Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 17: Sự thật tàn khốc




Bạch Văn cảm thấy bản thân thật sự bị khinh bỉ, cậu bắt đầu cố gắng bước lên con đường thăng cấp gian khổ, tranh thủ không lãng phí một giây một phút nào.
Bởi vì quyết tâm tiết kiệm thời gian, cho nên nghe thấy có người bước vào phòng, Bạch Văn ngay cả quay người liếc mắt cũng keo kiệt, bởi chỉ liếc một cái thôi cũng tốn những 0.5 giây rồi đó! Cậu chỉ mở miệng hỏi: “Anh họ về rồi hả?”
“Ừ.” Trả lời cậu chính là Hạ Vũ.
Bạch Văn vẫn không quay đầu lại, nhưng lại nhõng nhẽo: “Anh họ, mang em thăng cấp đi.”
Chu Tiếu Đông không nói gì, bởi vì lúc này cậu có chút không tập trung.
Bạch Văn lại hỏi lần nữa, Chu Tiếu Đông vẫn không nói gì, Ngụy Vũ Thông lên tiếng trả lời: “Ngày mai nói sau đi!”
Bạch Văn rốt cuộc phát hiện có biến, quay đầu nhìn hai người, sờ cằm, dùng vẻ mặt thế ngoại cao nhân nhìn chằm chằm bọn họ, một lúc sau mới chậc chậc lắc đầu thở dài nói: “Trễ như vậy mới về, chắc chắn các anh đi làm chuyện xấu gì rồi?”
Thư viện trường tám giờ ba mươi phút tối đã đóng cửa, lúc Bạch Văn và Hạ Vũ đi ra ngoài, đã sắp đến giờ đóng cửa.
Khi đó, Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông ở cùng một chỗ, đoán chừng là thật sự đi ăn cơm, nhưng thời gian ăn cơm có phải hơi dài quá rồi không, hiện tại rõ ràng đã đến giờ tắt đèn rồi.
Mấy chữ làm chuyện xấu, chui thẳng vào lỗ tai Chu Tiếu Đông, mặt cậu không nhịn được mà đỏ lên.
Miệng Bạch Văn há to thành chữ O, xua tay cười hiểu rõ: “Anh họ, anh không cần xấu hổ. Chúng ta đều là người trưởng thành, làm chuyện xấu chẳng qua chỉ là cầm tay, hôn nhẹ, thuê phòng ngủ…”
“Ngủ cái đầu em ấy!” Chu Tiếu Đông nổi xung lên, mỗi tội gương mặt đỏ như gấc đã ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả tạo ra.
Bạch Văn chẳng để ý mấy, ha ha cười nói: “Thì ra đã nắm tay rồi, hôn rồi, chỉ thiếu mỗi bước thuê phòng làm chuyện xấu thôi.”
Ngụy Vũ Thông xoa nhẹ đầu Chu Tiếu Đông, nhíu mày nói: “Liên quan gì em.”
Chu Tiếu Đông vung tay lên, đẩy Ngụy Vũ Thông ra, sau đó mắt không thấy tâm không phiền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
“Ố… anh rể họ, sau khi xác định chỗ đứng của mình xong, giọng điệu nói chuyện cũng khác đi nha.” Bạch Văn chua loét móc mỉa.
Ngụy Vũ Thông cười cười không ý kiến.
Bạch Văn thở dài, “Người thất tình này đau lòng quá đi!”
“Em thất tình sao?”
“… Sao em lại có cảm giác anh đang cười nhỉ?” Bạch Văn buồn bực nhìn Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông thật sự cười to lên.
Bạch Văn lại thở dài: “Mấy kẻ đang yêu ấy mà, chỉ số thông minh quả thật giảm ghê gớm!”
“Em hâm mộ hả?” Ngụy Vũ Thông hỏi ngược lại.
Lời này đâm thẳng vào lòng Bạch Văn, nhớ lại biểu hiện hôm nay của Lộ Nam Minh, trái tim cậu lại rỉ máu!
Dự cảm của Bạch Văn quả nhiên rất chính xác.
Từ đó về sau, mặc kệ cậu tìm mọi cách sắp đặt gặp gỡ tình cờ thế nào, cũng chẳng nói với Lộ Nam Minh được mấy câu. May là trên mạng còn có thể trao đổi, nếu không Bạch Văn chắc chắn sẽ chẳng để ý gì nữa mà chạy thẳng đến chỗ hắn hiến thân rồi!
“Haizz!” Bạch Văn lại thở dài một tiếng.
Chu Tiếu Đông nói: “Lần thứ 24 rồi!”
Bạch Văn chống cằm, cậu miệt mài bấm chụp màn hình, đây đều là đoạn chat giữa cậu và Lộ Nam Minh, còn có ảnh chụp Lộ Nam Minh, có tấm cười, có tấm đứng…
“Haizz!”
Chu Tiếu Đông không nhịn được nữa rống lên, “Lần thứ 25, chưa đến nửa tiếng, em thở dài 25 lần!”
Bạch Văn buồn bã nói: “Người đang yêu đương ngọt ngào làm sao hiểu được đau buồn của kẻ thất tình chứ.”
“Em thất tình cái beep ấy, phải yêu đương rồi thì mới có thất tình chứ. Lộ Nam Minh sẽ thích em sao, trừ phi trời có mưa hồng!” Chu Tiếu Đông nói chẳng nể nang gì, kể từ khi thấy ảnh chụp của Lộ Nam Minh trong máy tính Bạch Văn, sau khi biết được thằng nhóc này thầm mến Lộ Nam Minh, Chu Tiếu Đông vẫn luôn thể hiện thái độ lồi lõm này.
Bạch Văn điên cuồng chọt con chuột, cũng rất giận nói: “Anh là anh họ của em!” Mặc dù cậu chưa từng muốn nhận lời chúc phúc của ai cả, nhưng cậu vẫn không muốn có người sẽ nói như thế.
“Cũng bởi vì anh là anh họ em, mới nói thật với em như vậy, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe!” Chu Tiếu Đông bùi ngùi, nghĩ đến biểu hiện của Bạch Văn mấy hôm nay, trong lòng mềm nhũn, lại thấm thía khuyên can: “Hơn nữa, đám con gái thầm mến cậu ta có thể xếp hàng dài từ đây đến cửa lớp học, em cần gì phải đi tranh giành chứ?”
Ngay cả khi có điều kì diệu xuất hiện, Lộ Nam Minh thật sự thích Bạch Văn, nhưng mình vẫn lo thằng nhóc này sẽ chết chìm trong đống nước bọt của đám con gái kia mất thôi.
Bạch Văn cãi bướng: “Em thích.”
Chu Tiếu Đông bất đắc dĩ nâng trán: “Rốt cuộc em thích cậu ta vì cái gì?” Đối với chuyện này Chu Tiếu Đông vẫn rất nghi ngờ, căn bản cậu không hiểu sao lại có nhiều con thiêu thân đi thích Lộ Nam Minh đến thế. Không phải chỉ đẹp trai một chút, giọng nói dễ nghe một chút, thông minh một chút, thành tích học tập tốt chút thôi sao… Trừ những điểm này ra, nhân phẩm người này thế nào, ai biết rõ được chứ?
Bạch Văn nhìn trần nhà, vẻ mặt mê trai: “Anh ấy đẹp trai nè!”
Chu Tiếu Đông làm động tác nôn mửa, “Buồn nôn quá!”
Bạch Văn khẽ liếc mắt qua, “Có rồi?”
“…”
Bạch Văn bám riết không tha, “Hai anh còn chưa làm đúng không?”
Chu Tiếu Đông thiếu chút nữa không thở nổi, đột nhiên cậu cảm thấy Lộ Nam Minh làm Bạch Văn đau khổ cũng có chút đáng yêu, ít nhất nhờ Lộ Nam Minh, cậu gỡ được chút từ thằng quỷ kia.
“A, đúng rồi!” Bạch Văn chợt nhớ ra nói: “Anh họ, lần trước đưa sách cho anh, anh đọc thế nào rồi? Có thích manga không? Hay CD?”
“… Không cần!” Nói đến cái này, Chu Tiếu Đông liền có chút đứng không vững. Chu Tiếu Đông sống hai mươi mấy năm trên đời, cậu chưa bao giờ hoài nghi chỉ số thông minh của mình, nhưng hiện tại có chút chút.
Không hiểu rõ mọi chuyện về đồng tính, liền vội vàng đi hỏi.
Từng gặp qua đứa ngốc, nhưng chưa từng thấy ai ngu như vậy.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng miêu tả trên sách, cậu có xúc động muốn lôi Doreamon từ trong TV ra, bảo nó đưa cho một cái máy thời gian.
“Ồ, vậy được rồi, em vào game đây.”
Hiện tại ngay cả ý định chụp chết Bạch Văn cũng đã xuất hiện trong đầu Chu Tiếu Đông rồi.
Bạch Văn khẽ ngâm nga một bài hát rồi login vào trò chơi, vẻ mặt đau khổ buồn bực lúc nãy hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bạch Văn vừa online, trước đi mở danh sách bạn tốt lên.
Còn chưa đến một phút đồng hồ, tên Lộ Hồng Trần sáng lên.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Thật khéo nè, em cũng vừa onl.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
Kể từ khi thật sự trải nghiệm kỹ thuật dính người của Nhiễu Chỉ Nhu, Lộ Hồng Trần đã có kinh nghiệm, hắn cũng không làm lơ tin nhắn của Bạch Văn nữa.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Vừa rồi mới nghe xong một bài hát hay lắm.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Tên là “Hôm nay em muốn gả cho anh”, đại nhân biết không?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Không biết.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Nếu không lên YY đi em hát cho anh nghe?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Không cần.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: O(n_n)O~ Anh cũng có thể hát cho em nghe, nghe nói anh hát rất hay.
Bạch Văn vốn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng hiện tại có chút chờ mong.
Lộ Nam Minh rất nổi tiếng trong trường, không chỉ vì hắn đẹp trai, còn bởi vì hắn hát rất hay, hơn nữa trưởng phòng phát thanh là bạn thân của hắn, thường xuyên làm MC trong các tiết mục phát thanh. Cho nên, không được ở bên cạnh người, Bạch Văn thường lượn lờ xung quanh trường học.
Không nhìn thấy người, nghe giọng thôi cũng được rồi.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, mỗi lần đều vang vọng khắp trường.
Bạch Văn luôn tự hào vì điều này, lại cũng vì thế mà ghen tị.
Nếu như giọng nói đó chỉ thì thầm vào lỗ tai cậu thì thích biết bao, nếu đó là lời tâm tình thì càng tốt!
Ảo tưởng càng đẹp, thực tế càng tàn khốc.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Người ta lừa cô đó.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Em cực kì tin tưởng đôi mắt và lỗ tai của mình, anh yêu ơi~ anh cho em cơ hội chứng minh năng lực của mình đi!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Người có năng lực, càng thích tự mình chứng minh.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi, anh không muốn giúp em một tay sao?/(ToT)/~~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cô gọi bậy anh yêu như thế, chồng cô không ghen hả?
Bạch Văn lập tức muốn hét lên: Chồng em chính là anh!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh là đặc biệt ~(@^_^@)~
Sau khi gửi những lời này, Lộ Hồng Trần bên kia vẫn không trả lời.
Bạch Văn chủ động gửi tin mật qua, nhưng cũng đồng thời hét to lên buồn bực.
Trong quá trình chờ đợi, Bạch Văn nhàm chán gõ mặt bàn, bắt đầu suy nghĩ miên man, sẽ không phải dọa anh ấy sợ rồi chứ?
Trên mạng thôi mà, chắc không đến mức đó chứ?
Nhưng lần sau nên bình tĩnh chút, đừng nhiệt tình thiêu đốt quá mãnh liệt, dọa người ta sợ chạy mất dép lại không làm được gì nữa, giống như bây giờ, haizz! Rõ ràng cậu có thể đến gần Lộ Nam Minh, sau đó từng chút thực hiện kế hoạch quyến rũ của mình.
Giống như Ngụy Vũ Thông đối với anh họ nhà mình ấy, im lặng yêu thương, sau đó bằng một hành động bắt gọn trái tim anh họ.
Đáng tiếc, cậu không làm được.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(ToT)/~~ đại nhân, anh mà không xuất hiện nữa, em lại phải đi báo cảnh sát thôi.
Cái gì gọi là báo cảnh sát, chính là dùng loa, trước bàn dân thiên hạ réo gọi thần tượng của mình.
Lời này vừa nói, không đầy một phút, Lộ Hồng Trần liền gửi tin nhắn đến.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: … Nên vào đội rồi.
END 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.