Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 21: Tiết 21




Editor: Toujifuu
***
Đi trên đường Hải Duyên Thành, tâm trạng sáng sủa. Lúc chúng ta lần nữa lên mạng đã là buổi tối. Vừa mới đi lĩnh phần thưởng nhiệm vụ, thu hoạch cũng không tệ lắm, có một kim tệ, mỗi người còn nhận được một đóa châm cài ngực hình “Hải Chi Hoa” nho nhỏ, có thể gia tăng một chút mị lực.
Ta cầm châm ngực cười khổ, thứ này tựa hồ không thích hợp ta dùng, không nói đến mị lực đối với ta thực sự không có tác dụng gì, hơn nữa một đại nam nhân mang châm ngực cũng không coi được, nếu như huy chương thì còn có thể. Đáng tiếc đây là vật phẩm nhiệm vụ, cầm trên tay chẳng khác nào buộc định, cho dù muốn tặng người cũng không có biện pháp.
Cau mày, ta đem cái thứ vô dụng này so so trên người, sau cùng vẫn là quyết định ghim nó trên đai lưng. Dù sao vị trí trang sức hiện tại của ta còn chưa đầy, có thể thêm một chút chính là một chút, cùng lắm thì về sau đánh được cái tốt hơn lại đổi. Thấy hàng mị lực từ “0” nhảy lên “1”, thứ này đổi chỗ mang cũng có tác dụng đồng dạng a. ^^
Vừa ngẩng đầu, thấy Lăng Thiên tựa tiếu phi tiếu mà nhìn chằm chằm ta. Ta trừng mắt, anh ta không chút hoang mang mà nói:
“Mấy nhóc kia đều đã đi phía trước. Cậu không đi tìm, chờ một hồi sẽ không thấy nữa.”
Được a, người kia căn bản là nửa điểm công việc cũng không chịu giúp, chỉ lo nhìn ta chê cười. Ở chung càng lâu, ta lại càng cảm thấy Lăng Thiên người này thực sự là khắc hoạ tốt nhất cho khái niệm trong ngoài bất nhất, mặt ngoài thoạt nhìn một bó cool, trên thực tế ý nghĩ xấu trong bụng so với người khác tuyệt không ít hơn. -_- (Cái này là phúc hắc a phúc hắc, haha!!)
Nhìn xung quanh một chút, thân ảnh Tiểu Lộ ở trong đám người phía trước chợt lóe, không thấy nữa. Ta vội vàng chạy vài bước, đuổi theo, thấy Tiểu Lộ cùng Thủy Tinh lưu luyến ở trước một sạp nhỏ, cũng không biết nhìn thấy thứ tốt gì.
“Trân Châu, Thủy Tinh, may mắn các em không đi xa. Người ở đây nhiều, các em đừng chạy loạn, sẽ tìm không được người.”
“Yên tâm đi, không có việc gì. Lạc nhau thì M một chút là được rồi a.” (M = mật, có nghĩa là liên hệ bằng kênh mật ngữ)
Tiểu nha đầu này, nghĩ đơn giản ghê. Nhỏ nào biết ở trong loại chủ thành khổng lồ này, cho dù có thể M được, cũng rất khó tìm người, bởi vì dòng người nơi này quá nhiều. Đặc biệt buổi tối như hiện tại, người lưu lại trong thành càng nhiều, lại càng không dễ tìm.
“Các em đừng xem nữa, không phải nói muốn đi tìm người giúp các em làm trang sức sao? Đi nhanh đi. Mã Não đâu? Kêu em ấy cùng đi đi.”
Ta cũng không muốn mài thời gian trên mấy sạp hàng này, trời biết mấy nhỏ xuất hiện hứng thú đi dạo thì phải tốn bao nhiêu thời gian. Ta nghĩ sớm một chút làm xong xuôi mọi chuyện, sớm một chút ra khỏi thành xông cấp hai mươi. Hiện tại ta cấp mười tám rưỡi, có Lăng Thiên cái người giúp đỡ bự này, ta tính toán không cần bao lâu là có thể lên tới hai mươi. Chờ đến lúc đó, mới coi như chính thức bắt đầu lựa chọn phương hướng phát triển về sau của bản thân.
“Mã Não? Nhỏ không phải cùng đi với các anh sao? Ban nãy em còn thấy nhỏ đi bên cạnh các anh a.”
Ta sửng sốt,
“Các anh căn bản không thấy em ấy!”
Hai nữ hài nhảy dựng lên kêu to tên Mã Não, đoàn người xung quanh rộn ràng nhốn nháo, không ai trả lời. Ta mở ra thiên lý truyền âm, nhấn chọn tên Mã Não, sau khi vang vài tiếng được người nhận.
“Mã Não, em ở đâu?”
“Du Nhiên đại ca, em cũng không biết ở đâu. Người ở đây thật nhiều, khắp nơi đều có người, em nhìn không thấy các anh.”
Thanh âm của Mã Não không có cảm giác hoang mang gì, ngược lại có một loại hưng phấn, xem ra nhỏ rất hưởng thụ cảm giác lạc đường trong chủ thành khổng lồ này. Ta sau một trận câm lặng, nhận mệnh mà quyết định đi tìm nhỏ về đội. Vì sao ta phải lưu lạc đến nông nỗi làm bảo mẫu của tiểu cô nương a a a!!! Nếu như để người ta biết Mạc Ly trước đây hiện tại mang ba con gà mờ còn có thể mang thành cái dạng này, mặt mũi gì của ta cũng đều mất hết. Oán hận mà quay đầu, cái bộ dáng chuyện không liên quan đến ta của Lăng Thiên kia kích thích đến ta. Đừng tưởng rằng giả vờ như vậy ta sẽ bỏ qua anh, bằng hữu chính là có để dùng!
“Lăng Thiên, anh biết điểm tụ tập của người chức nghiệp sinh hoạt ở Hải Duyên Thành không?”
“Ừm.”
“Vậy tốt rồi! Trân Châu, các em theo Lăng Thiên đi làm trang sức, kim tệ này cầm lấy. Anh đi tìm Mã Não. Lăng Thiên, các em ấy liền giao cho anh, có đại cao thủ như anh ở đó, tôi nghĩ nhất định không thành vấn đề đúng không?”
Ta lộ vẻ cười gian, nghiến răng, trong mắt tràn đầy mục quang tàn bạo. Lăng Thiên nhìn ta sau một lúc lâu, bĩu môi, vẫy tay với hai tiểu cô nương, mang theo hai nhỏ đi. Mà ta, bắt đầu một bên bảo trì trò chuyện với Mã Não, một bên tận lực đi tìm địa phương theo như lời của nhỏ.
Nguyên tưởng rằng Mã Não đi lạc chúng ta không lâu, sẽ không đi quá xa. Ai biết thẳng đến khi ta ra khỏi khu quảng trường náo nhiệt, cũng không thấy được cái bóng của nhỏ. Căn cứ kiến trúc nhỏ cung cấp, ta chậm rãi đi tới một con đường rộng. Con đường này hẳn cũng là một trong những con đường chính của Hải Duyên Thành, dòng người cũng không ít, nhìn phương hướng là thông hướng cửa tây. Ở hai bên trái phải con đường này, tất cả đều là các loại tiệm đạo cụ phụ trợ. Đi chưa được mấy bước, ta đã thấy tòa Hương Nguyên tửu lâu mà Mã Não nói kia.
Chi phí của tửu lâu này không phải loại giai cấp nghèo rớt như chúng ta hiện tại có thể vào được, vì vậy Mã Não cũng chỉ ở cửa nhìn xung quanh, ôm một bao đồ ăn vặt mới mua ăn đến vui vẻ.
“Mã Não, em thật là biết chạy.”
“Du Nhiên đại ca.”
Mã Não quay đầu lại ngượng ngùng mà cười cười, chỉ vào tửu lâu kia hỏi:
“Vị đạo của thức ăn bên trong ra sao?”
Ta nghĩ nghĩ, nói lời nói thật:
“Thức ăn của tửu lâu có cái không tồi, có cái cũng không được tốt lắm. Bình thường xa hoa như thế, đều là một chút tửu lâu nổi danh của địa phương, nên có vài thức ăn chiêu bài.”
“Thật tốt, lần sau có tiền nhất định phải tới nếm thử.”
Ta cười, hình như mấy thứ nữ hài tử yêu thích đều không có gì khác nhau, Tiểu Lộ cũng là một tiểu quỷ tham ăn, khó trách mấy nhỏ có thể trở thành bạn tốt.
“Chờ chúng ta thăng vài cấp, có thể đi đánh chút trang bị cùng tài liệu đi bán, đến lúc đó liền có tiền đến ăn.”
Kêu Mã Não ta chuẩn bị trở lại tập hợp cùng bọn Lăng Thiên. Lúc này, một thích khách từ bên cạnh xông qua, chỉ chớp mắt liền tới trước mặt ta. Ta giương mắt nhìn, thích khách cao cấp khó gặp, trang bị trên người ít nhất có phân nửa ta chưa thấy qua, còn có phân nửa là cực phẩm cùng loại mà Nam Cực đã dùng qua. Xem ra hắn đã vượt qua cấp bảy mươi chín của Nam Cực lúc đó. Thích khách cao cấp như thế ở trong trò chơi hẳn là không nhiều đi? Cho dù chỉ là những trang bị đó cũng không phải người thường có thể có được. Tên này hơn phân nửa là vị tai to mặt lớn của đại bang phái nào đó.
Ánh mắt đảo qua tửu lâu bên cạnh, một thân ảnh quen thuộc tiến vào đường nhìn. Quả nhiên là hắn ta.
“Du Nhiên? Ta là U Tuyền của Trường Thiên Môn.”
“Xin chào.”
Ta quyết định giả ngu, coi như không thấy được. Thế nhưng quyết tâm của người nào đó tựa hồ không nhỏ.
“Này, Du Nhiên, thực khéo a. Lên lầu ngồi ngồi đi, chúng ta uống một chén?”
Thu Thủy Trường Thiên đầy mặt thân thiết mà ở trên lầu chào hỏi. Chủ một bang tự mình mở miệng, lại phái một thủ hạ cao cấp như thế đến mời, một tiểu nhân vật còn chưa đến cấp hai mươi như ta đây có phải nên cho chút mặt mũi hay không? Tuy rằng ta nửa điểm cũng không muốn có quan hệ gì với bọn họ. Bất đắc dĩ, ta phất tay với vị suất ca ôn hòa trên lầu kia, mang theo Mã Não đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.