Đồng chí cảnh sát, các ngươi vẫn nên để ta ở bên trong ngốc thêm một hồi nữa đi.”
Đoàn người:“……”
Nhưng mà, không khéo thì không nên câu chuyện.
Ngay tại trong cục, bọn họ thế nhưng đụng phải cô nàng bạn gái bỏ Muốn Chết Không Dám Nói theo trai.
Một cô gái bị bầm tím một bên mắt sợ hãi nhút nhát, ở cách đó không xa gọi Muốn Chết Không Dám Nói.
Vốn bọn Lô Vượng Đạt không biết cô nàng đang gọi Muốn Chết Không Dám Nói, là Hướng Thiên Nhất Tiếu nói cho bọn họ.
Tư thế đi đường của Muốn Chết Không Dám Nói có điểm quái dị, bước tới gần cô nàng kia, lúc này vẻ mặt hắn thực phức tạp.
Hai người cứ đứng như thế, Muốn Chết Không Dám Nói lôi ra một điếu thuốc, yên lặng mà hút.
Cuối cùng là cô nàng kia đè nén không nổi nữa, cất tiếng trước “Người nọ là một kẻ lừa đảo, hắn chẳng những trộm đi tiền tiết kiệm của em, còn đánh em.”
Cô nàng thực buồn bã mà tự giễu cười cười “Tại hai ngày ngắn ngủi, thế giới của em nghiêng trời lệch đất, nhưng cuối cùng em cũng nhận ra, nguyên lai người yêu em nhất là anh, cuộc sống đẹp nhất là khi ở cùng anh, ngày nhạt nhẽo nhưng bình thản.”
Muốn Chết Không Dám Nói vẫn không nói chuyện như cũ, nhưng trong tay lại thêm một điếu thuốc.
“Hiện tại em không dám hy vọng anh có thể tha thứ, lại càng không dám xa cầu có thể quay về bên anh……” Cô nàng khóc, khóc thút thít đến khóc không thành tiếng.
Kỳ thật người sáng suốt đều nhìn ra được, cô nàng này lấy lùi làm tiến, tranh thủ người khác đồng tình.
“Cô đã tự hiểu rồi, vậy còn không đi?” Xin Theo Ta Đàm Tiền không kiên nhẫn.
Cô nàng thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, che miệng chạy.
Muốn Chết Không Dám Nói hiện tại thực loạn, thấy cô nàng kia khóc chạy đi liền rống Xin Theo Ta Đàm Tiền “Chuyện của chúng tôi, còn chưa tới phiên người ngoài như anh xen mồm.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền cứng lại, yên lặng quay đầu rời đi.
Muốn Chết Không Dám Nói trong lúc nhất thời không biết nên đi nơi nào, cuối cùng chạy hướng về phía cô nàng kia.
Nhưng mà trùng hợp gặp phải người quen không chỉ có Muốn Chết Không Dám Nói, còn có Lô Vượng Đạt.
“Tiểu Đạt, sao con ở trong này?”
Lô Vượng Đạt quay đầu lại “Ba ba.”
Cảm giác đầu tiên của người khác với Lô ba ba là ông rất trung thực.
Khi nhìn đến mấy người Doãn Thịnh Sâm bên người Lô Vượng Đạt, Lô ba ba bỗng nhiên cười đến thực vui mừng, trong mắt lại tràn đầy vui sướng.
“Tiểu Đạt, đây là bạn con sao?”
Lô Vượng Đạt nhìn Doãn Thịnh Sâm, tuy rằng quan hệ giữa hắn cùng Doãn Thịnh Sâm đã muốn xác định, nhưng hắn chưa biết nói thế nào cùng cha mình.
Doãn Thịnh Sâm hiểu được Lô Vượng Đạt băn khoăn, lặng lẽ vuốt tay Lô Vượng Đạt, vụng trộm nói:“Đừng nóng vội, thuận theo tự nhiên.”
Lô Vượng Đạt đi về phía cha mình, giới thiệu từng người từng người một “Ba ba, đây đều là bạn trong trò chơi của con. Đây là Doãn Thịnh Sâm, là người con…nhất”
“Lô ba ba, con chào bác.” Doãn Thịnh Sâm hào phóng ân cần thăm hỏi.
“Xin chào, xin chào.” Lô ba ba thật cao hứng thật cao hứng.
“Ba ba, đây là hướng vấn thiên cùng hái hoa tặc.”
“Hả?” Lô ba ba sửng sốt.
Ngắt Hạnh Đầu Tường đi lên vài bước “Lô tiên sinh, xin chào, con gọi là Từ Dật Lãng.”
“Xin chào.” Lô ba ba nhìn Ngắt Hạnh Đầu Tường “Con xinh quá, chính là sao càng nhìn càng giống con trai nha.”
“……”
“Ba ba, đây là Tử Đòi Tiền.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền sửa sang lại vẻ thất thố “Lô tiên sinh, chào bác, con tên thật kêu Mạc Chí Thiên.”
“Hảo hảo hảo.”
“Ba ba, đây là Liệp Vương cùng Mạt Cao Thiên.”
Liệp Vương thí điên thí điên đi đến bên người Lô ba ba “Con không gọi là Liệp Vương, con gọi là Tiền Cảnh.”
Liệp Vương tựa hồ rất quen thuộc nói chuyện với người già, chỉ một lúc đã chọc Lô ba ba thoải mái cười to, mời cả bọn tới nhà mình, muốn đích thân xuống bếp làm vài món đồ ăn sở trường.
Cả bọn Doãn Thịnh Sâm không lay chuyển được Lô ba ba thâm tình, chỉ có thể đi theo.
Cuối cùng Lô ba ba nói một câu, làm cho Doãn Thịnh Sâm thực đau lòng Lô Vượng Đạt.
“Tiểu Đạt rốt cục có bạn bè a.” Lô ba ba nói lời này thì thực vui mừng.
Bọn họ đi theo cha con Lô Vượng Đạt, đi tới nhà cộng đồng đón Lô mụ mụ trước, sau đó xuyên qua mấy con phố ngoằn nghèo đi tới một dãy nhà tập thể cũ.
Cái cầu thang trong khu tập thể dù không phải loại đi là rung rung, hay là cầu thang gỗ tùy thời sẽ sập, nhưng cũng là cái loại cầu thang bê tông vừa hẹp vừa dốc, chỉ có thể chứa được tầm hai người sóng vai mà đi.
Thượng lầu hai đi ra Lô Vượng Đạt nhà bọn họ.
Phòng ở tuy rằng đã cũ kĩ, ánh sáng không đủ nhiều, nhưng trong nhà thực sạch sẽ.
“Tiểu Đạt, con ở đây tiếp bạn đi, cha đi xuống bếp nấu cơm.” Lô ba ba kéo ống tay áo lên, tiến vào phòng bếp.
Lô mụ mụ sợ người lạ nên dọc đường về nhà đều cầm chặt góc áo của Lô ba ba đến không buông tay, cho nên cũng theo vào.
Lô Vượng Đạt để bọn Doãn Thịnh Sâm tùy tiện đi thăm nhà, bọn họ thật đúng là cũng tùy tiện nhìn.
Xin Theo Ta Đàm Tiền xấu hổ hỏi “Tiểu Đạt có thể cho tôi mượn nhà tắm không? Ngày hôm qua ở trong cục cảnh sát cũng chưa thể tắm rửa.”
Lô Vượng Đạt chỉ hướng cho hắn, Xin Theo Ta Đàm Tiền liền vọt qua.
Nhưng đi vào nửa ngày, không nghe thấy bên trong có tiếng nước động tĩnh, Lô Vượng Đạt cảm thấy kỳ quái.
Lô ba ba bước đi ra “Chẳng lẽ tiểu Chí Thiên thích tẩy khô?”
“……”
Lúc này Xin Theo Ta Đàm Tiền như là bị cái gì đả kích, giống như u hồn mở cửa đi ra, đi vào là dạng gì đi ra còn y nguyên dạng đó, lúng ta lúng túng hỏi:“Tiểu Đạt, tôi ở bên trong nhà tắm của cậu nhìn thấy một cái lỗ to, còn có một đứa bé ngồi trên cái bô có hình vịt Donald xuyên qua cái lỗ đó hướng tôi vẫy chào nữa.”
Lô Vượng Đạt không biết nói gì, đó là khi hắn thắt cổ tạo thành, đến bây giờ cái lỗ kia cũng chưa được lấp lại.
Lô ba ba cầm trứng luộc ra cho Lô Vượng Đạt bóc vỏ, chuẩn bị làm món trứng chiên miếng, nghe Xin Theo Ta Đàm Tiền nói như vậy, đối Lô Vượng Đạt nói:“Đi đem cửa sổ trên mái nhà đóng lại.”
“……” Cửa sổ trên mái nhà lắp ở buồng vệ sinh?
Lô Vượng Đạt quen thuộc mà đem cái ô vói vào trong cái lỗ kia, độ lớn vừa vặn lấp kín được cái lỗ.
Nhìn đến chuyện này, Doãn Thịnh Sâm có chút lòng đầy chua xót.
Xin Theo Ta Đàm Tiền bị sáng ý của nhà bọn họ làm 囧 rồi, không đứng vững một cái ngã sấp trên mặt đất.
Lô ba ba kéo Lô mụ mụ đi qua, thân thiết hỏi:“Ngã tới mặt không?”
Xin Theo Ta Đàm Tiền ngây ngốc “…… Không có.”
Lô mụ mụ vỗ tay “Vậy là tốt rồi.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền:“……”
Sau đó, hai người già này xoay người đi rồi.
Không một hồi, Lô ba ba chộp lấy một cây dao thái chạy ra “Có quả trứng trần chuồng chạy ra, các cậu có thấy không?”
Đoàn người:“……” Chỉ thấy Lô mụ mụ đang liếm ngón tay.
Lúc này di động Lô ba ba vang lên tiếng tin nhắn SMS, nhưng Lô ba ba không rảnh xem nên để cho Lô Vương Đạt đọc cho ông nghe, sau đó đọc tin nhắn gửi đi để Lô Vương Đạt gửi giùm ông, xong rồi vừa nói vừa thái “Tốt lắm, gửi đi.”
Lô Vượng Đạt gửi tin nhắn đi.
Lô ba ba vừa nấu cơm vừa cùng Lô mụ mụ nói chuyện, tuy rằng Lô mụ mụ hoàn toàn không nghe, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng ông vẫn không ngừng nói, ngữ khí phi thường ôn nhu.
Tình cảnh như vậy làm cho Doãn Thịnh Sâm cảm thấy thực ấm áp, cũng thực cảm động.
Đồ ăn tuy rằng đều là đồ ăn gia đình bình thường, nhưng cả bọn ăn đến ngọt thơm.
Ăn cơm xong, Lô ba ba nói ông sẽ về hưu, muốn cùng Lô mụ mụ hồi hương, bởi vì nhà nãy cũ quá không thích hợp cho Lô mụ mụ dưỡng bệnh. Lại lo lắng Lô Vượng Đạt một người cô cô linh linh, nhưng hiện tại nhìn thấy Lô Vượng Đạt có nhiều bạn bè như thế, ông an tâm.
Doãn Thịnh Sâm tiếp nhận bát cơm từ Lô ba ba, tự mình vì lão nhân xới cơm “Lô ba ba, bác yên tâm, trong khoảng thời gian các bác về quê, Tiểu Đạt tới nhà con ở, con sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt.”
Lô Vượng Đạt thiếu chút nữa vùi đầu vào trong bát.
Lô ba ba cười gật đầu “Cơm xới nhiều chút, bác đang giảm béo, chỉ có thể ăn một chén.”
Doãn Thịnh Sâm:“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.