Võng Du Chi Thủy Hỏa Giao Dung

Chương 29: Sáng sớm chính là “cua đồng”




Nhờ hệ thống quy tắc trong cảnh giới Hàn Diệp được dưỡng thành ông cụ non, hễ buổi sáng đúng 7 giờ tỉnh liền quy quy củ củ rời giường, bên cạnh còn có một người hoàn toàn trái ngược vẻ mặt thống khổ đang ngủ say. Cả đêm dục hỏa đốt người, nếu không an phận sẽ bị Hàn Diệp đuổi ra khỏi cửa, vì tương lai phía trước, hắn chỉ có thể nhẫn nại. Lăn qua lộn lại khó khăn lắm mới ngủ được, nằm mộng cũng bị tra tấn. Hắn thấy màn hình phía trước mình cùng anh luyện cấp, đột nhiên Thủy Tích biến thành người thật mặc cảnh phục xuất hiện bên trong màn hình, dọa hắn nhảy dựng lên, chạy nhanh hỏi anh có bị làm sao không, kết quả anh đối hắn mỉm cười, hai má đỏ ửng một cách không bình thường, đưa tay chậm rãi cởi nút cảnh phục, một nút, hai nút, ba nút…Hắn đứng một bên nước miếng bắt đầu chảy, anh như thế nào cố tình làm vậy a ~ làm cho hắn nhìn được mà không sờ được, tra tấn quá a ~
Hàn Diệp để ý Diệp Triều Thiên đang ngủ sao lại cau mày, nghĩ đến buổi tối hắn vì bồi mình mà ngủ không ngon, vì thế tốt bụng kéo hắn ra nằm chính giữa, bị người động Diệp Triều Thiên tỉnh dậy thoát khỏi một hồi mộng xuân.
“Buổi sáng?” Hắn nửa tỉnh nửa mơ hỏi.
Anh ôn nhu vỗ vỗ hắn: “Còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Cả đêm bị đủ loại dày vò Diệp Triều Thiên bỗng nhìn thấy anh tỏ ra ôn nhu như vậy, còn hướng hắn tươi cười thật thoải mái, hắn lắc lắc đầu ngủ tiếp, mơ thấy mình đang mắng mập mạp dùng phim cấp 3 đầu độc hắn, nếu không thấy mấy cuộn phim này mình sẽ không có những suy nghĩ *** tà muốn áp dụng lên người Hàn Diệp.
Thấy Diệp Triều Thiên ngủ đến thư thư thái thái, Hàn Diệp thay một bộ quần tây, áo sơ mi xuất môn mua bữa sáng. Anh là khách quen của quán phía dưới lầu, bác gái chủ quán thấy anh từ xa liền nhiệt tình đón tiếp: “Tiểu Hàn, đến đến, còn chỗ này.”
“Thất Thẩm, hôm nay không ăn ở đây, trong nhà cháu có khách.”
“Ha hả, để thẩm đóng gói cho cháu.” Thất Thẩm nhanh nhẹn ấn Hàn Diệp ngồi xuống, chạy đi lấy vài cái bánh bao bánh mì gói lại cùng với hai chén sữa đậu nành, thời điểm đưa cho anh bà đột nhiên thần bí cười hề hề nhỏ giọng hỏi: “Vị kia hẳn là bạn gái đi?”
Nếu trong trò chơi, Hàn Diệp nhất định sẽ phát cho đối phương một icon toát mồ hôi, đáng tiếc đây là đời thực, cho nên anh bất đắc dĩ nói: “Không phải.”
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, Thất Thẩm cũng không truy hỏi nữa mà cười đến bát quái, nguyên lai chưa xác định quan hệ nên phải chiếu cố tốt một chút đây mà.
Anh đem bữa sáng đặt lên bàn, nhìn nhìn thoạt có điểm keo kiệt, vì thế đi xuống phòng bếp lấy cái trứng chần qua nước sôi.
“Thơm quá.”
Hàn Diệp quay đầu, Diệp Triều Thiên đang tựa vào cửa vẻ mặt hưởng thụ nhìn chằm chằm quả trứng (zet: không hiểu luộc trứng thì có cái gì thơm ta =’=). Hắn ngừi có mùi khói dầu liền đi vào bếp xem thử, liền nhìn thấy cảnh anh đang đắm chìm dưới tia nắng nhẹ dịu của buổi sáng, vẻ mặt nghiêm túc của anh nấu bữa sáng, tuy chỉ là việc nhỏ nhoi trong nháy mắt cũng đủ làm hắn cảm động không thôi, tựa hồ không khí trôi nổi một thứ gì đó khác lạ. Mập mạp chết tiệt, hắn nhớ tới mập mạp nói giống như là…vì thế giây phút cảm thán tan thành mây khói, Diệp Triều Thiên lại muốn nghĩ sai lệch, đây là đối tượng mình muốn thú làm vợ, vợ mình tự làm bữa sáng cho mình ăn, hắc hắc, Diệp Triều Thiên tự biên tự diễn cười y chang thằng ngốc.
“Này cầm lấy.” Hàn Diệp nói xong đem chén dĩa dúi vào tay Diệp Triều Thiên. “Nhanh ra đây, ăn mau không thôi đồ ăn sẽ nguội.”
“Như thế nào chỉ có một?” Diệp Triều Thiên kinh ngạc.
“Anh không ăn trứng.” Hàn Diệp vượt lên trước ngồi vào bàn bắt đầu gặm bánh mì.
“A?” Diệp Triều Thiên ngây ngẩn người, trong đầu hiện lên chuyện xưa cảnh học sinh tiểu học lúc viết văn miêu tả người mẹ thường hay đem món ngon cho đứa nhỏ.
“Thủy Tích, không, là Hàn Diệp, anh có phải hay không sống rất khó khăn?” Hắn cảm nhận được Hàn Diệp không muốn người ta biết một mặt này của anh, tay Diệp Triều Thiên bưng chén dĩa hơi run rẩy, vợ mình khẳng định kinh tế có vấn đề, trong lúc túng quẩn còn nhường đồ ăn cho mình, quá cảm động.
Hàn Diệp phụt một cái, gõ đầu Diệp Triều Thiên cười nói: “Nghĩ lung tung cái gì a, anh chỉ là không thích mùi vị của mấy quả trứng.”
“Ách…” Diệp Triều Thiên đỏ mặt ngồi xuống mới bắt đầu ăn, trong lòng ê ẩm, tru lên quá mất mặt.
Hai ba cái Hàn Diệp giải quyết xong bữa sáng, tranh thủ vào buồng vệ sinh giặt quần áo, anh có thói quen đem đồ ngủ tối qua sáng nay giặt sạch, nam nhân vốn không cần nhiều, đồ đi làm chà xát vài ba cái là tốt rồi, bất đồng thường ngày chính là hôm nay có thêm quần áo của Diệp Triều Thiên, Hàn Diệp có điểm trì độn không hỏi qua đương sự trực tiếp đem quần áo cả hai giặt sạch.
Chờ Diệp Triều Thiên ăn xong lúc tìm đến, nhìn thấy anh đang vò vò áo tay áo sơ mi, ống quần được anh săn lên đến đầu gối, động tác mạnh mẽ thuần thục.
“Giặt đồ?”
“Ừm, tắm rồi đi làm.”
“Thực đảm đang, ách, chịu khó…” Nguy hiểm thật, đầu lưỡi đảo quanh đem lời sắp nói nuốt vào bụng.
“Độc thân, không làm thì ai làm.” Anh không để ý trả lời.
Đột nhiên phát hiện có một khối vải thập phần quen mắt, Diệp Triều Thiên không dám tin hỏi: “Hàn Diệp, cái kia?”
“Sao?” Hàn Diệp nhìn quần áo bị anh nhu thành một đoàn, là không rửa sao?
Diệp Triều Thiên tiếp tục mặt đỏ hồng khều khều một khối vải màu đen chạy ra buồng vệ sinh, biên trốn biên nhượng: “Này chính mình tắm thì tốt rồi.”
Hàn Diệp sửng sốt, trong chốc lát lắc đầu cười: “Đều là nam nhân thẹn thùng cái gì.”
Có lẽ mấy anh ý ăn trứng này…
******
Lúc sử dụng phù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.