Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 73: Tiết 73




Editor: Toujifuu
***
Đường đến Hối Ma Quật chúng ta đi rất chậm. Không chỉ bởi vì đường sá xa xôi, cũng bởi vì quái trên đường này đều không phải là tay yếu. Từ Thổ Thành đi ra, phương hướng chúng ta đi tới càng ngày càng gần trung bộ ma giới, chủng loại quái vật cũng phong phú hơn, cũng càng lợi hại hơn.
Nhìn con yêu quái ba đầu toàn thân đầy gai giống như con nhím trước mặt ầm ầm ngã xuống, ta có chút tâm đau ngắm nhìn túi tiễn. Đường đến thành trấn kế tiếp còn chưa đi được phân nửa, tiễn đã dùng hơn hai phần ba. Không có biện pháp, đành phải tự mình làm chút ma pháp tiễn để dùng. Nhờ phúc của mấy quái vật này, giá trị kinh nghiệm của kỹ năng chế tiễn của ta cư nhiên ở trong mấy ngày ngắn này đã tăng lên được một mảng lớn, cứ tiếp tục như vậy, không cần bao lâu nữa ta có thể làm ra ma pháp tiễn cao cấp.
“Lăng Thiên, tôi cần gỗ.”
Lăng Thiên tiểu tử này không biết lúc nào học kỹ năng thợ mộc, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ta dùng. Nếu không phải lần này hết tiễn anh ta chủ động đề xuất giúp ta chặt vật liệu gỗ, ta thật đúng là không biết. Lăng Thiên huy lên thanh Tru Thiên Phá Tà hàn quang lấp lánh càng giết càng bộc lộ phong mang của anh ta, lả tả vài kiếm liền chặt ngã một gốc cây đại thụ bên đường, thực sự là so với búa còn thuận tiện dùng tốt hơn, nguyên lai trường kiếm còn có loại công dụng đa công năng này.
Trên đường đi tới có gặp qua mấy người chơi, đại đa số là độc thân độc hành, theo những người ta đã thấy, có danh nhân Bảng đẳng cấp (Cảm tạ lần hoạt động lễ mừng kia, để cho ta nhận biết không ít người chơi cao thủ hiệp khách độc hành), cũng có ẩn sĩ không tiếng tăm, không ngoại lệ đều là cường nhân đơn luyện có tuyệt chiêu. Thấy chúng ta cũng sẽ không đến chào hỏi, nhìn nhau xa xa đều rất có ăn ý mà tránh đi. Xem phương hướng bọn họ đi, có rất nhiều người giống chúng ta vừa đi vừa luyện cấp, cũng có người một lòng một dạ đi đến Hối Ma Quật. Thấy một màn như vậy, ta cũng có chút hiểu thiết trí trò chơi của nhà phát hành, ma tộc đi là lộ tuyến tinh binh. Nhân tộc cùng yêu tộc lại là ưu thế chiếm nhân khẩu, thật muốn đánh nhau, nói không chắc ai có thể mạnh hơn.
—————— Phân cách tuyến không kiên nhẫn thăng cấp đánh quái ——————
“Đinh —— Chúc mừng người chơi Du Nhiên thăng thành cấp 99. Hệ thống thưởng 1 điểm thuộc tính có thể phân phối. Xin chú ý. Người chơi trước khi thông qua quan khẩu trăm cấp sẽ không thể tiếp tục thu được giá trị kinh nghiệm.”
Cấp 99, ta cùng Lăng Thiên đi qua ba tòa thành thị cùng vô số thôn trang nhỏ của ma tộc. Rốt cục sau khi mệt đến nửa chết thăng đến đây, hiện tại đã là nửa tháng sau khi chúng ta tiến vào ma giới. Trong lúc này hai người ta cùng Lăng Thiên đều đóng truyền âm, không để ý đến chuyện bên ngoài an tâm bế quan, đánh quái đánh đến mức ta vừa nhắm mắt đều sẽ hiện ra tràng diện giết quái. Thăng cấp, tâm tình tốt. Tự nhiên liền có tâm tư tìm người chia sẻ một chút phần vui sướng này. Mở ra truyền âm, ta đầu tiên nghĩ đến Tiểu Lộ. Tiểu nha đầu này mấy ngày hôm trước nhận được sách triệu hoán ta dùng tiền ký gửi qua, cũng không biết đã triệu ra mấy con cự tích đó chưa.
Tiểu nha đầu cuối cùng cũng còn chưa quên người đại ca ta đây, rất nhanh tiếp nối truyền âm.
“Ca? Anh thế nào lâu như vậy không liên hệ với em a, phát truyền âm cho anh cũng không đáp lại.”
“Anh đang bế quan a, đương nhiên phải tắt đi truyền âm mới có thể chuyên tâm. Thế nào, có việc tìm anh?”
“Em là muốn cảm tạ sách triệu hoán của ca ca, ca, anh đối với tiểu muội thật sự là quá tốt!”
Ta nghe thấy thanh âm là có thể tưởng tượng được nha đầu Tiểu Lộ kia cười đến cong cong mặt mày.
“Em thích là được rồi, anh chỉ có một muội muội là em. Không cho em cho ai a. Thế nào, triệu ra rồi chứ? Dùng có tốt không?”
“Ưm, hôm qua mới triệu ra. Nhóc này thực sự quá mạnh mẽ, mấy con thú triệu hoán khác của em không có một con có thể so hơn được nó. Ca. Bọn họ nói loại quái này không giống như là của nhân giới. Anh tìm được ở nơi nào?”
“Anh hiện tại ở ma giới, đây là quái của ma giới. Kỳ thực nó tuyệt không phải quá cao cấp. Cho dù em mang theo cự tích cũng phải cẩn thận an toàn của bản thân, không nên chạy đến địa phương quá nguy hiểm.”
Ta có chút lo lắng tiểu nha đầu được giúp đỡ mới liền đắc ý vênh váo, đi trêu chọc mấy tên bự con không thể trêu vào kia.
“Em biết rồi, ca, em cũng không phải gà mờ mới vào trò chơi. Em ngay cả xưng hào chức nghiệp cao cấp đều đã thi qua được rồi đó.”
“Anh đây không phải nên chúc mừng em? Như vậy đi, chờ anh trở lại liền đi đánh một kiện trang bị ngự thú sư cho em làm lễ vật có được không?”
“Không cần, ngày hôm qua em gặp được thành chủ Diệu Dương, anh ấy nghe nói em mới thi được xưng hào chức nghiệp cao cấp, liền đưa em một bộ trang bị. Ca, em có phải lại dính ánh sáng của anh rồi hay không? Em biết, anh cùng Lăng Thiên đại ca cùng Diệu Dương thành chủ bọn họ là hảo bằng hữu, vì vậy bọn họ mới đối với em tốt như vậy. Ca, em chính là dựa vào cây đại thụ là anh đây hóng mát đó a.”
Diệu Dương? Ta nghe thấy tên của hắn thì có loại xung động muốn thở dài. Hắn không hảo hảo dừng ở yêu giới lại chạy về làm gì? Nga, đúng rồi, người ta là thành chủ Đông Long, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu như dừng lâu ở yêu giới, khó bảo toàn sẽ không xảy ra chuyện, huống hồ còn có một vị đối tượng thông gia như hoa như ngọc đang chờ hắn.
“Đúng rồi ca, sách triệu hoán đó anh còn có không?”
“Không còn. Em cho là thứ đó nơi nào cũng đánh ra được? Đó chính là BOSS rớt, BOSS của ma giới khó giết bao nhiêu em không biết sao, thế nào có thể mang hai bản ở trên người. Em hỏi cái này để làm gì?”
“Ừm, không có gì, coi như em không có hỏi. Ca anh hảo hảo luyện cấp đi, sớm một chút xông trăm cấp, để em còn huyền diệu với người ta a.”
Tiểu Lộ đáng yêu dùng thanh âm đáng yêu nói cáo biệt, ta lại cảm thấy trong đó có vấn đề. Trong bằng hữu của Tiểu Lộ ngoại trừ nhỏ là ngự thú sư không có người khác là chức nghiệp này, vậy nhỏ còn muốn lấy sách triệu hoán nữa làm gì? Chẳng lẽ chuẩn bị tặng người? Đưa cho ai đây, chẳng lẽ nhỏ muốn đưa cho bạn trai?! Trời ạ, tiểu nha đầu này cũng có loại tâm tư này sao? Không được, chờ ta trở lại phải hảo hảo xem xem, là tên tiểu tử nào lừa tiểu muội nhà ta đi. Ngự thú sư đúng không, mấy tên tiểu tử xuất chúng trong Ngự Thú Đường của Đông Long ai có khả năng hơn đây? Hoặc là người chơi bên ngoài? Quyết định rồi, vừa về đến phải hảo hảo điều tra một chút!
Ta ở bên này nghi thần nghi quỷ, Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn chăm chú ta nửa ngày, hỏi:
“Này, thế nào bày loại vẻ mặt này? Cậu muốn tìm ai gây phiền sao?”
“Còn chưa biết là ai, chờ tôi trở lại sẽ biết. Được rồi, ít nói dài dòng, anh có phải chuẩn bị đi Hối Ma Quật hay không?”
“Đương nhiên muốn đi, đều đã đến nơi đây, không nhìn một cái không phải rất đáng tiếc sao?”
“Nói như vậy anh thực sự dự định chuyển thành ma tộc?”
“Có gì không thể? Tôi phát hiện ma tộc thực sự rất mạnh, rất thích hợp tôi. Hơn nữa tôi sẽ không đi yêu tộc, người tu chân của nhân tộc tựa hồ không quá đúng khẩu vị của tôi.”
“... Anh cao hứng là được rồi. Đích xác, nói không chừng ma tộc rất thích hợp anh.”
Ta thở dài, cứ như vậy, ta cùng Lăng Thiên nhất định phải tách xa một đoạn thời gian. Thoáng cái không còn người đồng bạn đắc lực này, ta tưởng tượng một chút những ngày về sau, thực sự có chút không quen.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không dừng ở ma giới quá lâu.”
Lăng Thiên nhe răng cười với ta, như là đoán được ý nghĩ của ta, có chút đắc ý.
Trước Hối Ma Quật, người chơi đứng số lượng không nhiều. Những người này đại thể giống Lăng Thiên là tới khiêu chiến đại quan ải trăm cấp. Hối Ma Quật rất lớn, có mười mấy cái huyệt động cửa vào, thỉnh thoảng thấy có người tiến vào những huyệt động này, cũng thỉnh thoảng có bạch quang người chơi sau khi chết từ bên trong bay ra. So sánh một chút số lượng ra vào, có thể qua cửa ải thực sự không nhiều.
“Lăng Thiên, anh có nắm chắc không? Nếu không chúng ta hỏi thăm thêm một chút tình huống bên trong?”
Lăng Thiên nhướng mày, cuồng ngạo mà nói:
“Tiểu Du cậu không phải đã sớm nói qua sao, những người tới ma giới này không có một người để lộ ra tình huống nơi này, cậu cảm thấy bọn họ sẽ hảo tâm đem những thứ trong ma quật nói ra sao? Tin người khác còn không bằng tin chính mình. Hơn nữa tôi là người như thế nào, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không thua tên hỗn đản Diệu Dương kia.”
Cái tên tự đại, không biết vì sao thần thái bừa bãi của anh ta khiến cho ta bỗng nhiên cũng tràn ngập lòng tin hơn.
“Vậy tốt, tôi ở chỗ này chờ, chúc anh một lần thành công.”
Lăng Thiên phất phất tay, mang theo kiếm bước đi hướng cửa động ở trung gian. Ta vẫn luôn nhìn theo thân ảnh màu ngân kim của anh ta biến mất trong bóng tối, như là đang tiễn đưa một vị tướng quân viễn chinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.