Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 16: Bắc Sơn gặp nạn




Phấn Mặc làm chức cửa hàng phó này đúng là quá nhàm chán. Tờ tạp chí coi đi coi lại cũng chán, mà cậu thì lười đi ra ngoài đánh quái, thế là mỗi ngày nằm mốc ra trong cửa hàng, có việc thì làm không có việc thì tâm sự trên trời dưới đất với Tiểu Dực.
“Tiểu Dực, nhà cậu làm gì?” Tiểu Cánh có vẻ ngoài của một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, là lao động trẻ em đúng tiêu chuẩn.
“Gia gia của tôi từng là nhạc sĩ cung đình, sau tuổi già sức yếu bèn cáo lão hồi hương. Gia gia vẫn muốn đem tuyệt kỹ cầm nghệ của mình truyền lại, nhưng mà phụ thân lại không thích học cầm, tôi cũng không thích. Mỗi lần ở nhà, gia gia đều lải nhải bên tai bắt tôi học cầm với ông, tôi chịu không nổi bèn đến đây làm công.”
Hai mắt Phấn Mặc sáng lên, học chơi đàn, ý tưởng này thật tuyệt. Trong TV thường thấy các cao thủ dùng tiếng đàn để giết người ngầu hết biết, nói không chừng trong tương lai mình cũng uy phong như vậy.
Cậu mở to hai mắt trông mong nhìn Tiểu Dực. “Ông của cậu thu đồ đệ không?”
“Có rất nhiều người tìm đến bái sư nhưng gia gia bảo họ không có thiên phú nên không nhận!” Tiểu Dực thật thà đáp!
“Vậy cậu xem tôi có thiên phú không?”
“Tôi không biết xem, hay là ngài hỏi gia gia ấy!”
Thế là hôm nay họ đóng cửa sớm cùng nhau đi về nhà của ông Tiểu Dực. Ông cụ vừa nghe thấy Phấn Mặc muốn bái sư bèn đi vòng vòng quanh người cậu mấy vòng, cuối cùng ông lão tự mình làm mẫu đàn vài âm, bảo Phấn Mặc làm theo một lần.
Vừa xuống tay thì có thể thấy ngay sự chênh lệch, tiếng đàn của ông cụ như tiếng nước chảy róc rách, khiến người nghe vui tai, tiếng đàn của Phấn Mặc thì y như quạ kêu đến đau tim nhói phổi.
Phấn Mặc biết mình đàn rất khó nghe nhưng chưa chịu bỏ cuộc mà trông mong nhìn ông cụ. Tiểu Dực đứng bên cạnh cũng liên tục nói đỡ cho ông chủ của mình. Ông già thấy gương mặt đáng thương tội nghiệp của Phấn Mặc thì mấy nếp nhăn trên mặt rất sâu. “Thiên phú của cậu quá kém, bất quá nếu như cậu chịu cố gắng thì ta sẽ đặc biệt dạy cầm nghệ cho cậu, nhưng ta sẽ không nhận cậu làm đồ đệ!”
“Lão gia gia tại thượng, xin nhận của vãn bối một lạy, con nhất định sẽ cố gắng không để cho người phải thất vọng đâu!” Phấn Mặc hai tay ôm quyền cúi gập lưng.
Từ hôm đó, Phấn Mặc không nằm mốc ra trong quán nữa mà mỗi ngày đều chạy đến nhà ông cụ đó. Bất quá, cậu đến một lần, nếp nhăn trên trán ông cụ sẽ thêm vài đường, tóc sẽ bạc thêm vài sợi. Ông từng gặp rất nhiều người không có thiên phú nhưng người ngốc thế này thì quả thực là… Aiiii, ông cụ sống cả một đời rồi mà vẫn không đủ can đảm để nói thật lòng với Phấn Mặc.
Vì thế ông cụ đáng thương hiện tại có thể nói là sống một ngày bằng một năm, chỉ cần Phấn Mặc tới thì ngày hôm đó dài lê thê như sên bò. Cũng may mà đứa trẻ này dù ngốc nhưng rất chăm chỉ.
Phấn Mặc suốt ngày vất vả luyện cầm, bên ngoài mọi người vất vả xây dựng thành. Khi Hoàng Thành của Cô Phong Tàn Tuyết xây dựng xong thì tòa thành chẳng khác nào măng mọc sau mưa xuân, những ngọn tháp vươn thẳng lên trời cao.
Huyết Sát dẫn cả bang của mình ở lại thủ thành, kiếm được rất nhiều tiền.
Phấn Mặc trải qua một tháng huấn luyện gian khổ rốt cục học xong được thủ khúc “Quảng Lăng Tán”, tuy cầm kĩ không phải cao siêu gì nhưng cũng đàn có bài có bản.

Ông cụ rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Sau này chỉ cần cậu chăm chỉ luyện tập sẽ có tiến bộ.” Rồi rút ra một cây đàn có phong cách cổ xưa. “ Cầm này tên là Triều Phượng, là tổ thượng của ta truyền lại, giờ ta giao nó cho cậu, cậu nhất định không được để nó mai một.”
“Cám ơn ông.” Phấn Mặc vui tươi hớn hở tiếp nhận cây đàn cổ.
Ông cụ thấy gương mặt tươi cười hớn hở của Phấn Mặc thì khẽ cau mày. “Cầm nghệ của cậu giờ chưa cao, tạm thời đừng sử dụng cây cầm này tránh gây ra tai họa.”
Phấn Mặc ngoan ngoãn gật đầu, ông cụ ngẫm nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, cậu đến Bắc Sơn ngoại thành chặt mười cây ngô đồng trăm tuổi đến ta sẽ giúp cậu làm một cây cầm mới, cậu hành tẩu giang hồ cũng tiện hơn.”
Phấn Mặc nhận nhiệm vụ rồi chạy đến Bắc Sơn. Tại Bắc Sơn ngoại trừ những cây ngô đồng cao lớn ra thì có rất nhiều quái xương khô, nghe nói nơi này từng là bãi tha ma.
Phấn Mặc cẩn thận chặt cây ngô đồng, chặt xong mười cây hoàn thành nhiệm vụ. Cậu không trở về ngay mà lấy Dương Giác Đao ra đánh đám quái xương khô. Không ngờ đám quái xương này nhìn đáng sợ vậy mà lại dễ đánh, chỉ cần chém một đao là đi hết mấy cái xương. Nhất là nếu đánh trúng xương cột sống thì con quái liền cứng ngắc rồi rời hết ra.
Thấy quái xương khô không phải là đối thủ của mình, Phấn Mặc rất mừng, liền quyết định đánh ít quái rồi hẵng về. Nhiều ngày không đi đánh quái, tay chân cậu sắp rỉ sét hết rồi.
Phấn Mặc đánh quái đến nghiện, điểm kinh nghiệm tăng ào ào. Chợt Phấn Mặc nhận ra đám quái này xương càng lúc càng cứng, rất khó đánh.
Khi Phấn Mặc vất vả lắm mới đánh bay được con quái cuối cùng, cúi xuống nhặt tiền thì mới nhận ra mình đã lạc đường. Bốn phía ngoại trừ vài con quái xương đằng xa xa ra thì không còn bất kỳ thứ gì, hơn nữa tự nhiên cậu có cảm giác nơi này âm u rờn rợn thế nào làm cậu nổi hết cả da gà.
Phấn Mặc moi bản đồ thế giới ra nhìn cũng không thấy gì, đành phải quan sát hoàn cảnh bốn phía. Xung quanh không có một ngọn cỏ, gió thì thổi qua từng trận làm cậu có cảm giác như đang ở biên cương. Phấn Mặc hơi sợ hãi, bàn tay cầm đao đã đẫm mồ hôi.
Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, thiên địa thất sắc, Phấn Mặc bị thổi đến mức mắt mở cũng không ra, cậu càng ngạc nhiên khi phát hiện thấy thân thể của mình không tự chủ được mà biến đổi thành một cây nấm nhỏ màu hồng nhạt.
Trời đất bỗng dưng đảo lộn, Phấn Mặc bị cơn gió thổi tung lên, cậu có cảm giác như mình đã bị thổi đi rất xa.
Cuối cùng cơn gió kỳ lạ kia tựa như khi xuất hiện, đột nhiên biến mất. Phấn Mặc mở to mắt ra thì thấy lúc này cậu đang nằm trên một cái bàn trong một căn phòng đá, trên bàn còn có cả một đống lớn nhân sâm, cỏ linh chi… toàn dược liệu cao cấp.
Lại nhìn tình cảnh bốn phía, không gian âm u, trong góc có hai bộ xương khô, Phấn Mặc run rẩy, càng muốn rời khỏi nơi này ngay.
Phấn Mặc vội vàng muốn biến trở lại làm người nhưng thử hai lần vẫn không thể biến thân được, ngay cả cử động cũng không thể. Phấn Mặc phát hiện ra trước người mình không biết bị dán một miếng giấy màu vàng từ khi nào… Dựa theo chữ viết trên giấy có thể thấy đây là bùa bắt yêu!
Là kẻ nào thiếu đạo đức đi dán thứ này lên người cậu? Hơn nữa lúc này cậu không thể tháo cái giấy quỷ này xuống mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn một bộ xương màu đen không biết xuất hiện từ khi nào đang từng bước, từng bước tiến về phía cậu, sau đó vươn móng vuốt đen tuyền ra.
Đừng sờ tui, đừng sờ tui…Phấn Mặc cầu nguyện không có tác dụng. Bộ xương khô màu đen kia cầm cậu lên, sau đó đem toàn thân cao thấp của Phấn Mặc nhìn hết. Rồi bộ xương đen thui kia mở miệng cười khặc khặc, âm thanh khó nghe cực kỳ, miệng còn phun ra mùi hôi tanh tưởi xém chút làm Phấn Mặc hôn mê.
Bộ xương màu đen cười một hồi rồi mới nói chuyện, giọng nói âm trầm khó nghe, “Không hổ là bùa bắt yêu cao cấp, quả nhiên là đồ tốt, ăn cây nấm này Hắc Cốt Tinh ta có thể có da thịt rồi, ha ha ha……”
Phấn Mặc nghe thấy tiếng cười chói tai kia đâm vào màng nhĩ của mình, cậu biết nó muốn ăn thịt cậu nên càng thêm sợ hãi. Nhưng bây giờ cậu chỉ là một cây nấm, còn bị dán bùa, căn bản không thể cử động được…..
Hồng Liên không biết đã chạy đi đâu, nuôi không nó lâu như vậy, gặp nguy hiểm nó lại bỏ mình mà chạy, đúng là cái đồ vong ân phụ nghĩa!
Ư ư, vốn định gửi thư cầu cứu Huyết Sát nhưng Sâu Xanh bị cưỡng chế thu vào không gian thú cưng rồi, không triệu hồi được!
Ư ư, quả nhiên không nên ra khỏi cửa. Phấn Mặc lúc này càng thêm hoài niệm cuộc sống hạnh phúc ở trong cửa hàng, chỉ thiếu điều rơi lệ chua xót. Phấn Mặc nhìn cái tên Hắc Cốt Tinh kia bắt đầu đốt lửa đun nước, sau đó ném từng cây cỏ linh chi nhân sâm vào, rồi sau đó……
Mắt thấy dám dược liệu chất thành núi vơi dần, Phấn Mặc càng thêm sốt ruột nhưng lúc này không kêu ai cứu được, căn bản không có anh hùng nào đến cứu cây nấm nhỏ như cậu!
Nghĩ đến cảnh mình bị ném vào nồi nấu chín rồi bị bộ xương kia ăn, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Mà cái tên Hắc Cốt Tinh này dù có miệng nhưng đâu có bụng, ăn vào chẳng phải sẽ chảy ra sao? (Đây không phải là vấn đề nên quan tâm bây giờ).
Lửa còn đang cháy, dược liệu càng lúc càng giảm dần, Phấn Mặc càng lúc càng lo lắng……
Thậm chí Phấn Mặc đã nghĩ nếu như bây giờ ai mà cứu cậu thì muốn cậu lấy thân báo đáp cũng được, nhưng vị anh hùng trong truyền thuyết kia vẫn không hề xuất hiện!
……
Cô Phong Tàn Tuyết dẫn theo các cao thủ trong bang đến Bắc Sơn đánh quái. Thành của hắn đã xây xong, từng tầng, từng tầng mọc lên như nấm sau mưa, các người chơi từ khắp nơi cũng tụ về cùng dựng thành, bây giờ vấn đề quan trọng chính là nâng cấp cho thành phố.
Từ hôm đó toàn bộ bang phái vì muốn nâng cấp thành thị mà nhận rất nhiều nhiệm vụ bang phái. Trong số đó có một đường chủ trong bang đã nhận trúng một nhiệm vụ cấp cao: Đến Bắc Sơn gần thành Tê Phượng giết chết tên Hắc Cốt Tinh tà ác.
Nhưng tìm rất lâu mà họ không thấy được bóng dáng của Hắc Cốt Tinh, ngay cả một bộ xương khô màu đen cũng không thấy. Khắp núi ngoại trừ những cây ngô đồng xanh um ra thì chỉ có quái xương khô màu trắng mà thôi.
Thấy thời gian thực hiện nhiệm vụ sắp hết nên đại thành chủ như hắn đành phải tự thân xuất mã.
Cô Phong Tàn Tuyết dẫn theo mọi người càn quét khắp Bắc Sơn mà vẫn không tìm được bóng dáng của Hắc Cốt Tinh. Cô Phong Tàn Tuyết bèn cẩn thận kiểm tra lại tình trạng của Bắc Sơn thì phát hiện có một nơi khá kỳ quái không hề có một bóng cây ngọn cỏ hay là quái xương khô mà chỉ có rất nhiều đá. Xem ra nên đi vào đó thử, không chừng sẽ có phát hiện mới.
Hắn mang theo mọi người đến đó, nhìn một tảng đá cực lớn thì chợt hắn có cảm giác là lạ. “Mọi người mau đẩy tảng đá kia ra!”
Lão đại nhà mình đã lên tiếng, mọi người vội cùng nhau đẩy tảng đá ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của lão đại anh minh, phía dưới tảng đá là một cửa động tối thui, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, đừng trên cửa động có thể ngửi thấy mùi hôi thối truyền ra……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.