Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 29:




Cho dù dương quang ấm áp dào dạt ở loại địa phương nguy hiểm này, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ, cho nên lúc Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng nhiên chạy tới kêu to, làm cho ngay cả An Nặc bên trong cũng giật nảy mình.
“Trái đất bị hủy diệt sao?” An Nặc hỏi.
“Liên quan gì đến trái đất,” Kỵ Sĩ Chi Huyết la lên, “mau tới đây, chúng ta mới vừa tìm được một cái thông đạo.”
“Sau đó ?” Ám Dạ Vị Ương hỏi.
“Đương nhiên nếu chúng ta tiến vào, thì sẽ đến một khu luyện cấp mới, có rất nhiều kinh nghiệm, các ngươi sẽ không lấy được kinh nghiệm,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhún nhún vai, “cho nên cùng nhau xuống đi.”
Vì vậy, 3 người cộng thêm 2 sủng vật đi tới phía sau 1 tòa miếu đổ nát.
Tuy rằng đã ngã đổ hơn phân nữa, nhưng vẫn như cũ duy trì cảnh tượng thần thánh trước kia, ở phía sau mặt điện, có 1 tòa kiến trúc sụp đổ, chỗ trống giữa 2 người, nguyên bản đã bể nát, cây cột xung quanh cũng ngã không ít, nhìn ra được vừa rồi đã trải qua một hồi đại chiến.
“Các ngươi vừa gặp gỡ BOSS?” Ám Dạ Vị Ương đứng ở một bên Ôn Bá hỏi.
Kỵ Sĩ, Ôn Bá gật đầu: “Một tiểu BOSS, cho nên không gọi các ngươi.”
Ám Dạ Vị Ương trái lại gật đầu, Tử La Lan nhìn chung quanh, tuyệt không cho là một tiểu BOSS, huống chi 2 bên Ôn Bá có du ngâm thi nhân (chỉ Ám Dạ Vị Ương) cùng Kỵ Sĩ Chi Huyết làm trở ngại chứ, e rằng chiến đấu càng khó khăn nha.
“Chúng ta vừa mới trải qua một hồi chiến đầu gian nan,” Kỵ Sĩ Chi Huyết kêu lên, “Ôn Bá, kia không thể là một tiểu BOSS…sau đó xung quanh bị vỡ vụn, xuất hiện 1 cái thông đạo, chúng ta cùng thanh lý sạch sẽ cửa vào thông đạo, phát hiện phía dưới có một cái không gian.”
“Phía dưới có cái gì?” Ám Dạ Vị Ương hỏi sủng vật của mình.
“Kinh nghiệm của quái vật và BOSS cao hơn một chút,” quyển sách kia đương nhiên nói, “nếu không còn có thể là cái gì chứ, ở đây chính là trò chơi a, đương nhiên, là nói nếu có vận khí tốt, cũng có thể nhận được 1 ít trang bị không tệ…Trong lịch sử cổ đại, kiến trúc ở nơi này bình thường sẽ gặp phải chiến tranh cùng yêu quái xâm phạm, cho nên ở dưới nhiều kiến trúc có thông đạo để thoát thân và lánh nạn. Đương nhiên,khi thành thị bị bỏ hoang, thì những thông đạo này…không có người qua lại, vì vậy, nơi này trở thành địa phương cho yêu quái trú ngụ.”
“Cũng có thời gian ngươi tương đối khá hữu dụng,” An Nặc đối với quyển sách kia nói ngay trọng tâm.
Ngay sau đó, quyển sách kia rất khinh miệt hướng thiên sứ thỏ ở nơi nào đó đánh đánh trang sách: “Đương nhiên, so với sủng vật cần giảm béo mà nói, ta quả thực hữu dụng hơn nhiều.” (Yu Ming: kya, nó sỉ nhục pé La Lan kìa =[[ )
Thái dương Tử La Lan thoáng cái nổi lên đầy gân xanh, vì cái gì làm sủng vật của người...cũng đem những tính cách đáng ghét, tự cho mình là đúng.
Ám Dạ Vị Ương thấy ánh mắt mãnh liệt của Tử La Lan thì ngay lập tức nói: "A, chúng ta đây mau xuống dưới đi, ta sẽ lập tức log out mà..."
An Nặc nhướng nhướng mày, đem quyển sách từ trên tay Ám Dạ Vị Ương rút ra, sau đó rất nhanh nhẹn ném vào trong thông đạo cổ đại. ( Yu Ming: cái nì có được xem là đáp lễ cái tội sỉ nhục em thỏ không ta? =]] )
Nương theo một trận tiếng kêu thê lương, Ám Dạ Vị Ương hướng tới thông đạo chạy, An Nặc không chút nào để ý kéo hắn.
“Không sao,” hắn nói “ta chỉ để cho hắn xuống phía dưới trinh sát một chút tình huống bên trong mà thôi.”
Ám Dạ Vị Ương sửng sốt một chút, chạy đến cửa thông đạo, hướng xuống dưới kêu lên: “Tiểu thư, ngươi thế nào..” ( thư = sách, không phải là chỉ một vị tiểu cô nương nga~ )
“Mưu sát! Đây nhất định là mưu sát! Trời ạ, sủng vật cũng có nhân quyền, hắn sao có thể như vậy…” Bên trong bộc phát ra một hồi tiếng chửi bới.
“Xem ra nó không có việc gì.” Kỵ Sĩ Chi Huyết ở bên cạnh nhỏ giọng nói, phượng hoàng trên vai Kỵ Sĩ Chi Huyết sợ hãi nhảy đến bờ vai kia —- cách xa An Nặc.
“Quyển sách kia cùng dạng với luận điệu của ngươi.” An Nặc đối mặt thiên sứ thỏ của mình nói.
Thiên sứ thỏ ngoan ngoãn gật đầu, nó hiện tại không muốn trở thành sủng vật thứ 2 bị ném vào địa phương nguy hiểm đó.
“Hắn vẫn chỉ là một nhi đồng…”Ám Dạ Vị Ương nói.
“Cho nên cần phải trải qua một chút a,” An Nặc nói một cách đương nhiên.
Ám Dạ Vị Ương ủy khuất nằm úp sấp hướng cửa thông đạo tiếp tục nói với sủng vật đang hùng hổ bên trong: “Tiểu thư, tình huống bên trong thế nào?”
“Thế nào?” quyển sách kia hét lớn, “bên trong tất cả đều là tro bụi! Còn có một chút thực vật dây leo, một mảnh đen kịt! Loại tình hình này, ngươi còn mong đợi ta có thể thấy cái gì!”
“Xem ra hắn rất phẫn nộ…” Ám Dạ Vị ương quay đầu đối Ôn Bá nói, “chúng ta có thể xuống phía dưới không?”
“Xuống phía dưới đi, hi vọng kinh nghiệm có thể nhiều một chút.” Kỵ Sĩ Chi Huyết lẩm bẩm nói, sau đó thả người nhảy xuống.
Ôn Bá cùng Ám Dạ Vị Ương cũng nhảy xuống.
“Ta không thích chỗ tối om om một chút nào..” Tử La Lan nói còn chưa xong, An Nặc đã mang theo hắn nhảy xuống.
Thời điểm hệ thống lần nữa đóng lại, che giấu đường thông đạo — chờ ngoạn gia tiếp theo tìm ra —-Đương nhiên, nó sẽ đổi lại 1 điểm, làm mới để cho người ta cảm thấy kích động.
Thông đạo đích xác không ai tới đã thật lâu.
Nó được kiến tạo rất kiên cố, có lẽ tai họa cổ đại rất nhiều, nói cho cùng, kiến trúc phần trên đã bị tàn phá không thể tả, thế nhưng nó vẫn hảo hảo như cũ dưới mặt đất.
Đại khái thông đạo cao 2 thước, không tới 3 thước, có một ít hòn đá hiện ra dấu vết, nhưng mà nó còn có thể chống đỡ thêm , ở đây khắp nơi đều là thực vật dây leo, đó là lí do làm cho thông đạo có vẻ ẩm ướt.
“Có chút khó hiểu a,” Kỵ Sĩ Chi Huyết thình lình nói, “thông đạo thoát thân cổ đại thường thường rất khô ráo, không có nhiều thực vật như vậy a.”
“Đã qua thật lâu a,” Ám Dạ Vị Ương không thèm để ý nói, sau đó đem quyển sách trên mặt đất gọi tới gọi lui, “không có gì có thể chống lại sự gặm nhắm của thời gian mà.”
“Thế nhưng…ở đây tại sao lại có lắm dây leo như thế…chúng ta nhất định là đang ở trong rừng nhiệt đới.” Kỵ Sĩ Chi Huyết thì thào nói.
Đích xác là như vậy, ở đây tràn ngập một cỗ hơi thở ẩm ướt, hệ thống trò chơi vì để ngoạn gia thuận tiện, cũng không có làm cho nơi đây thành một phiến đen kịt, nhưng mà tầm mắt không đúng rồi.
Nơi này quả thực tựa như bên dưới rừng nhiệt đới, thông đạo tuy rằng rất rộng… e rằng đủ 2 luồng xe ô tô song song, nhưng hiện tại lại bị tảng lớn dây leo rậm rạp che phủ, khó có thể thấy vách tường lòi ra.
Trên mặt đất cũng rất không bằng phẳng, Ôn Bá ngược lại rất thông minh, khiến Ám Dạ Vị Ương chính mình ngồi trên lưng bạch hổ.
Tử La Lan cũng muốn ngồi trên đó, nhưng mới vừa tiếp cận Ám Dạ Vị ương, quyển sách kia lập tức trợn mắt nhìn — tuy rằng quyển sách kia không có mắt, thế nhưng Tử La Lan luôn luôn có cảm giác như vậy, thế nên hắn vẫn cứ ghé vào trên vai An Nặc.
Căn cứ vào tư liệu trò chơi, địa hình khu này thuộc về khu vực khí hậu ôn hòa, nó có thể nở ra nhiều hoa, thế nhưng tuyết đối không có thực vật lớn lên như thế, cùng thô to và chắc chắn —- những dây leo này độ dày không đồng nhất, cũng như có ngón tay nhỏ ngón tay to, cơ hồ như cánh tay thô của con người.
Những dây leo này tầng tầng lớp lớp cùng một chỗ, giống như là trải lưới tại thông đạo, bừng bừng sức sống lại vừa chặt chẽ.
“Ngươi nghĩ địa phương này có quái không?” Ôn Bá bất mãn nói, có chút hối hận nhảy xuống, hắn cẩn cẩn dực dực đi theo bạch hổ, đề phòng Ám Dạ Vị Ương từ trên bạch hổ rớt xuống, “chúng ta cũng đi sấp sỉ hơn 2 tiếng rồi.”
Kỵ Sĩ Chi Huyết đi tuốt đằng trước, mà An Nặc đi ở sau cùng.
Ngoại trừ những thực vật bừng bừng sức sống này lớn lên, xung quanh cũng không có gì đặc biệt.
“Đây rốt cuộc là địa phương nào?” Ôn Bá nhịn không được hỏi lại quyển sách trong tay Ám Dạ Vị Ương.
“ta làm sao biết… tọa độ ở đây cho thấy…Ai?” Quyển sách kia bỗng nhiên đứng lên, “ở đây không phải là thông đạo thoát thân a! Trời ạ, hệ thống làm sao lại đem cái thông đạo này chuyển xuống dưới miếu!”
“Nơi này là địa phương nào?” Ám Dạ Vị Ương bị thanh âm quyển sách kia dọa sợ đến rồi, cũng đề cao thanh âm hỏi.
“Nơi này là lộ (đường) đi thông cố đấu tràng.” một thanh âm khác trả lời Ám Dạ Vị Ương.
4 người ngẩn ra, song song nhìn về phía một thông đạo ….khác, một nữ nhân đang đứng.
Nàng có tóc quăn hắc sắc, y phục áo choàng nhất kiện hôi sắc ( màu xám ) , mấy khỏa bảo thạch trang sức ám hồng sắc ( màu đỏ sậm ) trên mặt, nàng cũng đứng ở nơi đó đánh giá bọn họ “xem ra các ngươi có hướng dẫn của sủng vật a.”
“Ngươi là ai?” Ám Dạ Vị Ương hỏi.
“Ta đến tìm người, thế nhưng lạc đường.” nữ nhân kia trảo trảo tóc, biểu tình một bộ phiền muộn, “về phần mê cung mà nói, không thể được đồ tốt như sủng vật hướng dẫn.”
“Tiểu thư…” Ám Dạ Vị Ương vỗ vỗ quyển sách trong tay.
Quyển sách kia lập tức bồng bềnh ở không trung, sau đó đem mặt ngoài nhắm ngay nữ nhân kia.
“Ngoạn gia trò chơi, phụ nữ, đẳng cấp: không biết, chức nghiệp: kiếm sĩ.”
Thanh âm quyển sách kia cho thấy nó đang xem xét nữ nhân kia.
Nữ nhân kia đến gần bọn họ, Tử La lan mới nhìn rõ được tướng mạo.
Xinh đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng, da dẻ trắng nõn, mũi thẳng tắp, cùng con mắt hắc sắc như nhau, nàng thoạt nhìn giống người Bắc Âu, tuy rằng là phụ nữ, nhưng đoan trang, mang theo 1 khí chất lạnh thấu xương, làm người ta nhớ tới nữ thần chiến tranh của thần thoại Bắc Âu.
Tử La Lan dè dặt đánh giá nàng, tuy rằng thân thể bị bao vây trong áo choàng hôi sắc, nhưng có lẽ không sai, thân thể tuy không cao bằng An Nặc, nhưng ít nhất cũng cao 1 thước 8, cặp mắt hắc sắc kia thoạt nhìn có loại sắc thái bất cần đời.
“Có thể gặp được các ngươi thật tốt quá, ta nha, ở chỗ này lạc đường một hồi lâu,” thanh âm của nữ nhân kia rất dài dòng.
Trong Dã Vọng online, đẳng cấp ngoạn gia được quy định không thể nhìn thấy, chỉ có kĩ năng đặc thù của sủng vật mới có thể thấy cấp số đối phương, đương nhiên phải cùng sủng vật không vượt quá 10 cấp.
Đẳng cấp sủng vật của Ám Dạ Vị Ương hiện tại là 53, nói cách khác, cấp số nữ nhân này ít nhất cũng trên 63.
Tại Kim Hoa, phần lớn là nhiều ngoạn gia cấp 50, rất ít ngoạn gia 60,70 ở chỗ này.
“Ta lạc đường, các ngươi chuẩn bị đi ra ngoài sao?” Nữ nhân hỏi, sau đó hướng về đội trưởng Kỵ Sĩ Chi Huyết xin tổ đội.
Kỵ Sĩ Chi Huyết nhìn nàng một hồi, sau đó đồng ý.
“Ta là Lôi Na Tư, có thể nhận thức các ngươi thật khiến cho người ta cao hứng.” Nữ nhân cười nói, chờ sau khi nàng thêm đội ngũ, những người còn lại mới phát hiện, sau lưng nàng là một thanh cự kiếm.
Trong Dã Vọng online, chủng loại kiếm cũng có cả trăm loại, đương nhiên chỉ có hi hữu thần binh mới có tên, đó là lí do bọn họ chỉ có thể kêu thanh kiếm kia là cự kiếm.
Tỷ như “trầm chi nhận” của An Nặc, chính là 1 thanh có tên.
Kiếm của nữ nhân so với kiếm hắc sắc của An Nặc, quả thật to lớn vô cùng, mặt đao của nó so với cái bụng của Tử La Lan còn muốn rộng hơn, kiếm dài 2 thước, nếu không đeo nghiêng trên lưng, chuôi kiếm có thể đụng tới trần nhà.
Nữ nhân này mặc dù có cao, nhưng cầm thanh kiếm như thế này cũng không có hợp.
Ai ai cũng biết, chức nghiệp kiếm sĩ coi trọng thân thủ linh hoạt, bọn họ thường sử dụng đoản kiếm hay trường kiếm nhẹ, hi sinh áo giáp dùng làm phòng hộ mà truy cầu kiếm kĩ, hiển nhiên…thanh kiếm lớn như vậy dường như không thích hợp chức nghiệp này.
Nữ nhân có ánh mắt hòa hảo đối với bọn họ một cách kì lạ, chỉ là nói đến tình trạng lạc đường bị thảm của mình.
“Ta từ thông đạo bên kia đi tới, cực kì gay go, sủng vật theo ta cũng lộ si như nhau…” (lộ si = mù đường) nàng uể oải nói, sau đó hâm mộ nhìn quyển sách của Ám Dạ Vị Ương nói, “sủng vật của ngươi thật không tệ, quả thật như một đài vô tuyến của máy tính lên mạng.
“Cảm ơn,” Ám Dạ Vị Ương lễ phép nói, “ngươi từ đâu đi xuống?”
“Ta đến tìm một người…ta từ địa phương rất xa đến,” nữ nhân một bộ dáng phẫn nộ, “Thật là chết tiệt, ta đã nhiều năm trước thiếu 1 người, hiện tại cũng phải đồng ý.” ( Yu Ming: ta nghĩ ý bà ấy là thiếu 1 cái nhân tình, nên lần nì phải trả. Nhớ lại xem, Lôi Na Tư là cái tên đã từng được nhắc ở chương trước a.)
“Không có gì so với nhân tình càng khó trả.” Kỵ Sĩ Chi Huyết đồng tình nhìn nàng một cái.
Lôi Na Tư bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Kỵ Sĩ Chi Huyết cả buổi, lộ ra một dáng tươi cười: “nhân tình thật khó mà trả”
“Cổ đấu tràng là cái gì? chúng ta tưởng là thông đạo thoát thân cổ đại chứ.” Ám Dạ Vị Ương hỏi, “trong thông đạo có cái gì?”
“Một cái tràng thi đấu, trong cổ đấu tràng còn có thể có cái gì đây?” Lôi Na Tư buồn chán nhún nhún vai, “cổ đấu tràng sẽ đem toàn bộ quái vật cùng BOSS trong thông đạo tập trung tại tràng thi đấu — như vậy thì tiết kiệm được thời gian đi tìm quái nha.”
“Ngươi đã giết đám quái đó chưa!” Kỵ Sĩ Chi Huyết đứng lên, hung hăng trừng mắt Lôi Na Tư.
“Chưa! Chưa hề!” Lôi Na Tư vội vã nói, “khiên ta rất yếu…” ( Yu Ming: ta nghĩ có thể hiểu khiên ở đây là thủ, thủ yếu ^oo^)
“Không tồi…” Kỵ Sĩ Chi Huyết thở dài một hơi, biểu tình ngươi may mắn. Tử La Lan trái lại không nghi ngờ, nếu Lôi Na Tư giết sạch quái, e rằng Kỵ Sĩ Chi Huyết cũng sẽ giết nàng.
“Vậy các ngươi lúc nào thì rời khỏi đây?” Lôi Na Tư vừa đi vừa hỏi, vì cửa ra thông đạo sẽ mở ra bất kì lúc nào, cho nên muốn tìm cửa ra chính xác, ngoại trừ dựa vào sự hướng dẫn của sủng vật, chỉ có thể log out. Bất quá log out ở địa phương này, hệ thống sẽ làm cho ngoạn gia trở lại thời điểm thành thị đầu tiên — Hiển nhiên Lôi Na Tư không muốn đi lại một lần nữa.
“Chờ chúng ta sát hết quái chỗ ấy, ta đang cần thăng cấp.” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, hắn cùng Lôi Na Tư đi song song với nhau.
Lôi Na Tư nhỏ giọng nói thầm, đại khái là thăng cấp có ích lợi gì các loại.
Tử La Lan nghi hoặc nhìn bọn họ, tuy rằng lần đầu tiên gặp nhau, thế nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác hiểu rõ —- thoạt nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết có chút tự nhiên.
“Ta trước đây đã tới nơi này a, hình như không có thực vật nhiều như vậy…” Lôi Na Tư thì thào nói, sau đó chính mình chậm lại cước bộ, cùng An Nặc đi sóng vai.
“Nhĩ hảo, ta là Lôi Na Tư, nhận thức ngươi thật cao hứng.” thời điểm Lôi Na Tư cười rộ lên cũng không phải mang một loại dễ thương, mà là một tia hào sảng.
An Nặc lễ độ cười cười, hắn luôn luôn có thể biểu hiện nho nhã, đạo đức tốt, đáp: “Ta là An Nặc, nhĩ hão.”
Lôi Na Tư cười cười: “Ngươi thoạt nhìn rất đẹp trai.”
“Cám ơn.” An Nặc nói.
Lôi Na Tư chú ý sủng vật trên vai An Nặc: “Trời ạ, đây là thiên sứ thỏ sao? Ta đã có thật nhiều năm chưa từng chứng kiến có người mang theo sủng vật này.!”
Tử La Lan nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Nhĩ hão.”
“Úc, kỹ năng ngôn ngữ, thật sự là kỹ năng không tệ, Lôi Na Tư đưa tay sờ sờ đầu Tử La Lan, La Lan hướng về sau cổ An Nặc thụt lui, “nam nhân lạnh lùng kết hợp với sủng vật đáng yêu, tổ hợp không tưởng tượng được a.”
“Tư liệu nơi này có thể tra ra không?” Ám Dạ Vị Ương hỏi quyển sách trong lòng.
Quyển sách kia lập tức tỉnh táo, từ trong lòng Ám Dạ Vị Ương đứng thẳng lên: “ta đương nhiên có thể tra ra!” nó nói.
“Đây là thông đạo cổ đấu tràng mấy trăm năm trước, khi đó thi đấu rất thịnh hành, phần lớn dùng để giải quyết tranh chấp cùng 1 số tội phạm, đương nhiên tác dụng lớn nhất là dùng để tiêu khiển, còn có cúng tế cùng tổ chức lễ mừng.
“Ban đầu chỉ là vì giải quyết tranh chấp song phương, nhưng về sau dần dần biến thành điểm tiêu khiển của quý tộc, bọn họ để tội phạm bị tử hình cùng một ít dã thú đánh nhau, thậm chí sau này dùng yêu ma quyết đấu làm lạc thú.
Đương nhiên vương triều này về sau bị người dân lật đổ, chúng ta theo đuổi những sự việc ghi chép trong lịch sử đến cái gọi là khoan dung nhân từ. Qua mấy trăm năm sau, cổ đấu tràng đã tiêu thất, thế nhưng nơi đây còn có một tòa di tích, mà chúng ta đang theo thông đạo ngầm đi đến đó.” Quyển sách kia chăm chú nói, vào thời điểm đọc thuộc lòng, nó lúc nào cũng rất chăm chú.
Quyển sách kia phát hiện tất cả mọi người chăm chú lắng nghe lời nó nói, không khỏi đắc ý đứng lên: “Để tăng thêm tính tiêu khiển trong các cuộc đấu, phạm nhân cùng khán giả cũng không biết mình phải đối mặt với địch thủ gì, mà con đường này là cấp cho địch thủ đi…”
“Ý của ngươi là…nơi đây đã từng có yêu quái, dã thú đi qua?” An Nặc chợt lên tiếng hỏi.
“A, không sai,” quyển sách kia nói, “thông đạo này chính là cho chúng nó đi…”
“Thực ra ban nãy ta luôn muốn nói…” An Nặc khe khẽ nói, “ta cảm thấy phía sau đang có gì đó theo sau chúng ta…”
An Nặc vừa dứt lời, một vật thể hắc sắc lấy tốc độ sét đánh hướng tới Tử La Lan trên vai An Nặc.
An Nặc vội vàng nhảy về phía sau, lúc này Ôn Bá đã rút ra trường kiếm, nhảy đến vị trí An Nặc vừa rồi, lưu loát chặt xuống 1 kiếm, đem cái kia phân thành 2.
Hắc sắc kia thoáng cái lùi về trong bóng tối phía sau, lúc này mọi người mới phát hiện ánh sáng xung quanh đã tối đi rất nhiều.
“…kỳ quái,” Lôi Na Tư đi tới bên người Ôn Bá, “ở đây đáng lẽ không có yêu quái a…”
Ôn Bá khom lưng nhìn vật bị kiếm chặt bỏ, chính ở chỗ này nhúc nhích, nhìn kỹ, dĩ nhiên là một đoạn dây leo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.