Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 61:




An Nặc cùng Tử La Lan đến Bern, Thụy Sĩ, thẳng tới nghĩa trang ở ngoại thành.
Ánh thái dương còn chưa có xuống núi, chỉ kéo thật dài cái bóng ở trên cỏ.
Trước một ngôi mộ mới, bọn họ thấy Ôn Bá.
Hình như vừa tổ chức lễ tang xong, bãi cỏ bị giẫm lên thành một mảnh hỗn độn, bên cạnh còn có bó hoa trắng noãn chưa được mang đi. Toàn bộ mộ viên có vẻ an tĩnh khác thường.
Ôn Bá yên lặng đứng ở trước mộ, sợi tóc thâm lam sắc có chút mất trật tự, không giống trước.
An Nặc mang theo Tử La Lan đi qua, yên lặng đứng ở trước mộ.
Tử La Lan chưa bao giờ nghĩ hài tử kia sẽ tử vong.
Cái hắc ám băng lãnh bò lên da dẻ mềm mại trắng nõn của hài tử kia, Tử La Lan không cách nào tưởng tưởng ra được, hắn sẽ bị chôn trong đất tĩnh mịch tối tăm.
Ám Dạ Vị Ương vẫn luôn là hài tử vui tươi, cho dù có một con mắt không nhìn thấy, một con mắt khác vẫn đang thuộc về thế giới mỹ lệ này.
Tử La Lan nghĩ nghĩ hắn giống như 1 thiên sứ động nhân, kia không liên quan đến tuổi tác. Dáng tươi cười ấm áp như thế là bởi vì bản tính của hắn.
Cùng Kiêu Ngạo bất đồng, dáng tươi cười của hắn luôn cho người ta cảm giác ấm áp. Tử La Lan trước đây chưa từng cảm thụ qua, hiện tại nhớ tới, có lẽ do đã từng trải qua thống khổ, mới có thể có dáng tươi cười như thế.
Tử La Lan ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bức ảnh được khảm trong mộ bia cẩm thạch.
Hắn quay đầu nhìn Ôn Bá, nhớ tới cái hôn ôn nhu cùng cẩn cẩn dực dực — đó là vì hắn không cẩn thận trông thấy, cho dù là lén nhìn, hắn vẫn nguyện ý lưu nó dưới đáy lòng, bởi vì phần rung động kia là ấm áp như thế.
Bầu trời cũng không có gì khác biệt, ánh dương quang cũng như trước từ từ biến mất, thế giới này sẽ không vì một người tử vong mà bản chất có gì biến hóa.
Đồng dạng, cũng không có người bởi vì người khác chết mà không sống nổi.
Ôn Bá đứng ở nơi đó, chưa từng nhìn bọn họ 1 cái, hắn nhìn qua rất uể oải.
Trong ánh mắt thâm lam sắc của hắn không có ưu thương, cũng không có mềm yếu. Về phần là cái gì, Tử La Lan còn chưa xem rõ.
Hắn chỉ biết trong trò chơi, mục sư cùng kỵ sĩ kia ở cùng 1 chỗ, không có từ ngữ nào hình dùng được độ xứng đôi, ngay cả thần cũng đố kị.
Trên thế giới dường như không có gì hoàn mỹ, đạo lý kia hắn đã sớm minh bạch.
Nhưng chính là có một chút nguyện vọng nho nhỏ, tựa như tin yêu, Ôn Bá và Vị Ương cùng một chỗ,có thể có kết cục đi.
Hắn đã minh bạch từ rất sớm, tình tiết cùng hiện thực là không đồng dạng, tình tiết câu chuyện lúc nào cũng khiến người ta thỏa mãn, mà hiện thực thì lúc nào cũng khiến người ta thất vọng. Thế nhưng luôn có ngoại lệ đi, dù sao phải có vài người nhận được hạnh phúc đi, dù sao cũng có vài người rất kiên cường vượt qua khổ sở, đạt được hạnh phúc đi?
Chỉ là vì sao Ôn Bá cùng Vị Ương không nằm trong số ít người đo?
XXX
Khi Tử La Lan lần nữa mở mắt, thì thấy 1 cái đỉnh giường xinh xắn. Mạn giường được trát thành hoa buông xuống, ngay cả nếp uốn cũng ưu nhã, ánh dương quang bên ngoài chiếu vào, khiến bóng râm ở trên mặt nhấp nhô.
Trên người không có chút sức lực nào, giống như người cực kì mệt mỏi, nhưng Tử La Lan vẫn chậm rãi đứng lên.
Một gian phòng được bố trí thư thái, hắn ngơ ngác nhìn, không biết mình ở nơi nào.
“Đến ăn một chút,” An Nặc cầm một cái khay đi vào, nhìn Tử La Lan trên giường có chút mờ mịt nói.
Y thấy tóc dài của Tử La Lan trút xuống, từng đạo duyên dáng đường vòng cung rơi xuống cái chăn trắng toát, tạo thành vẻ tương phản mãnh liệt.
Thân thể hắn rất đơn bạc, cặp mắt hắc sắc kia một mảnh mù mịt, ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, tựa hồ xuyên thấu cơ thể hắn.
Tử La Lan quay đầu lại nhìn An Nặc, lộ ra một dáng tươi cười nhẹ nhõm: “Nơi này là chỗ nào?”
“Gian phòng của nhà trọ,” An Nặc đi tới, đem cái khay đặt ở trên bàn, “ngươi xỉu ở nghĩa trang, kết quả Ôn Bá phải chiếu cố ngươi.”
Tử La Lan ngẩn người, sau đó cúi đầu nói: “… xin lỗi.”
An Nặc đi tới ngồi bên cạnh Tử La Lan: “Khá hơn chút nào không/”
Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu, trầm mặc thật lâu, rồi ngẩng đầu: “Tháng này, ta lại lần nữa tham dự lễ tang.”
“Lần thứ 2?” An Nặc kinh ngạc hỏi.
Tử La Lan vẫn duy trì hình dạng vừa rồi, thoạt nhìn rất mù mịt, con mắt hắc tựa hồ không định, phiêu bạt ở một nơi mà An Nặc không nhìn thấy.
“Phụ thân ta, 2 tuần trước đã chết …chính là lúc ta ly khai khỏi trò chơi,” thanh âm Tử La Lan rất nhẹ, “khi đó là Tạp Lạc Tư đi theo ta.”
Hắn lộ ra một cái mỉm cười mờ mịt.
An Nặc ngồi ở chỗ kia, y biết, quá khứ Tử La Lan hẳn là có chút gì đó mà y vô phương đả thông, tựa như Tử La Lan cũng không hiểu rõ y. Bọn họ là người thuộc 2 thế giới bất đồng, tại một thế giới hư cấu quen biết nhau, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ thật sự hiểu rõ nhau.
Thế nhưng Tử La Lan hiện tại chính là chuyện của y, có lẽ hiện tại y nên đứng dậy ly khai bởi hình dạng yếu đuối trước mắt này.
Bác sĩ từng nói, tình hình Tử La Lan phi thường bất ổn, cho nên có thể dẫn dến tình trạng nghiêm trọng xuất hiện …
Nhưng về phương diện khác, y lại khát khao hiểu hắn, vì vậy y an vị tại mép giường, chờ hắn nói tiếp.
“Phụ thân cùng mẫu thân ta là một người bình thường, hơn nữa còn là người nghèo mưu sinh, phụ thân say rượu thành thói, mà mẫu thân chung quy cũng không trở lại, ta có 1 ca ca, 1 tỷ tỷ, sau khi ta đi, bọn họ lại có 2 nữ nhi.” Hắn nói.
“Ta không quá thích đứng ở trong phòng, bên trong lúc nào cũng rất buồn bực, lại ẩm ướt, vì thế ta thường ra hành lang chơi, ca ca cùng tỷ tỷ cũng không thích chơi cùng ta,” hắn thờ ơ nói, “có 1 ngày, có người dừng lại cước bộ, đứng ở bên cạnh xem ta chơi, sau đó hỏi ta, có muốn đi đến nơi có nhiều trò chơi hay không.”
‘Ta trước cho rằng hắn là loại người lừa gạt tiểu hài tử, nơi chúng ta ở là khu dân nghèo, có nhiều người như vậy, nhưng tựa hồ không như thế …” Hắn hơi hơi nghiêng đầu, giống như cho đến giờ cũng không hiểu rõ chuyện kia, “hắn tìm phụ thân ta, lúc đó, phụ thân ta say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng người kia cực kì kiên nhẫn chờ cha ta tỉnh, sau đó dùng tiền mua ta.”
“Ta tuyệt không muốn chạy, nhưng cha ta lại không thèm nhìn ta đến 1 cái, bởi vì trước mặt hắn có 1 đống đô la mỹ, người kia rất vô tư trả tiền mặt. Khi đi, phụ thân đang gọi điện thoại, ta nói tạm biệt với hắn, nhưng hắn cũng không thèm nhìn ta.
Ta nghe Tạp Lạc Tư nói, công ty hằng năm đều có cho bọn họ tiền, nhưng ta vẫn không quay lại thăm bọn họ …” Tử La Lan suy nghĩ một hồi, còn nói, “Thẳng đến sau này ta mới biết được, người kia thấy ta đang đùa một loại trò chơi chữ số có yêu cầu cao, ta lại bắt bọn nó càng phức tạp, còn đơn giản giải ra.
Đây là một loại năng lực, hắn nói, thiên tài đã định trước là thiên tài, lúc còn nhỏ là có thể nhìn ra, không cần chăm chỉ cũng có thể biến thành năng lực.”
Tử La Lan tiếp tục trầm mặc, đường nhìn của hắn vẫn còn lơ lửng, tựa như một búp bê xinh đẹp.
Tử La Lan nói những điều này, là chứng tỏ hắn tin mình sao, An Nặc lo lắng nghĩ …Y biết quá khứ hắn không quá vui vẻ, nhưng khi nghe được chính là cảm thấy thương, tuy lý luận về gia đình kia không có gì đáng lưu luyến, nhưng hắn cũng không nên bởi vì tài năng của mình mà mất đi bọn họ, cho dù bọn họ không cần hắn.
Quá khứ hỏng bét, An Nặc nghĩ, tuy y không nói nên lời Tử La Lan làm việc rất tốt.
Tử La Lan một mực trầm mặc, hắn nhìn qua có chút nhát gan, thiếu dũng khí, tựa như những chuyện này lại trải qua một lần nữa trên người hắn.
Vì vậy An Nặc hướng về phía hắn vươn tay, tràn ngập thương tiếc cùng thương yêu: “Đủ rồi.” Y nói.
Tử La Lan không hề động, vì vậy An Nặc vươn tay, băng qua nách Tử La Lan, ôm hắn, cúi đầu hôn xuống tóc hắn, muốn hắn có thể thoải mái hơn một chút, nhưng thân thể Tử La Lan vẫn có chút lạnh cùng cứng ngắt vì khẩn trương mà nảy sinh.
“Sau đó ta tới viện nghiên cứu, bắt tay vào nghiên cứu cách khống chế hệ thống máy tính, phần lớn thời gian đều nghiên cứu …” Tử La Lan tiếp tục nói, “…đó là một nơi rất kỳ quái, hắn muốn chúng ta tự suy xét các góc độ của vấn đề, thậm chí muốn loại người siêu việt, tỷ như nói, loài người thích đem thời gian hưởng thụ cùng chơi đùa, nhưng này là không có ý nghĩa, tỷ như mê cung, kia đối với chúng ta mà nói là phi thường giản đơn, nhưng nhân viên nghiên cứu lại nói cho chúng ta biết, loài người vì mê thất ở bên trong nên mới sáng tạo ra loại trò chơi mê cung này, đồng thời khuyến khích chúng ta chơi 1 chút.
Chúng ta trước sau vẫn không nắm được bí quyết của loại này. Đương nhiên cho đến khi lần nữa làm lại từ đầu, ta mới hiểu được, thực ra cũng không khó khăn.
Công việc nghiên cứu vẫn luôn rất thuận lợi, thế nhưng có một ngày, có người đem chúng ta đến Thương Chi Lan Môn.”
“Có mấy người? Chúng ta là có ý gì?” An Nặc bất an hỏi.
“Vài hài tử, cũng giống như ta, tại viện nghiên cứu tham gia nghiên cứu,” hắn nói, hắn còn nhớ rõ ngày nào đó, ánh dương quang rất xán lạn, bọn họ rất ít khi đi ra khỏi viện nghiên cứu, ngày đó lại bị dẫn tới Thương Chi Lan Môn.
Bọn họ là từ một cái cửa nhỏ đi vào, cùng 1 nhân viên nghiên cứu, sau đó đi vào một gian phòng thật lớn.
Gian phòng kia có màu trắng, ở giữa là một cái máy thật lớn, khác với loại máy tính bọn họ quen thuộc.
Bên cạnh cái máy bò đầy dây điện rậm rạp, chúng nó chưa được chỉnh lý qua, quấn đan xen cùng một chỗ.
Trước cái máy to đó là một cái bậc thang, bọn họ không được đứng trên.
Sau khi tiểu hài tử đầu tiên đứng lên, những sợi dây điện bỗng di chuyển, quấn vào cổ tay hắn, sau đó hài tử kia chết.
Một sinh mệnh vừa rồi còn đang sống cứ như vậy tiêu thất, khi mọi người ý thức tình trạng nguy hiểm thì đã chậm.
Cửa phòng không biết đã đóng lại từ lúc nào, trên máy hiện ra chữ “NEXT”, nhân viên nghiên cứu đi cùng chúng ta cũng 1 bộ dạng mù mịt.
Bản thân chúng ta chuyên nghiên cứu hệ thống khống chế máy tính, cho nên lập tức phân công làm việc, nhưng 1 điểm tác dụng cũng không có, làm như vậy tựa hồ càng kích thích cái máy này.
Sau cùng nó dùng dây điện đem 1 tiểu hài tử lên bậc thang, đồng thời làm chết hắn.
Cứ như vậy, một người rồi lại một người, tiếp đó tới ta.
Ta không có chết khi đứng trên đó, cửa phòng mở ra, vài người còn lại xoay người chạy đi, không có người nào tiến vào.
Khi đó chỉ còn lại một mình ta, ta đứng ở nơi đó, cũng không biết chờ cái gì,” Tử La Lan nói, giơ tay lên, “cuối cùng, Tạp Lạc Tư đi đến, đem ta từ trên bậc thềm bế xuống.”
“Tạp Lạc Tư?” An Nặc thiêu thiêu mi, y còn nhớ rõ người kia, theo cách nói của Kiêu Ngạo, trò chơi Dã Vọng ol tồn tại chỉ đẩy rửa tiền, vậy Tạp Lạc Tư là trung tâm của hết thảy mọi chuyện, lại sắm vai gì?
An Nặc nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, sợi tóc mềm mại mà dịu ngoan, y không tự giác nhớ tới thiên sứ thỏ phấn hồng kia, lúc nào cũng cần y bảo hộ, mà không phải là loại tử thần mang theo lưỡi hãi lãnh khốc mà tàn nhẫn kia a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.