Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 12: Tiết 12




Editor: Toujifuu
Phù Nham Quan nhỏ hơn rất nhiều so với Gia Dụ Quan, tổng cộng chỉ có hai con đường hình chữ thập tương giao nối liền bốn cánh cửa chính đông tây nam bắc. Chỗ giao nhau trung tâm có một quảng trường nho nhỏ, làm người khác chú ý nhất chính là quy mô truyền tống trận ở chính giữa có thể so với chủ thành. Bên cạnh truyền tống trận có một tòa nhà lầu nhỏ cao ba tầng bằng gỗ, treo tấm biển Phủ Thành Chủ.
Ta đi dạo một vòng cả tòa thành, cũng không cần dùng đến hai mươi phút. Hết thảy cửa hàng trong thành đều chỉ mới treo chiêu bài, tuyệt không có mở cửa, trong cả tòa thành cũng chỉ có ta với Lăng Thiên hai người rảnh rỗi không có việc gì mà tản bộ. Lại một lần nữa quay lại truyền tống trận, vừa vặn gặp được quang hoa truyền tống trận chớp động, chính thức mở ra. Ta vẫy vẫy tay với Nam Cực đứng ở lầu ba, Nam Cực vậy mà hiếm thấy mỉm cười tỏ ý với ta, khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc. Người đầu tiên đi ra từ truyền tống trận đương nhiên là Ám Dạ, đương nhiên còn có Diệu Dương. Nhìn lướt qua Mộng Điệp treo ở trên cánh tay Diệu Dương, khuôn mặt tươi cười giả tạo làm ra vẻ của nữ nhân này vẫn khiến cho người ta phản cảm như vậy. Diệu Dương nhìn thấy ta, sau khi gật đầu tỏ ý trực tiếp kéo Mộng Điệp đi vào phủ thành chủ, Ám Dạ chào đón dùng sức vỗ vai ta, nói:
“Tiểu tử giỏi, tôi biết ngay tìm các cậu đến là chuẩn không cần chỉnh. Lần này cảm tạ, thực sự là giúp chúng tôi một việc lớn.”
“Cảm tạ cái gì, chúng tôi cũng là lấy tiền làm việc, đương nhiên phải khiến cho ông chủ thỏa mãn mới được.”
Lăng Thiên đứng ở một bên, trắng trợn khoác tay lên trên vai ta, tay kia đưa về phía trước:
“Đưa đây.”
Ám Dạ trừng lớn mắt:
“Cái gì?”
“Hiệp ước cổ phần.”
Ám Dạ lắc đầu cười:
“Không đến mức vội như vậy chứ, chúng ta đi vào nói?”
Lăng Thiên bày một tấm mặt lạnh, ôm lấy ta đi vào trong lầu. Ta đập tay anh ta ra, sự độ lượng của người này cũng quá nhỏ rồi, thế này là chuẩn bị đi vào thị uy? Làm cho ai xem? Cho anh ta một ánh mắt xem thường. Ta tự mình xông vào.
Diệu Dương cùng Mộng Điệp đang mang theo Nam Cực dạo quanh ở trong lầu, thấy chúng ta đi vào, tay phải dẫn qua bên cạnh bàn. Hoàn toàn là một bức tư thế chủ nhân. Mấy người phân hai bên ngồi xuống, Ám Dạ ở chính giữa mang lên hai phần công văn dùng khi hệ thống công chứng. Tỏ ý chúng ta xem xem điều khoản bên trong trước. Lăng Thiên phi thường tự nhiên cầm hiệp ước qua, xem kỹ từng tờ, bộ dáng rất chuyên nghiệp. Ta thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bản thân gần như chưa từng ký qua hiệp ước gì với người ta, hoàn toàn mò không được đầu mối đối với mấy thứ này. Hiện tại có người hiểu biết, liền không cần lo lắng chôn chính bản thân vào trong cạm bẫy. (Chí ít bộ dáng của người này thoạt nhìn rất hiểu biết.)
Hiệp ước không có mấy tờ giấy, không quá vài phút Lăng Thiên đã xem xong. Anh ta cầm hiệp ước ở trong tay trầm tư một chút, cau mày, ánh mắt di động qua lại giữa hiệp ước cùng Diệu Dương đối diện.
Chẳng lẽ có vấn đề? Trong lòng ta bồn chồn, cúi đầu xuống sáp qua nhỏ giọng hỏi:
“Có phải có chỗ nào không đúng hay không?”
Lăng Thiên nhìn ta một cái lắc đầu, nửa ngày nói hai chữ:
“Ký đi.”
Hiệp ước chuyển qua trong tay ta, Lăng Thiên lại âm trầm đầy mặt. Ta không hiểu ra sao, nếu không có vấn đề thì anh ta kỳ quái như thế làm gì?
Tìm được phần ký tên của bên B. Ta vài nét bút viết lên tên trò chơi. Giao cho Ám Dạ xem, lại bị đưa trở lại:
“Còn cần tên thật nữa. Đây xem như là sản nghiệp trò chơi của cậu, là có hiệu lực pháp luật như sản nghiệp hiện thực. Vì vậy nhất định phải có tính danh chân thực của bản nhân ở bên trên.”
Còn có loại chuyện này? Ta quay đầu lại, Lăng Thiên gật đầu:
“Năm ngoái pháp lý sản nghiệp giả thuyết có đưa ra luật này.”
Hay a. Nguyên lai ta thế này coi như là người đã có sản nghiệp. Có phải nói rõ chí ít khi Đông Long còn chiếm lấy Phù Nham Thành thì ta còn không cần phải lo lắng sẽ đói bụng nữa hay không? Lại bổ sung tên thật “Hạ Lam”, sau cùng hai phần hiệp ước để cho đại thần hệ thống đóng dấu. Chính thức có hiệu lực.
“Phần này cậu cất kỹ, còn có thể thông qua thiết bị chuyển vận truyền tới máy vi tính của cậu in ra.”
Ám Dạ trả lại một phần hiệp ước đã biến thành màu vàng sậm cho ta, ta lật lật, tên của bản thân cùng tên của Hàn xếp cùng chỗ, luôn luôn có loại cảm giác quái quái.
“Ám Dạ, như vậy xem ra nhiệm vụ của chúng tôi có phải được coi như hoàn thành rồi hay không? Hiện tại sợ là các anh cũng không có tinh lực tiếp tục dò xét về phía trước đi.”
“Tôi rất muốn xem xem phía trước nữa có cái gì, bất quá đích thật là rút không ra được nhân thủ.”
Ám Dạ cười khổ ánh mắt nhìn nghiêng phương hướng Diệu Dương. Ta cũng không nhìn hai người đối diện, quay đầu lại gọi:
“Vậy chúng ta liền đi đi. Lăng Thiên?”
Cái người bên cạnh này từ ban nãy đã rất không thích hợp, ta quay đầu lại vừa vặn thấy anh ta lấy một loại ánh mắt hung mãnh dị thường, mang theo sát khí đối diện với nam nhân đối diện kia, nghe ta gọi, lập tức chuyển ánh mắt qua, nói:
“Ừ, đi thôi.”
Có cổ quái! Ta khẳng định, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà ta không biết. Rất muốn hỏi Lăng Thiên một chút đến tột cùng là làm sao, thế nhưng nhìn vẻ mặt “đánh chết cũng không mở miệng” kia của anh ta, ta biết hỏi cũng là bằng không, hơn nữa đây cũng không phải nơi nói chuyện. Có lẽ ta gần đây nên lưu tâm nhiều hơn đi?
Do tâm sự của Lăng Thiên trọng trọng, bầu không khí của một đoạn đường chúng ta đi rất nặng nề. Hai người đều không nói lời nào, mỗi người đều đang suy nghĩ. Thẳng đến khi trước mắt xuất hiện một tòa cửa thành, mới phát hiện chúng ta trong chút bất tri bất giác đã đi trở về tới cửa bắc. Trước mắt vẫn là xích sắt kia, duỗi đi phương hướng khi chúng ta đến.
“Lăng Thiên, kế tiếp làm cái gì?”
Ta quyết định trước tiên đặt nghi hoặc trong lòng qua một bên, đường trước mắt còn phải tiếp tục đi tiếp.
Lăng Thiên phục hồi tinh thần lại, như là nghĩ thông suốt cái gì đó, đột nhiên cười, nói:
“Cậu muốn đi nơi nào, tôi không hề có ý kiến.”
Liếc nghiêng anh ta một cái, ta suy nghĩ tính khả năng của việc hai người đi hết thông đạo đại lục. Truyền âm vang lên, là Mê Lộ phát tin tới.
“Mê Lộ.”
“Du Nhiên, các cậu bây giờ còn ở Phù Nham Thành không?”
“Còn, làm sao vậy?”
“Ban nãy Ám Dạ cho tôi biết nói là tạm dừng nhiệm vụ. Tôi muốn tiếp tục đi phía trước, muốn hỏi một chút cậu với Lăng Thiên đi không?”
“Được a, chúng tôi cũng có quyết định này. Cần chúng tôi đi đón anh không?”
“Không cần, tôi đã ở ngay đối diện Phù Nham Thành rồi. Bất quá nơi đây gió quá lớn, tôi không qua được. Nếu không các cậu lại đây đi.”
“Anh lợi hại a, nhanh như vậy đã tìm đến đây. Ở ngoài cửa thành nào?”
“Xem phương vị Phù Nham Thành thì là ở phía nam của tôi, vậy hẳn là cửa thành bắc.”
“Vừa vặn, anh ở nơi đó đừng đi, chúng tôi lập tức qua đó.”
Ta đang nói với hắn, thấy Lăng Thiên lấy ra dây thừng. Chỉ chỉ bên hông mình, Lăng Thiên vươn tay buộc lên cho ta. Lại một lần nữa thông qua xích sắt, ta trở lại trụ núi lúc ban đầu phát hiện Phù Nham Thành, thấy Mê Lộ đang chờ ở nơi kia.
“Mấy người bọn họ đâu?”
“Ban nãy còn ở đây, tôi nói các cậu sẽ tới đón tôi, bọn họ liền đi về trước. Con đường này không dễ đi, mấy người đó muốn thông qua truyền tống của Đông Long Thành đi qua.”
Đang khi nói chuyện Lăng Thiên với Tiểu Hắc cũng tới. Nhìn thấy Mê Lộ, Lăng Thiên rốt cuộc cũng mang theo mỉm cười chào hỏi, tốt hơn quá nhiều so với khối mặt băng khi anh ta đối mặt người ngoài. Ta nhớ lại ban đầu Mê Lộ vẫn là do Lăng Thiên giới thiệu cho mọi người quen biết, có lẽ giao tình nguyên bản của bọn họ cũng không tồi đi.
“Mê Lộ, địa đồ vẽ bao nhiêu rồi?”
Lăng Thiên không chút khách khí hỏi, Mê Lộ vừa nói đến mặt mạnh của bản thân cũng không khỏi đắc ý lên:
“Yên tâm, phàm là địa phương tôi đã đi qua, khẳng định sẽ không để sót, cho dù không đi qua, cũng có thể đoán ra vài phần. Đường kế tiếp các cậu theo tôi là được rồi, chỉ cần không gặp cửa ải khó khăn không qua được, bảo chứng mang các cậu trực tiếp đi đến Tây đại lục.”
Trong tuyên cáo hào hùng vạn trượng của Mê Lộ, chúng ta lại một lần bước trên con đường đi đến phương tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.