Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 40: , Loạn chiến toàn Sever




"Phu nhân này, cậu dùng acc của ai vậy?" La Khanh nhìn máy tính của Tạ Phi hứng thú hỏi.
Tạ Phi nhìn qua, "Anh không cần dựa vào gần như vậy tôi cũng có thể nghe được anh đang nói cái gì,."
Nghe vậy La Khanh xoa đầu cậu đùa giỡn nói: "Xấu hổ?"
"Đừng có động tay động chân!" Tạ Phi đánh rớt tay anh ta, xoay người xê dịch ghế ngồi cách ra xa một chút. Mà vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ngôn Nguyệt Bạch đã lặng lẽ xoay người đi, chỉ lưu lại cho mình chiếc bóng lưng cô đơn.
......
"Tổng biên tập Ngôn cậu đang làm cái gì đấy?" Tạ Phi ấn nhẹ mi tâm bất giác hỏi.
Tổng biên tập Ngôn không có xoay đầu lại, chỉ chậm chạp trả lại một câu, "Khoe khoang ân ái đều đi chết đi."
Vừa nói xong Tiểu Nguyệt Bạch trong game cũng vinh quang bị quất chết, tổng biên tập Ngôn hai tay bám lấy thành ghế sofa, muốn khóc hết nước mắt hỏi trời cao.
Tạ Phi do dự rất lâu mới chịu cứu sống cậu ta, bởi vì dù có đem cậu ta cứu sống, cậu ta cũng không dùng được vào việc gì. Có điều nhìn bóng lưng tiêu hồn của Ngôn Nguyệt Bạch, Tạ Phi nghĩ nghĩ vẫn là cứu sống cậu ta đi, người sống ít ra còn có chút tưởng niệm.
Nhưng là Tạ Phi vừa nhìn giao diện game, chỉ thấy thông tin quân địch chạy đến càng ngày càng nhiều, âm thầm tính toán xem Tiểu Nguyệt Bạch hôm nay sẽ phải chết thêm bao nhiêu lần. Đúng lúc này một cái nhắc nhở của hệ thống nhảy ra.
(Hệ thống) Người chơi Diệp lạc ô đề thêm ngài làm hảo hữu, có đồng ý hay không?
"Đây chỉ là acc dùng tạm thời." Tạ Phi xoay đầu qua nói.
"Trước thêm cái đã."
Được thôi, sao cũng được. Sau khi thêm hảo hữu, đơn mời gia nhập đội ngũ của Diệp lạc ô đề cũng lập tức được gửi qua, vừa vào đội ngũ liền thấy Nhược nữ tử, Tiểu Nguyệt Bạch, Văn tử tuyệt sát 999 cùng với Trung nhị bất thị bệnh đều xếp hàng trong đây. Đám người này đều không phải đi học hoặc đi làm sao? Oh đúng rồi, hôm nay là cuối tuần, trường học hình như được nghỉ.
(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: oh hể? Cái người Tiểu kiều lưu thủy này là ai vậy?
Tiểu kiều lưu thủy chính là id Tạ Phi đang dùng.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân.
(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Phu nhân? (hoảng sợ) Diệp thần ngài có thể đừng có gọi lung tung được không! Thần phu đại nhân không có ở đây a! Cậu ấy sẽ ghen đó!
(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát 999: Trung nhị, lần trước cậu nói mình đang học đại học nhỉ? Cậu làm sao thi đỗ được hay vậy?
(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Tôi được đặc cách tiến vào trường nha! Thầy giáo phỏng vấn nói tôi rất có tiền đồ lên đem tôi tuyển vô trường, tôi có lợi hại không?!
(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát 999:......
(Đội ngũ) Nhược nữ tử:......
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch:......
Mấy người đủ rồi đó, không thể tốt bụng nhắc nhở người ta một tiếng sao. Bạn học Tô cậu cũng đủ rồi đó, sự tích cậu được đặc cách tuyển vào trường tôi đã được nghe tới lần thứ 3 luôn rồi.
(Đội ngũ) Tiểu kiều lưu thủy: Tôi là Mộ Nha.
(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: (hoảng sợ) (hoảng sợ) Thần phu đại nhân!
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Đừng có chỉ lo chém gió, mau cứu tôi.
Xem ra chết quá nhiều lần, vị này đã vô cùng điềm tĩnh trước cái chết rồi. Mà những người khác trong đội ngũ đều ở nơi khác, chỉ có Mộ Nha cùng Tiểu Nguyệt Bạch đang ở cùng một chỗ lấy ít địch nhiều, tình hình có điểm bất lợi. Quân địch bốn xung quanh cũng dần tập trung về đây, nếu bị bao vây thành nhân sủi cảo thì vui rồi.
Đúng lúc này giọng nói La Khanh vang lên bên tai, "Cậu đưa cậu ta đột phá vòng vây di chuyển về phía Bất Chu Sơn đi, xuống đến chân núi thì đi thẳng tới Ửu Trạch. Tôi lập tức theo tới."
Hử? Ửu Trạch? Tại sao phải chạy tới vị trí cách xa như thế? Tạ Phi cảm thấy có điều mờ ám nhưng nhìn bộ dáng chỉ cười mà không chịu nói của La Khanh chỉ đành đợi đến lúc đó liền biết thôi. Vậy nên Tạ Phi dùng hết năng lực của bản thân mới có thể đem Tiểu Nguyệt Bạch thoát khỏi vòng vây, sau đó hai người dứt khoát nhảy lên thú cưỡi, chạy về phía điểm truyền tống.
Lúc này trên kênh thế giới có không ít người chỉ sợ thiên hạ không loạn đang gửi định vị vị trí của Tiểu Nguyệt Bạch cùng Phong hạc lên, mọi người đều muốn nhìn xem trận loạn chiến này là ai thắng ai thua.
Vị trí của Tiểu Nguyệt Bạch bị tiết lộ, áp lực của Tạ Phi liền lớn hơn rất nhiều. Có điều cũng phải cảm thán người nhàn rỗi trong game cũng thật nhiều, bám theo nguyên cả chặng đường như vậy các người có thấy phiền không á, làm sao có thể đem Tiểu Nguyệt Bạch an toàn chạy tới Ửu Trạch mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại. Tiểu Nguyệt Bạch chính là mồi nhử, có thể thu hút lượng lớn hỏa lực của quân địch, Tạ Phi có thể chắc chắn La Khanh kêu bọn cậu chạy qua Ửu Trạch không phải để ngắm cảnh hay chạy trốn gì hết.
Không lâu sau, sau mông hai người liền nhiều thêm một cái đuôi dài, dù cho có truyền tống thêm một lần nữa cũng không cắt đuôi được bao nhiêu người. Mà còn nhận phải công kích không ngừng nghỉ từ hai bên đường, cừu hận của Tiểu Nguyệt Bạch cũng thực đủ lớn ha.
"Nguyệt Bạch, cậu chú ý bản thân, tự mình dùng dược đi. Ngoan ngoãn nằm trên ngựa đừng có đánh đấm lung tung, cậu không biết đánh kỵ chiến, đánh không trúng họ đâu. Chú ý mở quần công đi theo tôi."
Ngôn Nguyệt Bạch nghe vậy cũng không xoay đầu qua nhìn, chỉ giơ tay phải làm dáng 'okay'.
Bên còn lại, Nhược nữ tử vung rìu lớn trong tay lẫn lộn vào trong đám người chơi bên Đồng tước đài, cùng với Phong hạc cô nương một trái một phải, hai nữ hán tử đại khai sát giới. Theo sát phía sau hai người họ còn có một tên 'gian tế' tại bang Nhược thủy - Chiến địa ký giả oa cáp cáp, chỉ theo sau không đánh, cũng không biết rốt cuộc là đang làm cái gì.
Mà giờ khắc này khung tán gẫu trong một tổ đội khác lại có cảnh tượng như sau.
(Đội ngũ) Qúy quốc nhân cán sự: Tại sao chỉ có hai người mà vẫn để cho bọn họ chạy thoát xa như thế được hả? Người đi chặn đều làm cái gì hết rồi? Đi ngắm cảnh rồi à? (Lau mồ hôi)
(Đội ngũ) Bỉ khắc đại ma vương: Cái tên Tiểu kiều lưu thủy kia là ai? Tại sao không dưng lại xuất hiện một cái vú em siêu đẳng như thế? Cao thủ đều chạy tới bang Nhược thủy hết rồi hả, còn để người ta sống sao?!
(Đội ngũ) Thiên thiên thụ: Đừng có phí lời, vị trí đều được phát lên kênh thế giới rồi còn để người ta chạy xa như vậy, làm trò cười cho người khác đấy à? Qúy quốc, Bỉ khắc, hai đứa cậu tới giết chết hai người đó đi. Bách sắc đâu rồi?
(Đội ngũ) Bỉ khắc đại ma vương rời khỏi đội ngũ.
(Đội ngũ) Qúy quốc nhân cán sự rời khỏi đội ngũ.
(Đội ngũ) Bách sắc: Tôi đang đàm phán với bọn họ. Những chỗ khác đều đã đồng ý, chỉ có người bên Thanh Yểm hội là hơi khó nhằn, bọn họ không đồng ý chuyện sau trận hỗn chiến thì hợp nhất bang hội. Hằng hà, cậu thấy sao?
(Đội ngũ) Hằng hà sa số: Vậy họ muốn cái gì?
(Đội ngũ) Bách sắc: Không, bọn họ chỉ nói bọn họ vốn dĩ đã có thù oán với Diệp lạc ô đề, chỉ là có thù báo thù có oán báo oán mà thôi, đánh xong trận này hai bên liền không có liên can gì tới nhau nữa.
(Đội ngũ) Qúy quốc nhân cán sự: Đệt, Khẩu khí thực lớn ha. Thanh Yểm hội có thù oán gì với Diệp lạc ô đề thế?
(Đội ngũ) Hằng hà sa số: Chắc là chuyện từ lúc Diệp lạc ô đề vừa mới nổi danh đi, tôi sẽ cho người đi điều tra, các cậu không cần quan tâm chuyện đó, làm tốt chuyện của chình mình là được rồi. Bách sắc, tạm thời đồng ý với bọn họ. Đợi đánh xong trận này có hợp nhất hay không cũng không phải chuyện bọn họ có thể lựa chọn, huống hồ người bên Thanh Yểm hội nhân duyên cũng chẳng tốt cho lắm.
(Đội ngũ) Bách sắc: Đã biết.
(Đội ngũ) Bách sắc thoát khỏi đội ngũ.
(Đội ngũ) Hằng hà sa số: Thiên thiên, cậu gọi một nhóm cao thủ tới, nhất định phải giết được Phong hạc.
(Đội ngũ) Thiên thiên thụ: Để tôi lo cho, thương hương tiếc ngọc gì đó mới không phải phong cách của tôi nhé.
Rất nhanh, Thiên thiên thụ cũng rời đội ngũ, không bao lâu, lại liên tiếp có người tiến vào dội ngũ.
(Đội ngũ) Hằng hà sa số: Mấy vị hội trưởng, bắt đầu thôi nhỉ?
(Đội ngũ) Độ sóc quân: Bên Giang sơn lệnh không thuyết phục thêm sao?
(Đội ngũ) Tam quái: Không cần nữa, bên Giang sơn lệnh không cần quản bọn họ. Đám người đó trừ Nhất thoa yên vũ còn có chút đầu óc, những tên khác chả khác nào sâu mọt. Nhân thủ bên chúng ta cũng đủ rồi.
(Đội ngũ) Trinh khiết tiên sinh: Huống hồ giang sơn lệnh mà đến, với tính cách của Định định đại nhân khẳng định không cam lòng ngồi ngang hàng với chúng ta.
(Đội ngũ) Phù sinh như mộng: Nói cũng đúng... còn vị hội trưởng của Thanh Yểm hội thì sao? Sao không tới?
(Đội ngũ) Hằng hà sa số: À, cậu ta bận rộn mang người đi tìm Diệp lạc ô đề rồi.
............
Bên này hội nghị bí mật đang được tiến hành, bên kia Tạ Phi đã mang Tiểu Nguyệt Bạch chạy tới vị trí truyền tống trận cuối cùng, sau vài giây chờ đợi cảnh sắc liền biến đổi, hai người đã chạy tới chân núi Bất Chu Sơn. Có điều ánh sáng trong truyền tống trận còn chưa tản đi, Tạ Phi liền sinh ra cảm giác bất an, gần với chỗ tản phát ra ánh bạch quang kia, dường như còn có thứ gì đó.
Chăm chú nhìn một hồi, là mưa tên!
Không kịp trốn, Tạ Phi bạo tốc độ tay, liên tiếp xuất ra hai kĩ năng hồi huyết ném lên người Tiểu kiều lưu thủy cùng Tiểu Nguyệt Bạch. Sau đó dứt khoát hét một câu 'chuồn', bước chân di chuyển về bên phải đồng thời phóng ra một loạt kĩ năng có tính sát thương lớn của dược sư, cậu dựa theo cảm giác ném về hướng mưa tên vừa mới được bắn ra.
"Này không sợ giết lầm người vô tội hở? Vạn nhất từ trong truyền tống trận đi ra chỉ là người qua đường thì biết làm sao?" Ngôn Nguyệt Bạch ngồi trến sofa vô cùng phẫn nộ.
Xác thực, với tình huống vừa rồi, người công kích căn bản chưa nhìn rõ được người từ truyền tống trận đi ra là ai liền không chút do dự triển khai công kích, thực sự không để ý cũng chẳng quan tâm có công kích đúng người hay không.
Lúc này ánh sáng trắng rốt cuộc cũng tiêu tán hết, hiệu ứng hoa lệ do kĩ năng mang tới cũng dần tắt đi, Tạ Phi một bên điều khiển Tiểu kiều lưu thủy nhanh chóng lui lại phía sau, một bên đã có thể nhìn rõ id của người vừa công kích mình là ai, cung tiễn thủ Bỉ khắc đại ma vương, còn có vũ sư Qúy quốc nhân cán sự, vừa mới ra tay chắc hẳn là Bỉ khắc đại ma vương kia đi.
(Gần) Bỉ khắc đại ma vương: Uy, dược sư kia, tôi khuyên cậu không cần nhảy vào vũng nước bẩn này, nhanh chóng đi đi, hoặc có thể dứt khoát gia nhập vào Phong thành yên vũ của tụi này thế nào? Vừa đúng lúc bọn này đang thiếu một vú em lợi hại.
Không thế nào cả. Tạ Phi thầm trả lại một câu, trong miệng lại không thèm quan tâm chút tính toán nhỏ của bọn họ. Ngược lại La Khanh vừa tùy ý liếc một cái, khóe miệng mang theo ý cười thâm sâu khó hiểu.
"Phu nhân, cậu đi tới con đường mòn hướng sáu giờ đi, quân tiếp viện ở ngay phía trước."
Bỉ khắc đại ma vương mặc dù còn đang mở mồm nói lời khuyên nhủ nhưng công kích trên tay lại chưa từng ngừng lại một giây nào. Đặc biệt là lúc Tiểu kiều lưu thủy không thèm để ý tới đề nghị của cậu ta mà trực tiếp xoay người bỏ chạy, công kích cũng càng thêm mãnh liệt. Tiểu Nguyệt Bạch ngược lại chạy trốn nhiều liền chạy ra thành tựu, một người một ngựa thành công vượt lên phía trước, khinh công dùng đến mượt mà lưu loát.
"Chú ý kênh đội ngũ, nghe theo chỉ huy." Lúc này giọng nói của La Khanh lại truyền tới thêm một lần nữa, gần tới mức có cảm giác như kề sát bên tai. Tạ Phi cảm thấy tai mình có chút ngứa, cậu ngẩng đầu nhìn qua, hờ, La Khanh đứng ngay sát bên cạnh, một tay đặt lên thành ghế, một tay chống trên mặt bàn, thân mình hơi ngả về phía trước, hai mắt tập trung nhìn vào màn mình của Tạ Phi. Khoảng cách giữa hai người gần tới mức quần áo của đôi bên đều đã đụng cùng một chỗ.
Lúc này người trong đội ngũ từ Văn tử tuyệt sát 999 đã được đổi thành Phong hạc.
Tạ Phi cảm nhận được khí tức từ trên người La Khanh truyền tới, không khỏi nhớ tới cái ôm cùng nụ hôn đêm hôm đó, cậu có chút không tự nhiên, lặng lẽ nhích người ra xa. Đang định bảo La Khanh đứng ra xa chút liền thấy anh ta kéo máy tính laptop của mình qua, dùng một tay gõ chữ trên bàn phím máy tính.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phong hạc, Nhược nữ tử, hai người đi song song, đợi chút nữa khi tôi gõ số 1, lập tức dùng Lực bạt sơn hề, tiếp theo dùng Khí cái tứ hải.
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Dùng với ai? Diệp lạc anh không phải đang ở Ửu Trạch sao?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ha ha, chú ý nhìn đường.
Bên này Nhược nữ tử còn đang hoài nghi Diệp lạc không ở hiện trường thì chỉ huy kiểu gì, bên kia Tạ Phi nhìn La Khanh dùng một tay gõ chữ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai màn hình máy tính, thần tình chuyên chú, cùng với khóe miệng treo lên nụ cười như có như không của anh ta, cậu bỗng phát hiện bản thân hình như vừa mới thất thần. Cậu vội vàng lấy lại tinh thần, nhưng âm thanh lách cách lách cách gõ chữ của La Khanh vẫn không ngừng vang vọng bên tai, mãi không chịu tiêu tán.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Tiểu kiều lưu thủy, Tiểu Nguyệt bạch thấy tôi gõ 2 lập tức dùng khinh công tránh đi, nhường đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.