Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 36:




Bọn họ mới hơn 50 cấp, nhiệm vụ SS thì xuất hiện quái hơn 70 cấp, tuy là hắn không biết nội dung cụ thể là như thế nào, nhưng Hoa Đô di tích là do hắn làm, kết cấu nơi đây vẫn còn nhớ.
Biển hoa này chỉ là một phần, nằm trong di tích thành đô, biết tới nơi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Quyển sách kia đã chậm rãi khôi phục sức sống, đang phàn nàn cả đời chưa từng nghe qua tiếng sáo khó nghe như vậy, lại bắt đầu châm chọc tài năng âm nhạc của Kỵ Sĩ Chi Huyết, quả là một du ngâm thi nhân thất bại.
Sau khi tới biển hoa, bọn họ có thể cảm giác được lưu động, ôn nhu mềm mại không chút ác ý. Kim sắc hoa vừa rồi bị tàn phá bởi đánh nhau của họ và Ngân Lang quay trở lại hình dáng ban sơ.
“Ngươi cho rằng là do trò chơi đặt ra hay là do NPC phù phép, khiến những bông hoa luôn bảo trì được hình dạng này?” Tử La Lan nhìn những đóa hoa kia, ngoảnh đầu hỏi An Nặc.
“Có khác biệt sao?” An Nặc liếc những đóa hoa này một cái.
“A, kỳ thực cũng không có khác nhau đâu.” Tử La Lan nói, sau đó tiếp tục ghé vào vai An Nặc.
Hắn không chắc tâm trạng của mình, với ngoạn gia mà nói, lời nói vừa rồi không có gì khác biệt, nhưng nếu … nếu phản hồi cho tổ khai phá, biết rằng NPC không được kiểm soát gì gì đó, hiển nhiên vấn đề kia sẽ không giống nhau.
Bất quá, Tử La Lan cũng không đặc biệt quan tâm đến vấn đề này, dù sao hắn thầm nghĩ để An Nặc tìm được muội muội, rồi rời khỏi trò chơi, vậy là tốt rồi.
Bầu trời nơi đây tựa như bầu trời đêm, khoáng thạch không biết tên phát ra quang mang như sao sáng, tựa như đêm hè, đặt mình vào trong biển hoa.
Thế nhưng cảnh tượng hiện tại chỉ có Tử La Lan yêu thích, dù sao cũng là nhiệm vụ cấp SS, cẩn thận cẩn thận mới là tối trọng yếu.
Sau khi đi được một hồi, cũng không có xuất hiện quái vật, tất cả yên tĩnh mà mỹ lệ.
Cuối cùng, bọn họ thấy được tường ngoài của thành đô.
Bởi vì Kim Hoa Đô là nơi trọng yếu, nên kiến thiết phòng ngự phi thường tốt.
Thành tường rất vững chắc, kiên cố, mà hiện tại nhìn tới chỉ thấy sứt mẻ có một chút, đứng sừng sững trong biển hoa.
An Nặc đi qua nhìn một chút: “Nơi này, là Hoa Đô di tích?”
“Hẳn là như thế, ngoài thành tường, bên trong còn có một khoảng không, đi vào mới là đô thị, chúng ta cần đi tới hoàng cung.” Kỵ Sĩ Chi Huyết không đi phía trước nữa, mà đứng tại chỗ nói cho bọn họ kiến trúc đô thị, “căn bản nền tảng của toàn bộ di tích cùng Kim Hoa Đô hiện nay đều giống nhau, nên không cần sợ lạc đường, chỉ cần đi qua sân là có thể đến hoàng cung.”
“Nói một chút nội dung, rốt cuộc chúng ta đến di tích để hoàn thành nhiệm vụ gì?” Ôn Bá ở bên cạnh nói, “ta đến bây giờ còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đâu.”
“A, là như vậy,” Kỵ Sĩ Chi Huyết kiên trì nói cho hắn nghe, “thiếu niên tóc đen ấy dùng hạt giống kim sắc sáng tạo ra Kim Hoa Đô phồn vinh, đóa kim sắc đầu tiên được hoàng tộc bảo tồn đến bây giờ — trên thực tế, đóa hoa mà chúng ta lấy được từ trong hoàng cung kia là chế phẩm, chúng ta đến nơi này tìm kiếm đóa hoa kim sắc chân chính.”
“Đóa hoa kim sắc chân chính tồn tại trong hoàng cung Hoa Đô di tích — xin thứ lỗi ta không nói rõ ràng, nó bị người chiếm giữ làm của riêng, liên lụy thành phố rơi xuống lòng đất, mà đóa hoa kim sắc mô phỏng kia, được lưu tại trong tay một hoàng tộc khác, bọn họ lập ra Kim Hoa Đô hiện nay,” Kỵ Sĩ Chi Huyết tiếp tục nói, “nếu như chính phẩm không trở lại, Kim Hoa Đô sẽ trở về hình dáng trước đây.”
“Trước đây? có ý gì?” Ám Dạ Vị Ương hỏi.
“…một mảnh hoang vu, cái gì cũng không có.” Kỵ Sĩ Chi Huyết ôn nhu nói, “cho nên nhiệm vụ yêu cầu chúng ta tìm ra đóa hoa kim sắc chân chính.”
“Bởi vì nơi đây có hoa kim sắc kia nên mới bừng bừng sức sống sao?” Ám Dạ Vị Ương suy nghĩ một chút rồi nói.
“Có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Kỵ Sĩ Chi Huyết khe khẽ nói, “được rồi, chúng ta đi vào thôi”
“Chờ một chút, phần thưởng của nhiệm vụ cấp SS là gì?” Ôn Bá bỗng nhiên dừng lại hỏi.
“Nhiều kinh nghiệm, còn có kỹ năng đặc thù..v.v..ta chỉ muốn một thứ, còn lại cho các ngươi.” Kỵ Sĩ Chi Huyết quay đầu lại nói.
“Ngươi muốn vật gì vậy?” Ôn Bá tiếp tục truy vấn.
“Đối với các ngươi mà nói là không dùng được, cho dù vứt trên mặt đất cũng không nhặt,” Kỵ Sĩ Chi Huyết cười cười, “lúc đó các ngươi sẽ biết.”
Thành đô gần như đã bị ăn mòn, từ xa xa nhìn qua giống như một đống đá vụn, phỏng chừng cùng hoàn cảnh ẩm ướt nơi đây có quan hệ. Đương nhiên, đến gần xem cũng không thấy được khả quan bao nhiêu, chúng nó càng tàn tạ.
Giữa đống đá vụn vẫn thấy hoa kim sắc, chúng nó vẫn như cũ tươi tốt cùng nhiệt huyết, đại khái là bởi vì đóa hoa kim sắc chân chính ở chỗ này. Từ góc độ Tử La Lan xem ra, những đóa hoa này như dương quang rơi vào đống đá vụn. (Yu Ming: chả thấy lãng mạn tí nào =,=)
Mỹ lệ mà rung động lòng người (Yu Ming: ở chỗ nào?)
An Nặc bọn họ tiếp tục đi về phía trước, có lẽ BOSS trong hoàng cung kia, đem đóa hoa làm vật sở hữu, dám chắc là đang ở chỗ đó chờ bọn họ.
Nhiệm vụ SS a, Tử La Lan thật là đánh giá không ra BOSS này có bao nhiêu cấp a.
An Nặc từ lúc bắt đầu vẫn luôn bảo trì trầm mặc, y vốn không phải là người nhiều lời, sau khi tới nơi đây lại càng im lặng.
Trái lại quyển sách kia, chưa từng đình chỉ ồn ào.
Sau khi qua thành quách tàn tạ, bọn họ tới được bên trong thành, cũng chính là thành thị chân chính.
Ngoại trừ tiếng gió, nơi đây còn có cờ xí tung bay, cùng thanh âm vọng lại của dòng nước ngầm.
Kỵ Sĩ Chi Huyết đã sớm nói qua bố cục nơi đây, cùng Kim Hoa Đô trên mặt đất giống nhau như đúc, thế nhưng làm kẻ khác ngạc nhiên chính là, thành đô lịch sử lại — ngăn nắp sạch sẽ.
Cùng với thành quách tàn tạ bên ngoài, bên trong thành so với Kim Hoa Đô trên mặt đất còn ngăn nắp sạch sẽ hơn.
Đường phố tĩnh lặng không nhiễm một chút hạt bụi, kiến trúc xung quanh không lưu lại vết tích năm tháng, giống như vừa mới kiến tạo ngày hôm qua, ngươi có thể thấy được cách bày biện trong phòng từ những cửa sổ không buông rèm.
Những ly trà kia vẫn đặt ở trên bàn, trong ly trà vẫn còn bốc hơi nước mỏng manh, chăn mền còn chưa có gấp lại, y phục sạch vẫn còn đặt trong giỏ, sách vẫn được mở ra đặt ở trên bàn, bên cạnh còn có 1 tách cafe nóng hổi.
Thật giống như người trong thành thị bỗng nhiên biến mất.
Gió thổi qua, mang theo hương thơm hoa kim sắc, y phục đong đưa, tựa như sáng sớm tinh mơ
Nhưng nơi vắng vẻ này cũng giống như là địa phương chết.
Trên đầu không phải là bầu trời xanh thẳm, mà là một mảnh hắc ám, thỉnh thoảng có một chút ánh sáng phản chiếu.
“Ta đoán…” Tử La Lan nuốt một ngụm nước bọt, “nhân viên chế tác cũng quá lười biếng, trực tiếp đem tràng cảnh Kim Hoa Đô ra.”
Mặc dù mọi người đều biết đây chẳng qua là trò chơi, thế nhưng bầu không khí kì lạ này vẫn làm kẻ khác bất an.
“Thật giống như Bàng Bối Thành trong 1 đêm bị biến mất trong truyền thuyết,” Ám Dạ Vị Ương thình lình nói.
“Xác chết còn lưu lại trong Bàng Bối Thành mà, ở đây ngay cả một quỷ ảnh cũng không có,” quyển sách kia đứng lên nói.
Ám Dạ Vị Ương nhún nhún vai, tỏ ý không sao cả.
“Đi hoàng cung trước đi,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, “kết cấu bên trong cũng giống Kim Hoa Đô trên mặt đất, cho nên đi thẳng theo đường lớn là có thể tới. Tiểu thư nhìn chung quanh xem có quái gì không.”
“Ta không thích khẩu khí mệnh lệnh của ngươi…” quyển sách kia nhỏ giọng nói, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp hành, “xung quanh không có quái, là khu vực an toàn.”
“Tới khu vực nguy hiểm thì kêu một tiếng.” Kỵ Sĩ Chi Huyết lại ra chỉ thị, “chúng ta sắp đến cửa hoàng cung.”
Mọi người theo Kỵ Sĩ Chi Huyết đi vào chỗ này.
Mặc dù quyển sách kia nói xung quanh không có quái, nhưng tránh không được khẩn trương, xung quanh vắng vẻ giống như tử địa, lại quá ngăn nắp, một chút hình dạng ăn mòn cũng không có.
Bọn họ đã tới quảng trường, đi qua là tới hoàng cung.
Hoa Đô di tích là hắn làm, di tích kia trong ấn tượng của hắn không phải là cái này a — hắn quả thực là làm thành hình dáng sức mẻ, không giống với tình trạng hiện tại hoàn hảo vô khuyết.
Hắn nhớ sự tàn phá của đường phố cùng một số thi thể, hắn làm ra di tích không giống với hình dạng Kim Hoa Đô a.
Quảng trường yên tĩnh, trên mặt đất được điêu khắc hoa văn mang phong cách cổ xưa, trung tâm bể phun nước phát sinh tiếng nước có quy luật, hoa kim sắc trong bồn vẫn nở, tưởng chừng là một …Kim Hoa Đô hoàn mỹ.
“Ta cảm thấy có chỗ gì đó không đúng…” Tử La Lan tại trên vai An Nặc nhỏ giọng nói thầm.
“Cái gì?” An Nặc bên cạnh hỏi.
Tử La Lan suy nghĩ một hồi rồi nói: “cái di tích này không quá giống, ngươi có thể xem nhiệm vụ ánh mắt khác vọng có hoàn thành hay chưa?”
An Nặc điểm khai khung nhiệm vụ của mình: “Ta không nghĩ ngươi muốn biến thành thiên sứ thỏ cỡ lớn như vậy.”
“Ta mới không cần biến thành hình dạng kia!” Tử La Lan nâng cao thanh âm nói.
“Như vậy ngươi có thể chính mình bước đi,” An Nặc nói.
“Không sai!” Tử La Lan hung hăng trừng mắt y một cái, “ngươi sẽ không đem ta ném đến trước mặt quái vật thực hiện cái gì ‘mị hoặc thuật’”
“Ta không có đem ngươi ném qua, chính là do hình thể của ngươi, ‘lăn lăn’ qua.” đối phương không hề có thành ý nói.
Đương nhiên, bởi vì hình dáng Tử La Lan na ná “trái banh”, cho nên từ trên vai An Nặc rớt xuống lại lăn về phía trước một chút — bất quá vấn đề không ở chỗ này, quan trọng là thái độ của y, cho dù Tử La Lan chính là sủng vật, cũng không thể ném đi như thế a!
Chờ một chút … trọng điểm cũng không phải chỗ này, Tử La Lan có chút đau đầu nghĩ, trọng điểm ở chỗ: “Nơi này … căn bản không phải là Hoa Đô di tích chân chính, cho nên nhiệm vụ chúng ta còn chưa có hoàn thành.”
“Ta cũng nghĩ không quá giống,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, “ở đây cái gì cũng không có, không giống một nhiệm vụ cấp SS. Chúng ta hiện tại rất nguy hiểm, chỉ mới đụng phải vài con cuồng lang mà thôi.”
“Kỳ thật bọn chúng không dễ bị chọc giận.” Tử La Lan nhỏ giọng nói.
Bỗng nhiên hắn từ trên vai An Nặc nhảy xuống.
Kim Hoa Đô là do hắn sáng tạo ra, hắn nắm rõ từng chi tiết, đường công của mỗi công trình kiến trúc, hương hoa, nhớ kĩ âm thanh dòng nước chảy, thời điểm xuất hiện cái gì, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Đương nhiên trong Kim Hoa Đô có rất nhiều NPC cùng với ngoạn gia và sủng vật gia nhập, nhưng chỗ này đến hoảng sợ, làm Tử La Lan nhìn ra có chút không bình thường.
Kỳ thực Tử La Lan đã sớm thấy không đúng, cuối cùng hắn cũng phát hiện là cái gì.
“Làm sao vậy?” An Nặc hỏi.
“… tất cả đều trái ngược.” Tử La Lan khe khẽ nói.
“Cái gì trái ngược?” An Nặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua kiến trúc xung quanh.
“Chữ trên biển chỉ đường, nhãn hiệu cửa điếm, phương hướng cửa sổ, nắm cửa, hoa văn trên quảng trường…. những cái này đều là bình thường, không trái ngược,” đoản chân của Tử La Lan bước đi trên con đường nhỏ, “thế nhưng có một chút chi tiết bị ngược, ví dụ như nói, chúng ta có thể qua cửa sổ thấy vị trí để bộ đồ ăn, hay là phương hướng dòng nước, nhất là hoa kim sắc đều hướng về … Tây Phương.”
“Hướng về Tây Phương?” An Nặc nhíu nhíu mày, tuy rằng những đóa hoa so với hiện thực mỹ lệ hơn, nhưng là nam nhân nên không có hứng thú, có lẽ Anna sẽ thích.
“Tuy rằng trên hoa có ghi chép lại, nhưng thực ra có thiên hướng Đông Phương, ta cho là, đô thị này thực ra …thực ra tựa như Kim Hoa Đô trên mặt đất bị đảo ngược.” Tử La Lan khe khẽ nói.
“Ý ngươi là chúng ta đi vào một cái huyễn ảnh?” An Nặc hỏi, khẩu khí không chút khẩn trương, tuy rằng nam nhân này chưa từng có biểu cảm khẩn trương bao giờ.
“Không phải huyễn ảnh … ta không biết đây đại biểu cho cái gì, mấy thứ này thật sự tồn tại,” Tử La Lan nhìn xung quanh 1 chút, “nhưng nó thực ra cũng không tồn tại.”
“… Thỉnh sử dụng ngôn ngữ nhân loại.” An Nặc đem con thỏ nâng lên, “đừng nói khó hiểu.”
“Đừng xách ta lên! Ta không phải đồ chơi …” Tử La Lan bất mãn tại trong tay An Nặc giãy dụa (Yu Ming: hảo khả ái a!)
“Đừng sảo, chúng ta tới hoàng cung sẽ biết … ” An Nặc xoay người lại phát hiện toàn bộ quảng trường vắng vẻ, không có người nào.
“… người đâu?” Tử La Lan cũng đình chỉ giãy dụa, “phát tin cho bọn hắn! cư nhiên không chờ chúng ta đã đi rồi!”
Thời đại công nghe cao chính là có chỗ tốt, tìm một người chỉ cần gọi điện thoại, nhưng trong trò chơi, thì phát tin tức nhanh hơn.
An Nặc giơ cổ tay lên, phím gởi tin trên đồng hồ đeo tay xám trắng. Y đè lên, một chút phản ứng cũng không có.
“Ta không biết hệ thống liên lạc trong Dã Vọng ol cần hỗ trợ,” An Nặc nói.
“Cái gì nha, hệ thống kia không có vấn đề gì, nó cũng không phải điện thoại di động, nếu không thể dùng cũng không phải do tín hiệu…” Tử La Lan trả lời.
Bỗng nhiên 2 người trầm mặc, sau đó An Nặc thở dài nói: “Xem ra 2 chúng ta lạc đường trong trò chơi rồi.”
“Tại sao có thể như vậy!” Tử La Lan kinh ngạc nhảy lên đến cổ tay An Nặc, dùng cái tay béo vỗ vỗ đồng hồ đeo tay, “cái này không có khả năng bị hư a!”
Thế nhưng hệ thông liên lạc của đồng hồ đeo tay vẫn ảm đạm.
“Đây rốt cuộc là gì…” Tử La Lan thì thào nói.
“Quên đi, chúng ta trước đi xung quanh một chút, may ra sẽ có địa phương liên lạc được.” An Nặc lần nữa đem Tử La Lan đặt trên vai.
“Cái gì a, đây cũng không phải điện thoại di động, cùng với tín hiệu không có quan hệ a….” Tử La Lan bất mãn nói.
Bỗng nhiên, một tầng yên vụ (sương mù) thổi qua trước mặt hắn.
“Chuyện gì xảy ra? Sương mù?” An Nặc ngẩng đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào, bọn họ không thấy ánh sáng trên bầu trời, mà là sương mù bao phủ.
Sương mù lặng yên không tiếng động, chậm rãi ché phủ toàn bộ đường phố, những đóa kim sắc trong bồn, tại trong đám sương mù càng thêm ưu nhã, tràn ngập cảm giác thần bí.
“Trời ạ, trời ạ, ta thế nào lại lạc đường, ở đây rốt cuộc là đâu a!” thanh âm phiền muộn của một nữ nhân lại lần nữa truyền tới.
Tử La Lan cùng An Nặc liếc nhau, 2 bên trao đổi thông tin trong mắt.
— sẽ không là Kiếm Thánh Lôi Na Tư tìm tới đi.
“Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì a, sương mù từ nơi nào tới, trời ạ, nếu như ta có sủng vật chỉ đường thì thật tốt.” thanh âm kia tiếp tục phiền muộn.
Một hồi sau thì xuất hiện một nữ nhân trong tầm mắt bọn họ, tóc quăn hắc sắc, áo choàng hắc sắc cùng cự kiếm sau lưng.
“Lôi Na Tư!” Tử La Lan kêu lên, “như thế nào lại là ngươi.”
“Cài gì kêu ‘lại là’?” nữ nhân tóc đen đối thiên sứ thỏ phấn hồng nhíu mày, thuận tiện hướng về phía An Nặc chào hỏi, “lại gặp mặt, soái ca.”
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” An Nặc khó hiểu hỏi.
“Đừng nói nữa, ta gần đây luôn chọc tới phiền phức — xin yên tâm, ta lần này không tới tìm ngươi quyết đấu,” Lôi Na Tư hướng y cười cười, tỏ vẻ không có ác ý.
An Nặc ngược lại biểu hiện không sao cả, dù sao hiện tại chưa dùng qua kỹ năng ‘tuyết’, nếu như thật sự quyết đấu lần nữa, có lẽ sẽ không thua thảm như lần đấu trước.
“Ta chẳng biết tại sao đến được nơi đây… Ở đây thoạt nhìn giống với Kim Hoa Đô không phải sao? Ta nhớ thành thị đã từng đi qua, chỉ có Kim Hoa Đô mới có hoa loại này…” Lôi Na Tư cười cười, “cho nên nơi này là Kim Hoa Đô đi, ta không có lạc đường sao?”
“Ngươi lạc đường.” An Nặc không khách khí nói, “hơn nữa lần này ta cũng lạc đường.”
“Như vậy nơi đây là địa phương nào?” Lôi Na Tư lại hỏi.
“Lúc đầu chúng ta tưởng là Hoa Đô di tích, nhưng xem ra không đúng,” An Nặc nói.
“Tiểu huyết bọn họ đâu? Còn quyển sách hướng dẫn kia đâu?” Lôi Na Tư lại hỏi.
“Tìm không được bọn họ, cho nên mới lại đường a,” An Nặc nói, “mặc kệ thế nào, vẫn là tới trước hoàng cung đi, biết đâu bọn họ đang ở cổng chờ chúng ta.”
Tuy rằng đường phố nổi lên một trận sương mù, nhưng vẫn có thể nhận rõ đường đi.
*************************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có thể La Lan thỏ thỏ sẽ tiến hoa trong chương tiếp theo ~ a a, không thể chờ xem nó biến thành thiên sứ thỏ thật to a~ (nói giỡn nói giỡn thôi)
Bởi vì nhiệm vụ Hoa Đô di tích là một bước ngoặc quan trọng, cho nên ta muốn kể tỉ mỉ một chút, cảm giác đất diễn của An Nặc bị tiểu huyết đoạt đi 1 phần, bất quá, không có biện pháp, tiểu huyết cũng là một trong những nhân vật phi thường trọng yếu mà.
Phải phục tùng phục tùng ~ nếu không La Lan thỏ thỏ trở thành thỏ to o(≧v≦)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.