Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 33:




Lúc An Nặc mở mắt, cách khoang thuyền thủy tinh thì thấy kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ.
Y nhẹ nhàng đẩy cửa khoang thuyền ra, cảm giác toàn thân đau nhức.
“An Nặc, sớm an,” thiếu nữ xinh đẹp đối mặt y lộ ra nét tươi cười rực rỡ, “ta đã làm bữa sáng, ngươi có thể ăn trên đường đi.”
Nàng có vẻ ôn nhu săn sóc, dáng vẻ tươi cười không keo kiệt, hoàn toàn không giống vỡi y.
“Cảm ơn,” An Nặc ôn nhu nói, sau đó từ trong khoang thuyền trò chơi đi ra.
Mẹ kế của y vẫn tiễn ra đến cổng, đồng thời dịu dàng cùng y cáo biệt, y cũng mỉm cười đáp lễ. Trong nháy mắt ngồi trên xe, An Nặc nhìn về phía bên phải mình, tựa như lời Lôi Na Tư, nó hơi không thật — có lẽ y hơi khó tính.
Chỉ là khi ngươi bị vây trong hoàn cảnh như vậy, ngươi không thể không khẩn trương.
********************
Sau khi Tử La Lan dùng xong điểm tâm sáng trong nhà ăn, vừa cầm trái táo ném đi, vừa về gian phòng của mình ở bên cạnh.
Rời đi một lát, Tạp Lạc Tư đã đứng ở trong phòng.
“A, đã trở về từ Thụy Sĩ sao?” Tử La Lan ném trái táo trong tay cho hắn.
Tạp Lạc Tư đưa tay tiếp được, đem trái táo để ở bên cạnh trên bàn: “A, hội nghị thảo luận trò chơi.”
“Na, thật đúng là buồn chán,” Tử La Lan lập tức nói, “là thảo luận toàn bộ tin tức trong trò chơi sao?”
“A, đều là chỉ trích Dã Vọng ol, “Tạp Lạc Tư nhún vai, ngồi trên sô pha, “trong công ty chỉ có ta đi, ngay cả chủ tịch đại nhân cũng không tham gia ni.”
“Ta nghe nói lúc trước thay đổi chủ tịch?” Tử La Lan hiếu kì hỏi, ta nghe nói tại nhà ăn, là ca ca chủ tịch trước?”
“Ân, nghe đâu mới từ Anh Quốc trở về,” Tạp Lạc Tư lại thay đổi trọng tâm câu chuyện, “mà nói đến chuyện ngươi phát hiện trong trò chơi a.”
Tử La Lan đi tới bên cạnh Tạp Lạc Tư ngồi xuống: “Tạp Lạc Tư, quái vật có chút kì lạ a.”
“Nói, như thế nào?”
“Chúng nó có chút … sợ hãi kẻ mạnh?” Tử La Lan do dự một hồi rồi nói, “Tỷ như chúng nó ẩn núp, rồi sau đó đột nhiên tập kích ..v.v…”
“Cái này rất bình thường a, có một ít quái vật chính là đặt ra như thế,” Tạp Lạc Tư cười cười, có ý làm cho Tử La Lan bớt khẩn trương.
“Không … ta nhớ chỉ có quái trên 100 mới có thuộc tính này, ẩn núp rồi thình lình tập kích, loại công kích này sẽ không tồn tại quái dưới 100,” Tử La Lan chăm chú nói, “hơn nữa, còn có thể không hề công kích dưới tình huống lực công kích cách xa nhau, đương nhiên, nếu cử động của chúng nó cực nhanh, ta nghĩ chúng nó sẽ bỏ chạy.”
“Cái gì? Ngươi đang nói cái gì?” Tạp Lạc Tư nghi hoặc nhìn hắn, “hệ thống chưa từng đặt ra như vậy, ngươi xác định ngươi thấy?”
“Đương nhiên, kinh nghiệm bản thân…” Tử La Lan son sắc thề bảo đảm, khi hắn cùng An Nặc tại thông đạo cổ đại, hắn đã chứng kiến Ám Địa Đằng trước mặt lẩn trốn khi lực lượng lớn mạnh của An Nặc lại lần nữa cường đại, “cho nên đây xem như trong trò chơi xuất hiện nhân tố ngoài ý muốn sao?”
“Chúng ta chưa từng được báo cáo chuyện này,” Tạp Lạc Tư khe khẽ nói, “ta sẽ đi điều tra 1 chút, ngươi gặp chuyện này ở nơi nào?”
“Dưới đất Kim Hoa Đô, trong thông đạo đấu thú tràng cổ đại,” Tử La Lan nói, “chính ở chỗ này thấy được đấu thú tràng La Mã.”
“Ta đã biết,” Tạp Lạc Tư đứng lên, ” ta đi tìm Tư Lan Đức cùng An Kỳ Lạp giúp.”
Tư Lan Đức phụ trách tính toán trị số quái vật ẩn núp, mà An Kỳ Lạp, là tổ trưởng phụ trách hết thảy NPC, quái vật.
Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu, Tạp Lạc Tư cũng không có lập tức ly khai, hắn khom thắt lưng xuống, nhìn Tử La Lan.
“Sao, làm sao vậy?” Tử La Lan ngạc nhiên trừng mắt, nhìn cặp mắt Tạp Lạc Tư có chút mất tự nhiên.
Tạp Lạc Tư bỗng nhiên đưa tay ra xoa xoa 2 má Tử La Lan: “Không nên tiếp xúc Tạp Thác Nhĩ, đáp ứng ta.”
Bởi rằng Tử La Lan không nghĩ tới chuyện tình của bọn hắn, thầm nghĩ giúp An Nặc tìm được muội muội, cho nên hắn ngoan ngoãn gật đầu xem như đáp ứng Tạp Lạc Tư.
Tạp Lạc Tư hướng về Tử La Lan mỉm cười: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, buổi tối mang ngươi đi ra ngoài ăn.”
“Ân.” Tử La Lan lần nữa gật đầu, miễn là An Nặc không ol buổi tối, cho dù cùng Tạp Lạc Tư ăn 1 bữa cơm cũng không quan hệ.
Tạp Lạc Tư cầm trái táo ra khỏi phòng Tử La Lan. Trong nháy mắt đóng lại cửa kính đặc chế kia, biểu tình của Tạp Lạc Tư thoáng cái yên tĩnh.
“A a, thật đáng sợ a, Tạp Lạc Tư,” thanh âm một nam nhân từ bên cạnh truyền đến, “trước mặt con nít luôn luôn là một bộ dạng ôn nhu dịu dàng của trưởng bối a.”
“Ta nhớ đã cảnh cáo ngươi, đừng tới đây nữa, Tạp Lạc Tư xoay người ly khai.
“Úc, trí nhớ của ta không tốt lắm,” thanh âm kia không xa không gần đi theo Tạp Lạc Tư.
Trong hành lang im ắng, chỉ có Tạp Lạc Tư, dưới ánh sáng của ngọn đèn, một chút bóng mờ cũng không có, chỉ có tiếng giày đập vào sàn nhà vang ra tiếng vọng.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Tạp Lạc Tư tiếp tục nói, quay lại bầu không khí trò chuyện.
“Là tình hình hoàn thành nhiệm vụ tháng trước, có chút vấn đề nhỏ,” thanh âm kia tiếp tục nói, “Phổ Lộ Ngang Đức dường như bị theo dõi.”
“…Chờ đêm nay bàn lại đi.” Tạp Lạc Tư khe khẽ nói.
“Ai…” đối phương tựa hồ cảm thấy rất bất mãn, “tan ca không rãnh sao?”
Ta muốn dẫn La Lan đi ăn.” Tạp Lạc Tư đơn giản nói, “được rồi, ngươi đi trước đi, ta đêm nay liên lạc ngươi.”
“Ok, chúc ngài buổi tối vui vẻ.” cái thanh âm kia khẽ khẽ cười.
Biểu tình của Tạp Lạc Tư không thay đổi gì, nhẹ nhàng mở cửa ban công, mà thanh âm kia không còn lên tiếng.
Trên diễn đàn quả nhiên toàn là bài viết khiển trách Lôi Na Tư, cho rằng hành vi Kiếm Thánh Lôi Na Tư, chạy đi quyết đấu cùng một người mới hơn 50 cấp, quá mất sĩ diện, nhưng còn có 1 nhóm duy trì im lặng, cho rằng, nợ nhân tình khó trả, đây là chuyện bất đắc dĩ, chính là không thể không làm, Lôi Na Tư làm như vậy, có lẽ được 1 nhóm thông hiểu và ủng hộ.
Tiêu điểm trên diễn đàn đều tập trung trên người Lôi Na Tư, dù sao Lôi Na Tư thân là Kiếm Thánh, cho nên đối với vị trên 50 kia, chỉ là dùng ‘không may’ hình dung một chút, còn lại thì không có nhắc tới.
Phỏng chừng Lôi Na Tư không có ý kiến trong chuyện này, cho nên mọi người cũng khoogn truy cứu vị ‘hơn 50 cấp’ kia bị giết tới cùng là ai.
Trên diễn đàn tràn ngập chuyện này, Tử La Lan ngáp 1 cái, nghĩ thực sự là nhàm chán, bất quá Lôi Na Tư cho hắn cảm giác ngược lại.
Tựa như theo lời nàng nói, kiếm thuật An Nặc không tệ, thế nhưng không đủ, có lẽ đối với An Nặc mà nói, loại này chỉ là ham thích thế thôi. Không giống Lôi Na Tư, kiếm kỹ tuyệt cùng đối chiến phong phú, với đánh giá tâm lý đối thủ, năng lực tình cảm của con người, thảo nào nàng có thể được xưng danh là Kiếm Thánh.
Nhưng thật ra, phải chuẩn bị một chút cho nhiệm vụ Hoa Đô di tích tối nay, tuy rằng Hoa Đô di tích là mở ra cho ngoạn gia trên 50, nhưng có lẽ không đơn giản.
Tựa như đấu thú tràng cổ đại, rõ ràng là di tích phụ cận của Hoa Đô, hết lần này đến lần khác là quái hơn 70, thậm chí hơn cấp 80, Nếu không có Kiếm Thánh Lôi Na Tư ở bên cạnh, có thể toàn bộ đội ngũ không toàn thân trở ra.
Tử La Lan trong tổ phụ trách xây dựng khai phá trò chơi, kể cả sáng tạo 1 phần bản đồ. Đương nhiên trong hơn 100.000 phó bản, Tử La Lan căn bản không cách nào hoàn thành, cho dù có năng lực đặc biệt cũng vô pháp xây dựng toàn bộ kết cấu trò chơi, cho nên có một tổ khai phá một phần bản đồ.
Bởi vì Tử La Lan phi thường yêu thích Kim Hoa Đô, cho nên xung quanh bản đồ Hoa Đô kể cả những di tích này, đều là Tử La Lan kiến lập, trong đó cũng bao gồm Hoa Đô di tích.
Tử La Lan đã từng nghĩ sẽ không làm 1 cái di tích Hoa Đô, dù sao xung quanh đã có không ít di tích, thế nhưng xét thấy phó bản di tích ẩn dấu quá ít, cho nên mới bằng lòng xây dựng Hoa Đô di tích.
Để lộ ra địa đổ ẩn, cần phải có năng lực đặc thù. Tỷ như đẳng cấp ngoạn gia, hoặc chức nghiệp v.v…Mà điều kiện còn lại của Hoa Đô di tích là du ngâm thi nhân cấp 55, yêu cầu đội ngũ trong khoảng 57 cấp, hiển nhiên bọn họ 4 người đều phù hợp điều kiện.
Tổ đội trong trò chơi chỉ có thể đạt tối đa 5 người, bất quá 4 người cảm tình không tệ, cũng không cần tăng thêm người khác tiến vào Hoa Đô di tích.
Địa đồ của Hoa Đô di tích phi thường phức tạp, còn hơn nhiệm vụ kép hay nhiệm vụ cấp cao vài lần.
Dù sao nền móng của Hoa Đô di tích là một thành thị a.
“May mắn Hoa Đô di tích là do ta làm, chí ít có thể đảm bảo cả đội sẽ không bị lạc đường.” Tử La Lan lẩm bẩm nói.
Về phần Hoa Đô di tích rốt cuộc có quái vật gì, hoặc những khen thưởng này …tạm thời không trong phạm vi Tử La Lan quan tâm, dù sao nhiệm vụ ánh mắt khắt vọng của An Nặc cũng phải đến Hoa Đô mới được.
Tạp Lạc Tư sẽ tìm Tử La Lan đi ăn lúc 4 giờ, Tử La Lan đương nhiên vui vẻ đi ăn đi uống. Lúc Tạp Lạc Tư đưa Tử La Lan trở lại công ty, An Nặc cũng vừa vặn login, vì vậy Tử La Lan cũng lập tức đăng nhập vào trò chơi.
Kim Hoa Đô vĩnh viễn không mưa, ánh dương quang nhẹ nhàng tỏa ra, chiếu vào đô thị xinh đẹp này.
Quảng trường Kim Hoa thật diễm lệ, tựa như thực thể ánh dương quang phô bày trên vùng đất như nhau, khiến cho người ta cảm giác ấm áp và lãng mạng.
4 người tập hợp trên quảng trường, sau đó đều nhìn chằm chằm vào Tử La Lan
“Nghe nói ngươi biết được điều kiện kích hoạt nhiệm vụ Hoa Đô di tích?” An Nặc đem La Lan đứng lên, con mắt băng lam sắc nhìn Tử La Lan.
Không biết vì sao An Nặc nhìn mình như vậy, nên có chút sợ hãi.
“Ta đương nhiên biết … Tử La Lan tránh một chút, “kỳ thực dù ta không nói, từ thơ ca của du ngâm thi nhân cũng có thể tìm ra được manh mối a.”
Cho nên thoáng cái ánh mắt mọi người tập trung trên người Kỵ Sĩ Chi Huyết.
“Trong thơ ca? Có rất nhiều a …” Kỵ Sĩ Chi Huyết thì thào nói.
“Hoa kí sở lộ,” Tử La Lan bỗng nhiên nói, “có 1 câu ca, hoa nở tại Kim Hoa Đô, nó lưu lại tất cả cố sự cùng con đường.”
“…A, so ra tiếng ca của Tử La Lan tốt hơn ngươi nhiều nha.” Ám Dạ Vị Ương khe khẽ phát biểu
Kỵ Sĩ Chi Huyết cũng không so đo với Ám Dạ Vị Ương, chẳng qua nhìn Tử La Lan nói: “Như vậy, ý nghĩa là, tin tức có trong hoa?”
“Thực vật tự nhiên là do hạt giống sinh sôi, trong đóa hoa tại Kim Hoa Đô từ rất xưa kia, cất giấu con đường của Hoa Đô di tích.” Tử La Lan khe khẽ nói.
“Thế nhưng làm sao có thể tìm được đóa hoa đó a…” Ám Dạ Vị Ương rất kinh ngạc mở to con mắt tử sắc nhạt kia, “hoa trong quảng trường không ít, thế nhưng … hầu như giống nhau a, đóa hoa rất cổ xưa kia là …cái dạng gì a?”
“Ta biết ở nơi nào, “An Nặc bỗng nhiên lên tiếng, nhân tiện đem Tử La Lan đặt trên vai.
“Hoa xưa nhất của Kim Hoa Đô, ta biết.”
****************************
Trong truyền thuyết Kim Hoa Đô, nguyên bản nơi đây là một mảnh hoang mạc yên tĩnh, không có bất luận sinh mệnh gì có thể tồn tại ở chỗ này.
Đây là một mảnh thần chi sở vứt bỏ, không có tín ngưỡng cũng không có sinh mệnh, ngay cả yêu ma cũng không muốn định cư ở đây, là một mảnh đất đai cằn cỗi, đồng khô cỏ cháy.
Sáng sớm tinh mơ một ngày nào đó, một vị thiếu niên mặc áo choàng hắc sắc, tại trên mặt đất hoang vu chôn xuống một hạt giống kim sắc.
Đây là loài hoa không cần nước cùng thổ nhưỡng. Trong chớp mắt, một cây đầy lá kim sắc tử từ cát khô mà mọc ra, khó có thể hình dung được dáng dáp ưu nhã, so với những đóa hoa bình thường, nó cũng tinh tế mềm mại như nhau, nhưng lại mang sự dẻo dai và lực lượng. Phiến lá nhỏ màu bạc, nụ hoa nhanh chóng dài ra, cuối cùng nở ra đóa hoa kim sắc mỹ lệ.
Sinh mệnh kêu gọi sinh mệnh, một ít năm tháng về sau, đồng khô cỏ cháy nguyên bản biến thành đô thị tràn ngập lãng mạn và ước mơ.
Mà đóa hoa kim sắc đầu tiên, đã được mọi người liên tục bảo tồn, hiện tại được nuôi dưỡng trong cung điện hoàng tộc.
“Đóa hoa kia biết tất cả mọi chuyện, cho nên xuất hiện điều kiện chính là du ngâm thi nhân lén vào hoàng cung trộm đóa hoa kia,” Tử La Lan khe khẽ nói, “đó là lí do hiện tại Kỵ Sĩ Chi Huyết muốn chạy đến hoàng cung đi úc.”
“Đóa hoa trong truyền thuyết kia ở nơi nào?” Kỵ Sĩ Chi Huyết hỏi An Nặc, “ngươi vừa nói ngươi biết ở nơi nào đi?”
“Sau cung điện hoàng gia có một thông đạo bí mật.” An Nặc nói, trong thông đạo này còn có 1 thông đạo ẩn, dọc theo thông đạo kia là có thể thấy khu vực bảo tồn đóa hoa kim sắc.”
“Ngươi làm thế nào biết được?” Tử La Lan trừng mắt nhìn.
An Nặc khó hiểu nhìn hắn một cái: “Hắc sắc giả diện có chung thông tin, tư liệu kể về Kim Hoa Đô rất tỉ mỉ, tuy rằng không có kích hoạt nhiệm vụ Hoa Đô di tích.”
“Xem ra tin tức của hắc sắc giả diện thật là thuận lợi,” Ám Dạ Vị Ương đã chạy tới nói, “quả thật có thể so sánh với tiểu thư.”
“Cái gì! Ngươi nghĩ tin tức nghiệp đoàn có thể cùng so sánh với ta sao?” quyển sách kia từ trong lòng ngực của Ám Dạ Vị Ương nhảy dựng lên, “tư liệu của ta chính là tư liệu toàn bộ trong trò chơi a, còn có thể giám định quái vật cùng ngoạn gia mà!”
“Nhưng ngươi không biết làm cách nào kích hoạt nhiệm vụ ẩn dấu a.” Ám Dạ Vị Ương nhỏ giọng nói.
“Nhiệm vụ ẩn dấu! Đó là cơ mật trong trò chơi, ngươi nghĩ bất cứ sủng vật nào cũng sẽ biết sao?” bách khoa toàn thư kia càng thêm phẫn nộ, đề cao thanh âm la lên.
“Xem ra sủng vật cùng sủng vật này có sự khác biệt,” An Nặc nhìn quyển sách kia liếc mắt một cái nói, sau đó ngồi trên ghế quảng trường, “như vậy tiểu huyết đi lấy hoa đi, nắm chắc qua được.”
“Chờ một chút, chúng ta không đi sao?” Ôn Ba kinh ngạc hỏi.
“Mặc dù cung điện là khu vực có nguy hiểm, hay khu quái vật,” Tử La Lan lập tức nói, “thế nhưng đi trộm hoa là không thể để bất cứ NPC nào phát hiện, ta nghĩ một người đi thì tương đối tốt.”
“Hảo, ta đi,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, “ta lập tức quay lại!” rồi xoay người hướng phía hoàng cung chạy đi.
“Để hắn đi một mình không sao chứ?” Ám Dạ Vị Ương lưỡng lự hỏi, “thần kinh tiểu huyết siêu lỗ mãng, NPC trong hoàng cung nhiều lắm, hắn đối phó không nổi.”
“Lại nói tiếp …hình như chưa thấy tiểu huyết xuất thủ a …” Ôn Bá bỗng nhiên khe khẽ nói, “trên cơ bản bởi vì phượng hoàng của hắn vô cùng lợi hại, xoát cấp căn bản không cần xuất thủ …”
“A, quên mất một chuyện!” thanh âm Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng nhiên truyền tới, đem Ôn Bá và An Nặc cùng sủng vậy bên trong hoảng sợ, chỉ thấy Kỵ Sĩ Chi Huyết từ hường hoàng cung chạy ra, “có thể giúp ta chiếu cố phượng hoàng không, ta hành động một mình tương đối thuận tiện hơn…”
“Đương nhiên có thể.” Ám Dạ Vị Ương hướng hắn vẫy vẫy tay, Kỵ Sĩ Chi Huyết đứng cách địa phương bọn họ không xa. Phượng hoàng vốn đứng ở trên vai hắn, vung cánh bay đến đội ngũ bọn họ, “Nói chung phượng hoàng của ta tạm thời nhờ ngươi!” Nói xong lại xoay người chạy về hướng hoàng cung.
Tử La Lan ngẩng đầu nhìn phượng hoàng bay xung quanh trên đầu bọn họ, không biết An Kì Lạp tốn bao nhiêu tâm huyết mới tạo được sủng vật mỹ lệ như thế. Tử La Lan mỗi lần nhìn thấy phượng hoàng đều có cảm xúc như vậy. Lông vũ của nó mềm mại sáng sủa như thế, lông vũ kim sắc tựa như được tạo thành từ ánh dương quang, thế nhưng tuyệt không chói lóa, con mắt ám hồng sắc nhìn qua giống như viên bảo thạch hồng sắc lưu chuyển, khóe mắt thiêu thiêu, đem theo một loại kiêu ngạo sắc sảo, rất cao quý.
Cuối cùng, con phượng hoàng xinh đẹp kia trong ánh mắt hâm mộ của Tử La Lan, nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng ghế An Nặc đang ngồi, lông đuôi của nó ưu nhã hạ xuống, tựa như ánh mặt trời biến ảo xúc động lòng người.
Tử La Lan ghé vào vai An Nặc nhìn phượng hoàng không xa mình, nghĩ thầm, không phải là thiên sứ thì cũng được a, nếu như có thể, tiến hóa thành phượng hoàng cũng không tệ a, xinh đẹp như vậy, kẻ khác say mê như vậy… (Yu Ming: ẻm đang thèm thuồng kìa hahaha)
“Thỏ béo, vẻ mặt hâm mộ của ngươi chảy nước miếng a.” bỗng nhiên thanh âm quyển sách vang lên, hù dọa Tử La Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.