Võng Du Chi Thủy Hỏa Giao Dung

Chương 10:




“Ngô…” Lạc Thành (tên bạn mập =.=) mệt mỏi mở mắt, ánh mặt trời từ khung cửa sổ tiến vào, hắn chưa kịp thích ứng một tay che mắt, một tay xốc chăn lên chuẩn bị rời giường.
Đáng tiếc hai chân quang lõa đều bị người gắt gao quấn chặt không thể nhúc nhích, theo hoạt động của hắn, khuôn mặt yêu tà tuấn mỹ từ trong chăn dần lộ ra, chậm rãi mở mắt, cười tủm tỉm chào hỏi: “Sớm a, bảo bối.”
Đối với bức tranh mỹ nam khêu gợi này, Lạc Thành bất vi sở động, thô lỗ đập Hạ Hữu một cái, “Bỏ chân ra, tôi muốn rời giường.”
“Như vậy sao?” Hạ Hữu hoang mang hỏi, hai chân ngược lại cọ xát đùi non đối phương.
Lạc Thành rùng mình một cái, một cước đá văng hắn ra, “Anh trong đầu không thể đứng đắn một chút sao.”
Nửa người dưới bị bảo bối vô tình đá văng ra, Hạ Hữu toàn bộ thân mình đều nằm úp sấp đè lên người Lạc Thành, bất mãn cắn cắn chóp mũi hắn, nói: “Không thể, tôi mà đứng đắn thì ai tới thỏa mãn em?”
Lạc Thành cho cái xem thường, lười khinh bỉ cái đồ tiểu nhân hạ lưu. “Đúng vậy, đều là lỗi của tôi. Phiền anh tránh ra, hôm nay tôi phải đi phỏng vấn.”
“Em xác định dùng loại trạng thái này đi phỏng vấn?”
“Ngô… Nếu anh không phiền… Kính nhờ, đi ra ngoài cho tôi.” Hỗn đản chết tiệt, cư nhiên thừa dịp hắn không chú ý liền tách hai chân hắn ra đem JJ đỉnh vào, cho dù đã bị yêu thương nhiều lần, cảm giác không khỏe bị dị vật xâm lấn làm hắn căng thẳng co mũi chân.
“Nhưng mà bên trong bảo bối thật thoải mái, tôi tuyệt không muốn rút ra.” Một bên nói lời hạ lưu, một bên đâm vào càng sâu: “Xem, thân thể em cũng thực thích tôi đó.”
“Dựa vào, anh ít được một tấc lại tiến một thước đi… Ngô… Tôi thật sự muốn đi phỏng vấn, tránh ra cho tôi, a…” Nói còn chưa nói xong, nơi sưng đỏ lại bị cái kẻ xấu xa đáng giận kia ‘cắn’, làm hắn không thể khống chế mà run rẩy hẳn lên.
Một bên mút nún vú Lạc Thành, một bên trả lời: “Đừng đi, tôi sẽ nuôi em.”
Lạc Thành phẫn hận giãy dụa: “Đừng coi tôi như nữ nhân.”
Hạ Hữu ngăn hai tay quẫy động của hắn lại, nâng thân ngậm lấy bờ môi đối phương, dùng thanh âm ngọt đến chảy nước, nói: “Đương nhiên sẽ không, em là vợ tương lại của tôi a.”
“Đúng vậy, phải không?” Lạc Thành khuôn mặt trắng nõn nổi lên một mạt ửng đỏ, lực giãy dụa cũng nhỏ dần, Hạ Hữu nhân cơ hội này đem mập mạp đáng thương một lần nữa ăn kiền mạt tịnh, đến khi mặt trời lên cao mới dừng lại, mà lúc này mập mạp đã muốn hai mắt đẫm lệ mông lung, cả người xụi lơ.
Phỏng vấn đương nhiên là không đi, Lạc Thành một bên xoa thắt lưng vì lao lực vất vả quá độ mà đau nhức muốn chết, một bên tiếp tục sơ lược lý lịch trên mạng. Khi… tỉnh lại Hạ Hữu đã không thấy tăm hơi bóng dáng, rõ ràng hắn đều có công việc lại không muốn mình kiếm việc, đây là cái đạo lý gì, tính cả lần này thì đã là lần thứ ba bị hắn phá hỏng phỏng vấn.
Thật sự là bá đạo lại hạ lưu, một kẻ thừa dịp hắn uống rượu ăn luôn hắn, sau lại tử triền lạn đánh, còn thật sự nói ra lời thích, hắn liền biết mình hết thuốc chữa. Thích a… Một chữ vô cùng đơn giản cũng là tử huyệt của Lạc Thành.
Cha mẹ mất sớm khiến hắn hiểu rõ nhân tình ấm lạnh, mà thời trung học bệnh nặng làm cho hắn trở nên phì như heo, nghe bạn bè trêu đùa nói ‘mập mạp cậu béo như vậy cũng có người thích a’, hắn rõ ràng cười trả lời ‘tôi tuy rằng ngoại hình không bắt mắt, nhưng nội tâm lại rất đẹp a’, sau đó cùng bọn họ cười thành một đoàn, nhưng trong lòng vẫn sẽ ẩn ẩn đau. Đợi khi gầy đi, tựa hồ rốt cục có tư cách thích người, chỉ là lúc sinh bệnh dưỡng thành tính cách luôn làm cho nữ sinh cảm thấy bất an, thật vất vả mới quen một người bạn gái, sau một học kỳ ngọt ngào, nữ sinh vẻ mặt thanh thuần nói với hắn: “Thực xin lỗi, mập mạp, kỳ thật người em thích chính là Lưu Đông cùng phòng anh.”
“Nhưng, nhưng là thời điểm anh tỏ tình em đáp ứng rồi a…”
“Em, em chỉ là muốn tiếp cận anh ấy mới đáp ứng anh, thực xin lỗi.”
Nguyên lai lời đồn đãi, lời bạn bè lúc đó trêu đùa đều là sự thật, mọi người kỳ thật đã sớm biết, chỉ riêng hắn chưa bao giờ suy nghĩ mà thôi, rõ ràng đã biết kết quả, hắn vẫn dùng tiếng nói khô khốc không giống chính mình, hỏi: “Em có từng thích anh không?”
“Mập mạp, anh tốt lắm, thật sự, anh là người tốt nhất em gặp.”
“Người tốt sao, thực đả thương người a. Hai người hiện tại cùng một chỗ?”
“Ừ, mập mạp em…”
“Được rồi, anh cũng biết. Hảo hảo cùng cậu ấy đi, bất quá trái tim yếu đuối của anh thật sự tổn thương a, hai người phải mời anh ăn cơm mới được.” Chẳng hề để ý cười cười, rộng lượng lại tự nhiên như vậy là mập mạp trong mắt bọn họ.
Nữ sinh cũng thở một hơi, ôn nhu trả lời: “Nhất định rồi, em đều bảo nói với anh sớm một chút, Lưu Đông lại sợ anh sinh khí, bất quá mập mạp anh tốt như vậy làm sao có thể sinh khí đâu?”
“Thôi vậy, tiểu tử này, bất quá cậu thảm, tôi chính là phát thệ, chỉ cần ai thích người của tôi, tôi sẽ đối hắn tốt lắm tốt lắm tốt lắm, tốt cả đời, không ngờ cậu có phúc khí này.” Thời điểm nói chuyện hắn cười mị mắt, che dấu ưu thương bên trong.
Bàn về việc rời ký túc xá lại thuận lý thành chương, hắn thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt trốn tránh xấu hổ của bạn cùng phòng, vừa lúc kẻ có tiền là Diệp Triều Thiên tìm bạn thuê phòng đôi, hắn thật vất vả mới kéo được quan hệ chuyển vào, nói đùa sao, nhà ở điều kiện tốt như vậy, hơn nữa người ta trả phí dụng điện nước, cho dù không thất tình hắn cũng sẽ không buông tha đâu. Bất quá, thằng nhóc này tính tình có chút khiếm khuyết, nhưng là người đơn thuần chính trực, thật sự là đồng bọn chữa thương thật tốt.
Về phần sau này, thời điểm nói ra lời thổ lộ với Hạ Hữu, cái kẻ vẫn luôn trêu cợt chính mình, biết rõ lời nói của hoa hoa công tử không thể tin, mập mạp lại không chút do dự tiếp nhận rồi. Hạ Hữu tất nhiên là cao hứng ôm mỹ nhân về, lại không biết mập mạp bị hắn cường ép đi ở chung trong lòng vẫn đang đang không ngừng tranh đấu: “Mập mạp, ngươi không thể như vậy, Hạ Hữu tuy rằng không quá đứng đắn, bất quá có người thích là không sai, như thế nào có thể chọn tam lấy tứ. Lòng tham đúng là không đáy.”
Ở chung cũng được hai tháng, ưu điểm của Hạ Hữu không phát hiện thêm được cái nào, khuyết điểm lại một đống lớn, bá đạo hạ lưu cuồng xx, không cho hắn đi kiếm việc, mỗi lần đến sẽ đem hắn áp lên giường một hồi, nghĩ như vậy, càng ngày càng cảm thấy Hạ Hữu coi mình thành nữ nhân…
Lạc Thành rùng mình một cái, mẹ nó, nếu hắn coi lão tử thành nữ nhân, hắn liền… Ân, đến lúc đó tính sau. Không có biện pháp, ai kêu hắn thích mình như vậy, đành phải tha thứ hắn.
Bất quá phát hiện mình càng ngày càng giống bà chủ gia đình, thời điểm nấu cơm tự nhiên không quên toái toái niệm, trách cứ Hạ Hữu không nên phá hư phỏng vấn của hắn, hại hắn hiện tại mỗi ngày đều chỉ có thể ngồi chồm hổm ở nhà.
Hạ Hữu chỉ biết cười đến kiêu ngạo hôn nhẹ lỗ tai hắn, “Như vậy cũng tốt mà, làm lão bà của tôi.”
Lạc Thành trả lời vĩnh viễn ngắn gọn rõ ràng: “Phi.”
Sự tình tựa hồ ngay cả một cái giảm xóc đều không có, trực tiếp từ một bên cực đoan đến người cực đoan, một khắc trước còn cùng hắn ngọt ngào mật mật thương lượng ra bờ biển chơi vài ngày, một khắc sau chính là một tuần không gặp người. Cũng không tái ngọt ngào, mà biến thành Hạ Hữu đơn phương phát tiết, Lạc Thành bị lộng đau đớn, cũng sẽ mắng hắn, Hạ Hữu lại lạnh mặt mặc quần áo, nói: “Nhìn đến cậu tôi liền tâm phù khí táo, đôi bên nên cho nhau thời gian bình tĩnh một chút.”
Lạc Thành một mình nằm trên giường vuốt ngực an ủi bản thân: “Lá gan càng lúc càng lớn, cũng chỉ có tôi đây mới đủ tốt để có thể tha thứ anh. Ngày mai sẽ không làm bữa sáng cho anh nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.