Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 23: Tiết 23




Editor: Toujifuu
Càng đi vào trong, chúng ta càng cảm thấy kỳ quái. Trong di tích này rất không giống với trong tưởng tượng của chúng ta. Tuy rằng cũng là bụi bặm trải rộng, nhưng hết thảy phòng xá đại thể còn tốt, thậm chí còn có dụng cụ hằng ngày được xếp đặt chỉnh tề, nửa điểm cũng không giống như vỡ nát, thật giống như các chủ nhân chỉ là đi xa nhà, nhiều ngày không về vậy thôi. Mê Lộ đẩy ra một cánh cửa nửa khép, trên bàn cơm trong thính đường có vài cái bát, vết tích màu mực khô cạn bên trong thoạt nhìn giống như là đã từng chứa tàn dư của thức ăn. Vài cái muôi bị đặt tùy ý, cái ghế bên cạnh bàn còn bảo trì bộ dáng khi các chủ nhân đứng dậy rời đi.
“Người nơi đây là có việc gấp tự mình đi ra, sau đó hẳn là không còn trở về nữa.”
Mê Lộ lấy ngón tay lau một chút ở trên mặt bàn, giơ lên xem, trên đầu ngón tay đều là bụi đen, mặt bàn lưu lại một vết lau rõ ràng. Hắn đánh bay bụi trên tay, ngẩng đầu phi thường khẳng định nói:
“Người nơi đây đều là tự mình rời khỏi, cũng không có thiên tai nhân họa gì, khi bọn họ đi có lẽ cũng không ngờ đến sẽ một đi không trở lại. Không biết bọn họ đi nơi nào, dựa theo trực giác của tôi, tòa thành thị này khẳng định có một bí mật lớn.”
“Đi thôi.”
Lăng Thiên đứng ở ngoài cửa kêu gọi, tất cả người chen chúc vào trong phòng đều dũng mãnh tiến ra, chúng ta tiếp tục đi về phía trước. Trong cổ thành vắng lặng, ngoại trừ gió vang côn trùng kêu, thì là tiếng bước chân của chúng ta. Một đường thuận lợi khiến cho người ta nghi ngờ, chỉ có Mê Lộ không có nửa điểm ý thức nguy hiểm, vẫn còn vừa đi vừa hưng phấn giải thích bố cục các nơi.
“Dựa theo bố cục mà nói, nơi đây hẳn là ngoại thành, cũng chính là vùng ngoại thành thành thị. Thành thị chân chính vẫn còn ở phía trước. Thông thường mà nói ngoại thành đều là khu người nghèo khó tụ tập, sinh kế của bọn họ chủ yếu là phục vụ cho những người giàu có ở nội thành. Thế nhưng nhìn quy mô ngoại thành này, sinh hoạt của những người đó hẳn đều cũng không tệ lắm, nói rõ tòa thành thị này là cực kỳ phát đạt, trước đây chỉ sợ cũng là đại thành nổi danh. Còn có, kiến trúc nơi đây đều là được xây dựa theo địa thế, trên thiết kế bất kể là đường sá hay là rãnh dẫn nước đều rất đầy đủ, có thể thấy được kỹ thuật kiến thiết của thành thị lúc đó đã phi thường cao minh. Lại nhìn bên kia...”
“Mê Lộ. Anh không thể yên tĩnh một hồi không?”
Ta than thở cắt ngang thao thao không dứt của hắn. Mê Lộ vuốt đầu hắc hắc cười ngu:
“Ngượng ngùng, thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp.”
Lão Đạo cùng Tâm Khúc cười vang, trải qua lần ồn ào này ngược lại cũng hòa hoãn được một chút bầu không khí khẩn trương trong đội ngũ.
“Nè, mau đến xem, tôi tìm được tường thành rồi!”
Sâm dò đường phía trước hưng phấn vẫy tay hướng chúng ta, mấy người phần phật tiến lên. Theo phương hướng ngón tay của hắn quả nhiên có một bức tường thành nguy nga, trên đầu tường lộ ra đỉnh tháp cao nhọn, lầu canh miệng pháo, là một tòa đại thành quy mô không nhỏ.
Cũng như hết thảy thành phố lớn, nơi đây cũng có kiến trúc phòng ngự đầy đủ, tỷ như rãnh sâu rộng chừng hơn mười trượng chắn ngang trước mắt chúng ta, sâu không thể thấy đáy. Phía dưới có nước hay không ta không biết. Chỉ là nhìn qua tối om om, khiến người ta có cảm giác như nối thẳng đến dưới nền đất. Ở đối diện rãnh sâu có một cây cầu treo, bị dây thừng thô kéo lên nghiêng nghiêng chỉ về phía bầu trời.
“Đi qua buông cầu treo xuống.” Mê Lộ vừa nói xong, mấy người Chi Ảnh, Lão Đạo liền quăng ánh mắt nhìn ta. Ta phi thường tự giác mà nhấc tay:
“Tôi đi.”
Mở phi thuyền, bay qua rãnh sâu này bất quá cũng chỉ là chuyện nháy mắt. Tới bờ bên kia ta mới nhìn rõ cầu treo đó sử dụng dây thừng cực thô to. Nếu như tìm không được cơ quan, chỉ chém dây thừng này thôi cũng phải phí không ít công phu của ta. Ta không phải quá tinh thông đối với cơ quan thuật, trái tìm phải tìm cũng không thấy được cơ quan khống chế cầu treo ở nơi nào. Đang phát sầu, bỗng nhiên nghe thấy có người cảnh báo:
“Tiểu Du mau tránh ra!”
Ngữ khí vội vàng kia vừa vào tai, ta theo trực giác nhảy qua một bên, không đợi ta đứng vững, địa phương trước kia đứng có một cái bóng đỏ thoáng vụt qua. Tốc độ của bóng đỏ phi thường nhanh, vài tiễn liên tiếp của ta vậy mà chưa từng có thể bắn trúng nó, Chi Ảnh đầu bên kia cũng xuất cung giúp ta, mới cuối cùng cũng bức nó tới trên đỉnh cầu treo.
Bóng đỏ kia nhe răng trợn mắt hướng về phía ta, rất giống một con mèo hoang lớn dựng thẳng lông.
“Hung cái gì. Chờ lát nữa xem ta xử lí nhóc mày thế nào.”
Ta hừ hừ, hiện tại bóng đỏ chiếm cầu treo, ta muốn buông cầu xuống phải đề phòng bị đánh lén. Không có biện pháp, đành phải chạy thêm hai lần chuyển thêm hai người qua đây giúp ta.
Sau khi ta thối lui cách cầu treo một khoảng cách, triệu ra phi thuyền đang chuẩn bị bay trở về, lại nghe thấy thanh âm của Nhạc Thiên Phái ở đối diện:
“Mau nhìn, trên thành có người!”
Ta mạnh quay đầu lại nhìn về phía đầu tường. Quả nhiên có vài bóng người lay động ở bên trên. Ta cách gần nên cũng có thể thấy rõ, chỉ thấy những người đó đều mặc áo giáp kiểu Tây Âu rất không giống với hình thức của phương đông, tóc hoặc kim hoặc đỏ lộ ra từ trong mũ giáp. Bọn họ đang tựa trên đầu tường nhìn xuống phía dưới, có người chỉ về phía chúng ta rồi quay đầu lại hô cái gì đó, không quá một hồi trên đầu tường liền náo nhiệt lên, từng cái đầu người toát ra, nhìn xung quanh, rõ ràng là người chơi.
Những người đó là ai? Tư thái lớn như vậy, chẳng lẽ là Ger bọn họ dẫn đến?
Ta nghi hoặc, thoáng tính toán một chút, hiện tại ở trên đầu tường có không dưới ba mươi người, bọn họ còn thỉnh thoảng quay đầu lại nói nói với người khác, có thể thấy được không chỉ có bấy nhiêu đó. Nếu quả thật là nhân mã do Ger bọn họ kéo đến, ta phải nhìn tiểu tử đó với cặp mắt khác xưa rồi, năng lượng không nhỏ a.
Vừa nghĩ đến những người đó có thể là bằng hữu của Ger bọn họ, ta hữu hảo vẫy vẫy tay với người chơi đầu tường, trong đầu tính toán chúng ta cũng phải nhanh hơn bước chân vào thành, cũng không thể để cho mấy tiểu tử đó đắc ý quá lâu.
Lúc này trên tường thành lại tới mấy người nữa, xem ra là chủ sự, người chơi khác đều nhường chỗ cho bọn họ, nam nhân tóc vàng ở trung gian đầu tiên là thăm dò nhìn nhìn ta, lại nhìn sang Lăng Thiên bọn họ đối diện rãnh sâu, thì thầm vài câu với người chơi bên cạnh. Ta thấy hắn không có ý muốn chào hỏi, đơn giản không để ý tới, mở phi thuyền lại quay về bờ bên kia.
“Thấy quái đỏ bên kia không? Tôi phải mang hai người đi qua hỗ trợ mới có thể buông cầu treo xuống.”
Nhạc Thiên Phái thập thò nhìn chằm chằm đầu tường, hỏi:
“Du Nhiên, cậu quen biết những người đó? Tôi thấy bọn họ không quá giống người phương đông a.”
“Vốn không phải là người phương đông. Đó là người chơi Tây đại lục. Lần trước người hợp tác với chúng tôi chính là bốn người tới từ Tây đại lục, những người này hẳn là do bọn họ trở lại tìm đến để thăm dò di tích.”
“Thật là người phương Tây?”
Ánh mắt Nhạc Thiên Phái lập lòe phát sáng, mấy người Chi Ảnh cùng Tâm Khúc cũng hiếu kỳ mà nhìn qua.
“Đừng nhìn nữa, chờ chúng ta vào thành gặp gỡ bọn họ, các cậu nhìn nữa cũng không muộn. Hiện tại người ta đang ở trong thành, chúng ta ngay cả cửa thành cũng còn chưa có vào được kìa. Còn có con thú đỏ kia, chúng ta một đường đi tới không gặp quái, hiện tại đột nhiên nhảy ra một con, hơn phân nửa khó đối phó.”
Ta chọn người ở trong đội ngũ theo ta đi qua, sau cùng chọn Lăng Thiên cùng Sâm, bên này Chi Ảnh chi viện thêm một chút, không nói giết chết, ngăn chặn thú đỏ kia chắc cũng không thành vấn đề.
Ngay khi ta kéo Lăng Thiên lên phi thuyền, Chi Ảnh bỗng nhiên ngăn chúng ta lại:
“Du Nhiên chờ một chút, bên kia hình như có vấn đề.”
Chi Ảnh nhíu mày, chúng ta theo ánh mắt hắn nhìn qua, phát hiện các người chơi phương tây ban nãy còn ghé vào trên tường thành xem náo nhiệt lúc này thế mà đầy đủ vũ trang dựa vào tường thành bày một dãy tất cả đều là cung tiễn thủ. Ta nhìn mà kinh hách nhảy dựng:
“Bọn họ thế này là chuẩn bị làm gì? Đánh thành chiến sao?”
Nhìn bộ dáng tiễn đã lên dây lập lòe hàn quang kia, thật đúng là có chút bộ dáng thủ thành. Bất quá không có nghe thấy hệ thống thông báo nói tòa thành này thuộc về ai a, bọn họ thế nào lại đang chuẩn bị đối phó chúng ta?
“Rất rõ ràng, bọn họ là không muốn để cho chúng ta vào thành.”
Lăng Thiên lạnh mặt nói, nửa híp mắt nhìn chăm chú một hàng cung tiễn thủ trên đầu tường.
“Vậy làm sao giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy đưa di tích này cho bọn họ?”
Nhạc Thiên Phái giận dữ, trong lòng mọi người đều bốc lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.