Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 23:




“Ngươi đang tức giận sao, An Nặc?” Tử La Lan nhỏ giọng hỏi.
An Nặc không hề lên tiếng.
“Cách làm của Tạp Thác Nhĩ là đúng, lấy tư cách là một hắc sắc giả diện, vốn không được cùng mục tiêu có bất luận cái gì, chỉ cần có thể tiêu diệt đối thủ.” Tử La Lan nói , nỗ lực đả thông An Nặc là cái này chỉ là nhiệm vụ chuyển chức, ” bọn họ chẳng qua là NPC mà thôi, những chuyện này là một phần được đặt ra, ngươi không cần phải để ý như thế…”
“Chuyện như vậy, trong hiện thực cũng có a…” An Nặc bỗng nhiên nói: ” Sự thật được che dấu bị phanh phui, xảy ra tình trạng hỗn loạn, có đôi khi không biết nên tin tưởng vào ai, những chuyện bị che giấu trong xó xỉnh nào đó đến cho cùng là cái gì…”
Tử La Lan ngẩn người, không biết nên nói cái gì, trầm mặc một hồi lâu mới nói: ” Là chuyện tình về em gái ngươi phải không ?”
“Ta ly khai nhà có 1 khoảng thời gian , ở nước ngoài, thế nhưng trước đó không lâu quay trở về, lại phát hiện em gái bị mất tích,” An Nặc khe khẽ nói, ” Ta không biết nguyên nhân, bởi vì ta cho rằng em ấy là một cô gái mạnh mẽ, không phải là loại người bỏ hết tất cả, từ bỏ thú vui của đời người.”
“Chờ, chờ một chút..” Tử La Lan chợt nói, ” Vậy ngươi nói 3 tháng sau sẽ hết thời gian là có ý tứ gì …?” Thoạt nhìn không phải là sinh mệnh chỉ còn 3 tháng a, Tử La Lan nghĩ, nguyên là chính mình vẫn luôn nghĩ sai rồi, cũng không phải là chỉ còn sống được 3 tháng, mà là chuyện khác na.
“3 tháng?” An Nặc nhìn Tử la Lan 1 chút nói, ” Nếu 3 tháng sau , con bé không trở lại, tài sản của chúng ta sẽ mất đi, tâm huyết cả đời của cha ta đều uổng phí.”
“…Úc, chuyện cũng rất nghiêm trọng a.” Tử La Lan nặng nề gật đầu.
“Ta chỉ hi vọng em gái quay về.” An Nặc nhẹ nhàng nói,Tử La Lan nhìn về phía hắn, trong mắt hắn toát lên vẻ ôn nhu thân tình.
Tử La La nhớ lại khi còn bé, thời điểm trước khi mất , trong mắt mẹ cũng ôn nhu dịu dàng, mà hiện tại, đã thật lâu không hề thấy nữa.
Bọn họ trầm mặc theo sơn đạo đi xuống,Tạp Thác Nhĩ đã đứng chờ bọn hắn ở lộ khẩu ( giao lộ )
Hắn mặc quân phục hắc sắc, dù cho xung quanh không chút ánh sáng, mái tóc ngắn màu bạc được bao bọc trong mũ hắc sắc tản ra nhàn nhạt quang mang, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua y phục hắn, nhìn qua có một sức quyến rũ nguy hiểm chết người .
“Nhìn qua điểm số không tệ, đã trình xét duyệt,” Tạp Thác Nhĩ nói, ” Đại khái ngày kia hệ thống sẽ thông qua.”
“Điều kiện của ngươi đâu?” An Nặc lạnh lùng hỏi.
“Chờ ngươi thành hắc sắc giả diện rồi hãy nõi, Tạp Thác nhĩ không quan trọng nói, sau đó tháo mũ xuống, ” Ta cũng nên tan ca, thế nên … chúc may mắn.”
“Cảm tạ.” An Nặc nói.
Tạp Thác Nhĩ thoáng cái tiêu thất – trạng thái log out của GM cùng ngoạn gia không giống nhau, ngoạn gia khi log out sẽ trở nên xám trắng, còn GM thì trực tiếp tiêu thất.
“Ta không biết ngươi còn có thể nói cảm ơn…” Tử La Lan kinh ngạc nói.
“Người khác giúp ta, ta cuối cùng sẽ phải nói như vậy.” An Nặc tiếp tục đi xuống phia dưới, tại thôn khẩu có điểm truyền tống, đó là đường quay về nghiệp đoàn.
Tử La Lan lo lắng nói: ” Ngươi không lo lắng điều kiện của hắn sao? Nếu như hắn yêu cầu ngươi làm chuyện mà ….”
“Ta có thể không làm a,” An Nặc nói, ” trong chuyện này, ta thích luật của hệ thống hơn.”
“Cái gì …?”
“GM không được phép cùng ngoạn gia lén lút giao dịch, nếu hắn bắt ta làm chuyện ta không muốn, ta cứ như vậy.” An Nặc 1 bộ dạng không có trách nhiệm nói.
Được rồi, tuy rằng trong tên có một chữ Nặc, nhưng nó không thể hiện được cái gì cả.
Bọn họ băng qua thôn , đi qua nơi ở của Ước Hàn cũng không dừng lại.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, kết quả cũng không có nghĩa gì.
Lúc về tời gian phòng của nghiệp đoàn, bên ngoài trời đã sáng, từ cửa sổ gian phòng lầu 2 nhìn ra, đã có không hề ít các NPC hoạt động.
“Ngươi muốn log out chưa?” Tử La Lan nhảy vào trong giỏ sủng vật hỏi.
“Ân.” An Nặc hiếm khi quay lại lên tiếng, sau đó thân thể trở nên xám trắng.
“Được rồi, ta đây cũng nên log out,” Tử La lan đối với chính mình nói, mặc dù làm sủng vật ngủ trong trò chơi cũng không có can hệ gì, thế nhưng trong hiện thực , hắn vẫn còn chuyện muốn làm
Tử La Lan từ trong trò chơi đi ra, đã 5 giờ chiều, Tử La Lan lại duỗi thắt lưng, cầm lấy trái táo trên bàn gặm gặm.
Hắn vốn nghĩ rằng sau khi log out thì tìm Tạp Thác Nhĩ, chỉ có điều 5 giờ đúng là thời điểm công ty tan ca, mà GM trực ban hôm nay không phải là Tạp Thác Nhĩ, nên hiển nhiên tên gia hỏa kia đã trở về rồi.
Tử La Lan ngồi trên sô pha, vừa ăn táo vừa nghĩ, có lẽ ngày mai Tạp Thác Nhĩ đi làm là có thể gặp được.
Nhưng… Tử La Lan nhớ đến bóng dáng của nam nhân đứng trong bóng đêm, nam nhân xuất hiện sau lưng An Đức Liệt… thật sự là đồng nghiệp của hắn sao? Thật sự là người sống ở thời đại này sao?
Tuy rằng quân phục và … thoạt nhìn càng thích hợp hắn, thế nhưng…
Hắn nghĩ đến đây cảm thấy 1 loại sợ hãi không rõ nguồn gốc, tựa như Tạp Thác Nhĩ đã biết thân phận hắn, bọn họ hẳn là nên hảo hảo nói chuyện, thế nhưng Tử La Lan lúc này lại muốn bắt đầu bỏ cuộc, hắn căn bản không biết Tạp Thác Nhĩ đang suy nghĩ cái gì. Nên khó mà cùng người như vậy đạt được thỏa thuận.
Tử La Lan ăn xong, đem ném hát tạo vào đống giấy bên cạnh, nhớ tới Tạp Lạc Tư từng muốn hắn trong trò chơi chú ý Tạp Thác Nhĩ. Hiện tại hắn cần phải nói chuyện với Tạp Lạc Tư.
Tạp Lạc Tư mới vừa đem xe ra khỏi bãi đỗ xe thì điện thoại di động vang lên, hắn nhìn xuống dãy số, là Tử La Lan gọi. Thế là hắn đem xe quay trở lại, một lần nữa đi lên.
Thế nhưng , đến lúc hắn đến được cửa phòng của Tử La Lan, thì phát hiện phòng kia đang trong tình trạng phong tỏa, bên trong căn bản không có người, Bởi vì máy chủ của phòng Tử La Lan là phi thường trọng yếu, nên nếu như Tử La Lan vắng mặt, nó sẽ đi vào tình trạng phong tỏa, trừ hắn ( ý nói Tử La Lan) ra , bất luận kẻ nào cũng không thể vào được.
Hắn ngẩn người, không rõ Tử La Lan vì sao không thấy trong phòng. Hắn lấy ra điện thoại di động, gọi cho Tử La Lan, xuyên qua kính , hắn thấy điện thoại của Tử La Lan đặt trên bàn phát sáng. Hắn căn bản không đem theo điện thoại theo a.
Tạp Lạc Tư lo lắng đứng lên, chạy đến phòng giám sát ở lầu tám, yêu cầu mở lại băng ghi hình trong phòng cơ mật vừa rồi.
Chứng kiến từ trong băng ghi hình,Tử La Lan lúc đầu thực hiện 1 cuộc gọi, phỏng chừng là gọi cho mình. Không lâu sau, Tử La Lan lại tiếp một cuộc điện thoại, hắn đi tới điểm mà máy thu hình không quay được, thời gian không tới 1 phút, Tử La Lan đặt điện thoại lên bàn, sau đó chính mình mở cửa đi ra ngoài.
Kế tiếp là hình ảnh Tử La Lan đi ra ngoài, thẳng đến khi rời khỏi khu vực giám sát.
Tử La Lan ghé vào cửa xe, nhìn xe cộ tới lui, màn đêm sắp phủ xuống, hiện tại là giờ cao điểm xe lưu thông, kẹt xe kịch liệt.
“Ngươi chính là vì để ta xem tình trạng giao thông của NewYork. ” Tử La Lan rầu rĩ nói, sau đó ngoảnh đầu nhìn người nam nhân tóc trắng ngồi bên cạnh mình.
Tạp Thác Nhĩ mặc áo sơ mi trắng, tóc trắng y nguyên như trong trò chơi, có hơi phản xạ chút ánh sáng nhu hòa, đôi mắt đỏ sậm thong dong nhìn ly rượu chính hắn cầm, bên trong là loại rượu đỏ lâu năm.
” Ta không nghĩ… ngươi còn biết hưởng thụ.” Tử La Lan nhỏ giọng nói.
“Tình trạng giao thông của New York rất tệ.” Tạp Thác Nhĩ mở miệng nói, sau đó giơ ly rượu lên , nhẹ nhàng uống một ngụm.
Thật may là đây là cỗ xe Limousine màu đen, nếu không chẳng biết hắn sẽ có bộ dáng gì nữa.
“Ngươi bảo ta ra đây, rốt cuộc để làm chi…” Tử La Lan bất mãn nói, vạn nhất để An Nặc login không nhìn thấy thiên sứ thỏ… Hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ thêm.
“Ngươi yên tâm, tối nay không ai có thể login,” đối phương dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, Tạp Thác Nhĩ nói, ” Cho nên khoảng thời gian tối nay ngươi có thể ra đây.”
“Ra đây cùng người xem tình trạng giao thông?” Tử La Lan bất mãn nói.
“Được rồi,” Tạp Thác Nhĩ buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng nói ” chúng ta nói đến chuyện trong trò chơi đi.”
“Ta đang đợi.” Tử La Lan không tỏ ra yếu thế nói, nếu như thật sự xuất hiện vấn đề, nếu thú nhận với Tạp Lạc Tư cũng không can hệ, ai bảo Tạp Thác Nhĩ là tổ trưởng chứ.
“Ngươi trước đây biết An Nặc ?” Tạp Thác Nhĩ hỏi.
Trước khi Tạp Thác Nhĩ hỏi, Tử La Lan chưa từng nghe nhắc đến người kia trong hiện thực, tồn tại 1 cảm giác không rõ nguồn gốc, thế nhưng hắn rất nhanh lắc đầu:” Vào trò chơi mới biết.”
“Cho nên, tại lễ tốt nghiệp, số liệu khác thường của hắn là do ngươi tạo thành? mà hắn căn bản không có làm chuyện gì trái quy tắc của trò chơi?” Tạp Thác Nhĩ hỏi.
“Theo ta được biết, là như vậy,” Tử La Lan trả lời, “ta nghe nói GM có thể tra ra được IP của ngoạn gia.”
“Ta tra qua rồi, nhưng không tra được,” Tạp Thác Nhĩ tiếp tục nói, “cho nên ta mới cảm thấy khó hiểu, ta vốn tưởng ngươi động tay động chân…”
“Ta không có…” Tử La Lan bất mãn nói, ” Như vậy… ý của người là An Nặc có chuyện?”
“Nói như vậy, IP ngoạn gia đều có khả năng bị GM tra được, đương nhiên không phải tất cả GM đều có quyền hạn này…” Tạp Thác Nhĩ nói, “ giống như IP mật của quốc gia và v…v… loại IP này liên quan đến an toàn quốc gia nên không thể tra ra, nếu như chỉ là ngoạn gia bình thường, IP là hoàn toàn tra ra được.”
“Ngươi là nói…An Nặc là quan chức chính phủ…?” Tử La Lan kinh ngạc nói.
“Ta chỉ là đang nói tra không được, đương nhiên còn có khả năng khác , hắn dùng IP mã hóa đặc thù , dùng 1 phần trong hệ thống mã hóa của chính phủ mà bố trí, chút công phu cũng có thể làm được,” Tạp Thác Nhĩ nói.
“Thế nhưng với một người bình thường mà nói, đây căn bản không cần thiết….” Tử La Lan thì thào nói.
“Không ít người ngoài chính phủ dùng IP che đậy, dù sao đây cũng là việc riêng tư,” Tạp Thác Nhĩ nhìn Tử La Lan nói, ” Thế nhưng ta nghĩ An Nặc không xấu, ta hi vọng hắn giúp ta một chuyện.”
“Ta đoán… có thể An Nặc không rảnh giúp ngươi…” Tử La Lan do dự nói.
“Nghe nói hắn đang tìm em gái?” Tạp Thác Nhĩ bỗng nhiên hỏi, sau đó thả lỏng người vào thân ghế, sau đó biểu tình không quan tâm.
“Ngươi biết em gái hắn ở nơi nào?” Tử La Lan dò xét.
Tạp Thác Nhĩ cũng không phản đối, chỉ là vểnh vểnh khóe miệng :” Úc , vội vàng thế, không phải không giúp hắn.”
“Ngươi suy cho cùng là có ý tứ gì?” Tử La Lan trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được chính mình đã đè lên người Tạp Thác Nhĩ.
“Nếu như hắn giúp ta, kia hắn mới có thể tìm được em gái, nếu như hắn không muốn, như thế hắn tuyệt đối không khả năng tìm được.” Tạp Thác Nhĩ ôn nhu nói, ” Ta nghĩ hắn sẽ đáp ứng, không phải sao?”
“Ngươi biết em gái hắn ở nơi nào?”
“Chỉ cần trong trò chơi, là có thể tìm được, ngươi phải từ trong miệng hắn tìm 1 ít tin tức mới được,” ngón tay Tạp Thác Nhĩ nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay Tử La Lan.
“Rốt cuộc muốn An Nặc giúp ngươi làm cái gì?” Tử La lan trừng mắt nhìn hắn, đương nhiên hắn cũng không ghét Tạp Thác Nhĩ, dù cho hiện tại hắn không thích…Không thích hắn dùng cử chỉ mềm mại áp chế người khác.
Tử La Lan vẫn cho rằng An Nặc đích thị là một nam nhân lạnh lùng, phần lớn thời gian hắn xem ra lễ độ, cho dù khi sử dụng quyền lực vẫn lộ ra nét ưu nhã. Thoạt nhìn trong đại đa số mọi người, hắn có một chút lạnh nhạt, thế nhưng theo Tử La Lan chứng kiến, sự cứng rắn của hắn không chỉ bởi vì sự giáo dục của gia đình…chẳng qua là hắn chính mình không biết cách biết đạt mà thôi…chỉ khi nói về em gái, hắn mới thể hiện sự ôn nhu thân tình.
Mà Tạp Thác Nhĩ lại đi lấy chuyện này uy hiếp hắn.
Khi Tử La Lan đang thất thần, Tạp Thác Nhĩ chợt xoay người, đem Tử La Lan đặt dưới thân, tuy rằng là đang trong xe, thế nhưng Tạp Thác Nhĩ lại cao to, nên với động tác như vật thật có chút miễng cưỡng.
Hành động miễng cưỡng này làm đầu Tử La Lan bị đau.
“Đau…” Tử La Lan không nhịn được phát sinh một tiếng rên rỉ, phẫn nộ trừng mắt nhìn lên người nam nhân tóc bạc.
“Đem cửa kính đóng lại.” Nam nhân kia không mảy may để ý nói, cửa kính đen được đóng lại, hoàn toàn ngăn trở âm thanh bên ngoài.
“Tình trạng này là gì…?” Tử La Lan tại dưới thân Tạp Thác Nhĩ rầu rĩ nói.
“Có kẻ theo dõi chúng ta,” Tạp Thác Nhĩ nói ngắn gọn, thế nhưng cũng không có từ trên người Tử La Lan đứng lên.
“Cái gì? Theo dõi? Tử La Lan kinh ngạc nhìn nam nhân, như vậy tư thế này bàn bạc hình như có chút ngoài dự tính ( nằm trên nằm dưới a =] ) , bất quá Tử La Lan càng lưu ý chính là tình huống hiện tại.
“Ta không thích bị theo dõi.” Tử La Lan nói.
“Ta cũng vậy,” Tạp Thác Nhĩ trả lời, nhìn thiếu niên tóc đen trong lòng, mái tóc dài màu đen từ trên ghế dựa rũ xuống, đôi mắt đen trống trải mà mỹ lệ, nhưng lại ngoài ý muốn tràn ngập sự mê hoặc…
“Ngươi nói ai đang theo dõi chúng ta?” Tử La Lan hét lên, “Là ngươi hay là ta? Ta không cảm thấy ta và ngươi cần phải được theo dõi, chúng ta bất quá chỉ làm cùng công ty mà thôi, hơn nữa ngươi thế nào lại mua được chiếc xe đắt tiền này, cư nhiên còn có tài xế nữa…”
Tạp Thác Nhĩ một tay che miệng Tử La Lan, tuy kỳ thực là muốn dùng phương pháp khác để hắn im miệng ( phương pháp lấy miệng che miệng , trực tiếp hun ấy , sao lại không làm ^0^ ), chẳng qua, Tử La Lan là một người không thể đùa giỡn được
“Nghe La Lan, ngươi tốt nhất thuyết phục An Nặc cùng ta hợp tác,” Tạp Thác Nhĩ ôn nhu nói, nhưng loại thanh điệu xa lạ này khiến cho Tử La Lan có chút cảm giác sợ hãi, ” Tuy rằng ta muốn hảo hảo cùng ngươi nói chuyện một hồi, thế nhưng mà hiện tại e rằng phải cho ngươi xuống xe, đừng cho người khác biết chúng ta tan ca gặp mặt.”
Nếu như có thể khiến hắn từ trên người ly khai là hay nhất, Tử La Lan trong lòng nói, hơn nữa đây là xe đối phương, cho dù không muốn, vẫn phải xuống xe. Huống chi hắn cũng không muốn người khác biết hắn cùng Tạp Thác Nhĩ gặp mặt sau giờ làm, công ty quy định, ngoài tổ trưởng ra, còn lại nhân viên trong tổ khai phá, trong thời gian điều động thì không được phép lén lút gặp mặt nhau, cho nên hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạp Thác Nhĩ thu hồi tay mình, sau đó ấn mấy cái phím bên cạnh ghế ngồi, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái màn hình máy tính.
Trên màn hình hé ra bản đồ, Tạp Thác Nhĩ ấn vài cái, tiếp đó, màn hình kia lại tiêu thất.
“Rất xin lỗi không thể mời ngươi đi ăn, lần sau bù cho ngươi được không.” Tạp Thác Nhĩ đối Tử La Lan cười cười, sau đó xe dừng lại ở ven đường.
“Ngươi nhớ kĩ là tốt rồi.” Tử La Lan nhỏ giọng nói, sau đó đi xuống đóng cửa xe lại.
Tạp Thác Nhĩ vẫy vẫy tay về phía hắn, Tử La Lan trừng mắt liếc một cái, Tạp Thác Nhĩ lộ ra một dáng tươi cười, sau đó thì ly khai , để lại Tử La Lan lưu tại ven đường.
Tử La Lan chờ xe đi rồi, mới hướng xung quanh nhìn, hắn phát hiện căn bản không biết đường này.
Hắn sờ sờ túi áo, điện thoại di động thì không mang theo, trên người một phân tiền cũng không có.
Tạp Thác Nhĩ chết tiệt, không cho ta tiền đi xe.
Oán giận thì oán giận, Tử La Lan men theo con đường, chuẩn bị tìm xe taxi quay về công ty.
Thời gian Tử La Lan trở lại công ty thì đã 10 giờ tối. Gọi xe taxi về vẫn là dùng tiền công ty để trả.
Đáng ghét, Tạp Thác Nhĩ kia cư nhiên còn không mời hắn ăn cơm …. chết đói.
Hắn vừa mới bước chân vào phòng mình, liền lập tức đã nghe được mùi thơm của thức ăn.
Hắn nhìn lại, thấy Tạp Lạc Tư đang bưng khay đứng ở ngoài cửa, Tử La Lan vội vàng ấn xuống nút mở cửa cho Tạp Lạc Tư tiến vào.
“Cảm tạ trời đất, Tạp Lạc Tư, ngươi thật sự là thiên sứ, so với thiên sứ còn hơn!” Tử La Lan nhiệt tình nói, sau đó nhanh chóng chạy đến bên người hắn, đoạt lấy khay trong tay hắn, phóng tới bên cạnh bàn.
“Kia so với thiên sứ còn hơn là cái gì ?” Tạp Lạc Tư đem cái ghế lại ngồi bên cạnh Tử La lan.
Tử La Lan cắn cái nĩa suy nghĩ một hồi, quay đầu lại nhìn Tạp Lạc Tư: “thượng đế ?”
Tạp Lạc Tư cười rộ lên, Tử La Lan lại tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, Tử La Lan leo lên giường nằm, dường như đã lâu không tiếp xúc đến cái giường mềm mại, buổi tối gần đây đều là ngủ trong trò chơi.
“Chính là trên giường rất thoải mái a…” Tử La Lan không nhịn được cảm giác cọ cọ chăn.
Tạp Lạc Tư đi tới, nhìn Tử La Lan trên giường hỏi: ” Ngày hôm nay ngươi trong điện thoại gọi ta tới, như thế nào lại chính mình chạy đi đâu mất.”
Tử La Lan từ trên giường ngồi dậy, gãi đầu, sau đó nhỏ giọng nói: ” Ta mấy ngày nay đều trong trò chơi, cho nên… ta đi ra ngoài.”
“Một người sao?” Tạp Lạc Tư hỏi.
Tử La Lan nhớ là đã đồng ý với Tạp Thác Nhĩ vừa do dự gật đầu.
Tạp Lạc Tư trầm lặng một hồi, đưa tay xoa đầu Tử La lan: “Thật là, lần sau đi ra ngoài nhớ mang theo tiền, nếu như bị đói thì chính mình có thể mua chút gì đó ăn.”
“Ân…” Tử La Lan chột dạ đáp lại, sau đó hoảng loạn từ trên giường đứng lên: “Cái kia…ta đi tắm trước.”
Tạp Lạc Tư gật đầu, nhìn Tử La Lan có chút hoảng loạn chạy vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.
Tạp Lạc Tư ngồi xuống giường, nghe được từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước nhỏ nhoi, cầm ra điện thoại di động, rất nhanh ấn một dãy số.
Điện thoại di động vang lên giọng nam nhân bên kia, Tạp Lạc Tư nói: “Là ta, ngươi đi tra một chút bản ghi chép trong điện thoại của Tử La Lan, nhìn xem là ai đã gọi cho hắn, cái xe kia… đã mất dấu chiếc xe màu đen kia sao ? Đã biết, đi thăm dò lộ tuyến của bọn họ một chút, xem có thể tra ra cái gì.”
Nói xong hắn cúp điện thoại, nhìn một đống hỗn độn trên bàn cơm, cười khổ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.