Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 38: Chân tướng rõ ràng




“Hai người đang làm cái gì?”
Một tiếng quát vang lên khiến cho hai người càng ôm nhau thật chặt. Thẩm đại thiếu tức điên, hắn xông lên tách hai người ra, sau đó đem Tô Hiểu Bạch giam vào trong lòng.
Vóc dáng nhỏ bé luôn luôn là tâm bệnh của Tô Hiểu Bạch, lúc này Tô Hiểu Bạch càng thêm tức giận. “Mau buông ra, anh ấy là bạn của tôi.”
“Sao tôi không biết cậu lại quen với loại bạn này?” Thẩm đại thiếu nghe Tô Hiểu Bạch giải thích, càng tức giận.
“Tôi thấy anh đang ghen tỵ thì có!” Đường Hạo Thiên thấy Thẩm đại thiếu hung dữ với cây nấm nhỏ nhà mình như vậy thì rất khó chịu, hắn và nấm nhỏ khó khăn lắm mới được gặp nhau, cứ như thế mà bị cắt ngang.
“Tôi cần gì ghen tỵ với cậu? Anh trai quan tâm đến em mình, có gì là không đúng?”
“Anh?” Đường Hạo Thiên chuyển mắt từ trên người Tô Hiểu Bạch lên Thẩm đại thiếu, cuối cùng ra kết luận, “Tôi không biết từ khi nào anh lại có em trai, quan trong là hai người hoàn toàn không giống nhau.” Một người vừa nhìn là muốn khi dễ, một người vừa nhìn liền thấy ghét.
“Giống hay không không liên quan gì đến cậu!” Thẩm đại thiếu vốn chẳng có hảo cảm gì với người trước mặt, lúc này chỉ hận không thể đạp người ra khỏi cửa.
“Anh ấy thật sự là anh trai của tôi!” Tô Hiểu Bạch đem chuyện tình yêu lãng mạn của mẹ mình và ông Thẩm ra kể, nhân tiện còn có một cái kết tinh tình yêu ngọt ngào là cậu.
“Nếu cậu là em trai của anh ta, sao cậu có thể ăn được dâu tây?” Đường Hạo Thiên đột nhiên chỉ vào trái dâu tây Tô Hiểu Bạch đang đưa lên miệng cắn. Đàn ông của nhà họ Thẩm chỉ cần ăn một miếng dâu tây vào cả người liền nổi đầy mẩn đỏ, điều này ai cũng biết.
“Anh không ăn được dâu tây à?” Tô Hiểu Bạch ngơ ngác nhìn Thẩm đại thiếu, cậu nhớ từng đút cho Thẩm đại thiếu ăn dâu tây, sao giờ lại không ăn được.
“Ừ, người của nhà họ Thẩm chỉ cần ăn dâu tây là bị dị ứng.”
Tô Hiểu Bạch đột nhiên cảm thấy không tốt, cậu vứt trái dâu tây đi, run rẩy tự chỉ vào mình. “Tôi……” Nghĩ đến mẹ mình cũng thích ăn dâu tây, cậu lại có chút tin tưởng, “Biết đâu tôi giống mẹ?”
Thấy hai người kia không đáp, Tô Hiểu Bạch rốt cục cũng hiểu cậu không phải là con của ông Thẩm, không lẽ cậu là do mẹ nhặt về, hay là do mẹ và người khác sinh ra……. Tô Hiểu Bạch càng nghĩ càng sợ hãi, đột nhiên cảm thấy thế giới này vô cùng hư ảo, may mà cậu luôn được mẹ rèn giũa nên tính cách vô cùng cứng cỏi.
“Đừng lo, dù cậu không phải là em trai tôi thì tôi vẫn luôn ở bên cậu.” Thẩm đại thiếu thấy sắc mặt Tô Hiểu Bạch tái nhợt, vội vàng an ủi.
“Nấm nhỏ, ngoan, bọn họ đều xấu xa, theo tôi về nhà, bổn thiếu gia sẽ an ủi cậu.” Đường đại thiếu thấy Tô Hiểu Bạch cúi đầu, hoàn toàn mất tinh thần, cũng chạy đến, tiếc là hắn không biết cách an ủi người khác.
Ba người chờ mẹ Tô trở về, dưới ánh mắt như lửa của mọi người, mẹ Tô đành phải nói ra bí mật được chôn giấu dưới đáy lòng của bà. Thì ra Tô Hiểu Bạch là do bà nhặt về, lúc trước sau khi ông Thẩm bỏ đi thì không quay lại, bà cho rằng nếu như mình có con thì nói không chừng có thể gây sức ép để ông Thẩm quay trở lại, mà bà thì cũng có thứ gì đó để làm trụ cột tinh thần. Khi bà vừa nảy ra ý nghĩ này thì tình cờ trong lần ra ngoài du lịch, bà phát hiện ra một đứa bé bị bỏ rơi trên một tảng đá. Đứa bé đó chỉ mới có mấy tháng, rất là đáng yêu, vì thế “lòng tốt” nảy sinh, bà mang đứa bé đó về nhà.
“Hiểu Bạch, mẹ xin lỗi con. Nhưng mà nếu khi đó mẹ không ôm con về thì nói không chừng con đã bị sói tha mất. Mấy năm nay mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, con đừng oán hận mẹ vì đã không nói ra sự thật với con!” Mẹ Tô vừa khóc vừa ôm chầm lấy Tô Hiểu Bạch.
Tô Hiểu Bạch mặc dù có giận nhưng vẫn bị mẹ làm cảm động, hai mắt ươn ướt, không nói gì hết.
“Lúc đó không có ai ở gần đấy sao?” Đường đại thiếu cảm thấy quá trình mẹ Tô tìm được Tô Hiểu Bạch rất quái dị.
“Không có!” Mẹ Tô cũng không thể xác định, lúc đó bà sợ bị phát hiện nên hành động “nhặt” Tô Hiểu Bạch rất nhanh chóng nhẹ nhàng, thậm chí bà còn ôm đứa bé trong tay chạy một mạch xuống núi.
Một đám người trầm mặc, không ai nghĩ sự tình lại là như vậy. Hành vi của mẹ Tô lúc đó quả khó nói, nhưng mà bà đem Tô Hiểu Bạch coi như con ruột mà một mình nuôi lớn cậu cũng không hề dễ dàng.
“Nấm nhỏ, yên tâm đi, nếu cậu muốn tìm cha mẹ thì tôi sẽ giúp cậu.” Thẩm đại thiếu đề nghị giúp đỡ.
Tô Hiểu Bạch hết chỗ nói với mẹ mình rồi, còn về chuyện đi tìm người nhà thất lạc nhiều năm thì có khác gì mò kim đáy bể. Huống hồ, cậu vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận được thân thế ly kỳ của mình. “Không cần đâu!”
Tô Hiểu Bạch giam mình trong phòng thương tâm ít lâu, sau đó thì không bao giờ nhắc đến chuyện thương tâm này nữa. Đó là vì ngay trong đêm hôm đó, Đường đại thiếu thừa dịp tỏ tình với Tô Hiểu Bạch, đáng tiếc một màn tỏ tình này bị Thẩm đại thiếu cắt ngang, vì thế Tô Hiểu Bạch từ chạy trốn Thẩm đại thiếu giờ trở thành cả hai người đều trốn.
Trước kia Tô Hiểu Bạch luôn cho rằng mình thích kiểu con gái đáng yêu, nhưng giờ đây cậu đã xác định mình thích đàn ông. Nhưng hai người trước mắt này, dường như cậu đều thích. Thẩm đại thiếu mặc dù hung dữ nhưng luôn quan tâm đến cậu. Đường đại thiếu tuy ăn nói chẳng khác gì xã hội đen nhưng khi ở bên cạnh hắn rất vui vẻ. Đến bây giờ Tô Hiểu Bạch mới phát hiện mình thật sự tham lam, không muốn buông tay khỏi bất kỳ ai cả.
Tô Hiểu Bạch vốn đã rối rắm lắm rồi, ai ngờ được bỗng dưng cậu nhận được một lá thư rất dày. Tô Hiểu Bạch mở ra thì thấy bên trong là một đống ảnh chụp, đều là hình từ bé đến lớn của một đứa bé trai, hơn nữa có mấy tấm là hình đứa bé được một người đàn ông tóc dài ôm vào trong lòng. Gương mặt của người đàn ông này, dù có hóa thành tro Tô Hiểu Bạch cũng nhận ra kẻ này giống vị mỹ nhân sư phụ ưa tra tấn mình trong trò chơi giống nhau như đúc, ngay cả mái tóc dài và đen như mực kia cũng giống.
Tô Hiểu Bạch càng xem càng kinh hoảng, nhìn thấy người đến càng thêm kinh ngạc không thôi. “Sư phụ?”
“Xem ảnh chụp thì ắt con đã biết ta là cha con.” Người tới nói với giọng rất bình thản nhưng âm thanh thật êm tai.
“Nếu người là cha con, vậy còn mẹ đâu?” Nói thật, Tô Hiểu Bạch không tin người trước mặt này là cha mình. Tuy nói rằng bộ dạng của cậu khá dễ nhìn nhưng so với người trước mặt thì cậu chẳng khác gì một mớ bùn, đối phương thì lại là mây trắng trên cao, cách biệt quá lớn, hơn nữa cậu không hề thấy mình và đối phương có nét nào giống nhau.
“Con không có mẹ, con là ta dùng 80% gen của bản thân kết hợp với 20% gen thông minh tạo ra.”
“Thật không, con mà thông minh á?” Tô Hiểu Bạch càng không tin được người trước mặt, tuy cậu không cho là mình quá ngốc nhưng cậu cũng biết mình chẳng phải là người thông minh gì, quả nhiên người này không nói thật.
“Cho nên mới nói con là sản phẩm thất bại, bất quá giờ ta không chê con nữa nên mới quyết định đón con về.”
Tô Hiểu Bạch rất tức giận, nói gì vậy, chẳng lẽ cậu làm người thất bại lắm sao. Tô Hiểu Bạch vốn tốt tính rốt cục nổi bão. “Con ghét người!” Càng nghĩ càng khó chịu, người này sao có thể là cha ruột của mình, cho dù thật sự là cha ruột, nhiều năm bỏ mặc cậu không thèm quan tâm, giờ lại đòi nhận lại cậu, không có cửa đâu.
“Con không muốn chơi trò chơi nữa hả?”
Tô Hiểu Bạch ở trong trò chơi vẫn luôn chịu sự áp bách của người này, giờ lại bị uy hiếp, đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. “Được rồi, con đi theo người, bất quá con không có nói là con sẽ nhận người đâu.”
“Hiểu Bạch à, là mẹ có lỗi với con, nhiều năm như vậy mà mẹ không thể nuôi con trở thành một đứa trẻ thông minh. Sau này con cố gắng bồi dưỡng tình cảm với cha con nhiều một chút, cậu ta đúng là cha ruột của con đó. Năm đó mẹ thấy cậu ta ôm con, mà bộ dáng của cậu ta lại hoàn mỹ như thế, mẹ nghĩ nếu như con trưởng thành thì nhất định cũng không kém. Nhưng mà mẹ không nghĩ tới tuy là con cũng rất được, nhưng so với cha con thì còn kém rất xa, đều tại mẹ không nuôi dưỡng con tốt, con đừng trách mẹ!” Mẹ Tô lại bắt đầu lau nước mắt.
“Không phải mẹ nói mẹ chưa từng gặp qua người nhà của con à?”
“Mẹ nói vậy khi nào? Mẹ chỉ nói khi mẹ nhặt con về thì xung quanh không có ai.” Mẹ Tô nói rất đúng lý hợp tình, mặt không đỏ, thở không gấp khiến cho mọi người vô cùng bội phục.
Tô Hiểu Bạch đi theo cha mình về nhà. Người cha này của cậu họ Tiêu tên là Cảnh Vân, nghe nói thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số thông minh cao thái quá, ý tưởng lại độc đáo, thích tự mình làm hết mọi thứ, thường xuyên tiến hành những thí nghiệm bị cấm. Lúc trước Tô Hiểu Bạch bị bắt cóc, y cũng biết nhưng vì lúc đó Tô Hiểu Bạch ăn uống ngủ nghỉ đều cần phải có người chăm sóc khiến cho vị khoa học gia vĩ đại này rất lao tâm lao lực. Vì thế trong một phút không cẩn thận liền lạc mất Tô Hiểu Bạch. Hiện tại, có lẽ là để bù đắp cho mấy năm thiếu mất tình thương của cha, y đối với Tô Hiểu Bạch hơi bị tốt quá mức, tự mình nấu cơm tắm rửa cho cậu, thậm chí buổi tối khi đi ngủ cũng kiên trì ngủ chung với Tô Hiểu Bạch, thế nào cũng phải ôm Tô Hiểu Bạch mới chịu ngủ.
Đi theo còn có Thẩm đại thiếu và Đường đại thiếu, cả hai người này đều chẳng khác gì keo con voi mà bám dính lấy. Mặc dù bị chủ nhà cực lực phản đối nhưng vẫn kiên định theo đuổi Tô Hiểu Bạch, dọn thẳng vào nhà người cha mới của Tô Hiểu Bạch dưới danh nghĩa là đi theo chăm sóc, giám sát Tiêu Cảnh Vân. Bốn người cứ thế sống cùng nhau, việc lớn việc nhỏ xảy ra tranh cãi không ngừng.
Tô Hiểu Bạch mỗi một ngày đều sinh hoạt trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều trôi qua trong thống khổ lẫn ngọt ngào. Mấy ngày gần đây, Đường đại thiếu rất vui vẻ vì Tô Hiểu Bạch đang giận Thẩm đại thiếu vì tội giấu diếm thân phận của hắn trong trò chơi với cậu ( Người nào đó điều chỉnh bộ dạng quá nhiều), hai người giận dỗi.
Trong trò chơi, gần đây trên giang hồ tương truyền rằng một vị hoàng tử nấm thông minh đáng yêu bị đại ma vương bắt đi, thành chủ Thành Bánh Bao Cô Phong Tàn Tuyết và thiên hạ đệ nhất sát thủ Huyết Sát hóa giải hận thù, cùng chung mối thù kêu gọi giang hồ nhân sĩ cùng nhau đi giải cứu, giang hồ lại dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.