Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 46: , Đại thần nói, xem 36 kế của ta đây




Tạ Phi làm một đảng vây xem cực kì chuyên nghiệp, mở bài viết trên diễn đàn ra, vừa đăng nhập ngay lập tức nhìn thấy một bài viết được ghim đỉnh, ách, lượt xem đúng là bùng nổ. Tạ Phi mở bài viết lật xem từng trang lại từng trang một, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng đặc sắc.
Lúc này Nhược nữ tử rốt cuộc từ đám biểu tượng nhân vật sáng chói lóa tóm được Thần phu đại nhân đi ra, trước khi mục tiêu chạy mất, nhanh chóng gửi tới một cái tin nhắn.
Nhược nữ tử: Chính cung nương nương cậu tới rồi à! Thần thiếp hướng ngài thỉnh an, thần thiếp có việc cần bẩm báo ~~
Mộ Nha: Có chuyện gì?
Tạ Phi cảm thấy đám người này rất thích hợp với mấy cái thể loại game đóng vai nhân vật gì đó, nói đến trình độ yêu thích chỉ có thể làm người ta tự thấy hổ thẹn không bằng.
Nhược nữ tử: May nhờ có lần Đại chiến lần này mà những kẻ nằm vùng trong bang hội đã bị thanh trừ kha khá rồi, từ giờ trở đi bang hội chúng ta sẽ tươi mới như dưa chuột nhỏ vậy! Ngoài ra, những người kia đều đã giải quyết xong, chỉ có Hằng hà sa số đến nay vẫn chưa chịu xuất đầu lộ diện, không biết đang trốn ở góc nào. Chỉ có vậy thôi, giúp tôi chuyển lời cho Diệp lạc nha ~
Mộ Nha: Thực ra cô hoàn toàn có thể tự mình đi nói với anh ta.
Nhược nữ tử: (Khoanh tay) Diệp lạc tự mình nói qua, có chuyện không tìm thấy anh ta thì có thể tìm tới chính cung nương nương, Đại thần phu phu là cùng một thể nè!
La Khanh kia, người xung quanh rốt cuộc là bị anh nhồi nhét toàn những cái tư tưởng gì vậy trời!
Mộ Nha:......
Nhược nữ tử: Nương nương nương nương, ngài thấy bài viết của chúng ta có uy vũ khí phách chăng! óa ha ha ha ha ha đám chó con Phong thành yên vũ kia muốn đấu với chúng ta á, còn non lắm. Chúng không biết đại thần nhà chúng ta là một tên có trái tim đen tối khó nhằn sao 23333 cười chết tôi rồi......
Cô là đang khen người hay đang chửi người vậy? Còn có, cô làm ơn thêm cái dấu ngắt câu vào giữa bốn chữ nương nương nương nương kia có được không.
Mộ Nha: Những ghi chép nói chuyện kia cô làm sao lấy đến tay vậy?
Trong bài viết của Chiến địa kí giả oa cáp cáp không chỉ giải thích chi tiết toàn bộ kế hoạch gài bẫy Phong hạc của Phong thành yên vũ, còn bồi thêm những chứng cứ ghi chép nói chuyện của mấy vị hội trưởng bên liên minh thời chiến. Cái gọi là chứng cứ vô cùng xác thực, không lưu cho người khác có cơ hội chuyển mình. Trừ những cái này, trong đó còn có số lượng ảnh chụp lớn được đính kèm văn tự, chi tiết tỉ mỉ giới thiệu từ đầu tới cuối trận đại chiến. Mà nhìn góc chụp của những bức ảnh đó, cơ hồ bao trùm toàn bộ chiến trường trận chiến ngày hôm nay, ngay cả đặc tả về Phong thành yên vũ cũng đều có, không sót điểm nào, hiển nhiên là không cùng một người chụp. Mà có thể chụp ra được những tấm ảnh từ nhiều phương hướng, nhiều góc độ khác nhau, sinh động như được quay phim lại như vậy cũng căn bản làm người ta sờ không ra dấu vết. Không cần nói cũng biết, khẳng định do Diệp lạc ô đề trước đó đã sắp xếp người chuyên chụp ảnh, sau đó gửi cho Oa cáp cáp.
Nhược nữ tử: Diệp lạc nói, bạn bè anh ta rất nhiều, huynh đệ rải khắp năm châu bốn bể. Cậu có nhớ hội trưởng của Thanh Yểm hội không? Diệp lạc nói đó là một người bạn rất tốt rất tốt của anh ta, cho nên buổi chiều còn đặc biệt đăng nhập game tìm anh ta nói chuyện nhân sinh đâu. Sau đó vị hội trưởng này rốt cuộc nước mắt tung hoành, quyết chí thay đổi, vừa mới đi tới chùa Phạm Thiên xuất gia rồi.
Mộ Nha:......
Nhược nữ tử: Diệp lạc còn nói, đánh vỡ cùng đánh bại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, từ lúc ở nhà trẻ đã nên hiểu rõ được nghĩa của hai từ này.
Thật đáng sợ, đại thần thật quá đáng sợ rồi đi...... Tạ Phi thực không dám tưởng tưởng vị hội trưởng của Thanh Yểm hội buổi chiều nay đã phải trải qua những gì, khó trách Hằng hà sa số đến hiện tại đều không dám xuất đầu lộ diện.
Nhược nữ tử: Còn có nha, không biết tại sao, vừa rồi các vị hội trưởng còn đích thân đến nói lời xin lỗi đâu, đồ cưới của Tiểu Nguyệt Bạch cũng là bọn họ chủ động chuẩn bị đầy đủ hết rồi, tiết kiệm cho bang hội chúng ta một khoản lớn! Cố chỉ còn hỏi chúng ta có khuyết thiếu em gái hay không, bên chỗ cô ấy đợi gả vẫn còn vài người đó!
Mộ Nha: Đừng nói nữa, tôi hiểu hết rồi.
Ha ha, đại thần vẫn luôn như vậy, trên mặt mang theo nét cười ấm áp lại mạnh mẽ đem ngươi ta đánh thành tro tàn bụi bặm. Không biết tại sao Tạ Phi tự nhiên có cảm giác không rét mà run, dựa theo phong cách hành sự giọt nước không lọt của đại thần, tiền đồ của bản thân cậu sau này.... thực đáng lo ngại mà.
La Khanh có chết cũng không ngờ tới, hình tượng vẻ vang của anh trong lòng phu nhân nhà mình chỉ với vài câu miêu tả của Nhược nữ tử đã nháy mắt biến thành kẻ trên đầu mọc thêm hai chiếc sừng nhỏ, nửa bên mặt ẩn giấu trong bóng tối tà ác nhếch miệng cười gian trá. Trong căn phòng mờ tối, cánh cửa sổ trên cao lọt vào một vài tia ánh sáng, chiếu lên trên mặt anh ta, hàm răng trắng bóng nhiễm đỏ máu tươi của tội ác, ma trảo giơ về phía trước, "Phu nhân ~~~~~"
Điều này cũng dẫn tới chuyện buổi tối sau khi La Khanh xử lý xong công việc đi về nhà, gửi mấy cái tin nhắn liên tiếp cầu phu nhân hôn hôn chúc ngủ ngon đều không nhận được hồi đáp như mong đợi, thật là mệt đến không muốn yêu đương gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo bất kể là trong game hay ngoài đời thực đều thực là gió êm sóng lặng. Đối với sự yên bình như vậy, Tạ Phi cảm thấy rất vừa lòng, nhưng có một chuyện làm cậu đặc biệt để ý -- La Khanh từ sau hôm đó liền không có xuất hiện trước mặt cậu nữa, lẽ nào học được ngoan ngoãn rồi hả?
Không! không! không! không thể nào.
Ngày hôm nay Tạ Phi mang theo sự nghi ngờ đó đi tới trường học. Bởi vì công ty có việc nên hôm nay Tạ Phi trốn một tiết học, nhưng dù gì Tạ Phi cũng có thể coi là một chủ xí nghiệp thành công, vậy nên thầy cô giáo đều khách khí cho qua, bởi thế Tạ Phi cũng không có nhân được đãi ngộ đặc biệt giống như Tô Lê.
Tô Lê hôm nay vẫn ẩm ương như cũ, trên người mặc một chiếc áo phông bốn xung quanh là nhân vật trong animal, trên áo phông là một đôi mắt ngốc manh sáng ngời hữu thần mở lớn nhìn về phía bạn (Từ Gintama), trên tay giơ cao một chiếc bảng trắng, trên bảng viết: Run rẩy đi đám ngu dân kia! Hai người thực xứng đôi, trăm sông đổ về một biển.
Tạ Phi vừa ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt ngốc manh đứng ngay trước mặt cậu, dọa chết ông đây rồi.
"Tạ Phi, Tạ Phi ơi, nhanh nhìn áo phông của tui này có đẹp không?"
Tạ Phi thực sự không hiểu nổi, bạn học cùng lớp nhiều như vậy, mọi người đều đối xử với cậu rất tốt, nhưng bất kể là về tuổi tác hay kinh nghiệm sống đều có sự khác biệt lớn, nên lúc giao tiếp với cậu phần lớn đều không quá nhiệt tình cho lắm, lúc nói chuyện đều khá là dè dặt. Nhưng Tô ẩm ương hoàn toàn không có trướng ngại này, gặp người liền kéo qua nói chuyện, càng không cần nhắc tới khoảng cách thế hệ, trong đầu của Trung nhị quân vĩnh viễn không có khái niệm về hai chữ 'Thế hệ" trầm lắng mà sâu sắc đó.
"Ờ, cũng được."
Tạ Phi chỉ lạnh nhạt trả về một câu, nhưng Tô Lê lại càng thích thú, đắc ý nói: "Không sai đi, chữ trên đó còn do tôi tự mình thiết kế đó nha! Do chính tay tôi viết đó, thư pháp có đẹp không? Có phong phạm của đại ~ sư không?"
"Có." Xin hãy thứ lỗi cho lời nói dối lần này của ông chủ Tạ, trời đất chứng dám lương tâm cậu chỉ đang tự vệ mà thôi. May mắn là tiết học tiếp theo cũng sắp bắt đầu, Tạ Phi đứng dậy chuẩn bị đổi phòng học, Tô Lê cũng không còn nhiều thời gian để khoe khoang chiếc áo phông thủ công của cậu ta.
Hai người cùng đi trên đường, một người khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, một trẻ con tiểu bạch thỏ, nữ sinh trong lớp luôn cảm thấy tổ hợp hai người rất đáng yêu, cũng không biết vì sao nữa. Tiết tiếp theo của đám Tạ Phi học ở phòng hội nghị lớn, gần giống với mở lớp thảo luận công khai, trường học còn lấy một cái tên vừa phong cách vừa cao cấp là 'lớp học danh nhân', mỗi tuần có một tiết vào thứ sáu hàng tuần, thường sẽ mời một số người nổi tiếng hoặc là giáo sư tiến sĩ của trường nào đó về giảng dạy, mặc dù Tạ Phi vẫn luôn cảm thấy đây chỉ giống như một buổi diễn thuyết, không có tý thực dụng nào cả.
Nghe nói người đến giảng dạy ngày hôm nay là một đại sư cấp nhân vật của giới văn học, Ta Phi cũng từng biết đến danh tiếng của người này, không ngờ trường học mời được cả ông ấy tới mở hội thảo, trường này cũng đủ trâu bò ha.
Sau khi ngồi vào vị trí, nguyên cái phòng hội nghị nhộn nhịp rộn ràng hẳn lên, không biết có bao nhiêu người tới. Bên tai tràn ngập tiếng nói chuyện rầm rì cùng tiếng ồn ào làm Tạ Phi có chút không thoải mái, ngược lại Tô Lê lại yên tĩnh đến lạ, giống như cũng không quá thích loại âm thanh hỗn loạn này.
Không có cách nào hết, Tạ Phi chỉ có thể dùng phương pháp giảm tiếng ồn bằng cách chuyển rời dòng ý thức, cậu cúi đầu nhìn máy tính trong tay, không nghe không nghĩ, đầu óc cũng dần yên tĩnh lại. Một lúc sau, phòng hội nghị bắt đầu yên tĩnh trở lại, chỉ là tiếng chuông vào tiết đã vang lên, nhưng vị đại sư kia vẫn chậm chạp chưa tới.
Bạn học xung quang bắt đầu thảo luận, có vui mừng cũng có oán giận làm lãng phí thời gian của mọi người, còn có một vài người không an phận trộm rời đi bằng cửa sau. Tạ Phi tự nhiên không thèm quan tâm, mà khoảng năm phút sau cánh cửa lớn đằng trước của phòng hội nghị rốt cuộc cũng được mở ra sau tiếng kêu gọi tha thiết của mọi người.
Một nam thanh niên mang theo nụ cười mỉm tiến vào, theo sau còn có chủ nhiệm khoa cùng tiến vào. Ý? Không phải nên là một ông lão tóc hoa râm sao? Tại sao xoay người một cái liền biến thành một người thanh niên rồi? Không lẽ nào đại sư tới Smecta nghỉ phép rồi?
Không đúng không đúng, quần chúng nối đuôi nhau nhìn về phía bục giảng, ý đồ đào ra được chút tin tức nào đó, mà nhìn bộ dáng cung kính của chủ nhiệm khoa cũng có thể đoán được người này có lai lịch khó lường ha.
Tạ Phi phát giác không khí xung quang có chút bất thường, cũng nhìn qua đó, mới đầu có hơi xa nên cậu không nhìn rõ người tới là ai, đợi cậu đem mắt kính điều chỉnh lên cao một chút lại tỉ mỉ nhìn một cái, đúng lúc thấy ánh mắt người kia quét ngang phòng học, vừa hay dừng lại trên người cậu.
Ánh mắt chạm nhau, hự -- tên đó tủm tỉm cười, trong ánh mắt ẩn chứa hàm ý chỉ có Tạ Phi mới hiểu, mẹ nó, này chẳng phải La Khanh sao? Khóe mắt Tạ Phi co rút mấy cái, ai có thể giải thích cho cậu vì sao La Khanh lại xuất hiện ở đây không? Tại sao?
Trên thế giới này, ngàn cái trùng hợp, vạn cái bất lực a. Nhưng đặt trên người La Khanh chỉ có thể nói, không có cái gọi là trùng hợp!
Tạ Phi đỡ trán, nhắm mắt yên tĩnh suy ngẫm nhân sinh. Bạn học Tô Lê quan tâm nhích lại gần hỏi, "Tạ Phi à, thân thể anh cảm thấy không khỏe sao?"
"Không." Tạ Phi vừa nói xong, một nữ sinh ngồi phía sau họ bỗng kích động nói: "Mẹ ơi, đó là La Khanh!"
Âm thanh cưc lớn, dọa cho Trung nhị quân sợ tới suýt rớt khỏi ghế.
Nữ sinh vừa hét xong, lại thêm trước đó cũng có người nhận ra được thân phận của anh ta, mức độ ồn ào trong phòng hội nghị cao thêm gấp vài lần so với ban đầu, hại Tạ Phi chịu không nổi phải lấy tay bịt tai lại. Sau đó chỉ thấy La Khanh cúi đầu nói gì đó với chủ nhiệm khoa, thản nhiên đi tới trước bục giảng, cầm micro lên, dáng đứng thẳng tắp, cánh tay giơ lên, nụ cười tự tin làm điên đảo quần chúng, âm thanh đầy từ tính vang lên, khí chất đại thần bao phủ toàn cầu.
"Chào mọi người, tôi là La Khanh."
Chỉ một câu, một số fan nữ miệng kêu gào 'nam thần', hai mắt đã bắt đầu hiện thành hình trái tim. Này giống với buổi kí tên của minh tinh nổi tiếng, luôn có sức hấp dẫn siêu nhiên.
"Hôm nay thầy Vương có chuyện không thể tới cho nên tôi sẽ giảng thay tiết ngày hôm nay của thầy ấy, mọi người sẽ không có ý kiến gì đi?" La Khanh chớp chớp mắt, giọng điệu mang theo sự trêu đùa thân thiện, nhất thời lại miểu sát toàn trường.
"Không có ý kiến!" kiểu đồng thanh chỉnh tề như này là thế nào chứ hả? Tôi có ý kiến, Tạ Phi lẩm nhẩm trong lòng, nghiêng đầu nhìn qua, thầm nghĩ tìm một chiến hữu cùng trận tuyến với mình, chỉ thấy Tô ẩm ương đang dùng đôi mắt hình sao nhìn về phía trước.
"Cậu không sao đấy chứ?"
"Hả?" Tô Lê xoay đầu qua, "Anh hỏi tôi à? Tôi không sao nha, nhưng đó là La Khanh đó! Tôi là fan của anh ta đó! Tiểu thuyết lần trước anh ta mới xuất bản quả thực là quá hay!"
OK, không cần nói chuyện với tôi nữa.
Tạ Phi chỉ có thể một mình kiên trì chiến đấu, chỉ là La Khanh trên bục giảng rất khác với thường ngày. Nhịp điệu chậm rãi dẫn chứng rõ ràng ví dụ phong phú, tri thức uyên bác như thể không gì là không biết, cách giảng bài của anh ta không giống với những nhà nghiên cứu lão thành, những vấn đề nói đến đều là những nội dung xa vời khó hiểu, ngược lại phong cách trình bày quan điểm của anh ta vừa chân thực lại dễ hiểu, thỉnh thoảng còn mang theo sự hài hước thú vị, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, người nghe bất giác tiến nhập theo bước dẫn của anh ta.
Tạ Phi, cũng không khác biệt.
Bởi vậy thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng rưỡi của tiết 'lớp học danh nhân' qua đi, người ngồi dưới bục giảng vẫn chưa thỏa mãn, mà người trên bục giảng đã cong người đi xuống. Tạ Phi hoảng hốt, mới phản ứng được bản thân phải nhanh chóng rút lui, vội vàng đẩy nhẹ Tô Lê, "Đi nhanh."
Quay đầu nhìn La Khanh đang bị đủ các loại thiếu nam thiếu nữ nhiệt tình bao vây ở đằng kia, lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào nữa!
Người tính không bằng trời tính, Tạ Phi và Tô Lê mới nhích theo đoàn người di chuyển về phía cửa lớn của phòng hội nghị, còn chưa đi được mấy bước, cách tay liền bị ai đó kéo lại. Xoay đầu qua nhìn, thì ra là thư kí khoa.
"Có việc?" Tạ Phi bỗng có dự cảm không an lành cho lắm.
Thư kí quả nhiên là có biểu tình 'ai nha cậu không cần giả vờ giả vịt mà', "Ông chủ Tạ, cậu còn hỏi tôi sao, nhanh chóng đi gặp La Khanh đi."
"Cái gì? Đi gặp La Khanh, tôi cũng đi tôi cũng đi!" Tô Lê sáp lại gần nói.
"Cậu đừng có bám càng lung tung," Thư kí trừng Tô Lê một cái, "Có chuyện nghiêm túc cần làm đâu."
"Có chuyện gì mà bắt buộc phải do tôi tới?"
"Ông chủ Tạ, không phải do cậu khuyên La Khanh tới trường chúng ta giải bài sao? Chủ nhiệm khoa muốn cảm ơn cậu ấy mà."
Hả? Tôi khuyên La Khanh tới đây? Đương sự là tôi đây sao một chút cũng không biết gì vậy hả? "Này! Không phải là có sự hiểu nhầm gì đi?"
"Không có, sao có thể chứ, La Khanh tự mình nói mà. Aiissshh, thực ra chúng tôi cũng từng mời anh ta, lúc đầu anh ta nghĩ cũng không cần nghĩ liền cự tuyệt, vẫn là ông chủ Tạ ra quân mới có tác dụng, cậu vừa nói anh ta liền chủ động tới rồi, quan hệ giữa hai người nhất định là thực tốt đi? " Thư kí muốn hóng hớt, ai cũng không ngăn nổi, chỉ thấy Tạ Phi không biết đang nghĩ cái gì mà sắc mặt không tốt lắm, lập tức dừng lại nói: "Này, chúng ta vẫn nên đi qua đó cái đã, mọi người đang đợi cậu đấy!"
Tạ Phi: "......"
Đây tuyệt đối là một âm mưu! Một âm mưu trần trụi!
Người dịch: Hana_Nguyen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.