Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 52:




Thế giới vẫn quen thuộc như cũ, Tử La Lan đương nhiên quen thuộc, bởi vì … đều là do hắn sáng tạo ra.
Đám mây cùng bầu trời nơi đây, đất đai cùng cây cối nơi đây, tất cả mọi thứ đều do Tử La Lan sáng tạo nên.
Lúc Tử La Lan mở mắt thì đã không còn trong Hắc Ám Thành.
Đó là một thành thị xinh đẹp, truyền thuyết nguyên bản nơi đây thuộc về tinh linh, nhưng sau khi trải qua đại biến cố, những tinh linh này đều ly khai, vì vậy, thành thị này bắt đầu được con người sử dụng.
Nó tinh xảo mà trang nhã, ngươi rất khó tìm được trong hiện thực một kiến trúc tương tự.
Nó thấp thoáng giữa một tảng lớn cây cối xanh tươi, khắp nơi đều là hương hoa, bông hoa chẳng phân mùa mà nở.
Liên tiếp là những gian kiến trúc bạch sắc lịch sự tao nhã, mặt trước điêu khắc hoa văn tinh xảo. Tuy rằng đã trải qua chiến tranh, thế nhưng kiến trúc của tinh linh vẫn mỹ lệ như trước.
Tử La Lan ngơ ngác đứng ở bao lơn nhà thờ, một thân trường bào hắc sắc khiến hắn phá lệ gây chú ý.
An Nặc tại địa phương không xa hút thuốc.
“Ta nhớ công cộng cấm hút thuốc.” Tử La Lan đi qua nói.
An Nặc vẫn như cũ, con mắt lam sắc nhìn hắn, nhàn nhã tựa ở lan can khắc hoa: “Nhưng hiện tại hút thuốc không hại sức khỏe.”
Tử La Lan mếu máo, bảy tỏ không ủng hộ, lưỡi hái của hắn đã được dựng lên, cái loại sát khí lợi hại đã mất.
Hắn chỉ nhìn qua có chút tái nhợt mà thôi, áo choàng hắc sắc phảng phất lan tràn trong đêm tối, vô thanh vô tức lại tràn ngập không báo trước, cùng với những pháp sư hắc bào, càng lộ vẻ nguy hiểm..
“Úc, vừa nãy Ôn Bá gọi điện cho ta,” An Nặc buông điếu thuốc, “Vị Ương đáp ứng phẫu thuật.”
“Có đúng không, kia cũng không sai, đây là tin tức tốt nhất mà ta nghe được trong mấy ngày nay.” Tử La Lan lập tức nói, trong tay đánh lên một cái thủ thế, “ta nghĩ vận khí gần đây của ta không tốt.”
“Phẫu thuật lúc nào cũng nguy hiểm.” An Nặc không nhịn được nhắc nhở hắn.
“Không sao, có Ôn Bá ở đó, hắn nhất định có thể kiên trì.” Tử La Lan tràn đầy tự tin nói.
An Nặc lộ ra thanh âm trào phúng nói: “Có một số việc không phải cứ kiên trì là có thể làm được.”
“A, ngươi đây là cái miệng quạ đen!” Tử La Lan trừng mắt nhìn y, một bộ hận không thể nhào tới y, “bọn họ sẽ hảo hảo.”
“Được rồi được rồi,” An Nặc hướng hắn thỏa hiệp, “chờ kết quả 3 ngày sau đi.”
“Chúng ta có thể đi tới Thụy Sĩ một lần nữa không? hay là chúng ta đi đến quốc gia của hắn nhìn xem?” Tử La Lan vừa nghĩ vừa nói: “bất quá ta nghe nói nơi đó đã chấm dứt hỗn loạn, không biết hắn ở tại quốc gia nào…”
“Trời ạ, đây là thiên sứ thỏ sao?” một thanh âm nữ nhân truyền tới.
Tử La Lan quay đầu lại thấy một khuôn mặt lâu ngày không gặp, là nữ nhân khiến An Nặc nếm mùi vị thất bại, đương nhiên cũng là người đầu tiên trong trò chơi nói tình hình muội muội An Nặc.
“Buổi chiều hảo,” nữ nhân kia đi tới, hướng An Nặc cười cười, sau đó quan sát La Lan: “An Nặc nói ngươi tiến hóa, thế nhưng ta biết, tiến hóa dường như là chuyện trong nháy mắt.”
“Ách … Thời gian ta dùng tương đối lâu,” Tử La Lan trảo trảo đầu nói, “đã lâu không gặp, Lôi Na Tư.”
“Ta thích cái giọng nói này,” Lôi Na Tư vui vẻ nói, “hệ thống đặt ra sủng vật rất ngốc, tỷ như so với sủng vật của ta, ngươi thoạt nhìn càng khả ái, bất quá, ta phải nói, có lẽ tạo hình thiên sứ thỏ phù hợp với ngươi hơn.”
Nàng xem Tử La Lan ngốc ở chỗ này không nói lời nào, sau đó lại bổ sung 1 câu: “Tuy rằng An Nặc rất khốc, nhưng thật ra cùng con thỏ phấn hồng sắc xứng đôi không ngờ.”
“Cám ơn,” An Nặc rầu rĩ nói.
“A, tổng bộ đã thông tri tới,” Lôi Na Tư nói, “về việc gia nhập Phổ Lộ Ngang Đức, tuy rằng người bình thường gia nhập đều phải thông qua khảo nghiệm … bất quá, lần này không có, nhưng muốn chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ.”
“Đây xem như là đồng ý sao?” An Nặc hỏi.
“Đồng ý,” Lôi Na Tư sảng khoái nói: “ngày mai lúc login, tại quảng trường tinh linh tập hợp, chúng ta có một nhiệm vụ,:
“Cùng ai?” An Nặc hỏi.
“Úc, Kiêu Ngạo, các ngươi có nhận thức,” Lôi Na Tư cười rộ lên, “thoạt nhìn giao tình các ngươi rất tốt, hắn chỉ chưa từng nói cho ngươi gia nhập.”
“Cái gì, Kiêu Ngạo là người của Phổ Lộ Ngang Đức?” Tử La Lan ngạc nhiên nói.
“Là hội trưởng,” Lôi Na Tư buông lỏng nói, “tuy không có người biết, bất quá các ngươi ngày mai sẽ gặp hắn, nên cùng các ngươi nói một tiếng.”
“Hắn là người có kỹ năng ‘phong’?” An Nặc đột nhiên hỏi.
“Không sai,” Lôi Na Tư nhíu mày, “hắn được xưng là ‘Phong Chi Triệu Hoán Sư’, là kỹ tích của cả Dã Vọng.”
An Nặc cũng không có biểu hiện gì, Tử La Lan có chút chột dạ, dù sao hắn cùng Kiêu Ngạo làm ra chuyện tình giống vậy, có lẽ đều không có ý giấu diếm, nhưng lừa gạt dù sao cũng là lừa gạt, dù có lý do, bản chất sự việc cũng sẽ không thay đổi.
“Ách, Kiêu Ngạo được xưng là ‘Phong Chi Triệu Hoán Sư’, là hắn có thể triệu hoán lực lượng phong sao?” Tử La Lan lập tức đem trọng tâm câu chuyện tiếp tục, để tránh cho An Nặc nhớ đến vấn đề phiền muộn.
“Đương nhiên không phải, tài bắn cung của Kiêu Ngạo là không ai bì được,” Lôi Na Tư khoa trương thở dài, “bởi vì lần quyết đấu trước, ta bị giết 10 lần, 10 lần …aizzzz, hiện tại kiếm kinh nghiệm khó khăn cực kì.”
“Ta rất lấy làm tiếc …” Tử La Lan thì thào nói, không nghĩ tới ai đó cũng để bụng chuyện quyết đấu, dĩ nhiên thực sự thực hiện.
“Tại trong trò chơi, bất luận là người nào chỉ cần trang bị cung tiễn là có thể học được bắn cung, thế nhưng để trở thành xạ thủ, lại cực kì ít,” Lôi Na Tư cười rộ lên, nhìn An Nặc, “mà người có thể triệu hoán linh hồn chỉ có mình hắn.”
“Bởi vì hắn có năng lực phong?” Tử La Lan hỏi.
“Không,” Lôi Na Tư lần này cười rất lớn tiếng, “bởi vì hắn là Kiêu Ngạo, Kiêu Ngạo độc nhất vô nhị.”
“Ngươi nói Kiêu Ngạo là hội trưởng Phổ Lộ Ngang Đức…như vậy” An Nặc đột nhiên hỏi, “hắn biết tình hình Lily tư đi.”
Lôi Na Tư quay đầu nhìn hắn, thở dài một hơi: “Đúng vậy, hắn biết, nhưng sẽ không nói cho ngươi — nói chung, chờ lần này gặp lại, các ngươi bàn bạc lại đi.”
An Nặc vừa điểm khởi một điếu thuốc khác, không hề trả lời, mà Lôi Na Tư cùng bọn họ cáo biệt, đi làm chuyện của mình.
Bao lơn trên nhà thờ còn lại bọn họ 2 người.
“Kiêu Ngạo biết tình hình thực tế của tiểu thư Lily tư đi?” Tử La Lan dè dặt nói, hắn nhớ rõ lúc đầu mình nói ‘Kỵ Sĩ Chi Huyết’ phẫn nộ thế nào.
“Nghe ra tựa hồ là như vậy.” An Nặc nói, “tối mai theo ta cùng đi.”
Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn suy nghĩ một hồi còn nói: “Ngươi là chủ tịch, hoàn toàn có thể kêu Tạp Lạc Tư tìm người a.”
“Ta đã thử qua,” An Nặc nói, “thời gian trước gặp Lily tư, nàng lại nói cho ta biết, muốn ta lấy thực lực chân chính đứng ở Lí Tưởng đại lục mới có thể theo ta thảo luận vấn đề.”
“Thoạt nhìn tính tình tiểu thư Lily không tốt, giống ngươi.” Tử La Lan đồng tình nhìn y một cái.
An Nặc đưa cho tử thần một cái ánh mắt ‘ngu ngốc’, rồi tiếp tục hút thuốc.
Tử thần tuyệt không chút để ý, có lẽ bởi vì quen rồi, hắn chưa bao giờ đem châm chọc của y để trong lòng.
“A, thật hi vọng có thể nghe được tin tức tốt,” Tử La Lan nói, “tiểu thư nhất định cũng rất muốn đến Lí Tưởng đại lục, hắn sẽ thích thế giới do ta sáng tạo ra.”
Tử thần tóc đen nói như vậy, làm cho người ta có cảm giác nhu hòa, con mắt hắc sắc tràn đầy tình cảm ấm áp say lòng người, khiến hắn có vẻ phá lệ mềm mại.
“Ta hi vọng ngươi cũng đứng lên,” An Nặc bỗng nhiên nói, có lẽ y rất ít nói như vậy, cho nên sau khi nói ra, có chút xấu hổ.
“Úc, ta sẽ” Tử La Lan kinh ngạc một chút, sau đó nói.
Hai người trầm mặc, đến khi An Nặc nhớ đến nhiệm vụ hằng ngày của hắc sắc giả diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.