Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 18: Khó phai




Bạch Văn gửi cho Lộ Hồng Trần một icon gào khóc, sau đó nhanh chóng vào đội.
Vẫn là tổ đội mấy người quen cũ.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Nhu Nhu, anh gửi tin mật cho em mà em không thấy hả?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: -_-||| chưa kịp nhìn.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: -_-!
Bạch Văn nói câu này là thật, cậu chỉ quan tâm đến Lộ Hồng Trần bên kia, nào có tâm trạng để ý mấy thứ tin tức linh tinh khác chứ.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Còn chưa vào phó bản sao?
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Nhu Nhu, đây là lần đầu em đi PS đúng không?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Ừ.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Chút nữa cẩn thận nhé.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Nhìn thấy cái gì, gặp phải cái gì, cũng đừng hốt hoảng nha /(ToT)/~~
Bạch Văn đột nhiên không hiểu gì, mãi đến khi rồng rắn nhau vào phó bản rồi, bị rơi thẳng vào trong nước rồi, nhìn thấy bọt nước văng khắp nơi rồi, mình thì bị ướt như chuột lột rồi, cậu mới kinh ngạc.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tại sao tại sao? Bug? Hay là ngày tận thế rồi?
Đám người Hoa Nguyệt Dạ lần lượt trườn từ trong nước ra, xem ra đã thành thói quen rồi.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Há há, không cần khoa trương ngày tận thế đâu, chỉ là bị trò chơi mẹ nó đùa giỡn ấy mà.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: (^o^)/~ mẹ nó trò chơi.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Khụ khụ, Quýt, ở trước mặt bé gái, xin chú ý dùng từ! Nhu Nhu, mẹ nó trò chơi là chỉ những người chế tác trò chơi.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Ồ~~~~~~~~~~~~~
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Chính là mẹ nó thôi mà!
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: -_-||| Heo Bay, Quýt, mấy cậu đừng dạy hư Nhu Nhu.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Anh đại, bọn tui oan quá!
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Bớt nhảm đi.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Anh đại, đừng có trọng sắc khinh anh em vậy chứ.
Bạch Văn không tiếp tục đùa giỡn với nhóm kia nữa, mà gửi biểu tượng khóc lớn đến vị vú em im re nãy giờ.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: /(ToT)/~~ Em bị sàm sỡ kìa!
Trước khi nhận được tin mật, Lộ Nam Minh vốn định cho nhân vật đứng lên, nhưng nhìn thấy những lời của Bạch Văn, hắn quên luôn ý định đó, cảm thấy ngồi vẫn an toàn hơn nhiều.
Ít nhất sẽ không bị giọng điệu thần kì của đối phương làm hoảng sợ quá độ mà ngã tiếp lần nữa, đau mông mình ra.
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: …
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Mẹ nó trò chơi thật là biến thái, lại dám làm ướt quần áo của em, hu hu, bọn họ nhất định hi vọng em sẽ cởi quần áo ướt ra, sau đó mấy người đó mượn cơ hội thế này thế nọ…
Lộ Nam Minh ngồi trước máy tính, khóe miệng hơi run rẩy.
Thời gian biết Nhiễu Chỉ Nhu không dài không ngắn, Lộ Hồng Trần vẫn cảm thấy cô ấy là một cô gái thật thần kì.
Sự thần kì của cô ấy không phải vì cô ấy trâu bò thế nào, mà là thần kì trong phong cách và suy nghĩ, rõ ràng toàn làm mấy chuyện mê trai, giả nai nhưng lại không khiến người khác ghét được.
Lộ Nam Minh không phải cực kì ghét Nhiễu Chỉ Nhu, nếu không thì hắn đã có ti tỉ biện pháp để nhân vật này biến mất trước mắt mình.
Đơn giản nhất là rút điện tắt máy.
Lộ Nam Minh cũng cảm thấy đầu óc kẻ thiết kế phó bản này có chút vấn đề, thậm chí cũng rất ghét thiết kế này, nhưng thấy những lời Nhiễu Chỉ Nhu nói, đột nhiên hắn lại cảm thấy thông cảm cho người thiết kế kia.
Bây giờ Lộ Nam Minh không hiểu sao người thiết kế lại phải tốn nhiều nơ-ron như thế, để đi sàm sỡ chính nhân vật do mình thiết kế. Hơn nữa, cởi quần áo trong trò chơi, bạn cố gắng cởi thế nào, cuối cùng vẫn che được ba điểm quan trọng nhất.
Cách một màn hình máy tính, cách một lớp quần áo thì làm sao có thể sàm sỡ được chứ?
Lộ Nam Minh thử đặt mình vào suy nghĩ của Nhiễu Chỉ Nhu để ngẫm, có lẽ là *** dê tầng cao nhất nhỉ?
Lộ Nam Minh bị suy nghĩ của mình dọa cho hốt hoảng, Nhiễu Chỉ Nhu là con gái, nhiều khi vô cùng dũng mãnh, nhưng ở phương diện này lại rất trong sáng.
Cuối cùng Lộ Nam Minh quyết định bắt mình tin tưởng vào đáp án này.
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: -_-||| Thế này thế nọ là sao?
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: T^T Thừa cơ nhìn trộm em cởi đồ đó!
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: Nhìn cô cởi đồ cũng bị coi là *** dê rồi sao?
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Không phải sao?
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Haizz, vậy thì coi như không phải đi, ai bảo em chưa từng đi sàm sỡ ai cả, không biết định nghĩa sàm sỡ là gì.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Ý lộn, là không có người nào từng sàm sỡ em cả, cho nên không biết định nghĩa của sàm sỡ.
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: Vậy tốt nhất cô nên cầu nguyện để bản thân đừng bị sàm sỡ đi.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Đương nhiên rồi, nghe nói bị sàm sỡ rất đau đấy!
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: …
Lộ Nam Minh đột nhiên phát hiện, tại sao cuộc nói chuyện của bọn hắn lại chuyển sang hướng này chứ?
Sẽ có một nam một nữ nói chuyện phiếm, đặc biệt nghiên cứu vấn đề này sao? Hơn nữa còn nghiên cứu quan hệ giữa đau và không đau sao?
Lúc Lộ Nam Minh nghĩ đến đó, lại nhận được tin tức khiến hắn càng choáng váng hơn.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Nếu đối tượng là đại nhân, em sẽ cố gắng chịu đựng được ~(@^_^@)~
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tôi không có hứng thú với phụ nữ có chồng!
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Vậy em ly hôn trước nhé.
Lộ Nam Minh câm nín luôn, đến giờ, hắn vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao Nhiễu Chỉ Nhu nhiệt tình với mình như vậy.
Biểu hiện của Nhiễu Chỉ Nhu có chút khó đoán, thỉnh thoảng lại thành fan hâm mộ hắn, thỉnh thoảng lại như người thầm mến hắn, thỉnh thoảng lại giống như… lưu manh.
Bởi vì không biết tại sao, khi nói chuyện phiếm với Nhiễu Chỉ Nhu, hắn thường xuyên có cảm giác mình dường như bị ăn đậu hũ rồi.
Bạch Văn dĩ nhiên không biết chồng tương lai cảm thấy mình ăn đậu hũ của hắn, bây giờ cậu đang xắn tay áo chuẩn bị tiến lên, bởi vì vừa rồi bị rơi xuống nước đã vô tình đã khởi động sức chiến đấu vốn bị đè ép tận sâu trong linh hồn.
Lúc này, cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Làm một ma pháp sư thì nên đứng ở đằng xa tung chiêu, hoặc thỉnh thoảng bày mưu, Bạch Văn luôn luôn là người khác biệt, bình thường cậu đều có thể trốn được công kích, điên cuồng uống thuốc chẳng hạn.
Hôm nay cậu dùng toàn bộ thời gian của mình đi giết quái.
Hậu quả chính là cậu chết vô cùng anh dũng, số lần cũng kha khá.
Đám người Thích Nhất Vị Quýt cũng đã tổ đội với Bạch Văn một thời gian rồi, rất hiểu dáng vẻ lúc bình thường của cậu, cho nên lúc ra khỏi phó bản, đám người Thích Nhất Vị Quýt đều ân cần hỏi han Bạch Văn.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Nhu Nhu, em đừng quá tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Thưởng cho cậu một cái liếc mắt! Không tốt cho sức khỏe gì chứ? Rõ ràng là tổn thương sinh mạng mà.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Tam gia, nhớ tăng máu cho Nhu Nhu.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Đúng vậy, vú em, hôm nay cậu không cố gắng, cho sữa không đủ không đúng chỗ chút nào.
[Đội ngũ] [Lộ Hồng Trần]: ^_^ Nói gì vậy?
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Quýt, cậu thì biết cái gì. Quái ở PS có phải là quái nhỏ mình thích đánh thế nào cũng được đâu, cấp bậc hoàn toàn khác, hơn nữa hôm nay Nhu Nhu nghịch ngợm như thế, Tam Gia mới không thể tăng máu kịp đó chứ.
Mặc kệ lúc nào, gây sự với mục sư – người kéo dài tính mạng cho mình, luôn là hành động không hề thông minh chút nào.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: (╰_╯)# Heo Bay, mi thích chống đối ông lắm đúng không?
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: (#‵′) 凸 Ai bảo cậu ngu si.
[Đội ngũ] [Lộ Hồng Trần]: Nếu mấy người có khả năng tự lực cánh sinh, số lần Nhu Nhu chết sẽ giảm đi rất nhiều.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Ầy … Tam gia, em chưa nói gì đâu nhé.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ đại nhân, anh tốt với em nhất!
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: /(tot)/~~ Vú em, người ta sai rồi.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Khụ khụ, tất cả yên nào.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Tam Gia, Linh Nhi đang tìm cậu đó.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Chậc chậc, Quýt cậu chắc chắn lại ghen tị nữa đi? Cậu có chờ đến ngày tận thế, cũng làm quái gì có em nào theo? Há há, gen của cậu có vấn đề rồi.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Biến! Không phải cậu cũng thế hả? Hừ, tôi lấy độc thân làm vinh dự!
[Đội ngũ] [Lộ Hồng Trần]: Ừ, biết rồi.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Tui gửi nhầm rồi.
Ai mà chẳng biết Hoa Nguyệt Dạ đã gửi nhầm tin mật sang kênh đội ngũ, chỉ là mấy người lúc này chẳng ai muốn lột trần hắn cả, bởi vì bọn họ thích cảm giác hóng hớt chuyện mờ ám trong bang.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Linh Nhi là ai?
Mà khi Nhiễu Chỉ Nhu đặt câu hỏi, đã tạo cơ hội cho bọn họ hóng hớt công khai.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Linh Nhi hả, là em kết nghĩa của Tam Gia, ngày nào cũng quấn quýt bên Tam Gia, ha ha.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Cậu nhầm rồi, cô ấy trước giờ đều tự cho mình là vợ của Tam Gia mà.
[Đội ngũ] [Lộ Hồng Trần]: Mấy người đủ rồi nghen, đừng nói linh tinh.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Vú em, cậu không lừa được bọn này đâu, lần trước đôi giầy gia tăng độ nhanh nhẹn của mục sư, chính là Linh Nhi cho cậu đúng không? Đừng nghĩ bọn tui không biết cô ấy là chế tạo sư nhá.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Hơn nữa ngày nào cũng Lộ ca ca Lộ ca ca, tui nghe còn muốn nổi da gà. Cậu dám nói, cô ấy không có ý với cậu thử xem?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Nghe rất có vấn đề O(n_n)O~
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Tất nhiên có vấn đề rồi, Nhu Nhu em không được tận mắt thấy chuyện kia đâu, ha ha.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Đúng rồi, Nhu Nhu em còn chưa vào bang tụi anh nữa đó, có muốn vào bang chơi không?
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Nhu Nhu, em tới đi, bang bọn anh pháp sư cao cấp ít lắm.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: -_-||| tiểu bang chủ, pháp sư cao cấp trong bang nhiều như cát sa mạc, cậu ba xạo quá rồi đấy.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: O(n_n)O~ Tui em biết tỏng ý đồ của Bang chủ rồi nha.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Cho nên, Nhu Nhu em tới đi.
Cuối cùng Bạch Văn vẫn vào bang của bọn họ, bởi vì đó là mục đích của cậu, đối với “Linh Nhi” trong lời đồn, cậu có chút tò mò và địch ý.
Chỉ là đến khi thấy nhân vật Linh Nhi rồi, trong lòng Bạch Văn có chút thất vọng.
Linh Nhi là một cô gái nhỏ bốc đồng thích làm nũng, quả thật không thể trở thành tình địch đáng gờm của cậu được. Trong quá trình theo đuổi, không có tình địch đáng gờm cản trở, thật ra là chuyện rất cô đơn.
Trừ việc thỉnh thoảng vô tình đá đểu Linh Nhi hai câu, Bạch Văn nên làm gì thì làm đó.
Gần đây nhiệt độ giảm, Bạch Văn ra ngoài luôn phải mặc thêm một cái áo len mỏng và một cái khăn quàng cổ, bọc mình kín mít trong khăn. Hạ Vũ vẫn mặc phong phanh như trước, chỉ mặc một áo sơ mi dài tay, lại còn đến cửa hàng mua trà sữa lạnh.
Bạch Văn thấy Hạ Vũ uống trà sữa, uống đến cả người thơm mùi trà sữa, cậu liền lộ vẻ vô cùng khó hiểu, rõ ràng đều cùng độ cao, cùng sức nặng, khuôn mặt cũng tương tự nhau, tuổi bằng nhau, tại sao cậu lại sợ lạnh vậy chứ?
“Chẳng lẽ liên quan đến chỉ số thông minh?” Bạch Văn lẩm bẩm tự hỏi.
Hạ Vũ đã uống gần xong, đang muốn hỏi khi nào thì đi xếp hàng mua cơm, nghe thấy vậy liền hỏi: “Chỉ số thông minh gì cơ?”
Bạch Văn lập tức ngồi thẳng người lên, mặt không đổi sắc nói: “Không có gì.”
“Ừ, chúng ta đi mua cơm đi.”
“Ừa.”
Bạch Văn và Hạ Vũ đi mua cơm, mua xong quay lại chỗ cũ, nơi đó đã có người tranh ngồi mất rồi.
Trong phòng ăn chật kín người, đây không phải chuyện lạ lẫm gì, nhưng người ngồi đó khiêu khích nhìn bạn, vậy thì có chuyện để nói rồi đó.
Người kia cũng không phải ai xa lạ, mà là một trong những tình địch của Bạch Văn – Ngô Mỹ Lệ.
Hạ Vũ dĩ nhiên nhận ra Ngô Mỹ Lệ, “Người kia…”
Bạch Văn nói: “Chúng ta đi tìm chỗ khác đi!”
“Ừ.” Hạ Vũ nhìn Ngô Mỹ Lệ một chút, sau đó đi tìm chỗ khác với Bạch Văn.
Bạch Văn và Hạ Vũ vừa tìm được chỗ khác ngồi xuống, không tới hai phút sau, bên cạnh cũng có người ngồi xuống.
Bạch Văn nghiêng mắt nhìn qua, lập tức vô cùng kinh ngạc nuốt gọn một miếng thức ăn trong miệng muốn dạ dày, ngạc nhiên nói: “Anh họ… Anh Thông!” Bởi vì chung quanh đang có rất nhiều người, Bạch Văn kịp thời sửa lại câu nói.
Ngụy Vũ Thông nhàn nhạt liếc Bạch Văn một cái, không nói gì.
Bạch Văn sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao thế nhỉ? Có gián điệp?” Cậu vừa rồi rất kinh ngạc, không phải ngạc nhiên vì gặp được Ngụy Vũ Thông trong căn tin, mặc dù không quen hẹn trước đi ăn với bọn Ngụy Vũ Thông, nhưng học chung trường chung căn tin, gặp nhau cũng không kì lạ. Cậu ngạc nhiên là ngạc nhiên vẻ mặt của Ngụy Vũ Thông kìa, sắc mặt kia tuyệt đối không thể gọi là đẹp được.
Ngụy Vũ Thông ngoài cười nhưng trong không cười hỏi ngược lại: “Gián điệp?”
Rốt cuộc Bạch Văn xác định sắc mặt khó nhìn của Ngụy Vũ Thông là do cậu, mà vì sao anh có sắc mặt khó coi, không thể không liên quan đến vị anh họ ngốc ngếch nhà mình được.
Nghĩ đến biểu hiện mấy ngày nay của Chu Tiếu Đông, Bạch Văn đoán ra nguyên nhân rất nhanh, cậu cười tít mắt nhắc nhở: “Anh Thông, có một số lúc, chờ đợi không hẳn là chuyện xấu đâu.”
“Ồ?” Ngụy Vũ Thông liếc mắt nhìn cậu, “Ví dụ như?” Nghĩ đến việc gần đây Chu Tiếu Đông trốn tránh mình, tâm trạng của anh càng xấu hơn.
Bạch Văn cẩn thận nhìn xung quanh, giống như đề phòng gì đó, sau lại cố ý hạ thấp giọng, “Chắc chắn sẽ có tin vui đấy.”
Ngụy Vũ Thông nói: “Cứ đọc sách thì sẽ có gì vui chứ?” Gần đây Chu Tiếu Đông không rời sách, anh biết là do Bạch Văn đưa.
Anh không để ý chuyện Chu Tiếu Đông thích đọc sách, nhưng anh quan tâm đến việc cậu ấy trốn tránh mình!
Bạch Văn nói: “Ví dụ như lấy thân báo đáp.”
Ngụy Vũ Thông trầm mặc một lúc rồi nói: “Em tìm được ở đâu?” Anh hiểu đôi chút về giờ học và nghỉ ngơi của Bạch Văn, ngoài lên lớp ra, thời gian còn lại đều chơi game, hoặc là lêu lổng trong trường.
Theo anh biết, Bạch Văn ngoại trừ giáo trình thì chẳng mang theo sách gì cả, hơn nữa Bạch Văn cũng không có thói quen mua đồ trên mạng.
“Thư viện.” Bạch Văn trả lời thẳng thắn.
Ngụy Vũ Thông xác nhận lại, “Thư viện trường hả?”
“Chuẩn luôn.”
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông hơi giật giật, nói: “Có thể tìm lý do tin được hơn không?”
Bạch Văn vỗ ngực cam đoan: “Không tin anh cứ đi mà xem.”
Ngụy Vũ Thông cơm nước xong, vội vàng đi về.
Bạch Văn kéo Hạ Vũ đi dạo sau khi ăn xong, thật sự chính là đang làm chuyện mò kim đáy bể.
Hôm nay Bạch Văn khá may, chưa tới mười phút, đôi mắt thị lực tốt của cậu đã thấy bóng dáng của Lộ Nam Minh, một cái áo kaki hiệu jacket, một cái quần bò xanh đậm bó thân, đã tôn lên thân cao thon dài của hắn.
Bạch Văn lôi điện thoại ra chụp lại, sau đó trước khi Lộ Nam Minh phát hiện ra cậu, kéo Hạ Vũ chạy như bay.
Kể từ lúc phát hiện Lộ Nam Minh trốn tránh mình, Bạch Văn liền cố gắng giảm số lần bản thân xuất hiện trước mắt Lộ Nam Minh, ngược lại chú trọng chất lượng gặp mặt hơn. Không thấy mặt thì thôi, hễ gặp sẽ tạo cho Lộ Nam Minh ấn tượng khó phai.
END 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.