Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 3: Tiết 3




Editor: Toujifuu
***
Bước bước đầu tiên vào Tinh Linh Thành ta cẩn thận vạn phần. Ta nhìn những cỏ dại màu lục mang theo đường văn mỹ lệ trên mặt đất kia nửa ngày cũng không biết nên giẫm lên hay không. Nhìn các tinh linh từng người thân nhẹ như yến mà bay vút phía trên, ta sợ thân thể ta chưa đủ nhẹ nhàng, nếu như giẫm hủy thảm thiên nhiên của người ta bọn họ kêu ta bồi thường thì làm sao bây giờ.
Không kéo lại kịp, tên thô nhân Lăng Thiên kia đã sải bước đi tới. Cái tên không có nửa điểm thẩm mỹ quan này, mấy cái vết chân đường đường hoàng hoàng bày trên những lá chồi mịn như nhung kia, mười phần sát phong cảnh. Cuối cùng còn tràn ngập nghi hoặc mà nhìn nhìn ta:
“Cậu chuẩn bị đứng ở cửa tới khi nào?”
Đối mặt cái tên phá hư sự vật tốt đẹp mà không tự biết này, ta câm lặng mà đối đáp. May mắn, các tinh linh tựa hồ không bởi vì ta cùng Lăng Thiên làm không được ‘đạp thảo vô ngân’ mà tức giận, rất nhiệt tình mà dẫn chúng ta đi vào trong.
Đoạn đường do cỏ dại ngắn non mềm mại trải thành kia cũng không quá dài, rất nhanh ta liền phát hiện chúng ta bước trên một loại mặt đường khác cứng rắn hơn. Bất đồng so với con đường đất bùn mọc đầy cỏ dại, bản thân loại mặt đường mới này chính là màu lục đậm, còn mang theo hoa văn dạng sợi màu nâu, tựa như nước chảy không ngừng kéo dài đi. Mặt đường mới trơn bóng lại không bằng phẳng, một đường hướng lên trên. Đi sau một lúc lâu ta bừng tỉnh nhớ tới trong truyền thuyết các tinh linh đều là sống ở trên cây, hiện tại đường dưới chân không phải giống như là một bộ phận của cây sao? Bất quá cây này cũng quá lớn đi, ta phóng nhãn nhìn cư nhiên nhìn không ra diện mạo vốn có của nó, một ít thực vật thấp bé sinh trưởng hai bên nở ra các loại hoa nhỏ chiếm cứ hơn phân nửa tầm nhìn của ta.
“Xin hỏi, chúng ta hiện tại là đang đi ở trên cây sao?”
Eifela quay đầu mỉm cười nói:
“Đúng vậy, đây là loại cây cự mộc đặc hữu của rừng rậm tinh linh. Tinh Linh Thành của chúng tôi, là xây ở trên cự mộc. Đường kính loại cây này phi thường cực đại, đủ cho chúng tôi hoạt động phía trên. Mà mỗi khi trưởng thành được một đoạn thời gian, nó sẽ tự nhiên hình thành một ít động cây to to nhỏ nhỏ. Động cây khô ráo ấm áp, tu chỉnh một chút là có thể vào ở. Tinh linh chúng tôi sau khi trưởng thành đều sẽ tự mình chọn một động cây thích hợp tu kiến thành phòng cây.”
“Nghe qua hình như rất thú vị, Eifela anh cũng có phòng cây chứ? Tôi có thể đi tham quan một chút không?”
“Đương nhiên có thể.”
Eifela thoạt nhìn rất cao hứng. Về sau ta mới biết được phòng cây của các tinh linh đều được tốn khá nhiều tâm lực trang trí, phòng cây xây đẹp sẽ có rất nhiều tinh linh đến tham quan, đây là một loại vinh quang.
Chúng ta đi thêm hơn nửa giờ trên thân cây cực đại quanh co khúc khuỷu này, một đường luôn đi hướng lên, ta tính toán vị trí hiện tại của chúng ta chí ít cao cách mặt đất khoảng ba, bốn trăm mét. Nhìn nhìn bốn phía, không thấy được mặt đất, chỉ có các nhánh cây không khác biệt nhiều so với đường dưới chân phân tầng đan xen, kéo dài ra những phương hướng bất đồng. Chậm rãi, vài tia sương mù hiện lên bên người, lại đi hướng lên trên qua không bao lâu sau, ta cảm thấy trước mắt rộng mở trong sáng. Đột nhiên tầm nhìn khai mở, từ nơi ta đứng nhìn ra, một tảng lớn cây cối cao vút trong mây trải rộng toàn bộ không gian, cành rối lá rậm, tràn ngập sinh cơ. Từng đạo ánh nắng vàng kim từ giữa các nhánh cây chiếu xuống, hình thành quang ảnh nhợt nhạt thật sâu ở trong rừng, thỉnh thoảng còn có thể thấy các loài chim lông vũ rực rỡ bay tới nhảy lui trong đó. Đáng tiếc chính là ta vẫn không thể nhìn thấy toàn cảnh gốc đại thụ hiện tại đang đứng, chỉ có thể thông qua một góc băng sơn nhìn thấy trong mắt nơi đây mà tưởng tượng sự cực đại của nó.
Lại đi thêm một đoạn đường hướng lên, ta rốt cục thấy được cái gọi là phòng cây. Các tinh linh là chủng tộc phi thường thông minh khéo tay thưởng thức rất cao, nơi cư trú của chính bọn họ đương nhiên cũng không thể tùy tiện. Mỗi một gian phòng cây chúng ta đi ngang qua đều được chỉnh lý phi thường quy tắc, nói đến sự an toàn thì có cửa do dây mây màu lục bện thành, hoa văn mặt trên mỗi một nhà đều không giống nhau, còn có khảm nạm tinh thạch làm trang trí. Nói đến sự thông thoáng thì có cửa sổ, trên cửa sổ treo lá cỏ dài nhỏ cùng mành cửa ren hoa màu sắc rực rỡ, mỹ quan trang nhã lại thông gió thoáng khí, còn phiếm hương thơm mát đạm đạm, ta thấy mà hâm mộ không ngớt, quyết tâm nhất định phải mang một ít trở về, về sau nhà ta ở trong trò chơi cũng phải dùng loại rèm cửa sổ này.
Đi đi lại đi đi, ta một bên đi một bên nhìn, bất tri bất giác đi tới một gian đại điện. Nơi đại điện chung này cũng là do động cây xây dựng, động cây này không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, mấy cái động gắn bó một mảnh, cửa đều đặc biệt lớn, thoạt nhìn không giống cửa, ngược lại như vài cây cột bằng gỗ. Trên các cánh “cửa” đồng dạng cao lớn gắn bó một mảnh này, treo lụa mỏng màu hồng đào nhạt, theo gió nhấp nhô, trở thành phong cảnh sáng rực tiên diễm nhất trong một mảnh hải dương màu lục.
“Hoan nghênh hai vị khách nhân đi tới Lục Chi Thính.”
Lão đầu tinh linh lúc trước đã gặp qua kia đứng ở cửa nghênh tiếp chúng ta. Nói hắn là lão đầu kỳ thực không quá thích hợp, thoạt nhìn tối đa bốn mươi tuổi, ngũ quan còn rất tuấn mỹ, hoàn toàn là một mỹ trung niên. (Có cái từ này sao? =.=)
“Vị này chính là trưởng lão Kocuria của tinh linh tộc chúng tôi.”
“Chào ngài trưởng lão.”
Ta ân cần thăm hỏi một tiếng, Lăng Thiên nghe không hiểu lời nói của bọn họ, chỉ là gật đầu một cái. Kocuria có lẽ vì thấy được nữ thần rừng rậm, đang cao hứng, vui tươi hớn hở mà nghênh đón chúng ta vào đại sảnh, để cho ta kiến thức thêm được một bước mắt thưởng thức của các tinh linh. Tất cả vật phẩm nơi đại sảnh đều tinh xảo phi phàm, hơn nữa còn bảo vệ môi trường. ^^
“Trưởng lão các hạ, tôi nghĩ hiện tại quan trọng nhất với chúng tôi chính là đề thăng thực lực, sớm chút hoàn thành giao phó của nữ thần điện hạ. Ngài có thể cho chúng tôi một ít kiến nghị không?”
Tuy rằng tham quan Tinh Linh Thành lộng lẫy là chuyện khiến người ta phi thường vui sướng, nhưng ta cũng không quên mục đích ban đầu. Hơn nữa từ giờ trở đi là thời gian gấp ba kinh nghiệm, lãng phí một chút đều là phạm tội!
Nhắc tới nữ thần của bọn họ, Kocuria lập tức nghiêm túc lên.
“Đích xác, hiện tại mục tiêu của chúng ta chính là để cho nữ thần đại nhân hồi phục thần lực. Vì thế, ta lại một lần nữa cảm tạ sự trợ giúp của hai vị đối với bộ tộc tinh linh ta. Ta chuẩn bị để cho kiếm sĩ cùng cung tiễn thủ ưu tú nhất của tộc ta bồi bạn hai vị, không nửa điểm bảo lưu tài nghệ của tinh linh tộc ta, chỉ cần hai vị dùng được, đều có thể học.”
Ý tứ này ta có thể lý giải là chỉ cần đẳng cấp của chúng ta có thể đạt tới, kỹ năng tinh linh tộc sẽ toàn diện khai mở với chúng ta hay không đây? Hơn nữa ta hiện tại lại đang giúp nữ thần của bọn họ làm việc, hẳn là sẽ không thu tiền của ta chứ? Nghĩ tới đây ta đều sắp cười tít đến mức không còn nhìn thấy mắt. Phiên dịch cho Lăng Thiên nghe, anh ta thoạt nhìn cũng rất có hứng thú.
“Vậy phiền hà trưởng lão rồi.”
Kocuria phân phó hai câu với người bên cạnh, chỉ chốc lát sau liền có hai chàng trai tinh linh tiến vào, một người trong đó cư nhiên là Motok. Hắn đeo một cây cung xinh đẹp khoác hũ tiễn, vẻ mặt lãnh đạm. Thấy Kocuria ngược lại rất cung kính, Kocuria phân phó với bọn họ một lần, hai tinh linh hướng chúng ta thi lễ, mỗi người dẫn ta cùng Lăng Thiên đi ra ngoài. Đi đến ngoài cửa, ta phát hiện ta cùng Lăng Thiên được dẫn về phương hướng bất đồng. Hì hì cười nói:
“Lăng Thiên, sau hai tuần lễ chúng ta so xem ai tiến bộ lớn nhất. Anh cũng đừng bị tôi một tiễn bắn trúng đó.”
Lăng Thiên ném cho ta một cái bạch nhãn, giơ giơ lên kiếm của anh ta với ta, đi theo tinh linh dẫn anh ta rời khỏi. Mà ta thì toàn lực phát động, đuổi theo Motok.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.