Ngón tay người ấy đan xen vào những sợi tóc mảnh, nhẹ nhàng vuốt nắn phần da trắng ngần mềm mại sau tai, cảm giác đụng chạm kì lạ làm Tạ Phi phát ra tiếng hừ nhẹ kháng nghị. Nhưng một giây tiếp theo, sự tiếp xúc thân mật ngọt ngào giữa hai đôi môi làm cậu không còn để ý thêm được cái gì nữa, nhất thời chìm vào ý loạn tình mê, làm cậu quên mất phản kháng là cái gì.
Hai tay cậu chống trước ngực đối phương, vốn là muốn đem đối phưởng đẩy ra xa, nhưng tiếng trái tim đập rộn ràng từ lồng ngực truyền tới, giống như thông qua bàn tay muốn truyền đạt điều gì đó với cậu, cảm giác nóng bỏng mà manh mẽ.
Tạ Phi thấy bản thân bị hôn đến sắp tắt thở luôn rồi, nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, cậu đều được thả cho một tia hô hấp nhỏ. La Khanh mặc dù cường thế lại mang theo sự ôn nhu, dù cho sự ôn nhu này vô cùng trí mạng, giống loài cổ hạ trong tim, vô hình vô sắc nhưng đâu đâu cũng có.
La đại nhân không dễ dàng mới được nếm ngon ngọt, coi như vừa lòng buông tha cho đôi môi của cậu, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt mê li cùng với bờ môi đỏ mọng có hơi sưng kia, thêm bộ dáng hô hấp yếu đuối của người đối diện anh lại cảm thấy không đủ. Tạ Phi cũng không dễ dàng mới lấy lại được tự do hít thở không khí mát lạnh, hít một hơi sâu để không khí tươi mát tràn vào tận phế quản, bộ não cậu cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Ý thức được bản thân vừa làm cái gì, lập tức cảm thấy có hơi xấu hổ trừng mắt nhìn La Khanh, thầm nghĩ đem anh ta đẩy ra.
"Nhanh buông tôi ra......"
Nhưng vừa mới dùng lực, lại cảm thấy đầu ngón tay đụng phải thứ gì đó, vô thức liền sờ một cái, ý......
"Phu nhân à, cậu đang sờ chỗ nào đó?" La Khanh đại nhân rộng lượng không thèm trốn tránh, chính là bộ mặt mang theo sự trêu tức nhìn cậu, đối với phản ứng tiếp theo của cậu mang theo mười hai vạn phần hiếu kì.
"Hả?" Tạ Phi hoảng hốt, tiếp đó lập tức hoảng hồn nghĩ ra bản thân đụng phải thứ trước ngực La Khanh là...... trời ạ! Ai đến đào một cái động để cậu trốn vô đi! "Tôi... tôi không phải cố ý... thật!"
"Thật sao?" ngữ điệu cố ý nhấn mạnh, kèm theo trăm phần trăm thái độ hoài nghi.
Khuôn mặt Tạ Phi hồng thấu, nhanh chóng thu tay lại, nhỏ giọng phản bác nói: "Đã nói không phải mà!"
"Được được được, không phải thì không phải." La Khanh vuốt nhẹ đầu Tạ Phi, anh ta đặc biệt thích động tác này, tóc cậu vừa đen vừa mềm, sờ lên thực thoải mái.
"Hừ." Tạ Phi hừ một tiếng, lắc đầu không thèm quan tâm đến anh ta. Chỉ là đầu ngón tay vẫn có cảm giác như bị lửa đốt, cho nên nói thứ không nên động tuyệt đối không thể đụng a, đặc biệt là thứ đồ của cái tên lưu manh thối tha La Khanh kia!
"Có điều Phu nhân nha, cậu vừa mới sờ tôi nên cậu phải phụ trách ha." La Khanh một mặt đứng đắn lại cẩn trọng nói.
Tạ Phi bị một câu này trực tiếp KO ba lần, ngay cả đứng cũng suýt đứng không vững, "Sao anh không nói vừa rồi anh còn mới hôn... tôi...."
"Vậy đổi lại tôi phụ trách với cậu được không?" La Khanh tốt tính đề nghị.
"Anh......" Tôi đúng là ngu mới bàn chuyện này với anh, Tạ Phi thực muốn kéo cái da mặt của La Khanh ra xem rốt cuộc da mặt anh ta dày đến mức nào.
"Cốc, cốc." Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền tới, Đái Thư nói vọng lại, " Ông chủ, sắp đến thời gian rồi, mọi người đang đợi anh mở cuộc họp ạ."
Đái Thư làm rất tốt, chút nữa tôi liền cho cậu tăng lương. Tạ Phi thầm nghĩ, sau đó nghiêng đầu nhìn La Khanh một cái, "Không nghe thấy hả? Tôi phải đi họp rồi."
"Được rồi." La Khanh lại thực nghe lời lui lại một bước làm Tạ Phi có điểm giật mình. Chỉ có điều cậu vừa mới xoay người tính chuồn đi, La Khanh lại kéo giữ cậu lại, cầm lấy mắt kính trên bàn, động tác mềm nhẹ giúp Tạ Phi đeo lên, "Mang theo cái này đi, nhớ kĩ nga, trừ những lúc ở trước mặt tôi còn lại không cho phép tự ý tháo kính mắt xuống."
Hử? Tạ Phi có điểm hoài nghi, nhưng hiện tại cậu vội vàng trốn tránh tầm nhìn của La Khanh, nào nghĩ được nhiều chuyện như vậy, chỉnh lý một vài văn kiện xong liền xoay người bỏ đi, "Lúc cậu rời đi nhớ đóng cửa"
La Khanh nhìn bóng lưng của Tạ Phi biến mất ngoài cánh cửa, nhớ đến đôi mắt mê li mang theo hơi nước mông lung vừa nãy, hà hà, nếu để người khác nhìn thấy La đại nhân sẽ rất không vui.
Ngoài cửa, Đái Thư thấy Tạ Phi đi ra, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi. Vừa rồi có đánh chết cậu ta cũng không dám mở cửa tiến vào, vạn nhất thấy cái gì không nên thấy, nghe được thứ không nên nghe thì biết làm sao? Huống hồ La Khanh gọi một tiếng 'Phu nhân' đó làm cậu ta nghĩ sao cũng không thể giải thích được a!
Chỉ trong chớp mắt, Đái Thư nhìn thấy đôi môi có chút sưng đỏ của Tạ Phi liền không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Ý, ông chủ, môi anh làm sao thế?"
"Khụ khụ." Tạ Phi vốn mang theo bộ dáng đứng đắn suýt chút nữa bật ngã ngửa, vội vàng lấy lại bộ mặt nghiêm túc nói: "Vừa nãy uống nước không cẩn thận cắn phải. Không nói nữa, sự việc lần trước tôi giao cho cậu xử lý ra sao rồi?"
"À, ra là như vậy..." Đái Thư cũng không quá để ý, nhanh chóng bắt đầu báo cáo công việc.
Mà Tạ Phi không khỏi thở phào một hơi, nhân lúc Đái Thư không chú ý, sờ sờ lên môi, rõ ràng đến vậy sao.... nghĩ tới chút nữa phải đối mặt với rất nhiều người trong cuộc họp, Tạ Phi thực muốn chửi trong lòng: La Khanh mi cái tên lưu manh thối tha......
Cùng lúc đó, ở trong game.
Sau khi oanh liệt chơi một vố lớn, Phong hạc cô nương lại nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Phong hạc cô nương, chúng ta đi đâu a?
(Đội ngũ) Phong hạc: Đi tới nơi không có người ngoài.
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: (xấu hổ) làm cái gì nha?
(Đội ngũ) Phong hạc:Đánh quái.
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Chỉ đánh quái thôi sao......
(Đội ngũ) Phong hạc: Cậu có việc?
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Không có, chúng ta đi đánh quái thôi!
Cả đường đi hai người không nói câu nào, đến một nơi không có người ngoài dã ngoại, Phong hạc cô nương liền bắt đầu chăm chỉ đánh quái, bộ dáng nghiêm túc như thể cả thế giới chỉ còn lại cô với đám quái này. Hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cậu, làm Tiểu Nguyệt Bạch khóc không ra nước mắt. Cậu ta đi qua đi lại, đi qua lại đi lại, từ chỗ này đi tới chỗ kia, từ chỗ kia đi về chỗ này, không ngừng nỗ lực tìm lại cảm giác tồn tại trong mắt Phong hạc cô nương nhưng vẫn không thắng được đám tiểu quái có thể vì Phong hạc cô nương mà hi sinh mạng sống.
Đúng lúc cậu ta muốn rớt nước mắt, khung chat của Cố chỉ sinh hoa được gửi qua.
Cố chỉ sinh hoa: (Phe phấy quạt) yoh, con rể, tiến triển thế nào rồi hở?
Tiểu Nguyệt Bạch: (rơi lệ) (rơi lệ) Hội trưởng đại nhân, Phong hạc cô nương trước đây đánh quái cũng nghiêm túc đến vậy sao?
Cố chỉ sinh hoa: Em gái Phong hạc làm việc rất chuyên nghiệp rất tận tâm là một em gái tốt.
Đánh quái với làm việc chuyên nghiệp có quan hệ gì với nhau cơ chứ.?
Tiểu Nguyệt Bạch: Hội trưởng cô tìm tôi có chuyện gì hả?
Cố chỉ sinh hoa: Đúng rồi, cậu có biết cái tên Diệp lạc đại thần kia chết ở chốn nào rồi không? Tôi tìm anh ta có chút việc cần đàm phán.
Tiểu Nguyệt Bạch: Chuyện gì? Anh ta đang hưởng thụ thế giới hai người với phu nhân nhà mình, hiện tại đi làm phiền anh ta sẽ chết rất thảm đó.
Cố chỉ sinh hoa: Chậc chậc, cái đồ già mà không biết xấu hổ nhà anh ta. Tôi tìm anh ta nói chuyện đồ cưới của cậu nha, rương Bách bảo túy ý đến một trận là được (cười gian), cậu có yêu cầu gì không a, tôi đến đòi cả thể ~~~~
Tiểu Nguyệt Bạch:......
Tiểu Nguyệt Bạch: Vậy thì giúp tôi lấy một bộ trang bị Thiên hạc đi.
Cố chỉ sinh hoa:......
Cố chỉ sinh hoa: Đúng không hổ là con rể của Đồng tước dài!
Trong lúc Tiểu Nguyệt Bạch với Cố chỉ sinh hoa đang nói nhăng nói cuội với nhau, Phong hạc cô nương đã giết đủ quái, đã lặng lẽ dừng lại. Đối mặt với phương hướng mà Tiểu Nguyệt Bạch đang đứng im bất động.
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Phong hạc cô nương, sao không đánh nữa rồi? Cô cứ đánh thêm lúc nữa cũng không sao cả nha, tôi ở bên cô.
(Đội ngũ) Phong hạc: Không đánh nữa, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Đánh quái một lúc, Phong hạc cảm thấy đã đủ để bản thân bình tĩnh lại, cô suy nghĩ rất nhiều, vẫn quyết định nói rõ với cậu ấy.
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Có chuyện gì?
(Đội ngũ) Phong hạc: Cậu tên là Ngôn Nguyệt Bạch đúng không?
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Đúng rồi đúng rồi trời ạ.
Ngôn Nguyệt Bạch gửi tin nhắn qua mới phát hiện không đúng. Không đúng nha, Phong hạc cô nương sao biết mình họ Ngôn chứ?
(Đội ngũ) Phong hạc: Mộ Nha là Tạ Phi đúng chứ?
Ngôn Nguyệt bạch triệt để kinh hãi, Phong hạc làm sao cô ấy có thể biết tới tên của Tạ Phi? Theo lí mà nói, những người bên cạnh Phong hạc cũng hoàn toàn không quen biết với Tạ Phi mới đúng! Ngôn Nguyệt Bạch không khỏi thận trọng hẳn lên, trong lòng có dự cảm không hay.
(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Sao cô biết?
(Đội ngũ) Phong hạc: Cậu thích tôi đúng chứ? Cho nên tôi nghĩ thật lâu, cảm thấy cậu có quyền biết chuyện này. Tôi họ Hà.
Buổi tối lúc Tạ Phi lên game như thường ngày. Đây đã thành thói quen hằng ngày của cậu, lưu loát đi tới ngồi xuống trước máy tính trong thư phòng, thuận tay cắm thẻ đăng nhập vào game, giống với bộ dáng trước đây khi cùng một chỗ với Hạ Thanh Hà.
Đêm nay bang hội có rất nhiều người đang onl, có lẽ do trận chiến hồi sáng đánh quá high, nhiều người vẫn còn hứng thú bừng bừng liền dứt khoát ngâm mình trong game không chịu thoát. Mà những người bỏ lỡ trận chiến ngày hôm nay lại đang kêu gào trên kênh bang hội hoặc kênh thế giới. Ai mà nghĩ được một trận chiến lớn như vậy chỉ bằng Diệp lạc ô đề, Tiểu Nguyệt Bạch cùng những người onl được vào giờ đó mà chỉ mất có một buổi sáng liền đánh xong cơ chứ. Liên minh thời chiến cũng đã giải tán, không ít người nối đuôi nhau thoát khỏi bang hội, nói gì mà toàn thân có ngứa chết cũng không bao giờ tìm đại thần chơi kiểu đó nữa.
Này không phải lừa đảo sao, thường thì đại chiến không phải nên hẹn đánh vào buổi tối sao? Buổi tối người onl mới nhiều mới bình thường có được không?!
Bởi vậy, những người chơi như Phong thiên nguyệt; Cà sa như hỏa; Kiệt suất đích tiểu nhị bức cùng Đại thấp huynh đều biểu đạt sự bất mãn trên kênh bang hội, bám theo Nhược nữ tử đòi đánh lại lần nữa.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Đám phá của tụi bây! Nào có ai như tụi bây cơ chứ!
(Bang hội) Phong thiên nguyệt: Hội trưởng ngài không được như vậy a! Đánh nhau cũng không mang theo tụi tôi!
(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: Cậu đây là một thời gian chưa ăn đòn nên thuộc tính ngược m thức tỉnh đúng không Tiểu Nguyệt Nguyệt ~~~
(Bang hội) Phong thiên nguyệt: Đã nói tôi đây là ngược S hàng thật giá thật một giả đền mười! Cậu nói thêm lần nữa xem nào?! dám đi ra ngoài kia cắm cờ với anh đây không! Cắm cờ!
(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: Ai sợ ai chứ ~~ đến a, cậu tới a! anh đây một kiếm chọc nát cúc hoa cưng!
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Ài, dĩ hòa vi quý. Tôi cá Tiểu Nguyệt Nguyệt thắng, một đền 4, có ai có hứng thú theo không?
(Bang hội) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Lão hòa thượng, lần trước mi vay ta năm ngàn ngân tệ còn chưa có trả đâu! Trước tiên đi cắm cờ cái đã!
(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Tôi cá Yêu nghiệt với Lão hòa thượng thắng, 120 ngân tệ, có ai theo không ~
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Tôi đến! tôi theo 12!
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Xin lượng thứ, giá khởi điểm 512.
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Mi khinh thường 12 sao?! 12 cũng là tiền có được không!
(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Đi cắm cờ đi, tôi vẫn cá lão hòa thượng thắng.
(Bang hội) Đại thấp huynh: Cậu vậy là không đúng rồi, trong thế giới của Trung nhị, tất cả đều có khả năng. ps: Tôi cá 102 lão hòa thượng thắng.
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Cậu không phải mới nói tôi có khả năng vô hạn sao?! Tôi nguyền rủa sư phụ nhà cậu ngày ngày bị yêu quái bắt đi!
(Bang hội) Nhược nữ tử: Gia môn bất hạnh... muốn cắm cờ mau qua đây! Nhà cái để chị đây tới! Không cắm cờ thì đi diễn đàn vây xem bài viết của Oa cáp cáp!
Bởi vậy, dưới sự hô hào của hội trưởng đại nhân, một đám người điên cuồng cắm cờ quyết đấu, đám còn lại chạy tới cắm chốt trên diễn đàn dưới bài viết của Oa cáp cáp. Mà thần phu phu nhân rất có trách nhiệm lặn sâu trong đám quần chúng vây xem, một bên còn đang nghi hoặc, đêm nay sao không thấy Diệp lạc ô đề đâu hết vậy nhỉ?
Người dịch: Hana_Nguyen