Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 11: Tuyệt phối




Không cần lo lắng, có tài phú đệ tam Sơn Hà ở đây, sao phải sợ !
Ngư Tiểu Ngư cóphầnchoáng váng, bởi vì cậu bị người trong bang làm chấn động rồi, cũng có thể nói là bị chấn kinh. “Bang hội các người là bang hội kiểu gì vậy!”
Kiều Lân cười ha ha trả lời: “Cậu có thể gọi là hội bất lương.”
Tiểu Ngư nhíu mày, nhịn không được chà chà mũi: “Đùa với anh một chút cũng không vui.” Nội tâm kỳ thật là như vầy: Tôi với anh cũng không thân thiết lắm!
Kiều Lân bộ dáng không hề để ý, được rồi, nếu anh để ý thì sẽ không nói thế, anh không phải để ý, mà là cố ý: “Cậu xem, bọn họ bình thường toànlàm loạn quan hệ như vậy, thành thật quá sẽ bị tưởng là thật, cứ hùa theo bọn họ hi hi ha ha là được rồi. Bây giờ chúng ta vào thành ngay hay là ăn ngủ bên ngoài?”
Tiểu Ngư thật muốn bảo Kiều Lân đi giải thích với người trong bang, cậu với anh ta sao có thể là quan hệ Hoàng đế với Hoàng hậu, nhưng thấy mọi người đều bộ dạng cười đùa nói linh tinh, nếu mình giải thích thì giống như có tật giật mình, cho nên khi bị chuyển đề tài, cậu thật tự nhiên thuận theo. Không cần hoài nghi, Tiểu Ngư đồng học sở dĩ lên lớp chăm chú nghe giảng, ấy là vì cậu luôn tư duy nối saubài giảng của giáo viê nên mới có thành tích không tồi. Đương nhiên mọi người cũng có thể cho rằng cậu ta chỉ có thể một lúc tự hỏi một việc…
“Anh trước nói cho tôi biết, muốn vào thành thì cần bao lâu nữa?”
Kiều Lân tính toán: “Chắc là đến nửa đêm. Nhưng cậu yên tâm, tên NPC kia chắc chắncả đêm không ngủ.”
Tiểu Ngư không nghĩ nhiều, cậu còn tưởng NPC không cần nghỉ ngơi, vì thế gật gật đầu: “Vậy tiếp tục đi. Tôi bây giờ không mệt, hơn nữa nơi này…… làm sao có thể thích hợp ăn ngủ chứ.”
“Uhm, chúng ta đi tiếp. Nhưng trong núi buổi tối có sói cùng một ít quái dạ du (quái đi lại vào ban đêm), cậu nên ở gần tôi. Đừng cách xa quá, tôi là cận chiến.” Kiều Lân dặn.
Có… có quái dạ du? “Không có ma chứ hả?”
Kiều Lân nở nụ cười: “Có, nhưng phần lớn tập trung tại Khô Lâu Nham và Âm Ti. Quỷ quái dã ngoại cơ bản đều là quái nhiệm vụ do NPC cấp, không nhận nhiệm vụ thì cậu không gặp được.”
Nghe xong câu này, Tiểu Ngư an tâm: “Mayquá may quá.” Vừa dứt lời, trước mặt cậu đột nhiên sáng rực. Thì ra là Kiều Lân thay đổi trang bị. Một thân Long Lân bảo giáp, dưới tà ánh trăng thấp thoáng phát ra ánh sáng màu lam, tỏa ra một cỗ khí phách khiến người an tâm.
“Trang bị của anh sao? Thật là đẹp!!”
“Đẹp không? Đây chính là phối trang max cấp Thiên Cơ cao cấp nhất. Tiếc làđánh nhiều như vậy mà vẫn chưa lấy được đầu khôi với giày.” Kiều Lân xoay mặt thấy Tiểu Ngư đầy sùng bái,không khỏi nhếch khóe miệng.
Kỳ thật bên dưới biểu tình tràn ngập hâm mộ và sùng bái, cảm tưởng của cậu là thế ày: dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng đối với cậu thì rất xa xôi. Muốn max cấp nhất định phải đuối chết. Theo say một đống người đi hạ phó bản tìm trang bị nhất định lại đuối hơn, lại còn phải tìm rất nhiều!
Quả nhiên không thích hợp với mình đâu. ╮(╯_╰)╭
Vì là trời tối, tính cảnh giác của Tiểu Ngư so với ban ngày cao hơn nhiều, ánh mắt thường xuyên liếc qua liếc lại xung quanh. Tuy đã mở hệ thống báo nguy quái chủ động, nhưng đây là game toàn tức, tất cảcảm giác đều chân thật, cho nên cậu vô ý có chút khẩn trương. Vu Hiểu Ngu cậu là một thanh niên tốt. Hoạt động trong đêm đã 20 năm, mười ngón tay trong tối cũng thấy, bảo đảm có thừa. Khi cậu còn học đại học, cả đám trong ký túc xá đều thích trạch, muốn đi ra ngoài ăn chơi cũng không có ai đi cùng đâu!
Vừa đi, Kiều Lân vừa nói với Tiểu Ngư: “Một lát giao nhiệm vụ rồi mang cậu tìm phòng để nghỉ ngơi, tôi phải đi an bài danh sách người hạ phó bản sau CD [1].”
[1] CD (thời gian làm lạnh): là thời gian chờ giữa hai lần sử dụng liên tiếp, còn được gọi là delay, (ý ở đây chính là phó bản đi xong rồi phải đợi thêm một thời gian nữa mới được đi lại)
Tiểu Ngư gật đầu: “Bây giờ có hơi mệt, anh cứ đi làm việc của mình là được rồi, mà, kể tôi nghe một chút, một phó bản CD vào phải mất bao nhiêu lâu?”
Kiều Lân giải thích: “Không nhất định, phó bản lớn nhỏ có khoảng 23 cái. Tuy nhiên đại đoàn đội chỉ có 10, phó bản cấp hiện giờ là 5 cái. Bình thường là 10 ngày một lần thời gian trò chơi. Đoàn đội phổ thông là 1 tháng một lần thời gian trò chơi. Năm cái cao nhất là CD thứ tư mỗi tuần thời gian hiện thực. Cho nên đánh phó bản trong game rất nhàn nhã.”
“Một tuần một lần CD, là trong game……168 ngày một lần? Không phải là quá dài sao?” Chơi game hai ngày, Tiểu Ngư đã rõcảm giác một giờ ở hiện thực đổi thành thời gian trong trò chơi là chân thật đến cỡ nào. Cậu chưa từng thấy qua một lần phó bản CD lâu như vậy. Đợi như thế, chỉ sợ mất hết cả hứng thú.
Kiều Lân lắc đầu: “Ai cũng không thể ở suốt tronggame. Nếu là trò khác, thời gian hiện thực một ngày hai lần và một ngày một lần. Cuộc sống học tập sinh hoạt công tác bình thường không phải tất cả đều hoãn lại vì game được. Hơn nữa, phó bản cao cấpvàphó bản phổ thông không giống nhau, đánh vài ngày có khi còn đánh chưa xong. Lúc đầu mở ra Địa Ngục Vương Uyên, mấy người chúng tôi phải khai hoang mất đến hai tháng rưỡi.”
Tiểu Ngư vừa nghe, lập tức sợ run cả người. “Cái kia…Không đánh phó bản cũng có thể kiếm được trang bị đi? Không tệ lắm là ổn rồi…”
Đoán được suy nghĩ Tiểu Ngư, Kiều Lân nhịn không được gõ đầu: “Cậu thật quá là lười! Nói cho hay, càng là bản sao cao cấp, vật phẩm rơi xuống càng đáng giá, hơn nữa dù là tiểu quái hay BOSS đều có tỷ lệ rớt nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Chẳng lẽ cậu không muốn?”
Tiểu Ngư chép miệng: “Nhưng hai tháng rưỡi đều phải ở trong phó bản!”
Kiều Lân nở nụ cười: “Thật khờ! Ai lại ngồi đờtrong đó chứ. Đánh mệt thì đi ra, có việc thì logout. Bằng không cậu nghĩ sao lại phải tốn hai tháng rưỡi? Đây chính là đấu pháp của bang hội chúng ta, chơi gamelà để giải trí.”
Nghe xong Tiểu Ngư hiểu ra, nói: “Ra là vậy. Tôi còn tưởng đánh rất khó, cho nên mới tốn thời gian lâu như vậy.”
Kiều Lân nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu thấy dễ đánh lắm sao?” Tuy rằng mình cùng với đám trong bang đã quen lười nhác, nhưng thao tác và trang bị tương đối tốt, cư nhiên bị con cá tham tiền lười biếng này khinh bỉ? Không được, phải tìm một cơ hội khiến thằng nhóc này kiến thức công lực của trẫm mới được!
Tiểu Ngư hê hê cười làm lành: “Đương nhiên không dễ. Tôi chỉ nói, chỉ nói vậy thôi.”
Có câu vô xảo bất thành thư (trùng hợp một cách kỳ lạ), Kiều Lân mang Tiểu Ngư đã ngà ngà gật gùvào chủ thành, lúc vào Duyệt Lai khách đếm, chợt va phải ba người đang bước tới. Ba người này không phải người lạ, chính là ba vị “huynh trưởng” cùng phòng của Tiểu Ngư.
Phi Long Tại Thiên thấy Tiểu Ngư gục đầu, lập tức đi tới, gõ xuống đầu cậu ấy: “Nhóc thối, mày ra tân thủ thôn rồi sao không nhắn tin cho bọn tao?”
Tiểu Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy là người quen, ngáp một cái: “A? Quên. Dù sao cũng không có chuyện gì.” Nói xong nhìn nhìn đại đường khách ***, “Thật là nhiều người ~”
Không Cho Sờ lúc này đi tới: “Có người báo NPC di động của Chính Dương môn ở đây, cho nên mọi người đến đây nhận nhiệm vụ. Mày cũng đi nhận đi, rồi các ca ca mang đi đánh. Hắn ta giờ ở tại phòng chứa củi hậu viện.”
“Phòng chứa củi?” Tiểu Ngư chấn động, quay đầu nhìn về phía Trẫm Tâm Thận Hĩ: “Lân, vì sao ông ta phòng chứa củi?” Nói xong cậu mới nhớ ra, Tiểu Hỉ Tử bảo mình đem tin tức Mạc Như hiện đang ở tại Duyệt Lai khách *** cho bạn bè tốt nhất biết, cậu hoàn toàn quăng lên chín tầng mây…
Kiều Lân khóe miệng nhếch nhếch: “Thiếu tiền!”
Tiểu Ngư lĩnh ngộ: “Ổng đã nghèo rồi, bây giờ nhiều người tới nhận nhiệm vụ như vậy, ổng còn có thể cho thù lao tốt như lúc nãy không?”
Kiều Lân nhịn không được nở nụ cười: “Đó là hệ thống cấp, không phải hắn cấp. Đứa nhỏ này lòng dạ hẹp hòi!”
Nhìn Hiểu Ngu cùng tên gian thương đại danh đỉnh đỉnh trong Sơn Hà nói chuyện với nhau, huynh đệ ba người bên này cau mày. Lão tam Giải Giáp Quy Điền vỗ bả vai Tiểu Ngư: “Lão tứ, sao mày không giới thiệu?”
Tiểu Ngư lúc này mới nhớ tới. “Ô, quên mất. Lân, đây là ba người bạn tốt của tôi, học chung đại học, cùng chung phòng ngủ. Ba người họ đều lớn hơn cho nên tôi là lão tứ.”
Sau đó xoay mặt nhìn về phía ba người: “Nà, ID anh ấy tụi bây cũng thấy được, chắc cũng biết là ai rồi hen, tụi tao quen biết nhau ở Tân thủ thôn. Anh ấy luôn mang tao đi làm nhiệm vụ thăng cấp.”
Phi Long Tại Thiên nhìn thoáng qua Kiều Lân, cuối cùng bất đắc dĩ bóp trán: “Này, anh sao lại có ý đồ với lão tứ nhà tụi tôi?”
Kiều Lân nở nụ cười: “Các cậu chẳng lẽ đoán không ra?”
Giải Giáp Quy Điền một bộ tiếc hận: “Vì ăn.”
Không Cho Sờ cũng thở dài: “Tứ đệ nhà chúng ta thật đáng thương.”
Kiều Lân liếc bọn họ một cái: “A! Em ấy đáng thương tôi không đáng thương? Tiền thế chân cọ cơm tôi đã giao rồi.”
Nói đến tiền thế chân, Tiểu Ngư lập tức vui vẻ: “Bọn bây tấm lòng không đủ! Ba đứamà chỉ cho tao 5 kim! Lân cho tao hẳn 55 kim!”
Kiều Lân vừa nghe, mở miệng: “Gì? Còn có 5 kim? Này, cậu không phải là nghĩ 60 kim là tiền chẵn chứ?”
Tiểu Ngư lại một lần nữa hê hêcười làm lành:“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưnganh yên tâm, tôi không tham tiền đến thế.”
Mặt khác ba người cùng gào lên: “Không tham tiền em gái mày!!!”
Qua trao đổi đơn giản, Tiểu Ngư biết bốn người này đều biết nhau trong trò chơi. Phi Long Tại Thiên có một bang hội riêng, tên tục một chút, “Phi Long bang”, nghe như xã hội đen. Sau đó Phi Long bang và Cẩm Lân Đường làm đồng minh, cho nên hai lão đại của hai bang hội nhận thức nhau là chuyện bình thường. Đặc biệt khi trận doanh chiến, bọn họ còn thường xuyên tổ đội, cho nên đều rất quen thuộc.
Kiều Lân hiện tại thực mừng thầm, bạn của Tiểu Ngư cũng chính là bạn bè của anhtrong game, không cần phải đánh nhau, tuy biết bọn họ rất bất mãn với việc Tiểu Ngư gia nhập Cẩm Lân Đường, nhưng do ngại quan hệ minh hữu, Phi Long Tại Thiên không hề épTiểu Ngư rời bang gia nhập bang bọn họ. Thật sự không tồi.
“Phi Long, Địa Ngục Vương Uyên CD xong bang tôi có sáu người rảnh rỗi, bên cậu có thiếu người không?”
Phi Long Tại Thiên mắt sáng rực lên: “Đúng lúc quá! Tôi lúc sắp xếp xong phát hiện có năm người không có đoàn, đang lo, anh có sáu người, còn thiếu bốn, tìm thêm vài người quen là được.”
“Quyết định vậy đi. Tôi sẽ bảo bọn họ liên hệ với chú em.” Nói xong, Kiều Lân quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngư bé ngoan đang gục gà gục gật, tiến lên đỡ lấy bả vaicậu, thấp giọng hỏi: “Tiểu Ngư?”
Ngư Tiểu Ngư đồng học mở to mắt: “Uhm?”
Bộ dáng mơ mơ màng màng không rõ, nhưng lại khiến Kiều Lân bủn rủn cả tay chân.
“Mệt sao, tôi tìm phòng cho cậu, không cần về bang hội ngủ.”
Tiểu Ngư gật gật đầu: “Ừ.” Sau đó lại gục đầu xuống. Không có biện pháp, mặc dù ở hiện thực cậu không có khả năng buồn ngủ nhanh như vậy, nhưng ai biết này độ chân thật cao thế đâu, đồng hồ sinh học mô phỏng quá xuất sắc.
Kiều Lân bất đắc dĩ: “Đừng ngủ ở đây chứ, tôi mang cậu đến phòng trọ!” Nói xong vội vàng tìm tiểu nhị, ôm lấy Tiểu Ngư gật gà gật gù đưa vào phòng chữ Thiên đệ nhị. Đương nhiên Phi Long Tại Thiên, Không Cho Sờ còn có Giải Giáp Quy Điền ở phía sau toàn bộ lộ ra nụ cười quỷ dị theo vào phòng.
Chữ Thiên đệ nhị chính là một trong những phòng hảo hạng nhất ở Duyệt Lai khách ***. Hình thức kiến tạo phù hợp với tiêu chuẩn hiện đại. Phòng ngủ hai gian, phòng khách một gian, là buồng trong [2] đúng chuẩn. Tuy diện tích không lớn, nhưng kiểu trúc cổ điển này rất hiếm gặp hiện giờ, ngoài Ảnh Thành ra, khách *** như vầy là rất sang trọng. Mặc dù làgamenhưng phòng chữ Thiên một ngày phải tốn tới 50 ngân. Nhưng không thành vấn đề, tài phú đệ tam Sơn Hà ở đây, sao phải sợ!
Hiện giờ, bốn người ngồi trong phòng khách ở phòng trọ, uống trà Long Tĩnh thượng hạng, giả cả xa xỉ ngang giá gạo nếp lá sen, thật thích ý. Có điềuđề tài thật 囧.
Phi Long Tại Thiên: “Bệ hạ à, tôi cần nói rõ cho ngài biết, Tiểu Ngư nhà chúng tôi chưa từng nói qua chuyện yêu đương, ngài cũng không thể hồ đồ nuốt mất người đấy.”
Giải Giáp Quy Điền: “Nó tuy có hơi đần, nhưng làm gì đều là thật lòng.”
Không Cho Sờ: “Quan trọng là Hiểu Ngu nhiều năm qua chưa từng thích ai hết, cho nên tính hướng của cậu ấy không ai rõ. Anh nên cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới tính tiếp nha.”
Kiều Lân hắc tuyến: “Ba người các người đây là làm gì? Tôi không động lòng với lão tứ nhà các người! Chỉ là dắt em ấy chơi game, muốn cọ cơm vài bữa, mấy người làm như đang gả con gái vậy!”
Phi Long Tại Thiên: “Đệt! Anh cho là ba người tụi tôi mù a! Tôi nói cho anh biết, bạn bè cũng sẽ không tình cảm như thế. Nếu Phùng Tiếu biết tôi rủ Tiểu Ngư chơi game, chơi đến nỗi bị lừa tình lừa sắc, tôi còn không bị chôn sống a!!”
Kiều Lân càng thêm hắc tuyến: “Ơ hay, sao tự nhiên một hồi anh đây liền biến thành tên lừa tình lừa sắc! ! Đừng có chụp mũ cho gia như thế! ! !”
Giải Giáp Quy Điền: “Nói thật đi, anh cảm thấy lão tứ nhà bọn tôi như thế nào?”
Kiều Lân chi tiết trả lời: “Có chút ngốc, lại lười còn tham tiền. Nhưng tay nghề nấu nướng rất khá, chỉ cần cái gì đó qua tay em ấy một chút, chậc chậc, mùi vị lập tức liền khác biệt. Còndiện mạo, tuy rằng không tính là xinh đẹp, nhưng lại sáng sủa, khiếnngười yêu thích. Không biết trong hiện thực nhìn như thế nào.”
Nói xong, ánh mắt liền lóe lên một chút quang mang dễ dàng bắt gặp được.
Không Cho Sờ sáng tỏ. “Ừ, anh có thể nhận ra nó vừa ngốc vừa lười vừa tham tiền, chứng tỏ rằng anh rất hiểu rõ nó. Giao nó cho anh tụi tôi cũng yên tâm.”
Kiều Lân suýt nữa hộc máu: “Các người động chút đều cho rằng tôi muốn cùng em ấy phát triển JQ sao?”
Phi Long Tại Thiên: “Bởi vì anh tham ăn.”
Không Cho Sờ: “Bởi vì nó tham tiền.”
Giải Giáp Quy Điền: “Tuyệt phối.”
Kiều Lân: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu thay đổi ~~~
Nói chứ, tất cả mọi người đều có một vài bằng hữu không đáng tin. [đen mặt]
Chú thích:
[2] Buồng trong: giống như thế này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.