Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 26: Tiết 26




Editor: Toujifuu
Càng đi vào trong ta càng cảm thấy kỳ quái, bố cục của tòa thành dưới đất này không giống với tất cả những thành thị từng thấy qua trước đây. Sau khi đi qua mấy tầng nhà trệt bằng đá, kiến trúc bên trong càng lúc càng đơn sơ, về sau dứt khoát liền thành nhà lều phòng cỏ. Những nhà lều này xây cũng rất cổ quái, vài tòa làm thành một vòng tròn, không có cửa sổ chỉ có cửa, toàn bộ cửa đều hướng vào bên trong vòng tròn, chỉ để lại một thông lộ chỉ dung được hai người có thể sóng vai ra vào, thoạt nhìn rất giống là từng cái hũ lớn.
“Các anh nhìn nơi đó.”
Tâm Khúc dọc đường đều trầm mặc khác thường, lúc này bỗng nhiên dừng lại bước chân nhìn phía quảng trường bên cạnh. Nói quảng trường tuyệt không quá thích hợp, đó chỉ là một bãi đất bằng có dựng mấy chục cây cọc gỗ. Trên cọc gỗ đại thể treo xiềng xích hoặc thừng thô, lẳng lặng lộ ra mùi vị âm trầm. Mê Lộ sau khi đến gần đánh giá một phen rất khẳng định nói:
“Đây là dùng để trói người, nhìn bố cục của tòa thành này, hẳn là một tòa nô lệ doanh. Có lẽ là nô lệ của quý tộc hoặc là thành chủ ở thành cổ bên trên, bị thống nhất giam giữ ở nơi đây.”
Khó trách sẽ có kết cấu cổ quái như thế, như vậy những nhà đá tốt hơn một chút ở ngoại vi kia chính là nơi ở của nhóm người trông coi, mà nhà lều lộn xộn vòng tròn bên trong chính là địa phương các nô lệ nghỉ ngơi. Những nhà lều này được phân bố đông một khối tây một vòng phi thường tán loạn, khiến cho đường bên trong cả tòa thành dưới đất rối loạn tựa như mê cung, chuyển không đến mấy vòng ta đã không còn biết đông tây nam bắc, hoàn toàn dựa vào Lăng Thiên đầu lĩnh cùng Mê Lộ đi tới, cũng lại một lần nữa cảm thán cảm giác phương hướng không có người thường nào có thể so bằng của hai người này. Tòa thành này không có một bóng người đồng dạng với thành cổ bên ngoài, ngay cả cỗ thi thể cũng không có, chúng ta chui tới chui lui ở bên trong, ngoại trừ bụi, tường đất, trụ gỗ thì chưa thấy qua thứ gì khác.
Ta một bên đi theo, một bên nhìn xung quanh trái phải, rất nhanh choáng đầu, trong lòng dứt khoát nói thầm, thoạt nhìn mấy cái này đều không có gì khác biệt a. Lúc này một cánh tay lặng lẽ đưa qua kéo ta, trong lòng ta nhảy dựng, lập tức cảm giác ra đó là tên Lăng Thiên kia.
“Anh làm gì?”
Ta xoay xoay cổ tay muốn thoát ra, bị anh ta túm chết chặt. Trước mặt nhiều người như vậy ta lại không thể làm động tác quá lớn. Chỉ có thể âm thầm tiến hành chống lại với anh ta. Sự mờ ám phía dưới của chúng ta tất cả mọi người đều không phát hiện, trái lại là thanh âm kinh hỉ của Mê Lộ hấp dẫn sự chú ý của mọi người:
“Nhìn, có ánh sáng rồi!”
Ngẩng đầu trông, một đường ánh sáng mặt trời rơi xuống từ phía trên, cho thế giới hắc ám dưới đất được nửa điểm quang minh. Thật vất vả thấy chút cảnh sắc bất đồng, mọi người không tự chủ được nhanh hơn bước chân. Ta cũng bất chấp kéo đến lôi đi với Lăng Thiên, vội vàng chạy theo. Mê Lộ mang chúng ta rẽ đến rẽ đi ở trong đường nhỏ như mê cung. Rất nhanh đã đi tới dưới sợi ánh sáng kia, mới biết là một vách núi nứt ra, hướng lên cũng không biết cao bao nhiêu, chỉ thấy có ánh sáng chiếu xuống, hơn phân nửa là nối thẳng đến mặt đất. Mê Lộ cầm địa đồ lại là một trận so sánh đối chiếu đo đạc. Sau đó rất khẳng định nói:
“Đây là bờ vực cắt ngang ở ngoài thành cổ kia.”
“Không thể nào, bờ vực đó rộng như vậy, nơi đây mới có chút khoảng cách như thế. Có thể tính sai rồi hay không?”
Sâm hỏi, Mê Lộ không thích người khác đề xuất nghi vấn đối với “lĩnh vực chuyên nghiệp” của hắn nhất, lật cái bạch nhãn nói:
“Bờ vực đó không thể trên lớn dưới nhỏ sao? Thấy qua cái phễu chưa?”
Sâm không nói nữa. Xám xịt lui ra phía sau, không dám đối nghịch với nhân sĩ quyền uy này nữa. Mà Lăng Thiên đã sớm thâm tín không nghi ngờ đối với bản lĩnh của Mê Lộ, anh ta hiện tại chỉ quan tâm một vấn đề:
“Đường vào thành ở nơi nào?”
“Tôi cũng không phải thần tiên. Tìm đi. Khẳng định sẽ có.”
Mê Lộ nhún nhún vai, bĩu bĩu môi với vách núi cách không xa phía trước.
“Được rồi, chúng ta phân công nhau tìm. Hai người một tổ, đừng cách quá xa, tìm được thì truyền âm liên hệ.”
“Vâng, lão đại.”
Sâm cười hì hì nâng tay hành lễ, Lăng Thiên túm chết ta đang chuẩn bị hành động, Tiểu Bạch ở đầu vai ta “tăng” cái đứng lên. Chuyển động cái đầu nho nhỏ của nó, nhìn chằm chằm thông đạo hắc ám bên tay trái.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy?”
“Có người.”
Móng vuốt Tiểu Bạch thoáng chỉ, chúng ta tức khắc an tĩnh lại. Trong không khí quanh quẩn ra tiếng bước chân nhỏ vụn, có chút hỗn độn. Hình như không chỉ có một người. Lăng Thiên vẫy tay, chúng ta lặng yên không một tiếng động thối lui đến trong bóng râm của nhà lều phía sau. Bắt đầu ẩn núp như cái bóng trong đêm tối, không lộ nửa điểm dấu tích.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân tới gần, cùng bay tới còn có tiếng nói chuyện của mấy người ngoại quốc:
“Cái địa phương quỷ quái này, kêu chúng ta xuống tìm một con quái vật, thế nào tìm được, lớn như vậy.”
“Đừng kêu nữa, cậu cũng không phải không biết, trên người tên nhóc đó có khối đá cuối cùng mở ra truyền tống trận, lão đại phân phó nhất định phải bắt được nó.”
“Trời ạ, địa phương lớn như vậy, chúng ta tổng cộng chỉ có mấy chục người, Ger cùng Carew bọn họ lại không chịu xuất lực, kêu chúng ta tìm tới khi nào!”
“Có biện pháp nào, ai biểu đẳng cấp của mấy tên Ger kia cao hơn so với chúng ta chứ, người ta chính là người mạo hiểm xếp hạng top mười đấy, đương nhiên sẽ không đến làm loại việc này. Hơn nữa bọn họ còn là đội hữu của Lucy, các cậu cũng không phải không biết lão đại có bao nhiêu sủng ái đối với Lucy.”
“Hừ, sợ không riêng gì chút nguyên nhân ấy đi, tôi nghe nói hình như Ger không quá đồng ý quyết định của lão đại. Tôi không rõ, Ger làm gì giúp đỡ những người phương đông đó như vậy. Chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh tòa thành thị ở tuyến giữa này, về sau có thể trực tiếp công kích Đông đại lục, đến lúc đó công hội Thánh Thiên Sứ của chúng ta chính là công hội mạnh nhất trong trò chơi, để cho mấy tiểu tử phương đông đó cũng nếm thử sự lợi hại của chúng ta.”
“Vì vậy, chúng ta phải nhanh lên tìm được con quái vật kia một chút.”
“Đúng rồi, các cậu thấy hai người phương đông tới ban nãy kia không?”
“Hai người bay đến trên tường thành?”
“Đúng, cái đạo cụ biết bay kia của bọn họ thực xịn, tôi cũng có một cái thì hay rồi. Đúng rồi, tôi thế nào cảm thấy hai tiểu tử đó trông rất quen mắt?”
“Tôi đã sớm phát hiện, bọn họ chính là hai người đại náo Sư Tâm Thành. Người biết bay kia dùng chính là ma pháp tiễn của tinh linh tộc, nghe nói hiện tại trong những người chuyển tới tinh linh tộc cũng chỉ có vài người mua được loại ma pháp tiễn đó, mắc đến dọa người, người bình thường còn không bán. Thật không biết tiểu tử phương đông đó có được thế nào, sử dụng cứ như không cần tiền ấy.”
Nghe lời này ta chua nha, ai nói không cần tiền? Món đồ đó rất quý đó. Ta phản bác trong lòng. Nắn nắn tay Lăng Thiên đang dắt ta, ta làm một động tác cắt cổ với anh ta, Lăng Thiên bật cười, lắc đầu tỏ ý ta đợi một chút, đừng sốt ruột.
Mấy tên phương tây khốn kia đi xa, ta thở ra một hơi, nhỏ giọng hỏi:
“Hiện tại làm sao giờ?”
Lăng Thiên nhìn nhìn nhóm đồng bạn tụ lại đây nói:
“Sâm, cậu đi theo mấy tên đó, nếu bọn họ gặp được con thú đỏ kia, cậu liền lập tức cho tôi biết. Những người còn lại, ngoại trừ tôi cùng Tiểu Du đi cùng một chỗ, các cậu tìm thú đỏ ở phụ cận một chút, nếu có thể gặp phải nó lập tức giết chết. Nói chung một câu, chúng ta nhất định phải bắt được con thú đỏ đó, đặc biệt là đều phải cướp về tất cả vật nó tuôn ra. Bằng không để cho bọn họ mở ra truyền tống trận, chúng ta sợ sẽ không còn cơ hội. Tôi cùng Tiểu Du đi tìm đường phía trên, nếu có thể được chúng ta sẽ dò xét thành hết từ trong ra ngoài. Được rồi, hiện tại phân công nhau hành động.”
Lăng Thiên quyết định thật nhanh chia chúng ta làm ba tổ, sau khi thấy thân ảnh Sâm cùng bảy người còn lại biến mất, ta quay đầu lại nhìn thẳng vào Lăng Thiên:
“Anh có kế hoạch gì, hiện tại có thể nói rồi chứ?”
Lăng Thiên cười khổ:
“Vẫn là không thể gạt được cậu. Kế hoạch của tôi, kỳ thực...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.