Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 40: Phiên ngoại (2)




Cô Phong Tàn Tuyết hẹn Phấn Mặc đến Thành Bánh Bao chơi. Cái tên Thành Bánh Bao được ngự ban này quả nhiên là xứng danh. Vô số cửa hàng bán bánh bao mọc lên như nấm sau mưa.
“Tiểu nhị, lấy hai phần Tiểu Long Bao.” Cô Phong Tàn Tuyết và Phấn Mặc tìm một quán bánh bao sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Phấn Mặc thừa dịp này lấy ít hại dưa đút cho sóc con, lại lấy ra một củ cà rốt và ít cải trắng đút cho thỏ con mà cậu phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới tìm về được. Cái miệng nhỏ của thỏ con không ngừng chóp chép, cái gì cũng ăn sạch. May mà Phấn Mặc có Hồng La và Cải Thìa làm trung tâm cung cấp lương thực nên không lo thiếu đồ ăn.
“Sao cậu lại bắt bọn nó theo, không phải bảo để bọn nó ở trong rừng cho chúng tự chơi à?” Cô Phong Tàn Tuyết không ưa hai con thú cưng này. Thời gian cây nấm nhỏ dành cho chúng so với dành cho mình nhiều hơn gấp mấy lần khiến hắn ghen tỵ.
“Tôi sợ bọn nó bị bắt đi!” Từ khi tìm được hai con thú cưng này, Phấn Mặc vẫn luôn mang bọn nó theo bên người, tăng thêm không ít lạc thú.
“Tiểu Long Bao này ngon quá!” Phấn Mặc gắp một cái bánh bao cắn một miếng, miệng đầy nước canh, trong thịt không hề có mỡ, chỉ mấy miếng cậu liền ăn hết khay bánh bao, còn chưa đủ, muốn gọi thêm hai phần nữa.
“Ngon không?” Cô Phong Tàn Tuyết vừa giúp Phấn Mặc lau khóe miệng dính đầy nước, vừa hỏi.
“Ừm, ngon lắm!” So với bánh bao tự mình làm ăn ngon hơn.
“Nếu ngon thì cứ ở lại đây ăn cho đã!” Bộ dáng của Cô Phong Tàn Tuyết lúc này chẳng khác gì sói già đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
“Ừ, tôi muốn bái sư học nghề làm bánh bao!”
“Được!”
Trước kia Phấn Mặc từng thấy có người ăn cơm bá vương (ăn quỵt), lúc này thấy xung quanh không có bao nhiêu người liền ngứa tay. “Chúng ta ăn cơm bá vương đi?” Cậu lấy Sâu Xanh đang bám trước ngực xuống thả vào trong cái bánh bao cắn dở rồi hét lên. “Tiểu nhị, trong bánh bao có sâu!”
“Khách quan, quán chúng tôi rất sạch sẽ, sao lại có sâu được?” Tiểu nhị chạy đến thì thấy một con sâu mập ú nằm giữa cái bánh bao, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra bèn kêu lên. “Các người định ăn cơm bá vương!”
Ngay lúc tiểu nhị gào lên thì hai người đã cảm thấy không ổn, bỏ chạy.
Bọn họ chạy đến một nơi an toàn, Phấn Mặc mới nhớ tới là mình bỏ quên mất Sâu Xanh, không khỏi có chút lo lắng, “Anh nói xem Sâu Xanh có thể nào bị tiểu nhị đem đi cho gà ăn không?”
“Không đâu, Sâu Xanh có độc mà, gà không dám ăn đâu, chúng ta chờ một chút, chắc là Sâu Xanh sẽ tự bò về!”
Chờ mãi chờ mãi, khi mặt trời xuống núi rồi mà Sâu Xanh vẫn chưa về, Phấn Mặc thì ngại mất mặt, không dám quay lại tìm, buồn bã nói: “Tôi không bao giờ dám ăn cơm bá vương nữa!”
“Sau này muốn ăn cơm bá vương thì cứ ăn của tôi!” Cô Phong Tàn Tuyết đột nhiên kề sát vào tai Phấn Mặc nói một câu tràn đầy ái muội.
Khuôn mặt nhỏ của Phấn Mặc đỏ bừng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.