Quét dọn xong chiến trường, Dương Thiên thu được gần 2.000 vũ khí và trang bị, coi như có chút thu hoạch. Sau đó hắn mang theo Ô Ma cùng đám thất giai, bát giai binh trở về Bạch Vân thôn. Lưu Kiệt và 200 bộ hạ ở lại Vọng Thiên thôn, phụ trách phòng ngự, tiện thể thanh lý mấy nơi trú quân đổi mới xung quanh. Đi qua doanh giặc cỏ số 1 chiêu hàng hơn ba nghìn người xong, trời cũng đã tối như mực. Mặt khác, trong ngày đám Đại Ngưu cũng đã đem toàn bộ nơi trú quân hạng lớn xoát thành khổng lồ, sau đó an bài binh lính ở lại luyện cấp. Trừ ba bát giai binh đóng lại nơi trú quân, thủ hạ Đại Ngưu tăng thêm 43 tên bát giai binh, đạt tới 293 người. Mà tư chất cấp A tự lĩnh ngộ kỹ năng up lên thất giai binh đã có 110 tên. Buổi tối, Dương Thiên gọi Vương lão tới, đi thẳng vào vấn đề nói :“Vương lão, hiện tại tình huống tiêu hao lương thực của thôn chúng ta mỗi ngày thế nào?” Vương lão hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời :“Hiện tại thôn chúng ta có gần 2000 chiếc thuyền đánh cá cao cấp. Vì lão phu ngày hôm trước đã trở thành quan viên Vương cấp, hiệu năng quản lý tăng lên rất nhiều, nên hiệu suất công tác của thôn dân cũng được đề cao một mảng lớn, mỗi chiếc thuyền đánh cá cao cấp một ngày có thể thu được hơn 30 đơn vị đồ ăn, đã sắp đạt tới sản lượng cá cao nhất ở khu vực sông ngòi cạnh Bạch Vân thôn rồi. Mà toàn bộ nhân khẩu của chúng ta vẫn chưa tới bốn vạn người, do đó mỗi ngày tiết kiệm được một lượng thức ăn rất lớn.” Dương Thiên nhẹ gật đầu :“Chờ số lượng thuyền đánh cá cao cấp đạt tới bão hòa xong. Toàn bộ ụ tàu tạm dừng chế tạo thuyền đánh cá, chuyển sang thuyền buồm và vận thâu thuyền. Đặc biệt là vận thâu thuyền, cái này về sau sẽ có trọng dụng.” Vương lão có chút hiểu rõ, nói :“Chúa công chẳng lẽ là muốn nghĩ......” Dương Thiên cười cười :“Sông Thiên Hà đối với chúng ta hiện tại mà nói đã quá nhỏ rồi, mục tiêu tiếp theo là biển cả. Nơi đó có rất nhiều quốc gia với lãnh thổ rộng lớn chờ chúng ta đi khai phá. Vương lão, lão muốn nói vậy phải không?” “Chúa công thánh minh! Lão phu thề chết trung thành với chúa công!” Vương lão kích động nói. “Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngươi! Thuộc hạ của ngươi Vương Liễu Sinh độ trung thành tăng lên đến 100. Là người đầu tiên sở hữu NPC có độ trung thành đạt tới 100, hệ thống đặc ban thưởng cho ngươi một quyển trục thần tứ, danh vọng 20.” Dương Thiên trong nội tâm tràn đầy kích động, Vương lão độ trung thành đạt tới 100 rồi, là tử trung, sẽ không bao giờ làm phản. Độ trung thành tăng lên rất khó khăn, chuyện này Dương Thiên là tinh tường hơn so bất luận kẻ nào khác. Ở kiếp trước, Dương Thiên tham gia Thiên Hạ hơn một năm cũng chưa nghe ai nói có người đẩy được độ trung thành của NPC lên tới 100. Quyển trục thần tứ? Là ý tứ gì? Dương Thiên đồng dạng cũng chưa nghe qua. Mở ra balo của mình xem xét, quả nhiên có một cái quyển trục đặt ở bên trong: Quyển trục thần tứ: Tùy cơ chứa đựng một loại thần lực, thần lực khác nhau thì có công năng khác nhau. Tùy theo công năng, có thể cưỡng ép NPC chức nghiệp tăng lên một giai vị. Thuộc tính không tệ a...... Nhưng có cái này, Dương Thiên lại rơi vào tình huống lựa chọn gian nan. Hắn có thể đem quyển trục này giao cho văn sĩ trong tư thục sử dụng, như vậy Bạch Vân thôn rất nhanh có thể có được rất nhiều NPC sinh hoạt cấp đại sư. Ý nghĩa về hiệu quả kinh tế, lợi ích và chiến lược ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết. Hắn cũng có thể đem quyển trục này cho Đại Ngưu sử dụng, như vậy Bạch Vân thôn lập tức có thể có được một vị Thánh cấp võ tướng, đây chính thể loại mà nếu chỉ tính giá trị vũ lực thì có thể so sánh với Lữ Bố thời kỳ toàn thịnh nha. Đương nhiên, cái so sánh này chỉ là về mặt giá trị. Còn thật muốn đánh mà nói..., Đại Ngưu không biết có chịu nổi một hit không? Cả hai lựa chọn này không nghi ngờ đều có sức hấp dẫn rất lớn với Dương Thiên. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đem cái này cho đặc cấp võ tướng Tôn Miễu. Dù sao mấy thứ kia, dần dần về sau sẽ đều có được, nhưng muốn bồi dưỡng bát giai binh với đại quy mô như bây giờ là khó hơn lên trời! Lợi dụng bug game còn xài được, có thêm một vị Vương cấp võ tướng là có thể tận lực bồi dưỡng thêm một đống bát giai binh. Về sau sẽ có thêm nhiều ưu thế…. ...... Ngày hôm sau, cao cấp quân doanh của Thiên Hà thôn bị phá, sau đó trực tiếp up lên đặc cấp quân doanh luôn. Dương Thiên cũng không ngây ngốc lâu trong thôn. Đêm qua hắn từ Vương lão nhận được một tin tức: Tại cửa biển phía đông sông Thiên Hà, có một cái tụ điểm dị tộc rất lớn, nhân khẩu khoảng bảy tám vạn, trong đó, quân đội chiếm khoảng bốn năm vạn. Khả năng rất lớn có mấy ngàn ngũ giai binh và mấy trăm lục giai binh. Nếu quả thật chỉ có thế này, Dương Thiên vẫn có tin tưởng có thể xử lý. Tuy nhiên tình hình rất ban căng ở chỗ tụ điểm này có tường thành rất lớn. Hiện tại Dương Thiên liền cả một cái thang mây cũng không có, bảo hắn làm sao công thành? Còn không bằng bảo hắn đi tự sát luôn cho nhanh. May mắn Dương Thiên còn có chút biết mình biết ta. Không vì chút thành tích mà kiêu ngạo. Tạm thời hắn còn chưa giám gắn mục tiêu lên việc công thành. Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là vây mà không công. Tụ điểm của hệ thống và nơi trú quân trong lãnh địa của người chơi là bất đồng. Tuy đều là nơi trú quân, nhưng nơi trú quân trong doanh địa, đồ ăn cần thiết cho dân chúng sẽ tự đổi mới. Mà tụ điểm (nơi trú quân) của hệ thống thì cư dân trong đó nếu muốn no bụng, phải tự mình động thủ. Nhờ nhân tố này, việc Dương Thiên chỉ vây nhưng không đánh là rất có khả năng. Đương nhiên, đây chỉ là khả năng mà thôi. Nếu như đối phương thông minh một chút, vậy mọi việc Dương Thiên làm sẽ chỉ tốn công vô ích. Dương Thiên đem theo quân số cũng không nhiều, chỉ có trong số 110 thất giai binh mới tấn cấp ngày hôm qua rút ra một bộ phận, cộng thêm 117 giác mã cung kỵ binh là 180 người. Mà đương nhiên, đám thất giai binh mới tấn cấp được rút ra cũng đã toàn bộ chuyển đã thành giác mã cung kỵ binh. Đây cũng tất cả đoàn kỵ binh hiện tại của Dương Thiên. Lo lắng đối phương cũng có được kỵ binh, cho nên Dương Thiên cũng không có mang theo đám bát giai binh kia. Không phải vì hắn sợ tốc độ đám bát giai binh kém, bởi vì khi chạy nước rút, tốc độ bọn này còn nhanh hơn so với chiến mã bình thường, nhưng sức chịu đựng thì quả thực là kém xa kém xa. Dương Thiên cũng không muốn đám bảo bối này của mình bị mài sạch một cách vô lý như vậy. Xác thực mà nói, mục đích chủ yếu của hắn đi chuyến này chỉ là để xem xét tình huống. Dùng vận thâu thuyền đưa binh mã đến bờ sông bên kia, sau đó lập tức vung roi lao đi. Tốc độ của kỵ binh không phải đám bộ binh có thể so sánh. Mất chưa đến nửa giờ, bọn Dương Thiên đã chạy phụ cận nơi trú quân kia. Cái này gọi là nơi trú quân thực chất đã không đúng nữa rồi, phải gọi là thành trì mới chuẩn. Mặc dù tường thành chỉ là sơ cấp tường thành. Nhưng đừng nhìn hai chữ sơ cấp này mà hình dung. Nếu tường chỉ cao khoảng một trượng, Dương Thiên có thể cho thủ hạ cưỡi ngựa lao qua. Nhưng cái tường thành sơ cấp này lại cao tới năm trượng. Trong mắt Dương Thiên hiện tại tuyệt đối là một cái rãnh trời! Tòa thành này tọa lạc cách Thiên Hà khoảng ba mươi dặm, thuộc khu vực đồi núi. Dùng thành trì làm trung tâm, mấy chục km thổ địa xung quanh đều có đại lượng nông dân dị tộc đang làm việc tay chân, rất có cảm giác như một thế ngoại đào nguyên, không tranh quyền thế. Giờ phút này, Dương Thiên đến cũng tương đương với phá hư loại không khí yên tĩnh này. Mệnh lệnh phát ra, gần 200 kỵ binh lập tức xông ra, nhắm thẳng phía đám nông dân đang bận rộn kia không chut lưu tình xạ kích...... Không khí lập tức tràn đầy khủng hoảng, khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết, chửi bới, gào thét...... Nhưng hết thảy đều không thể ngăn việc giết hại tiếp tục. Mặc dù dị tộc thực hiện chế độ toàn dân giai binh, nhưng hiện tại trong tay bọn hắn chỉ có nông cụ, có khóc cũng không làm gì được a! Vì vậy đại đội nhân mã cứ thế điên cuồng lao về phía thành thị mà không có ai ngăn cản. Đám thôn dân có người đến cả chạy cũng không nổi rồi, nhanh chóng trốn vào rừng rậm. Những người còn sống sót trên mặt đất liên tục kêu la thảm thiết trên mặt đất, khiến cho không khí càng khủng hoảng, thê lương hơn. Dương Thiên lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng bình tĩnh như biểu hiện. Mặc dù hắn biết rõ trước mắt chỉ là trò chơi, nhưng cảnh tượng lại quá mức chân thật như vậy, không khỏi khiến người ta phải chạnh lòng suy nghĩ: Rốt cục làm như vậy là đúng hay sai?! Ai bảo các ngươi dị tộc đi! Dương Thiên cắn răng, tự an ủi mình như vậy. Rất nhanh, chi giác mã cung kỵ binh của Dương Thiên vọt tới bên ngoài thành, mà lúc này một đại đội nhân mã lúc nhúc như đàn kiến lớn đang không ngừng từ trong thành tuôn ra, rất nhanh đã có mấy ngàn người, bắt đầu lao về phía bọn Dương Thiên bao vây. Cũng không có kỵ binh xuất hiện, cái này làm cho Dương Thiên hơi có chút thất vọng, hắn lần này có ý định kiểm nghiệm năng lực giác mã khi đối chiến với kỵ binh. Nhưng chiến đấu vẫn phải tiến hành...... Đối phương vừa tiến nhập tầm bắn, Dương Thiên hạ lệnh, từng đợt tên bay vun vút trong không khí…sau đó lập tức quay đầu chạy, tiếp tục sử dụng chiến thuật thả diều, poke, kite hết mình! Đuổi theo một hồi, đám dị tộc rất nhanh lâm vào hoang mang. Chạy thì không nhanh bằng người khác, tầm bắn cũng lại kém hơn! Giờ phải phải đánh thế nào a! Cảm giác cứ như đang lao lên chịu chết ấy. Nhưng chịu chết cũng phải xông lên. Bọn hắn biết, số lượng tên của đối phương cũng không nhiều. Chỉ cần bắn hết, tiến đến xáp lá cà, vậy đám này còn không phải thịt trên thớt mặc mình băm chém? Rốt cục, tên cũng đã bắn hết không còn. Đám dị tộc ngã xuống chừng một ngàn. Mà nãy giờ đuổi nhau, đám dị tộc phía sau quân số đã đạt đến hơn vạn. Nhìn qua tình huống. Dương Thiên quay người, hiên ngang lẫm liệt hét lớn với toàn quân:……Chạy! Không chạy là đồ ngốc! Mặc dù trong balo của mình vẫn còn tên, nhưng coi như có giết được đối phương thêm 2000-3000 người nữa cũng không thể thương gân động cốt bọn hắn. Hơn nữa nhân số đối phương quá nhiều. Chạy không cẩn thận sẽ bị bao vây. Mà hiện tại binh lính của Dương Thiên chưa nhiều lắm, không dám chơi đùa mạo hiểm như vậy. Trở lại thôn, cũng đã gần giữa trưa. Mặc dù tốc độ giác mã rất nhanh nhưng vì Dương Thiên cũng không dám quang minh chính đại về Bạch Vân thôn. Đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao? thuần túy là đi tìm chết. Do đó trên đường về, cả đi lòng vòng lẫn thanh lý dấu vết tốn không ít thời gian. Buổi chiều, Dương Thiên cũng không đi đánh cái thành trì kia nữa. Chuyện này đoán chừng vẫn phải chờ một thời nữa mới nói. Cưỡi Tiểu Bạch, cẩn thận dò xét toàn bộ U Ám sơn cốc một lần. Dương Thiên cuối cùng đã có được cái nhìn tổng thể. U Ám sơn cốc có hình hồ lô, phía bắc lớn, phía nam nhỏ. Sông Thiên Hà là bắt nguồn từ ngọn núi cuối cùng trong sơn cốc. Phần bình nguyên trong cốc có diện tích ước chừng mười vạn km², mà diện tích phần đồi núi bốn phía gấp khoảng năm lần diện tích bình nguyên. Bên trong khu đồi núi có xen lẫn vài bình nguyên nho nhỏ. …………. Trong này có hai thôn trang bị bỏ hoang. Một cái đã bị Dương Thiên chiếm lĩnh là Bạch Lộc thôn, cái còn lại ở phía bắc lớn, là nơi giao nhau giữa sông Thiên Hà và một thung lũng nhỏ, khoảng cách với Bạch Vân thôn chừng bảy tám chục dặm. Mà ở khu vực đồi núi, có khoảng 18 cái sơn trại của dị tộc. Trong đó cỡ nhỏ chừng mười một cái, cỡ trung năm cái, cỡ lớn có hai cái. Một trong hai cái này chính là nơi Dương Thiên buổi sáng đã thấy. Phía bắc sơn cốc càng vui hơn, thôn xóm bỏ hoang có bảy cái, trong đó có một cái quy mô khá lớn, ít nhất cũng là hương trấn cấp một. Về phần sơn trại dị tộc thì có gần trăm, trong đó thậm chí có cả một cái đã có trung cấp tường thành cao tới sáu trượng. Là một sơn trại khổng lồ. Bên trong là mấy chục vạn nhân khẩu. Đối với chỗ này, Dương Thiên rất là nhức đầu, lòng thầm cầu nguyện đối phương trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện cái ổ nhỏ của mình. Nếu không thì hòng hết bánh kẹo. Trở lại Bạch Vân thôn, Dương Thiên dựa theo trí nhớ của mình, đem hôm toàn bộ nội dung hôm nay hắn gặp ghi chép lại một lượt. Tiếp đó hắn lại đau đầu lượt nữa. Hiện tại trong lãnh địa của mình, đám binh sĩ đi train level về xong đều không cách nào toàn bộ tiến hành chuyển chức, Việc chiếm lĩnh thêm các thôn xóm, sơn trại khác là việc cấp bách. Nhưng với lượng binh lực như bây giờ, mỗi lần tối đa chỉ có thể phòng thủ cho hai thôn xóm sau khi chiếm lĩnh. Bởi vậy chuyện này cũng chỉ có thể từ từ. Tuy nhiên, mấy thôn xóm bỏ hoang khác lại lập tức có thể chiếm lĩnh, Dương Thiên quyết định ngày mai sẽ an bài nhân thủ đi chiếm mấy cái này. Về phần bình nguyên phía bắc, Dương Thiên tạm thời còn không dám chen chân đến. Hắn đã tận mắt thấy trong cái sơn trại khổng lồ kia có hơn vạn kỵ binh, mà hơn vạn kỵ binh này nhất định không phải dùng để trang trí. Tối hôm đó, sơ cấp nội công của Dương Thiên lại tăng lên một giai. Ngày hôm sau, Dương Thiên an bài một tên võ tướng, đem theo 60 bát giai binh đi chiếm lĩnh cái thôn hoang kia. Trong thôn cũng chỉ có hơn hai trăm giặc cỏ. Phái ra đến 60 bát giai binh đã là rất nể mặt đối phương rồi. Mà Dương Thiên tự mình thì xuất lĩnh toàn bộ binh lính. Số lượng hơn một ngàn, trong đó bát giai binh trên bốn trăm, còn lại là thất giai đỉnh phong. Đây cũng là lần đầu tiên Dương Thiên xuất động quân đội khổng lồ như thế. Mục đích của hắn là bảo vệ Vọng Thiên thôn. Hôm nay là lần phản công cuối cùng của dị tộc. Theo kinh nghiệm từ kiếp trước, lần này số lượng dị tộc sẽ không thấp hơn hai vạn. Trước đây, đại đa số người chơi chiếm lĩnh sơn trại không thành công chính là thua ở cái dưới đợt công kích cuối cùng này. Vừa vào đến Vọng Thiên thôn, Lưu Kiệt đã đi tới báo cáo, nói là đã thấy đại quân dị tộc xuất hiện ở phía bắc thôn, khoảng cách còn khoảng hơn hai mươi dặm. Số lượng gần ba vạn. Đối phương cũng không có chia binh tiến đến nên Dương Thiên cũng không cần cân nhắc sự tình chia binh thế nào để dối phó. Hơn nữa, hắn cũng không dám để đại đội nhân mã này của đối phương tới gần Vọng Thiên thôn. Chiến đấu nhất định sẽ kéo dài, chả may mình đang đối chiến với bọn hắn, bọn hắn lại phái ra một nhóm người cản đường, sau đó lao đến Vọng Thiên thôn, san bằng mọi thứ thành bình địa thì ăn cám. Mang theo đại đội nhân mã, Dương Thiên nhanh chóng lao về phía bắc.