Võng Du Chi Thủy Hỏa Giao Dung

Chương 16: Dấm chua




Bang phái hiện lên dòng thông báo Thủy Tích giết người, trong bang lập tức chấn kinh.
[Bang phái] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: Thủy Tích, có người cướp thương a?
[Bang phái] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: không đâu.
[Bang phái] Gà Nhỏ Màu Xanh: *@_@* Thủy Tích đại nhân bắt đầu tập giết người.
[Bang phái] Mèo Ăn Cá: bị nhiễm của chồng rồi sao? TT
[Bang phái] Hát Hay Múa Giỏi: oa ha ha, hoan nghênh Thủy Tích tham gia bang chúng ta.
[Bang phái] Minh Giáo Thánh Nữ: có Thủy Tích bang chúng ta sẽ càng mạnh.
[Bang phái] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: -_-!
[Bang phái] Thanh Liễu Thu Hàn: trong lòng thật cảm động, cám ơn Tiểu Diệp Diệp giúp con báo thù (^_^)
[Bang phái] Gà Nhỏ Màu Xanh: thì ra là do cậu hã (╰_╯)#
[Bang phái] Dưa Leo Chiếm Cây Hoa Cúc: sách sách CP là không phúc hậu đâu.
[Bang phái] Ô Mai Tràn Đầy: Tiểu Diệp Diệp là Thủy Tích sao TT
[Bang phái] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: ừ.
[Bang phái] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: các người có quen biết???
[Bang phái] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: ừ.
[Bang phái] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: là nữ sao???
[Bang phái] Thanh Liễu Thu Hàn: phốc ~ đúng a, sư mẫu (^_^)
[Bang phái] Hát Hay Múa Giỏi: (⊙o⊙) là bằng hữu của Thủy Tích phải không?
[Bang phái] Thanh Liễu Thu Hàn: là đối tượng rất thân cận (^_^)
[Bang phái] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: dựa vào
[Bang phái] Gà Nhỏ Màu Xanh: phốc ~ thật nhiều dấm chua
[Bang phái] Mèo Ăn Cá: dấm chua.
[Bang phái] Chín Ngày Tiêu Dao: thế nào có cảm giác rất khôi hài nha haha.
[Bang phái] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: -_-!
Hệ thống bạn gia nhập đội ngũ Gà Nhỏ Màu Xanh.
[Đội ngũ] Gà Nhỏ Màu Xanh: thành thật + khai báo với nãi nãi mau.
[Đội ngũ] Thanh Liễu Thu Hàn: thành thật + ta hoàn thành chức trách vật hi sinh.
[Đội ngũ] Mèo Ăn Cá: vậy Điểm Yên thông suốt chưa?
[Đội ngũ] Thanh Liễu Thu Hàn: thành thật + nếu hắn không hành động lão nương sẽ đoạt Thủy Tích lại.
[Đội ngũ] Dưa Leo Công Chiếm Cây Hoa Cúc: *@_@* Thủy Tích đại nhân trông ra sao?
[Đội ngũ] Thanh Liễu Thu Hàn: *@_@* mặc cảnh phục siêu đẹp trai.
[Đội ngũ] Gió Thổi Nhẹ Nhàng: (ˉ﹃ˉ) cảnh phục thật manh, Tiểu Điểm nhất định phải bắt được Thủy Tích a.
Điểm Yên trong lòng thực không thoải mái, trong trò chơi hắn vẫn luôn đem Thủy Tích quy là sở hữu của chính mình, không ai thân mật với Thủy Tích hơn hắn, bây giờ lại nhảy ra cái đồ đệ giành sự chú ý Thủy Tích với mình, hơn nữa nghe có vẻ là người rất thân cận. Tựa như lâu nay vẫn che chở cưng chiều con mèo con đột nhiên phát hiện đối với nó mình giống như người xa lạ, lòng cảm thấy chua xót. Quả nhiên sự thật rất nặng nề.
Nếu như mình thực sự có cái kia với Thủy Tích…
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: Thủy Tích cảm thấy quan hệ giữa chúng ta như thế nào? ^o^
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: tốt lắm a
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: so với đồ đệ cậu như thế nào?
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: -_-^ này không giống nhau.
Điểm Yên bỗng nhiên cảm thấy chua xót, không sánh bằng sao, vậy mà còn cố hỏi tự chuốc lấy khổ mà.
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: các người sẽ kết hôn chứ? Tôi hỏi thật đấy.
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: cậu nghĩ đi đâu thế, cô ấy muốn chơi tôi mang theo thôi.
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: nhưng không phải các người thân lắm sao?
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: rất thân cận, lại không có nghĩa là bọn tôi yêu nhau, tôi cùng cô ấy không có quan hệ như cậu nghĩ.
Nháy mắt Điểm Yên cảm thấy sắp giàu to rồi, mang chút chờ mong hỏi: “Như vậy cảm tình giữa chúng ta tốt chứ?”
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: cũng có thể nói như vậy.
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: (^-^) Thủy Tích chúng ta kết hôn đi.
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: tôi là nam a
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: (^-^) không quan hệ, dù sao cũng là nữ hào, cầu hôn với cậu cũng không có kỳ quái a.
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: hay là thôi đi, như vậy rất kỳ quái.
[Mật ngữ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: TT tôi muốn xem mặt cậu, mở wedcam đi.
[Mật ngữ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: -_-^ được rồi.
Điểm Yên được toại nguyện lấy được QQ Thủy Tích, hưng phấn chạy đi mở wedcam.
Xuất hiện vòng tròn màu đen, rốt cục thấy được bộ dáng Thủy Tích. Hiện ra nam nhân anh tuấn thành thục, mặt tuấn dật dáng thon dài, ngồi trước computer dáng cũng thẳng tắp. Vẫn biết là nhân yêu, cho nên nhìn Thủy tích như vậy khiến Điểm Yên cũng không có bài xích nào, ngược lại có điểm mừng thầm.
Bên kia Thủy Tích thấy Điểm Yên hé ra một bộ phong lưu tuấn tú, đầu tóc rối mù loạn thất bát tao ngồi trên cái băng, hơi thở thanh xuân cứ như muốn đập vào mặt, khí chất nam hài và nam nhân đan xen lẫn nhau như thế làm cho người ta hâm mộ.
Diệp Triều Thiên đóng wedcam, ngồi phịch xuống ghế thở dài.
Hắn đứng dậy đi qua đi lại trong phòng ngủ, có người đá hắn: “Quán thi a, tránh đường.”
“Đại Bàn Mập Mạp” Diệp Triều Thiên chuyển thân đem cằm dựa trên lưng ghế, “Cậu nói xem khi nhìn đến một người liền huyết khí dâng trào hạ thân nóng lên, đại biểu cho cái gì?”
“Động dục á…hắc, là cậu đi?” Đại Bàn Mập Mạp cười hề hề như kẻ trộm.
“Mẹ … cút…” Lỗ tai hắn đỏ lên chuyển người lại, “Cái gì mà là động dục, lão tử không phải cầm thú”.
Đại Bàn Mập Mạp vẻ mặt từng trải vuốt cằm: “Có hai lí do, một là cha mẹ sinh ra hắn có bộ dáng rất đẹp, hai là cậu thích cô ấy, cậu thấy cậu vì lí do nào mà động dục?
Diệp Triều Thiên trong đầu bỗng xuất hiện gương mặt anh tuấn của Thủy Tích, cảm giác bụng dưới căng thẳng, lắp bắp nói: “Liền, liền hai cái không sai biệt lắm.”
Đại Bàn Mập Mạp nhìn gương mặt phấn nộn của Diệp Triều Thiên phiếm hồng, trong lòng một trận an ủi, sờ sờ đầu hắn: “Oa nhi nhà mình rốt cuộc thông suốt…”
Diệp Triều Thiên đẩy tay hắn đi ra cửa, liếc hắn một cái: “Cậu tự cho mình là mẹ tôi sao…”
Tới cửa rồi hắn lại quay lại nói: “Ôi chao, mình đây nên làm cái gì bây giờ?”
“Nếu thích liền theo đuổi, lấy cái mặt của cậu muốn tiểu cô nương như thế nào cũng dễ như trở bàn tay.”
“Không, không phải tiểu cô nương…”
“Thiếu phụ sao? Hắc cậu được đấy, lần đầu thông suốt đến như thế làm tôi thật kính bạo.” Đại Bàn Mập Mạp như kẻ trộm cười cười đem Diệp Triều Thiên kéo đến mép giường ngồi xuống, “Này mỗi đối tượng riêng biệt phải có cách truy đuổi khác nhau, nếu là thiếu phụ thì cậu phải…”
“Được rồi, không phải thiếu phụ mà là đàn ông.” Diệp Triều Thiên đánh gãy lời hắn.
“Cái gì? Nam nhân?!” Đại Bàn Mập Mạp khiếp sợ ôm giường, “Đây là đồng tính luyến ái a…”
Diệp Triều Thiên một phen kéo áo hắn hung tợn nói: “Cậu dám kỳ thị đồng tính luyến ái!”
Đại Bàn Mập Mạp lập tức giơ hai tay tỏ vẻ trong sạch “Không phải ý này không phải ý này, đồng tính luyến ai tôi không có kinh nghiệm a, không biết góp ý như thế nào cho cậu…”
Diệp Triều Thiên buông Đại Bàn Mập Mạp ra buồn rầu cuối đầu nói: “Có phải hay không rất kỳ quái, tôi không biết như thế nào lại thích người ta.”
Đại Bàn Mập Mạp nhịn không được sờ sờ đầu hắn, cùng Diệp Triều Thiên chung phòng lâu như vậy mới biết hắn có người trong lòng, tuy rằng gia thế hai người ngang nhau nhưng vị thiếu gia này giống cái trạch nam luôn chui rúc trong phòng ngủ chơi game, phương diện tình cảm có chút trì độn, hoa hoa thảo thảo bên ngoài hắn cho là đống phiền toái lẫn kỳ quái. Hình như hắn bất hòa với gia đình, chưa có ai trong gia đình thăm hắn lần nào, ngày lễ ngày tết càng không trở về, tựa hồ xem cái phòng này là nơi ấm áp duy nhất của hắn. Tuy tính tình có chút vô lý nhưng tuyệt không kiêu căng, tùy hứng, Đại Bàn hắn cho tới bây giờ coi hắn như đệ đệ ruột thịt vậy.
“Không kỳ quái, cái gì tồn tại tức có cái lý của nó, hiện tại Brokeback lưu hành a…” Đại Bàn an ủi nói.
“Ác…” Diệp Triều Thiên vẫn là hữu khí vô lực.
Nhìn hắn mặt mày tinh xảo nhăn lại thành một nắm, Đại Bàn hắn rốt cuộc không nhịn được vỗ ngực: “Đồng tính thì đồng tính, ca ca cậu tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, giúp cậu thu phục nam nhân còn khôn dễ dàng sao.”
“Thật sự?” Diệp Triều Thiên có chút tỉnh táo, “Nhưng người ta không phải đồng tính thì làm sao?”
“Đồng tính hay không không trọng yếu, quan trọng là…người ta có thích cậu hay không. Cậu nói ca ca béo của cậu phong lưu là do các nàng yêu mến đến thiên kinh địa nghĩa đấy thôi, cô ấy không để ý tôi béo a. Cho nên, nếu người ta không thích cậu, cậu dù là nam hay nữ người ta cũng không thích cậu, nếu cậu không nói cho người ta biết, thì làm sao biết người ta có thích cậu hay không, cậu là nữ người ta chính là dị tính luyến, cậu là nam hắn là đồng tính luyến.”
Đại Bàn mập mạp quan tâm an ủi không khỏi khoe khoang chính mình, lại hù Diệp Triều Thiên một phen mở rộng tầm mắt, “Kia như thế nào làm cho anh ấy thích tôi?”
“Cậu nói với tôi người đó là ai cái đã mới đưa ra chủ ý tốt, tôi có quen người đó không?
“Huynh không biết đâu, tôi quen người đó trong trò chơi”
“Tình yêu qua mạng?! Tiểu Thiên cậu thật ngày càng tiến bộ, đủ dọa trái tim nhỏ bé của Béo ca ca tôi a…”
“Thí, lớn hơn có hai tuổi mà làm dáng, huynh giúp hay không giúp—-“
“Giúp a, nhưng mạng rất ảo, bước đầu tiên cậu phải biết rõ người đó, về sau thì càng thuận lợi, tiểu nam sinh cùng tiểu nữ sinh giống nhau, chỉ cần hứa hẹn mãi mãi bên nhau là ổn thôi.”
“Nhưng người đó không phải tiểu nam sinh, đã đi làm…”
“Cái gì?!” Đại Bàn rống to, “Càng ngày càng kích thích, cậu thích nam nhân lại còn là một lão nam nhân…”
“Huynh mới là cái lão nam nhâm, cả nhà huynh đều là lão nam nhân!” Diệp Triều Thiên không hài lòng người khác nói Thủy Tích như thế, Đại Bàn nhanh miệng sửa lại: “Được được, cậu đừng sinh khí, là tôi nói sai. Này không phải rất khó khăn đi, tôi phải tra tư liệu trước…”
Đại Bàn buồn rầu nghĩ, nương a, lão tử cho tới bây giờ chưa truy ai là cái lão nam nhân a như thế nào giúp cậu.
“Vậy huynh hảo hảo tra, tôi chờ tin tốt của huynh…”
Diệp Triều Thiên cao hứng đến hai má đỏ bừng, mập mạp này liều thôi, lão tử lên núi đao xuống biển lửa nhất định cũng muốn giúp ngươi thu phục cái lão nam nhân kia.
Môn Quan Nhạn Bắc
(Dự là có đánh nhau nên ta báo quan trước)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.