Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 11: Gia nhập bang phái




Hai người đi trên đường núi một lúc thì Huyết Sát gọi một con chim ưng ra, không biết viết cái gì rồi thả cho nó bay đi. Nhìn con chim oai vệ sải cánh bay xa, lại nhìn xuống bé Sâu Xanh đang bám trước ngực, cậu hung tợn chọc đầu bé sâu mấy cái.
Chẳng mấy chốc trong bụi cỏ truyền ra tiếng gọi, “Lão đại!” khiến cho Phấn Mặc giật mình, đúng là xuất quỷ nhập thần!
Cậu nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy rất nhiều người mặc áo đen, ngoại hình khá là giống nhau, và mặt đều được bịt kín, trước ngực đeo một cái huy hiệu hình đầu lâu!
Vị lão đại của họ chỉ dùng âm mũi hừ nhẹ một tiếng, ngoài ra không phát ra âm thanh gì cả.
Phấn Mặc nhìn một loạt người áo đen thì biết họ đều là cao thủ ( Có thể đột nhiên xuất hiện không phải là cao thủ thì còn là cái gì nữa), không nên đắc tội cao thủ!
Học tác phong của giang hồ nhân sĩ, liền ôm quyền,” Tại hạ Phấn Mặc, không biết cao tính đại danh của các vị đại hiệp?”
Đám người mới tới nhìn lão đại nhà mình, thấy lão đại không có phản ứng gì vì thế rất vui vẻ đáp lại Phấn Mặc. Có người sùng bái tất nhiên là ai mà chả được thỏa mãn tâm hư vinh. Từng người lần lượt trả lời,” Sát thủ số một, sát thủ số hai, sát thủ số ba…… sát thủ số mười!”
Mười người nói tên xong thì không để ý đến Phấn Mặc, đây là tác phong điển hình của sát thủ. Phấn Mặc ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhìn xuống Sâu Xanh, Sâu Xanh khép cánh tròn mắt nhìn lại cậu.
Phấn Mặc nhìn Huyết Sát đang đứng xoa cổ, không biết là đang nghĩ cái gì rồi lộ ra một nụ cười âm hiểm, Phấn Mặc biết ngay là hắn đang bày trò thiếu đạo đức gì đó.
“Anh làm gì vậy?” Phấn Mặc tò mò, có chuyện gì lại có thể làm cho tên bại hoại này cười vui vẻ như vậy, nhất định là hắn đang có một âm mưu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp hãi cho xem.
“Không biết à?” Thấy Phấn Mặc ngơ ngác nhìn mình, bèn đáp, “Mở bảng tin lên đi!”
Phấn Mặc mở bảng tin lên, mỗi mục đều kiểm tra cẩn thận, cuối cùng chọc vào kênh nói chuyện phiếm thì tiếng leng keng vang lên không ngừng.
Huyết Sát lúc này mới nói: “Thấy cậu còn chưa có gia nhập bang phái, tôi tốt bụng nhận cậu vô đó, sao hả?”
“Không muốn!” Phấn Mặc phản đối, cậu không thèm làm sát thủ đâu, cậu không muốn bị mọi người trong giang hồ khinh bỉ, còn bị đuổi giết.
“Được rồi, không vào thì thôi!” Huyết Sát giống như là đang dỗ con nít vậy, chỉ qua một bên, “Cậu qua bên kia ngồi đi.”
Thấy Phấn Mặc không nhúc nhích, Huyết Sát khẽ liếc nhìn nhóm sát thủ, mấy người lập tức chạy đến xách cổ Phấn Mặc đến một bên rồi ấn Phấn Mặc ngồi xuống. Họ hành động rất ăn ý và lưu loát.
Trong trò chơi, để tiện cho người chơi thì sau khi gọi bảng tin ra thì nó sẽ xuất hiện dưới hình thức màn hình lập thể, người chơi có thể dùng tay thao tác thủ công. Phấn Mặc nhìn Huyết Sát ở trên bảng tin của cậu ấn này ấn kia khiến cho Phấn Mặc gấp đến độ muốn biến thành chú cún nhỏ mà xông lên cắn người.
Chẳng bao lâu sau, Huyết Sát lại nhìn qua, mấy người sát thủ kia thả Phấn Mặc ra. Phấn Mặc vừa được tự do thì chạy lên xem, thì ra Huyết Sát đã thêm cậu làm bạn, cái này miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Khi nhìn đến thông tin bang phái thì Phấn Mặc phát hỏa vì cậu đã trở thành thành viên của Hồng Lâu, đã vậy còn là phó lâu chủ.
Huyết Sát làm như không thấy Phấn Mặc đang tức giận, rút một cái huy hiệu đầu lâu ra đưa cho Phấn Mặc, sau đó nói với mấy sát thủ, “Sau này cậu ấy sẽ là phó lâu chủ của mọi người, nhớ phải hiếu kính với phó lâu chủ nhé!”
Mấy tên sát thủ kia và nghe xong thì lập tức đứng thẳng, đồng thanh hô khẩu hiệu, “Tham kiến phó lâu chủ, phó lâu chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
…… Phấn Mặc lại chịu kích thích, khẩu hiệu kiểu đó mới nghe đã biết là tà giáo, mà phó lâu chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ, thế lâu chủ thì sao?
Phấn Mặc không thèm để ý đến đám sát thủ kia, cậu thật không biết nên nói cái gì, không lẽ hô lại, “Chào mấy người, mấy người cũng thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!” cái khẩu hiệu thần kinh như vậy có chết cậu cũng không kêu!
Thấy Huyết Sát hình như rất hài lòng vì biểu hiện của đám sát thủ, Phấn Mặc càng thêm khinh bỉ Hồng Lâu, “Khẩu hiệu này là anh nghĩ ra hả?”
“Thế nào, nghe rất khí phái, rất có cảm giác đại ma đầu đúng không?”
Phấn Mặc khinh bỉ trợn mắt nhìn hắn, không ngờ người này lại ngu ngốc đến thế. Cậu tìm được kênh bang hội, định ấn rời bang nhưng tay bị Huyết Sát giữ lại, rồi nghe thấy giọng nói âm trầm của hắn vang lên sát bên tai, “Không được tôi đồng ý mà dám rời khỏi bang chính là kẻ phản bội, cậu muốn biết hậu quả của kẻ phản bội sẽ ra sao không?”
Thấy Phấn Mặc còn đang chần chừ, hắn bỏ thêm một câu, “Cựu phó lâu chủ Huyết Sát vì phản bội bang hội mà giờ người không ra người,  quỷ không ra quỷ. Cậu muốn thử không?”
Đây không phải là uy hiếp trắng trợn à? Làm gì có chuyện ép người khác nhập bang, quả thật là không biết phân biệt phải trái (Giờ mới biết hả?), vào thì vào vậy, bất quá, “Báo trước là tôi không giết người đâu!”
“Ai cần cậu giết người?” Chỉ cần không để người khác giết là tốt lắm rồi!
Nghe thấy tiếng vang leng keng, thì ra Phấn Mặc chưa từng xem kênh tin tức, tất nhiên là vì cậu không kích hoạt (Kích hoạt chính là đi lên xem một lần). Nhưng mấy thứ này không phải chỉ cần lên cấp mười thì sẽ tự động kích hoạt sao? Được rồi, là vấn đề của cậu, tại cậu ngốc!
Trên kênh có rất nhiều tin tức loạn cào cào, không ngờ kẻ có tiền trên đời lại nhiều đến thế. Vì để đảm bảo tính chân thực trong trò chơi nên nếu có việc cần liên lạc thì mọi người có thể sử dụng bồ câu đưa thư. Nếu như bạn muốn lên tiếng trên kênh thế giới thì được thôi, chỉ cần bạn có tiền, một viên kim cương, quý đến chết người.
Vậy mà có người đang chửi nhau trên kênh thế giới, là người tên Lý Mịch Mịch và Hà Tương Quân, hình như họ cùng thích một người con trai, không nghĩ tới tên của họ đặt cũng thật hợp, không biết tên của người con trai kia là gì nhỉ?
Phấn Mặc xem các cô ấy cãi nhau rất vui vẻ, bất chợt thấy một tin của Huyết Sát nhắn lên thế giới: Nghe đồn ở Táng Hồn Cốc xuất hiện Kiến thành lệnh.
Đúng là nhiều tiền, chỉ viết có vài dòng ngắn ngủi vậy thôi, bất quá, “Thật hả?” Phấn Mặc tò mò hỏi Huyết Sát.
“Biết chết liền!”
Nghe hắn trả lời như vậy, Phấn Mặc hiểu là hắn chắc chắn không biết Táng Hồn Cốc ở đâu nên mới bày trò cho cả thế giới đi tìm, cái này thật là gian xảo.
Dù sao thì cũng không thể tìm thấy, mặc kệ tin tức này là thật hay giả, nhất định sẽ có người đi tìm. Bọn họ chỉ cần ở đây chờ, làm ngư ông đắc lợi. Vì thế cả bọn dựng lều trại, quyết định ở đây nghỉ ngơi một đêm.
Ngày hôm sau, trời mới mờ sáng thì Phấn Mặc đã bị đánh thức, “Để tôi ngủ thêm một chút nữa!” Cậu dụi mắt, lật người tiếp tục ngủ. Cậu chưa ngủ đủ mà, bắt dậy sớm như vậy để làm gì?!
“Dậy mau, mặt trời đốt đến cháy mông rồi!” Huyết Sát vừa nói vừa nhéo má Phấn Mặc.
“Tý nữa thôi!” Phấn Mặc gạt bàn tay vướng víu kia đi, vùi đầu vào chăn, kiên quyết không chui ra.
“Dậy mau!” Tâm trạng của Huyết Sát hôm nay rất tốt, chuyện gọi người khác rời giường là một trong những việc chán nhất nhưng Huyết Sát rất thích thú. Thấy Phấn Mặc trốn vào trong chăn cũng không giận, từ phía trên vói tay vào, vuốt ve trên cần cổ của cậu một chút rồi dời xuống phía dưới, chạm phải quả anh đào hồng nhạt, nhéo một cái.
Phấn Mặc giật mình, hoàn toàn tỉnh ngủ, hất bay cái tay kia, nhanh như chớp ngồi dậy dùng chăn bao kín người, hung tợn trừng cái tên đang cười đến thô bỉ kia.
“Ngoan, rời giường!” Huyết Sát chẳng hề xấu hổ vì những gì mình làm, càng chẳng quản xem Phấn Mặc có giận không, lại vươn tay nhéo má Phấn Mặc, bị Phấn Mặc hất bay.
Tóm lại lần rời giường này, Phấn Mặc thì tức giận đến phồng má còn Huyết Sát thì vui tươi hớn hở khiến cho nhóm sát thủ cũng vui mừng không kém. Vì lão đại mà cao hứng thì sẽ thưởng cho họ Cực lạc đơn. Cực lạc đơn này là thứ cực tốt, có thể giúp cho người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng, trên giang hồ là hàng thiên kim khó cầu.
Phấn Mặc nhìn một đám sát thủ động kinh chẳng khác nào như hút thuốc phiện, khinh bỉ nhìn Huyết Sát, “Anh cho họ uống gì vậy?”
“Cực lạc đơn, muốn thử không?” Huyết Sát lấy một viên đưa cho Phấn Mặc.
“Tôi không thèm!” Tên này quả nhiên là không có ý tốt, bảo cậu đi hít thuốc phiện.
Huyết Sát nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Phấn Mặc thì cười nham hiểm, lấy một viên Cực lạc đơn ném vào miệng mình rồi kéo Phấn Mặc qua, một tay đè đầu cậu, một tay ôm chặt lấy cái eo thon, hai phiến môi dán lên, đầu lưỡi bá đạo tách hàm răng của Phấn Mặc ra rồi đẩy thuốc vào.
Phấn Mặc giãy dụa nhưng không đẩy được Huyết Sát ra. Biết Huyết Sát đút thuốc phiện cho mình, thế là cái lưỡi đinh hương nhất thời trở nên cực kỳ linh hoạt dùng sức đẩy ra ngoài. Cứ như vậy, hai người không ngừng dùng đầu lưỡi mà chiến đấu trong khoang miệng Phấn Mặc, cuối cùng viên thuốc kia thành công theo nước bọt của Phấn Mặc chui vào trong bụng cậu.
Huyết Sát còn đi dạo một vòng trong khoang miệng của Phấn Mặc mới hài lòng lui ra ngoài, thỏa mãn liếm môi.
Phấn Mặc không chú ý đến chuyện đó, mấu chốt là vì sau khi nuốt viên thuốc kia vào thì cảm giác toàn thân lâng lâng, nhẹ nhàng bay bổng như đang nằm trên mây, cực thoải mái.
Sau đó, Phấn Mặc nhìn thấy một cung điện được làm bằng vàng, cậu sung sướng chạy đến ở cổng thành hung hăng cắn một miếng, ừ, quả thật là làm bằng vàng, cứng ơi là cứng.
Vào bên trong, đều là vàng bạc châu báu, rất nhiều thỏi vàng thỏi bạc. Phấn Mặc nhặt lên, xem xét, lại cắn cắn, quả nhiên là hàng thật. Phấn Mặc vui vẻ điên cuồng lăn lộn trên đống vàng bạc châu báu, sau đó ôm lấy một thỏi vàng thật lớn vừa cắn vừa sờ, cuối cùng chảy nước miếng, ôm thỏi vàng mà ngủ……
Nhóm sát thủ ở một bên nổi điên, Phấn Mặc ở bên cạnh nổi điên, người duy nhất tỉnh táo là Huyết Sát thì phải chịu tội. Đầu tiên thì y bị cắn mấy cái, sau đó trở thành gối ôm để ôm ngủ, a, Phấn Mặc còn nhiễu nước miếng lên trên quần áo của hắn……
Khi Phấn Mặc tỉnh lại thì cậu phát hiện ra mình đang ôm Huyết Sát ngủ, giương mắt nhìn xung quanh thì không thấy gì. Phấn Mặc sốt ruột kéo tay Huyết Sát hung tợn hỏi, “Báu vật của tôi đâu?”
“Không phải cậu đang ôm trong lòng à?”
Nghe Huyết Sát đáp vậy khiến cho Phấn Mặc liền khinh bỉ. Rõ ràng là tôi đang ôm anh mà, nghĩ vậy, cậu liền giật mình thả Huyết Sát ra rồi vọt ra xa. Khi nhìn thấy những dấu răng trên người Huyết Sát thì mặt của Phấn Mặc liền đỏ tưng bừng. Mình lại đi làm chuyện mất mặt như thế, quả nhiên là Cực lạc đơn kia giở trò quỷ!
Phấn Mặc không thèm để ý đến Huyết Sát, càng không thèm để ý đến đám sát thủ kia, chẳng có ai là người tốt hết.
Huyết Sát cũng mặc kệ, Phấn Mặc càng thức giận thì hắn càng cảm thấy vui vẻ, hớn hở. Đương nhiên nếu không có mấy dấu răng và nước miếng trên người thì hắn càng vui hơn.
Cuối cùng, ăn điểm tâm xong, Phấn Mặc náo loạn với Huyết Sát thêm một trận nữa thì xuất phát, vì hình như có người đã tìm ra được địa điểm của Táng Hồn Cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.