Huyết Sát cảm thấy rất khó chịu, Phấn Mặc vừa lên trò chơi đã kể lể với hắn mẹ cậu tìm cho cậu một ông chủ mặt than, mỗi ngày đều tra tấn cậu, còn Phấn Mặc thì nghi ngờ đối phương đang có âm mưu gì đó. Nhóc ngốc đó suốt ngày ghé vào bên tai hắn ca cẩm đến mức Huyết Sát rất phiền, dù sao thì hắn không thích người của mình suốt ngày luôn miệng nhắc tới một gã đàn ông khác.
Huyết Sát chơi trò chơi không vui, thoát khỏi trò chơi càng khó chịu hơn. Đầu tiên ra khỏi nhà thì bị chim ị vào người, sau đó uống nước bị sặc, ăn cơm thì mắc nghẹn…… tựa như vận rủi suốt hơn hai mươi năm qua đều tập trung vào mấy ngày này. Hắn không vui thì đương nhiên không để cho những kẻ khác sống thoải mái, vì vậy hắn quyết định đi chia sẻ vận rủi của hắn cho kẻ mà hắn ghét nhất……
Hôm nay, công ty Hoàn Vũ tiếp một vị khách đặc biệt, kẻ này hùng hổ xông vào chiếm cứ văn phòng sếp tổng của họ, ở bên trong tác oai tác quái.
Thẩm đại thiếu gia vừa đến công ty thì thấy cảnh tượng tan hoang đập vào mắt, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không đổi mà lập tức đi sang gian phòng nghỉ cách vách. Trong này được đặt một cái giường lớn mềm mại, thoải mái, là nơi để hắn thả lỏng khi công việc quá nhiều (Đừng nghĩ bậy nhé), như lúc này, hắn rất cần được nghỉ ngơi.
Một người nhân viên trong công ty với vẻ mặt đáng thương trần tình. “Thẩm tổng, tôi không cố ý, là anh ta tự tiện xông vào……”
“Được rồi, anh ra ngoài đi!” Không đợi nhân viên kia nói xong thì Thẩm đại thiếu gia đã đuổi người ta ra ngoài, vì thế vị nhân viên đáng thương kia đành lủi thủi đi ra!
“Có việc gì không?” Thật ra Thẩm đại thiếu gia cũng chẳng muốn để cho cái kẻ đang ung dung ngồi trên ghế của mình xoay qua xoay lại kia ở trong phòng, nhưng hắn càng chẳng hứng thú đuổi người đi!
“Không có việc thì không được tới à?” Người kia không biết từ đâu móc ra một nắm hạt dưa cắn tanh tách, chẳng mấy chốc dưới sàn nhà vung vãi đầy vỏ hạt dưa!
“Đương nhiên là có thể đến, bất quá Đường thiếu gia đột nhiên đến chơi, khó tránh khỏi chiêu đãi không chu toàn!” Hai người đều là nhân vật có tiếng tăm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tuy nói, trước mắt thì hai nhà vẫn chưa có xung đột về lợi ích!
“Tôi đến là cảnh cáo anh hãy tránh xa người của tôi ra!” Hắn rất ghét cái kẻ này cứ cách mấy ngày lại chạy đến quấy rầy cây nấm nhỏ nhà hắn!
“Nói là người của cậu thì hình như còn hơi sớm đấy!”
Hai người trợn mắt nhìn nhau, tia lửa xẹt ra bốn phía!
“Sếp ơi, trà……” Việc đầu tiên mà mỗi ngày Tô Hiểu Bạch phải làm chính là pha trà cho sếp tổng, trà Long Tĩnh Tây Hồ thơm ngào ngạt!
Tô Hiểu Bạch chưa kịp bước chân qua ngưỡng cửa thì Thẩm đại boss đã gắt, “Đi ra ngoài!”
“Vâng!” Tô Hiểu Bạch nghe lời cầm ấm trà lui ra, nếu nói Tô Hiểu Bạch có ưu điểm gì lớn nhất thì chính là ngoan ngoãn và nghe lời!
“Quay lại!!” Lại một âm thanh vang lên, khác với chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng, không giận mà uy của Thẩm đại thiếu gia, giọng nói này khá là sảng khoái!
Tô Hiểu Bạch khó xử, lén lút nhìn vào trong, trên ghế chuyên dụng của ông chủ mình hiện có một người áo đen đang ngồi, hai chân vắt trên bàn, người cứ lắc qua lắc lại, vỏ hạt dưa bay đầy trời……
Tô Hiểu Bạch nhìn sếp, thấy đại boss ra hiệu bảo mình đi ra, vì thế cậu bèn lui ra, đi chưa được vài bước thì lại bị gọi giật lại khiến cậu rất lúng túng!
Vừa mới quay trở lại thì nghe thấy sếp mình khụ khụ hai tiếng, thế là Tô Hiểu Bạch vội vàng co cẳng chạy biến……
“Nghe nói thân thủ của Thẩm đại thiếu gia không tồi, hay là luận bàn một chút?” Đường Hạo Thiên muốn đánh người!
“Muốn làm bại tướng dưới tay tôi?” Thẩm đại thiếu gia cũng muốn đánh người.
“Vậy để xem thử rốt cuộc ai là người thắng!” Hừ, nếu nói đến đánh nhau, hắn chưa từng có đối thủ!
Không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người càng lúc càng căng, đều muốn chém mấy nhát lên cái mặt đáng ghét trước mắt, đúng lúc này, “Reng reng reng……” Điện thoại để bàn vang lên một hồi lâu, Thẩm đại thiếu gia không buồn nghe máy, Đường thiếu gia nghe đến phát phiền, “Sao không nghe máy?”
“Không phải chuyện quan trọng!” Chuyện gì cũng không quan trọng bằng đối phó với tình địch!
“Không dám nghe thì có!” Bất quá Đường thiếu gia châm chích xong thì vươn tay giật dây điện thoại ra, hắn cũng rất ghét bị làm phiền lúc này!
Hai người rất nhanh giơ đấm lên……
Bỗng dưng cửa phòng bật mở, một cô gái ăn mặc rất mốt đi vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng cùng với hai người đang giằng co thì sửng sốt một lúc, rồi nhoẻn miệng cười với vị hôn phu của mình!
Cô chạy đến kéo tay Thẩm đại thiếu gia, nũng nịu nói: “Mộ Phong, bác trai bảo em đến đón anh về ăn cơm!”
“Em về trước đi!” Thẩm đại thiếu gia vô thanh vô tức rút tay ra, lui về phía sau mấy bước, hắn không muốn đứng gần cô nàng này như vậy. Gần như hắn có thể xuyên qua lớp son phấn dày cộp trên mặt cô ta mà nhìn thấy cả lỗ chân lông.
“Mấy hôm không gặp, Kiểu Kiều càng ngày càng đẹp!” Đường thiếu gia trợn mắt nói dối, nếu hắn nhớ không lầm thì lần cuối cùng gặp cô nàng Kiều Kiều này đã là chuyện của một năm trước.
“Đường thiếu gia cũng càng ngày càng có phong thái lỗi lạc!” Tuy được mỹ nam khen ngợi cô rất là vui nhưng cô vẫn thích vị hôn phu Thẩm Mộ Phong nhất. Đôi mắt của cô nhìn Thẩm Mộ Phong có thể bắn ra tim hồng tung tóe!
“Mộ Phong, hôm nay em nấu món gà nấu nấm mà anh thích ăn, bác nói hôm nay cả nhà ta cùng nhau ăn!” Kiều Kiều dạt dào hạnh phúc nói, vì vô tình nâng mặt lên hơi cao để lộ ra một hạt mụn thanh xuân đỏ rực!
“Anh có việc cần phải bàn với Đường thiếu gia rồi!” Về phần cô, tiểu thư à, mau biến lẹ dùm đi!
“Nhưng mà……” Cô rất muốn ăn cơm với Mộ Phong!
“Không nhưng nhị gì hết!” Không thấy tôi đang bận quyết đấu với tình địch à? ( Anh không nói ai mà biết)!
“Vậy được rồi, anh nhớ giữ sức khỏe!” Kiều Kiều mặc dù nói vậy nhưng tay vẫn bám chặt vị hôn phu không buông, thấy Mộ Phong rõ ràng không có ý muốn giữ cô lại, đành phải ném một ánh mắt u oán lại rồi lưu luyến ra về!
“Chậc chậc, Thẩm đại thiếu gia đúng là có diễm phúc, tiểu thư Kiều Kiều đúng là hình mẫu vợ hiền dâu thảo, quả nhiên là trời sinh một đôi!” Đường Hạo Thiên không quên châm chọc!
“Sao, ghen tỵ?” Thẩm đại thiếu gia càng lúc càng không thể chịu nổi người phụ nữ kia, cứ dai như đỉa!
“Ai, sao dám ghen tỵ với Thẩm thiếu gia, sắp sửa thành người có gia đình rồi!” Hắn tựa như rất cảm thán vì mình là người cô đơn!
Hai người không ngừng châm chọc nhau nhưng không còn hứng thú đánh nhau nữa, sau đó ai đi làm việc của người nấy!
Về phần Tô Hiểu Bạch, vừa mới bị Thẩm đại thiếu đuổi ra khỏi phòng thì cảm thấy không khí không đúng lắm nên định nghe lén, ai ngờ bị ông chủ cảnh cáo, dọa chạy mất!
Bởi vì hoảng hốt quá nên cậu chui tọt vào WC sau đó ngồi luôn ở trong không ra, cho đến khi ngồi đến hai chân tê rần mới chịu bò ra!
Quay về phòng thì thấy trong phòng chỉ còn lại sếp mình và một đống hỗn độn. “Cậu đi đâu vậy?” Thẩm đại thiếu gia phát hiện cậu nhóc trợ lý của mình đã chuồn đi rất lâu!
“Tôi đi toilet!” Chuyện này thì không ai có thể không chế được thời gian, cho nên thật ngại vì đã đi lâu như vậy, chậm trễ công việc của ngài!
“Dọn dẹp đi!” Thẩm đại thiếu gia không có hứng thú tìm hiểu xem cậu vừa đi đâu, bất quá thấy hai tay Tô Hiểu Bạch trống trơn thì hỏi, “Trà đâu?”
“A, trà à? …… Trà, trà lạnh rồi!” Thật ra là cậu cho người ta rồi, lúc nãy ôm bình trà ra ngoài thì đều bị mấy người trong công ty nhìn chằm chằm, nhìn đến mức ấm trà trong tay của Tô Hiểu Bạch càng lúc càng lạnh, sau đó……sau đó liền tặng luôn cho mọi người……
“Pha ấm khác!” Thẩm đại thiếu gia trợn mắt nhìn Tô Hiểu Bạch, đúng là ngốc, không thấy hắn rất khát sao?!
“Vâng!” Tô Hiểu Bạch vội vàng đi pha trà……