Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 56:




Tử La Lan nhìn 3 người còn lại, ngoại trừ Kiêu Ngạo, Lôi Na Tư cùng Ngải Tư đều mang vũ khí ra.
Cự nhân chi kiếm của Lôi Na Tư phản xạ quang mang cứng rắn dưới ánh đèn thạch anh, tuy nàng là nữ nhân duy nhất trong 4 người, nhưng dễ nhận thấy thân thủ của nàng không thua bất luận kẻ nào, với lại An Nặc trước đây còn thua trong tay nàng.
Ngải Tư không lên tiếng đứng ở nơi đó, trường sam hắc sắc khiến phong cách hắn lãnh thêm 1 tầng, trong ánh mắt lục sắc nhiễm 1 tầng sương lạnh, giống như vừa gặp chuyện gì đó không thoải mái, trong tay hắn cầm một thanh kiếm kỵ sĩ, hoa văn hình trứng được điêu khắc tỉ mỉ trên bao tay, tuy Tử La Lan không nhận thức về loại vũ khí này, nhưng hiện tại lại vì nó mà gia tăng hứng thú không ít với Ngải Tư.
“Nếu như có một người không ra khỏi cánh cửa này thì 3 người còn lại vô pháp tiếp tục tiến lên.” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói.
“Ngươi đã xuất thủ sao?” Tử La Lan đột nhiên hỏi Kiêu Ngạo.
“Còn chưa có.” Kiêu Ngạo nói, “ta cảm thấy mấy thứ này là lạ.”
Tử La Lan thở dài một hơi: “Như vậy An Nặc cùng Kiêu Ngạo chưa có bị lấy số liệu.”
“Có ý gì? Cái gì số liệu?” Lôi Na Tư đi tới hỏi.
“Trong Dã Vọng ol, số liệu ngoạn gia được chia làm 2 phần, 1 phần là số liệu thân phận, gồm hình dáng, trang bị, … còn phần kia là số liệu chiến đấu, đây là số liệu căn bản để cấu thành 1 ngoạn gia.” Kiêu Ngạo mở miệng nói, “Số liệu chiến đấu mỗi lần thăng cấp đều phát sinh biến hóa, cho nên sau khi vong linh lấy được thì chỉ duy trì đến trước lần thăng cấp sau.”
“Ngươi làm sao mà biết được?” Tử La Lan trừng mắt nhìn hắn.
“A? Sổ tay ngoạn gia đều không phải có ghi sao?” Kiêu Ngạo hướng về phía Tử La Lan ôn hòa cười.
“Có sao?” Tử La Lan hoài nghi nhìn vị nam tử anh tuấn này, thành thật mà nói Tử La Lan chưa từng nhìn qua sổ tay ngoạn gia, cho nên Kiêu Ngạo nói có đúng hay không, hắn cũng không có chắc chắn.
“Tiếp tục đi thôi, đi xuyên qua đại sảnh là mê cung.” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói, “trước đây chúng ta chưa thể ra khỏi mê cung.”
“Vì sao?” Tử La Lan ngơ ngác hỏi.
“Bởi vì chúng ta không hiểu được ý nghĩa của cái này,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, “tồn tại của mê cung có ý nghĩa gì? Là vì làm cho người ta đi ra ngoài hay là khiến cho mình bị mất phương hướng ở bên trong?”
“Là vì đi ra ngoài sao?” Ngải Tư hỏi.
“Có lẽ là để mất phương hướng?” Kiêu Ngạo cười rộ lên, có vẻ rất nhẹ nhàng, “có lẽ nó muốn cho chúng ta bị mất phương hướng ở bên trong, nhưng chúng ta vì nhiệm vụ phải đi ra ngoài, hơn nữa là 4 người cùng nhau đi ra ngoài.”
“Từ lúc bắt đầu ngốc cùng một chỗ không phải là được sao?” Ngải Tư lại hỏi.
“Nó sẽ nghĩ mọi phương pháp để đem chúng ta tách ra,” Kiếm của Lôi Na Tư lại lần nữa được đeo trên lưng, “bí quyết đi mê cung có rất nhiều, nhưng rõ ràng không thích hợp.”
Trước mắt là mê cung kia.
An Nặc vẫn luôn bảo trì trầm mặc, theo như lời Lôi Na Tư, Kiêu Ngạo là hội trưởng Phổ Lộ Ngang Đức, như vậy hắn tất nhiên sẽ biết nơi ở của Lily tư.
Ngải Tư còn đang nói thầm nhân vật mới kia cư nhiên có thể mang theo 1 tử thần có thể nói là xinh đẹp, trách không được Kiêu Ngạo muốn dẫn hắn đi, tiếp đó, 3 người bị An Nặc chặn ở đại sảnh.
“Không cho đi?” Lôi Na Tư thiêu thiêu mi nhìn An Nặc.
Tử La Lan thì ngoan ngoãn đứng trên vai An Nặc, xem ra tính nhẫn nại của An Nặc đã dùng hết.
Dù sao An Nặc ở chỗ này không phải vì phần thưởng thông quan hay là khiêu chiến bản thân …, y chỉ là vì Lily tư, muội muội của mình.
“Làm sao vậy?” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng hỏi, trên mặt hắn cũng không có biểu hiện không hài lòng. Ngươi lúc nào cũng khó mà hiểu được suy nghĩ của hắn, vì Kiêu Ngạo không phải là người thể hiện tình cảm lên khuôn mặt. Mà Kỵ Sĩ Chi Huyết thoạt nhìn vừa ngốc lại vừa thẳng thắn tựa như là một cái mộng.
“Ta là đến tìm Lily tư,”An Nặc nhẹ nhàng nói, y đứng ở nơi đó, con mắt lam sắc nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo.
Y nghĩ Kỵ Sĩ Chi Huyết là một tên ngốc, nhưng cũng có thể là người ngoạn trò chơi, có thể nói là người tin tưởng được. Tại lần đầu tiên thấy được Kỵ Sĩ Chi Huyết thì đã cảm thấy tên gia hỏa này như vậy, không có tâm cơ, thoạt nhìn vô trò chơi chỉ vì ngoạn.
Sự thực chứng minh ánh mắt An Nặc cũng không được tốt lắm, nhận xét của y luôn rất giản đơn, y lúc nào cũng nhìn người qua vẻ ngoài, tựa như y vĩnh viễn không biết suy nghĩ của Lily tư.
Thế nhưng Lily tư chính là muội muội An Nặc, khi còn bé kêu ca ca, lôi kéo cánh tay y, chạy theo y.
Nàng sẵn sàng vì y đảm đương trách nhiệm lập nghiệp, tuy nàng nhìn qua rất thích loại trò chơi thương nghiệp này.
Kiêu Ngạo chớp chớp con mắt: “ta nhớ ra rồi, Lily tư còn có 1 ca ca.”
Hắn cách một hồi rồi nói: “ta không nghĩ tới là ngươi, ta cuối cùng có thể phân biệt được cái tên yêu thích cùng chán ghét, ấn tượng đầu tiên luôn quyết định.”
“Ngươi cho ta cái ấn tượng không tệ, nhưng rõ ràng ta đối với cái ấn tượng đầu tiên quá mức khinh suất.” An Nặc lạnh lùng nói.
Kiêu Ngạo cười cười, không có xấu hổ chút nào, Tử La Lan suýt chút nữa cho là hắn đem lời An Nặc nói xem như khích lệ mà nhận lấy.
“Chờ sau khi thông quan, Lily tư sẽ trở về, cho nên chính là đem nhiệm vụ trước làm đi,” Kiêu Ngạo ôn nhu đề nghị.
Thanh âm của hắn rất ôn nhu, cùng với thanh âm của Kỵ Sĩ Chi Huyết như nhau, nhưng từ trong miệng Kiêu Ngạo nói qua, quả thực khiến cho người ta run rẩy 1 hồi. Tử La Lan biết người nào sẽ dùng phương thức như thế nói chuyện.
Làm một người có lực lượng mạnh mẽ, không phải lúc nào cũng lớn tiếng, bởi vì vô luận thế nào thì thanh âm cũng có lớn nhỏ, người khác chính là nghe được.
Kiêu Ngạo là một người như thế, cường đại mà khó hiểu, vừa có lực lượng cường đại, lại không để cho người khác nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Cường giả chân chính đại khái chính là cái dạng này.
Tử La Lan lan man nghĩ, tuy biểu tình y hiện tại rất khốc, nhưng hắn cũng không muốn An Nặc có thể tìm được Lily tư ngay tức khắc, một khi tìm được Lily tư, thì hành trình của hắn và y trong trò chơi cũng kết thúc.
“Nàng rốt cuộc là ở địa phương nào?” An Nặc trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi có thể gặp được ngay tức khắc.” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, sau đó nhẹ nhàng lách người qua An Nặc, “ngươi cần phải tin ta.”
An Nặc hừ lạnh một tiếng, xoay người đuổi theo Kiêu Ngạo, Ngải Tư cùng Lôi Na Tư cũng bắt đầu đi theo ở phía sau.
“Hắn trước đã từng lừa ngươi…” Tử La Lan chạy đến bên cạnh An Nặc nói.
“Lần này ta sẽ khiến hắn trả giá đại giới.” An Nặc nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo nói.
Tử La Lan ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói nữa, hắn hiểu An Nặc là người như vậy, không thể chấp nhận bị lừa lần nữa. Bọn họ có thể chịu được thất bại cùng thương tổn, nhưng không thể chịu đựng việc lần nữa bị lừa dối, bởi vì nó sẽ khiến cho tâm bọn họ thụ thương.
Đương nhiên, Tử La Lan không thể trở thành kẻ đứng xem, dù sao hắn cũng đã từng lừa gạt y, tuy là ngoài ý muốn, lừa dối vẫn chính là lừa dối.
Sau đại sảnh là một thảo nguyên xanh nhạt, ánh dương quang chiếu sáng khắp nơi.
Tử La Lan trảo trảo tóc, tử thần không thích hợp với ánh dương quang vô cùng rực rỡ này, hắn giống như 1 khối hắc ám đứng ở nơi đó, cự tuyệt ánh dương quang.
Mê cung được làm từ cây cối sản sinh ra 1 loại cảm giác nhỏ bé, chúng nó được cắt sửa rất chỉnh tề, không có 1 cây nhỏ nào nhô ra, ngay cả lá nhọn cũng sẽ không cao hơn mặt phẳng nửa cm.
Đây là 1 cái mê cung rất lớn, cho dù là 5 người song hành cũng không thành vấn đề.
Nhưng là bọn hắn không có đi như vậy, đi tuốt đằng trước chính là Lôi Na Tư, sau là Kiêu Ngạo cùng Ngải Tư, sau cùng chính là Tử La Lan cùng An Nặc. Tử La Lan đương nhiên tiêu sái bên cạnh An Nặc, ai bảo hắn ngay từ đầu chính là sủng vật của người này chi, hắn chỉ là có chút quen nếp mà thôi.
“Ta cảm thấy ngươi có chút kích động,” Tử La Lan ở bên tai An Nặc nhỏ giọng nói, “ngươi không nên bất thình lình ngăn cản hắn, hỏi hắn chuyện muội muội ngươi.”
“Vì sao?” An Nặc bất mãn nói, “hắn thật biết muội muội ta ở nơi nào.”
“Muội muội ngươi đã trưởng thành rồi, hơn nữa Kiêu Ngạo cũng không giống loại người lừa gạt tiểu cô nương,” Tử La Lan nói, “ngươi có phần thái quá, muội muội ngươi thích ngoạn trò chơi cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.”
“Nàng không thích ngoạn trò chơi,” An Nặc có chút nóng nảy cắt đứt suy đoán của Tử La Lan, “nàng căn bản không có tính cách của tiểu hài tử, mỗi một bước nàng đi đều được tính toán tỉ mỉ, mỗi chuyện nàng làm đều có nguyên nhân.”
“..nàng bao nhiêu tuổi?” Tử La Lan kinh ngạc nhìn An Nặc, bởi vì An Nặc chưa bao giờ khích lệ người khác, y có thể nói muội muội y như vậy, chứng minh muội muội y không phải người bình thường.
“Nhỏ hơn ta 4 tuổi,” An Nặc nhu nhu mi tâm, “nàng nhất định có kế hoạch gì đó — ta mặc kệ là cái gì, nhất định phải mang nàng về nhà, kỳ hạn 3 tháng nhanh đến.”
Nếu như không phải An Nặc nói như vậy, Tử La Lan cơ hồ quên hắn đã vô trò chơi được 3 tháng.
“…nếu như, nếu như tìm ra được muội muội rồi, sẽ cùng nàng ly khai trò chơi sao?” Tử La Lan nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên, chuyện trong hiện thực cực nguy cấp,” An Nặc không kiên nhẫn nói.
Quả nhiên là như thế, cuối cùng phải xa nhau.
An Nặc không phải vì mình tiến vào trò chơi, đương nhiên sẽ không vì mình ở lại trò chơi, lúc kết thúc trò chơi, An Nặc cũng không còn.
Có thể suốt đời ở chỗ này.
Trong ngực có hơn 1 loại thương cảm chưa bao giờ có, Tử La Lan ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời. Bầu trời xanh thẳm kia thoạt nhìn cũng không sáng sủa như thế, tuy là Tử La Lan đã sớm biết được kết quả, hơn nữa không bất ngờ, nhưng khi An Nặc nói khẳng định như thế, trong lòng lại nổi lên một loại cay đắng xa lạ.
Lúc này, An Nặc chợt ngừng lại, làm hại Tử La Lan thoáng cái đụng vào lưng An Nặc.
Hắn nhu nhu thái dương a, thò đầu ra: “Làm sao vậy a..”
Chỉ thấy trước mắt bọn họ có 1 cành cây vắt ngang làm thành tường mê cung, mà Lôi Na Tư đi tuốt đằng trước đã không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.