Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 26: Vào hoàng cung ăn trộm




Huyết Sát phun cọng cỏ trong miệng ra, hừ lạnh: “Lâu rồi!” Hắn rất u oán, Phấn Mặc chỉ mải chơi đùa với con thỏ mà không buồn liếc mắt nhìn hắn một cái ( Ai mà biết anh nằm tuốt đằng đó!)
Nghe giọng nói từ tính của Huyết Sát, Phấn Mặc lại nhớ đến vấn đề hoa đào khiến cậu rối rắm, không chịu hé răng, cúi đầu chơi với con thỏ con trong lòng, lỗ tai thật là dài……
“Cậu sao vậy?” Huyết Sát tỏ ra kỳ quái chọc má Phấn Mặc. Lạ thật, ngày thường đã giương nanh múa vuốt rồi chứ đâu ngoan ngoãn như hôm nay.
“Tôi, tôi……” Phấn Mặc lắp ba lắp bắp nửa ngày trời nhưng không rặn ra được câu nào, dưới tình thế cấp bách bèn móc một củ cà rốt ra đưa cho Huyết Sát, “Cho anh!” Sau đó quay đầu chạy biến……
Huyết Sát ngơ ngác cầm củ cà rốt nhưng vẫn đưa lên miệng cắn hơn phân nửa, rồi đi theo Phấn Mặc về thành.
Về phần bạn trẻ Hồng La thì từ khi Huyết Sát xuất hiện đã cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, hơn nữa vẫn dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hai vị kia, cho đến khi thấy Phấn Mặc đỏ mặt vọt mất.
Nhưng dù về thành thì Phấn Mặc vẫn rất mất tự nhiên, nhất là bị Huyết Sát nhìn chằm chằm khiến cậu thấy rất áp lực, muốn ăn gì cũng nuốt không trôi, ánh mắt kia quá nóng bỏng!
Phấn Mặc quyết định tạm thời logout trốn, cậu không còn sức để mà chơi nữa……
Tô Hiểu Bạch vừa thoát khỏi trò chơi, thấy mẹ đang xào rau thì rất ngạc nhiên. “Mẹ, hôm nay không ra ngoài ạ?” Mẹ của cậu hễ rảnh rỗi đều vọt ra ngoài tìm trai đẹp, mặc dù qua bao nhiêu năm vẫn chẳng bắt về được ai nhưng sự kiên trì bền bỉ kia quả thật đáng để khen ngợi.
“Hiểu Bạch, ngoan, ăn cơm nào!” Mẹ Tô nhìn con trai bảo bối nhà mình với ánh mắt đầy tự hào, chậc chậc, đúng là càng lớn càng xinh đẹp!
“Dạ!” Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nghĩ không biết hôm nay mẹ mình bị kích thích cái gì, bình thường chẳng thấy bóng đâu chứ đừng nói đến chuyện nấu cơm xào rau.
“Ăn rong biển nhiều một chút, rất tốt cho nhan sắc……” Mẹ Tô ân cần đến mức phía sau mọc lên cái đuôi ngoe nguẩy.
“Ăn xương sườn nhiều vào, mẹ cố tình mua cho con đó……”
“Còn có món này, sao con không ăn……”
“Con no rồi!” Cậu xoa cái bụng nhỏ, ăn không vô nữa!”
“Nếu không ăn nổi nữa thì thôi!” Mẹ Tô cười ha ha giúp con trai bảo bối lau miệng, lại bảo cậu thay một bộ đồ màu vàng nhạt khiến cho cậu trông càng trắng trẻo đáng yêu.
“Tuyệt quá!” Mẹ Tô khen, mở miệng ra là không ngừng con trai bảo bối, con trai tuyệt vời… đến mức cậu con trai cưng xấu hổ đến mức không nghe nổi nữa……
Mẹ Tô kéo con trai nhà mình đi vào một quán trà rất lịch sự tao nhã, gọi một bình trà. Tô Hiểu Bạch uống một ngụm, hoàn toàn chẳng thấy có gì lạ. “Mẹ, mình đến đây làm gì vậy? Giá ở đây mắc quá!” Một ấm trà bé tí tẹo, uống chẳng bõ.
“Vậy mới cho con ăn no rồi đến đây!” Mẹ Tô tỏ ra đắc ý.
“Rốt cục mình đến đây để làm gì?” Có thời gian thì thà vào trò chơi còn hơn!
“Chẳng phải là vì con à?” Mẹ Tô cầm khăn quẹt đi vài giọt nước mắt không nhìn thấy, “Mấy tháng nay mẹ điều tra rồi, cứ vào ngày mười sáu mỗi tháng sẽ có một cậu đẹp trai đến đây uống trà đấy!”
“……” Tô Hiểu Bạch hết chỗ nói. Tại sao mẹ của cậu càng lớn tuổi thì tật xấu mê trai đẹp càng nghiêm trọng. Tuy trước kia mẹ vẫn hơi tỏ ra điên khùng nhưng mà chưa từng kéo cậu điên theo, Tô Hiểu Bạch bất đắc dĩ nói:” Mẹ, chỉ cần mẹ thích là được, con không có ý kiến!”
“Thật nha!” Mẹ Tô rất hưng phấn, con trai ngoan à, mẹ điều tra bao lâu mới chọn ra được cho con một tiểu công cực phẩm đó.
Hai người chờ chờ chờ, chờ đến khi sao đầy trời, bụng đầy nước trà, rốt cục hai mắt mẹ Tô sáng lên, hưng phấn kéo áo con mình, “Đến rồi, đến rồi…” Mẹ Tô ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thấy người nọ ngồi xuống rồi mới nhẹ nhàng đá một cái vào chân con mình dưới gầm bàn, nhỏ giọng nói: “Cậu ta ngồi sau lưng con đó, quay lại xem thử coi!”
Tô Hiểu Bạch có cảm giác hai mẹ con cậu như đang đi ăn trộm vậy, lén la lén lút, bất quá cậu vẫn quay đầu liếc trộm người kia. Ừm, dáng vẻ không tồi đang nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. “Được lắm!” Diện mạo rất tốt, bất quá tuổi tác hình như hơi nhỏ. Tô Hiểu Bạch tròn mắt kinh ngạc nhìn mẹ mình, lẽ nào mẹ muốn trâu già gặm cỏ non?
“Ha ha, mẹ không nói sai chứ?” Mẹ Tô đắc ý dào dạt. Ha ha, nếu con mình không có ý kiến thì sắp tới bà sẽ bận rộn lắm đây.Ừm, trước tiên phải điều tra rõ ba đời tổ tông nhà cậu trai đó, xem thử có từng bị bệnh tật gì không, có bạn trai bạn gái gì không, quan hệ gia đình như thế nào đều phải điều tra hết. Mẹ Tô đột nhiên cảm thấy người làm mẹ thật rất vất vả!
Vì thế hai người hoàn toàn hiểu lầm ý của đối phương, đều ngẫm nghĩ xem làm sao mới có thể giúp cho mẹ/con trai mình có một cuộc gặp gỡ bất ngờ mà hoàn mỹ với người ta. Đợi cho anh chàng đẹp trai kia uống xong trà tính tiền chạy lấy người, hai mẹ con mới như du hồn mà rời khỏi quán trà, tiếp tục đau đầu suy tính cho hạnh phúc tương lai của người kia.
……
Phấn Mặc vào trò chơi, thấy Hồng La đang chăm thỏ, Huyết Sát… không có ở đây. “Anh ta đâu rồi?”
“Không biết, đi ra ngoài rồi!” Bạn trẻ Hồng La từ ngày đó chạy theo Phấn Mặc về cửa hàng, liền xem nơi này như nhà mình, mỗi ngày chơi thỏ, chăm thỏ, vui vẻ đến quên trời đất.
Phấn Mặc chờ mãi vẫn không thấy Huyết Sát về, chờ đến mất kiên nhẫn. “Cậu không biết anh ta đi đâu thật á?” Gần đây Huyết Sát cứ luôn lượn lờ trước mắt cậu, đột nhiên biến mất khiến Phấn Mặc thấy thiếu thiếu!
Hồng La thả con thỏ trong tay ra, chớp chớp mắt nhìn Phấn Mặc. “Cậu muốn biết thiệt hôn?” Hồng La hơi do dự, trước khi Huyết Sát đi từng cố tình cường điệu bảo cậu rằng hắn phải đi làm chút việc riêng, không được nói cho Phấn Mặc tránh để Phấn Mặc lo lắng. Lời dặn dò này hại Hồng La bức bối lắm, nếu không muốn người ta phải sợ hãi lo lắng thì cứ im luôn đi, mắc gì lại nói với cậu?!
“Ừ!” Phấn Mặc gật đầu, cậu rất muốn biết Huyết Sát chạy đi đâu mà lại biến mất lâu như thế!
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Phấn Mặc, Hồng La không nhịn được, cậu thuộc kiểu người rất khó giữ bí mật. “Được rồi, tôi nói cho cậu nghe, anh ta đi ăn trộm đó!”
“Ăn trộm?” Kỳ lạ, không phải Huyết Sát là sát thủ à, sao lại đổi nghề sang ăn trộm?
“Anh ta……” Hồng La ngập ngừng, mở to hai mắt trông mong nhìn Phấn Mặc. “Cậu đừng nói với anh ta là tôi nói nha!” Hồng La hơi sợ Huyết Sát, mỗi lần thấy sắc mặt nhăn nhó của người đó thì cảm thấy hắn thật giống như ông chủ hung dữ của mình.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh ta biết!”
Hồng La lén lút nhìn xung quanh, sau đó tiến lên nói khẽ vào tai Phấn Mặc: “Anh ta vào hoàng cung trộm đồ. Trộm…… Dịch thành lệnh!”
“Tại sao Dịch thành lệnh lại ở hoàng cung?” Cô Phong Tàn Tuyết phát động toàn giang hồ đều tìm không được, tại sao nó lại xuất hiện trong cung?
“Nói ra thì dài lắm.” Aiz, Hồng La thở dài một hơi, đám người này rõ ràng là ăn no rách việc, hoàng cung là nơi dễ vào đến thế à?
“Vậy nói ngắn gọn!” Đừng nói là âm mưu của ai chứ? Từ khi cậu ở chung với  Huyết Sát đều cảm thấy thế giới này rất nguy hiểm, toàn là mưu sâu kế hiểm không!
Hồng La đằng hắng mấy tiếng rồi lấy một khối gỗ màu đen vỗ lên bàn “cộp” một tiếng: “Khụ khụ…… từng có một vị “đại hiệp” nửa đêm lẻn vào hoàng cung đi dạo, ngửi được một mùi hương mê người nên chạy đến ngự thiện phòng. Tại nơi đó có một cung nữ xinh đẹp đang trộm đồ. Chí lớn gặp nhau, nước mắt lưng tròng, hai người lập tức kết bạn, cùng nhau khoắng sạch ngự thiện phòng. Kết quả gây ra động tĩnh lớn nên bị thị vệ phát hiện, hai người bỏ trốn. Trong lúc hỗn loạn, vị “đại hiệp” kia không biết làm sao lại chạy đến ngự thư phòng, thấy một tấm lệnh bài nằm trên bàn bèn sinh lòng tò mò. Kẻ đó nghĩ thầm trong hoàng cung đầy đồ quý giá, mất một vài món đồ chẳng đáng gì, nhất là khi kẻ đó nhìn kỹ thì phát hiện ra… đây chẳng phải là Dịch thành lệnh hay sao… Thế là vị “đại hiệp” nọ định cuỗm đi, ai ngờ quan binh ập vào, vì thế chưa kịp lấy đã phải bỏ trốn… sau đó…tin Dịch thành lệnh đang nằm trong hoàng cung nhanh chóng lan rộng……”
Hồng La nói một hơi nhưng thấy Phấn Mặc không hề có phản ứng nên vội bổ sung, “Thật đó, sáng nay họ còn thương lượng xem làm sao mới trà trộn được vô cung, tôi không lừa cậu đâu!”
Phấn Mặc càng nghĩ càng kinh hãi, đừng nói là Huyết Sát chạy đến hoàng cung thật chứ. “Cậu đi viết một phong thư cho anh ta hỏi xem anh ta đang làm gì, ở đâu!” Thú đưa thư của Hồng La là một con chim bồ câu màu trắng, trên cánh có một túm lông màu xám nên được đặt tên là Tiểu Khôi, đôi mắt tròn xoe đen láy vô cùng đáng yêu.
“Được!” Hồng La liền viết thư cho Huyết Sát, nhưng cả hai chờ mãi vẫn không thấy hồi âm. Phấn Mặc nóng ruột vô cùng, “Tôi phải đến hoàng cung xem thử!”
“Tôi cũng đi!” Bạn trẻ Hồng La cảm thấy mình không thể thấy chết mà không cứu, huống hồ cậu cũng muốn chạy đến hoàng cung tràn ngập nguy hiểm để xem thử, dù sao tò mò cũng là thiên tính của con người.
Đợi họ đến kinh thành thì chỉ thấy cửa thành đóng kín, có binh lính canh ngác nghiêm ngặt. Hỏng rồi, xem ra bọn Huyết Sát đã bị phát hiện.
Hiện tại, bên trong ra không được, bên ngoài vào không được, Phấn Mặc nhanh trí nghĩ cách biến thành một cây nấm, Hồng La cũng bắt chước biến theo. Cậu bạn cà rốt này có một kỹ năng là Hố củ cải. Chỉ cần nhảy vào trong một cái hố nhỏ xoay vài cái thì cả hai liền biến mất, khi xuất hiện lại thì họ đã ở trong thành.
Phấn Mặc bảo Hồng La lại viết thư cho Huyết Sát, sau đó dựa theo hồi âm mà tìm được chỗ Huyết Sát đang trốn. Vừa mới đến nơi thì Phấn Mặc đã bị Huyết Sát kéo vào một căn phòng. “Sao cậu lại đến đây?”
Huyết Sát vừa mới trốn khỏi hoàng cung, hiện nay toàn thành giới nghiêm, hắn không muốn Phấn Mặc cũng bị cuốn vào chuyện này. Vì tính tình của hắn rất thích mạo hiểm nên mới nhận nhiệm vụ xâm nhập vào hoàng cung, tuy hắn không muốn giúp Cô Phong Tàn Tuyết nhưng hắn vẫn thích tiền!
“Tôi đến…” Phấn Mặc bị bộ dáng hung dữ của Huyết Sát dọa sợ.
“Được rồi, cầm cái này, đi mau, ra ngoài thành chờ tôi!” Huyết Sát cầm Dịch thành lệnh trong tay nên không thể ra khỏi thành nhưng Phấn Mặc thì khác, cậu có thể đi từ dưới lòng đất.
Bạn trẻ Hồng La cũng bị Huyết Sát liếc cho một phát sợ run, sau đó hai người dưới ánh mắt đáng sợ của Huyết Sát, giấu Dịch thành lệnh vào trong đám lá trên đầu Hồng La, rồi hai người Phấn Mặc, Hồng La búng người nhảy mấy cái trên mặt đất, thoáng một cái đã ra khỏi thành.
Phấn Mặc chưa kịp vui mừng thì đột nhiên có một bàn tay to vươn đến xách củ cà rốt lên, sau đó cầm lấy Dịch thành lệnh vứt lại cho cây nấm nhỏ, mang theo củ cà rốt đang run lẩy bẩy trong tay bỏ đi……
Phấn Mặc vội vàng biến lại thành hình người, rút vũ khí ra định liều mạng nhưng kẻ áo đen kia đã mang theo củ cà rốt biến mất…. Gió lạnh đêm khuya thổi qua khiến Phấn Mặc run bắn người……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.